“Có một cô bé may mắn sinh ra trong một gia đình đầy đủ mà những đứa bạn đồng trang lứa khác phải ghen tỵ. Nào ngờ trông phút chốc, chỉ vì một sai lầm của mình đã biến cô từ một cô công chúa được cưng chiều thành một người con, người em tội lỗi. Cuộc sống cô bắt đầu thay đổi từ giây phút ấy, cũng đúng thôi suýt tí nữa là cô đã hại chết chị gái mình mà. Cũng chính từ đó, cô cảm thấy cô đơn trong chính ngôi nhà của mình khi bị đối xử lạnh nhạt. Rồi Khoa xuất hiện, cậu mang đến cho cô tiếng cười, xua tan đi mây đen u ám trong lòng cô. Khoa đến như một người bạn thân thật sự, cùng cô chia sẻ những câu chuyện buồn vui trong cuộc sống, giúp cô tìm thấy chính mình. Câu chuyện không dừng lại ở đó, tình bạn của hai người tiến lên môt cung bậc khác, đó chính là tình yêu đôi lứa. Trải qua bao khó khăn, xa cách cuối cùng cả hai đều nhận ra rằng mình không thể sống thiếu nhau, tình yêu đã dẫn lối hai người lại bên nhau và nó như một sơi dây vô hình bền vững gắn kết đôi tình nhân, sẽ không còn chia xa, không còn đau khổ nhưng một tương lai tươi sáng có anh và có em đang chờ đợi trước mắt…”

Kể xong câu chuyện nhìn qua Khoa đã ngủ từ lúc nào rồi, cô mỉm cười đưa tay lên chạm vào mặt cậu thì thầm.

-Ngủ ngon nha tình yêu, hi vọng ngày mai mọi sự tốt đẹp sẽ đến với anh.

An ngắm nhìn Khoa ngủ, cảm giác hạnh phúc dâng trào làm cô rơi nước mắt, cứ ngỡ hôm nay sẽ là một ngày rất tồi tệ nhưng không ngờ lại hạnh phúc như thế. Chỉ cần mãi mãi được như lúc này thì cho dù thế giới ngoài kia có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, cho dù thời gian có thay đổi tất cả mọi thứ thì chắc chắn tình yêu của hai người dành cho nhau sẽ không bao giờ thay đổi.

Có đôi khi An tự hỏi lòng tại sao mình lại có thể yêu Khoa trong khi suốt ba năm làm bạn cô chưa từng nghĩ đến giữa hai người sẽ có một mối quan hệ nào khác. Có thể vì quá thân nên cô không nhận ra hay vì lúc đó cô vẫn còn đang nuôi hi vọng với Bảo. Tình yêu đến thật nhẹ nhàng ngay cả chính bản thân cô còn không kịp nhận ra, ở Khoa hội tụ tất cả những ưu điểm khiến bọn gái dễ dàng bị cưa đổ, đẹp trai, galang, giàu có, nhiệt tình. Và chính An cũng đã đổ khi bị Khoa cưa cẩm mặc dù trước kia lúc nào mở miệng ra cũng chê cậu này nọ, ngẫm nghĩ lại nhiều khi cũng không hiểu nổi mình nữa.

-Sao không chịu ngủ?

Chiếc giường bệnh nhỏ xíu chứa cả hai người nên có phần chật chội, Khoa trở mình thức giấc thấy An mở mắt thao láo, cậu lấy tay đỡ đầu An dựa vào người mình.

-Anh ngáy to quá em không ngủ được.

-Đừng có mà xạo ke, có hotboy nào ngủ mà ngáy không hả?

Cái giọng vẫn còn ngái ngủ mà nổ của Khoa làm An cười thành tiếng, cô quàng tay qua ôm lấy thân hình to lớn của cậu.

-Người yêu em nổ quá, đẹp trai với ngáy có liên quan gì với nhau sao.

-Nhiều chuyện quá, ngủ liền cho anh.

Khoa hôn lên tóc An một cái rồi tiếp tục ngủ, cô cũng tâm tình vui vẻ dần chìm vào giấc ngủ ngon với những giấc mơ đẹp, giấc mơ chỉ có hai người, một giấc mơ trọn vẹn.

….

Cuối cùng thì giây phút Khoa chuẩn bị bước vào phòng phẫu thuật cũng đến, ba mẹ Khoa khẩn trương thấy rõ, còn cậu thì cố tỏ ra bình thản để ba mẹ mình yên tâm.

-Con không sao đâu ba mẹ đừng lo lắng.

-Y học bây giờ tiến bộ lắm nên con cũng đừng có căng thẳng nha.

Ba Khoa động viên con trai, ông biết chắc chắn con mình đang đối diện với áp lực rất lớn, nhưng ngoài khích lệ và cầu nguyện cho con, ông cũng chẳng thể làm gì khác hơn lúc này.

Nói chuyện, dặn dò xong đâu đấy Khoa mới mở cửa phòng bước ra, An đang đứng ngoài hành lang nhìn xuống dưới với đôi mắt rưng rưng.

Khoa bước đến, dùng một tay ôm cô từ phía sau rất tình cảm.

-Em ở trong phòng đợi anh, đừng đợi ở phòng phẫu thuật anh sẽ không yên tâm đâu.

-Nhưng em ở đây cũng không yên tâm.

-Ngoan, em vẫn chưa khỏe mà.

-Ừm, em yêu anh.

