Nguyện xin giữ mãi dĩ vãng trong tim ngày hôm qua đã thuộc về nhau
Sao giờ hạnh phúc tan biến rồi
Người ơi
Chỉ còn lại những nỗi nhớ vô bờ, biển mênh mông cuốn trôi về đâu
Anh có biết em sẽ nhớ anh vô cùng.
…
An ngồi thu mình nơi góc phòng để mặc cho nước mắt mình rơi xuống. Ngay
giờ phút này đây, cô thèm cảm giác được có Khoa ôm cô vào lòng an ủi,
thèm được nghe Khoa nói “Ngoan, đừng khóc nữa, có anh ở đây rồi”. Cô
thèm được nằm gối đầu trên tay Khoa, cùng cậu thủ thỉ đủ thứ chuyện trên đời trước khi chìm vào giấc ngủ.
Ở nơi phương trời xa, Khoa có ổn không? Có đang mang tâm trạng giống như cô lúc này không?
Sẽ chẳng còn những câu Chúc ngủ ngon khi đêm về.
Chẳng còn xé từng tờ lịch, đếm từng ngày mong được gặp nhau.
Chẳng còn nhìn thấy nhau qua màn hình điện thoại chỉ để nói với nhau vài câu vu vơ như hai đứa con nít lâu ngày không gặp.
Chẳng còn những cái nắm tay đi trên đường.
Chẳng còn những lời hứa hẹn, yêu thương khi nhớ về nhau.
Chẳng còn vòng tay ấm áp ôm nhau mỗi khi trời trở lạnh.
An nhớ Khoa, nhớ đến nỗi ở đâu, làm gì cũng tràn ngập hình bóng của Khoa.
An thấy nụ cười của Khoa nơi cửa sổ, thấy cậu đang ngủ ngay bên cạnh,
thấy cậu dịu dàng hôn lên tóc cô. Cho dù cô có cố gắng xóa bỏ những hình ảnh ấy ra khỏi tâm trí cũng không thể nào làm được, có những thứ ghi
dấu sâu đậm đến nỗi nó sẽ theo người ta đến hết cuộc đời.
Nơi
lồng ngực, An có thể nghe rõ trái tim mình đang gào thét, cũng đúng
thôi, cô yêu Khoa nhiều đến dường nào ấy thế mà vẫn có thể nói rằng cô
yêu Đức, rõ ràng nhớ Khoa như điên dại vậy mà có thể phũ phàng chia tay.
Yêu là một chuyện nhưng đến được với nhau lại là một chuyện khác. Nếu ngày
xưa cô không nghịch ngợm gây ra tội lỗi có lẽ bây giờ cuộc đời cô đã rẽ
sang một hướng khác. Cô vẫn là cô tiểu thư với cuộc sống sung túc bên
cạnh ba mẹ, vẫn là một cô bé được chiều chuộng và yêu thương.
Càng nghĩ An càng cảm thấy chán chường khi phải sống không niềm tin trên thế giới này, giá như cô và Khoa không thuộc về nơi đây thì có lẽ sẽ được
hạnh phúc bên nhau mãi mãi.
An cứ ngồi đó khóc mãi, khóc mãi. Hôm nay cô và Khoa đã gửi cho nhau rất nhiều tin nhắn, Khoa níu kéo còn cô
thì buông bỏ. Mỗi một tin nhắn gửi đi là cả một sự đấu tranh dữ dội
trong lòng, là tất cả nước mắt của cô. Khoa sẽ không bao giờ biết được
đó chỉ là lời nói dối, cô không hề yêu Đức cũng chưa từng quên Khoa.
5 năm, 10 năm, thậm chí là 20 năm An cũng sẽ chờ huống hồ gì chỉ 3 năm
ngắn ngủi. Yêu nhau, chờ đợi sẽ làm cho tình yêu gia thêm, để nhận ra
mình cần dối phương nhiều thế nào, để cảm nhận được hạnh phúc khi đoàn
tụ là to lớn đến mức nào.
Khoa không biết là mỗi sáng thức giấc,
chỉ cần nhận được tin nhắn yêu thương của cậu thì cô sẽ vui ngay lập
tức, cả ngày hôm đó sẽ là ngày tràn đầy sức sống.
Thế nhưng bây
giờ tất cả những điều đó sẽ mãi là dĩ vãng, nhưng ít ra khi nghĩ về
chúng cô cũng có thể mỉm cười hạnh phúc vì mình cũng đã từng có một tình yêu thật đẹp như bao người khác, chỉ là không thể cùng nhau đi đến cuối con đường mà thôi.
…
Sáng hôm sau, Thái đến bệnh viện
thăm ông Tân. Nằm trên giường bệnh, ông chốc chốc lại thở dài, gương mặt phảng phất vẻ ưu tư phiền muộn. Thấy Thái, ông vừa ngạc nhiên vừa vui
mừng, nhưng lại thoáng trầm tư khi nghĩ đến chuyện của anh và Thùy An.