An quay người lại ôm lấy Khoa để tiếp thêm sức mạnh cho cậu, chắc chắn mọi chuyện sẽ tốt đẹp cả thôi.

“Bầu trời hôm nay thật đẹp, anh nhất định phải khỏe lại để cùng em tận hưởng. Anh có nhớ em từng nói mình thích mưa không, thật ra không phải em thích nhìn mưa mà cầu vồng chỉ xuất hiện sau mưa, nên anh phải thành công để cùng em ngắm cầu vòng nhé”.



Thời gian trôi qua nặng nề, cả ba người ngồi chờ bên ngoài mà lòng lo lắng không yên, ngay cả thở họ cũng không dám thở mạnh.

Cuối cùng cửa phòng cấp cứu cũng bật mở sau gần ba tiếng đồng hồ chờ đợi nhưng phải đến khi bác sĩ thông báo ca phẫu thuật thành công tốt đẹp thì ba người mới cảm thấy nhẹ nhõm.

“Phép màu chỉ xuất hiện khi chúng ta tin vào nó”, thật đúng như vậy. Ông trời vẫn còn thương Khoa, cho cậu có cơ hội được nhìn thấy ánh sáng. Nỗi lo lớn nhất cuối cùng cũng đã không còn nữa, khỏi phải nói ba mẹ Khoa cảm thấy vui vẻ thế nào.

Mẹ Khoa ôm chầm lấy An, nước mắt không ngừng rơi.

-Cảm ơn con thật nhiều, nếu không có con thằng Khoa chắc có lẽ đã…

-Dạ không có gì đâu bác.

An vẫn chưa quen với việc được ba mẹ Khoa quan tâm thế này, cô sợ khi Khoa khỏe mạnh có khi nào sẽ lại tiếp tục cấm túc chuyện của hai người nữa hay không.

-Xin lỗi vì đã đối xử không tốt với con, hai đứa phải sống thật hạnh phúc nhé.

Đến lúc này An mới cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng, tình yêu mà không được ba mẹ hai bên chúc phúc thì cũng khó lòng lâu bền được.

Rồi đây, cô và Khoa sẽ không còn bất cứ trở ngại nào có thể ngăn cản tình yêu của hai người nữa. Cho dù cuộc đời này có đem đến cho cô nhiều đau khổ nhưng ít ra cuối cùng cô còn được hạnh phúc bên cạnh người mình yêu thương.



Tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, Khoa nhìn thấy An đang gục đầu ngủ ngon lành bên cạnh, tay vẫn nắm chặt lấy tay cậu không rời.

Cậu không nỡ đánh thức An nhưng chỉ cần một hành động nhẹ nhàng của mình cũng làm An giật mình thức giấc, cô nhìn cậu nở một nụ cười thật tươi.

-Anh tỉnh rồi à, có đau lắm không anh?

-Ca phẫu thuật…

-Thành công rồi, anh có nhìn thấy em không?

Đưa tay lên chạm nhẹ vào khuôn mặt An, Khoa hạnh phúc đến rơi nước mắt, trước khi đi cậu đã tự lường trước khả năng thất bại để không phải quá đau buồn. Cậu hi vọng mọi thứ tốt đẹp nhưng lại không dám chắn chắn vào bất kỳ điều gì, mọi thứ đều có thể xảy ra không theo ý mình mong muốn.

Nhưng bây giờ, cậu được nhìn thấy người mình yêu thương, được ở bên cạnh cô, được thoát khỏi bóng tối thì còn niềm hạnh phúc nào bằng nữa.

-Cảm ơn em.

-Không cần cảm ơn đâu, anh mau chóng khỏe lại rồi dẫn em đi ăn kem là được rồi.

An cười rạng rỡ, nụ cười đẹp nhất mà Khoa từng nhìn thấy.

Nếu cuộc đời cho cậu cơ hội được chọn lựa lần nữa, cậu vẫn sẽ chọn cuộc sống hiện tại này, có niềm vui, nỗi buồn, có chia ly, có đoàn tụ. Chỉ khi trải qua nỗi đau người ta mới có thể biết niềm vui là như thế nào, chỉ khi nếm trải nỗi nhớ của cuộc chia ly thì mới cảm nhận được hạnh phúc của ngày đoàn tụ. Nếu như cuộc sống cứ bình lặng trôi thì có lẽ sẽ bỏ lỡ những cung bậc cảm xúc được nếm thử trong cuộc đời.

Nếu cuộc đời cho cậu chọn lựa quay trở về khoảng thời gian trong quá khứ, cậu sẽ chọn khoảnh khắc lúc mới yêu của hai người, ngọt ngào, lãng mạn, cậu sẽ chọn khoảng thời gian đẹp khi hai người yêu nhau đậm sâu, sẽ chọn những lúc vui vẻ mà tình yêu mang lại và sẽ chọn cả quãng đời hạnh phúc sống với người mình yêu thương,

Nếu như cuộc đời cho phép cậu chọn lựa người con gái mình yêu giữa muôn vàn những cô gái đẹp, chân dài, hiền dịu, cậu vẫn sẽ chọn An, người con gái không quá xinh đẹp, không quá nổi bật như họ nhưng là người duy nhất khiến trái tim cậu rung động.

“Viên mãn nhất trong tình cảm không phải là nắm giữ được bàn tay của một người nhất nhất không rời, mà là khi trải qua bao nhiêu mất mát đổi thay, họ vẫn về để nắm lấy tay bạn”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play