Hai người trò chuyện với nhau khá lâu, chủ yếu là hỏi thăm trong mấy năm
không gặp. Thái vẫn gọi ông là ba, cho dù bây giờ đã không còn nữa nhưng anh lúc nào cũng xem ông Tân như người cha của mình.
-Ba phải ráng giữ gìn sức khỏe, ngày mai là tiến hành phẫu thuật rồi.
-Bác sĩ nói do ba có vấn đề gì đó nên lịch phẫu thuật dời lại tuần sau. Cũng vì bệnh tình của ba mà con bé phải khổ sở…
Ông Tân đau khổ, ông biết An đã vất vả như thế nào để lo cho ông trong quá
trình nằm bệnh, nhiều khi nằm một mình nghĩ ngợi ông chỉ muốn mình chết
đi để nhẹ gánh cho con gái. Nhưng ông lại không đủ can đảm để làm điều
đó, ông sợ không có ai bên cạnh An sẽ đau buồn mà sinh bệnh.
-Trách nhiệm của con cái mà ba, nếu có gì cần ba cứ nói con, giúp được con sẽ giúp.
-Con chăm sóc con bé An hộ ba, mấy ngày nay nó chạy ra vào bệnh viện liên
tục rồi còn chạy vạy kiếm đủ tiền phẫu thuật cho ba nữa, ba lo cho nó
lắm.
Ông Tân nói mà không kiềm được nước mắt làm Thái cũng xót
xa, hóa ra chi phí chữa trị cho ba đều là do An vay mượn, sao cô bé lại
không nói cho anh biết chứ.
-Dạ, con biết rồi. À, mà ba biết An vay tiền ở đâu không?
-Nó chỉ nói là vay của mấy đứa bạn thân vì nhà tụi nó khá giả lắm.
-Dạ, vậy ba nghỉ ngơi đi, con về nhà gặp An xíu.
Trên đường về, Thái cứ suy nghĩ chuyện của An, linh tính mách bảo hình như có cái gì đó không được bình thường trong chuyện này.
Về đến nhà An, thấy cô đang chuẩn bị đi đâu đó, Thái vội nắm tay cô dẫn vào trong nhà rồi ấn cô ngồi xuống.
- Thái An, em có xem anh là anh trai không?
An vô cùng bất ngờ trước thái độ kỳ lạ hôm nay của Thái, anh có bao giờ hỏi những câu hỏi kiểu như thế này đâu.
-Anh Thái, anh sao vậy?
-Anh đang hỏi em đó, em có xem anh là anh trai không?
-Tất nhiên là có rồi, nhưng sao hôm nay anh lại hỏi vậy?
Từ lúc bước vào nhà đến giờ, gương mặt Thái không giống như mọi khi, đôi chân mày nhíu lại nghiêm túc làm An có chút rụt rè.
-Vậy nói anh nghe, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Em xoay sở đâu ra một số
tiền lớn lo cho ba, rồi chuyện em chia tay với Khoa nữa, có phải có liên quan gì đến nhau không?
Thì ra là chuyện mà An không muốn nhắc đến, cô không nhìn vào mắt Thái, giọng nói có chút lạnh nhạt.
-Chỉ là trùng hợp thôi, chuyện ba em bệnh với Khoa thì có liên quan gì đâu.
Thái nhìn chằm chằm vào gương mặt của An, cô đã nói dối giỏi hơn rất nhiều
nhưng làm sao qua mắt được anh cơ chứ, bao nhiêu năm sống bên ngoài xã
hội, mấy cái đơn giản thế này nhìn kỹ sẽ ra ngay mà thôi.
-Em xoay sở đâu ra một số tiền lớn như thế?
-Em vay mượn bạn em.
-Em nói dối, sinh viên như em làm sao có thể vay mượn được nhiều tiền như vậy? Anh muốn nghe sự thật em có hiểu không?
Thái nói đúng tâm lý khiến An chùn xuống, nhưng cô không thể nói chuyện của
Đức cho anh biết, thế nào anh lại chẳng phản ứng mạnh vì chuyện này chứ.
An đứng lên tìm cách tránh né.
-Có gì nói chuyện sau nha, em có việc phải ra ngoài.
-Em ngồi xuống đi, anh không đủ tin tưởng nên em mới giấu đúng không?
Thái kéo tay An lại, mặc dù anh không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng nhìn
ánh mắt An chất chứa đầy tâm sự anh không thể yên lặng đứng nhìn mà
không quan tâm được.
An buông người xuống, hai vai run lên vì cố ngăn không cho mình bật khóc.
-Thái An, em bây giờ tiều tụy lắm biết không? Nói ra sẽ nhẹ lòng hơn rất nhiều đó.
-Anh đừng ép em nữa, bây giờ em rất mệt mỏi rồi. Anh cũng đừng quan tâm làm
cách nào em có được tiền lo viện phí cho ba, em sẽ không bao giờ làm
chuyện phạm pháp…
An khóc nấc lên, hai dòng nước mắt thi nhau rơi xuống khiến Thái xót xa, anh biết cô đang rất đau lòng nên không muốn
nhắc đến nữa, thôi thì anh sẽ tự mình tìm hiểu mọi chuyện vậy.
…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT