An gọi điện thoại cho Thái để kể cho anh nghe về hạnh phúc ngọt ngào làm anh cũng cảm thấy vui lây.
Thái bây giờ đã là một bác sĩ giỏi nhờ sự tận tâm của mình trong nghề, anh không muốn làm trong thành phố nên đã chuyển công tác sang một nơi khác. Vậy cũng tốt, nơi đó anh có thể bắt đầu lại từ đầu mà không cần bận tâm gì đến quá khứ nữa.
Hai anh em nói đủ thứ chuyện như mười năm mới gọi điện thoại một lần.
-Đám cưới Thỏ anh nhất định sẽ có mặt vì anh muốn xem cô gái xấu xí như Thỏ nhìn ngố đến mức nào trong bộ váy cưới.
-Không dám đâu, người ta đi phẫu thuật toàn thân rồi, bây giờ nhìn cứ như hotgirl đấy nhé. À quên, nhớ dẫn chị theo cho em xem mặt nha.
-Ừm, nếu cô ấy không có ca trực anh sẽ dắt theo. Thỏ nhất định phải hạnh phúc, nếu không anh bắt em làm món Thỏ xào lăn luôn đó.
Câu nói của Thái tưởng chừng đơn giản chỉ là một câu chọc ghẹo nhưng lại làm An cảm động rơi nước mắt, bởi nhìn lại những chuyện đã qua, anh như một người anh trai luôn bên cạnh và giúp đỡ em gái.
Bao nhiêu kỷ niệm đẹp, có cả tiếng cười lần nước mắt lại giúp hai người thêm gần nhau hơn. Cô thương và tôn trọng Thái, người anh trai từng bước qua bao thử thách của cuộc đời để có thể thành công như ngày hôm nay. “Anh nhất định cũng phải hạnh phúc nhé, anh của em.”
…
Chiều, đang loay hoay nấu nướng trong bếp thì Chi đến.
An nhìn Chi đầy bất ngờ, rồi nước mắt bất chợt rơi xuống.
Cảm giác đau nhói nơi lồng ngực khi nghĩ đến chuyện đã qua, suýt nữa thôi An đã mất Khoa mãi mãi.
Đã từng là bạn thân.
Từng xem nhau như chị em ruột thịt.
Từng an ủi, chia sẻ mọi thứ trong cuộc sống.
Vậy mà đã có lúc xem nhau như người xa lạ.
Đau lắm.
-Chi xin lỗi.
An vẫn đứng đó không nói một lời nào, cô muốn biết mục đích Chi đến đây để làm gì.
Gương mặt lạnh lùng của An làm Chi buồn lắm, cô đã rất ân hận vì những lầm lỗi trước kia, cô muốn được trở về với ngày xưa, được làm bạn thân của An như lúc trước.
-Chi biết mình thật điên rồ khi đã làm ra những chuyện như vậy, An tha thứ cho Chi được không?
-….
Vẫn im lặng, An chẳng biết mình sẽ nói gì vào lúc này, cổ họng cô nghẹn đắng không thốt nổi thành câu.
-An mắng chửi Chi đi, chửi bao nhiêu cũng được nhưng sau đó mình sẽ lại là bạn thân được không? Chi biết ngần ấy tổn thương Chi gây ra thì sẽ rất khó khăn để chấp nhận người bạn như thế này nhưng An hãy tha thứ và xem Chi như một người bạn giống ngày xưa được không?
An khẽ gật đầu, cô đã quá mệt mỏi trong khoảng thời gian đen tối khi ngày ngày tình yêu và tình bạn cứ ám ảnh tâm trí mình, bây giờ cô thật sự muốn thoát khỏi cái nó để mình hoàn toàn quên đi không cần nghĩ đến nữa.
-An tha thứ cho Chi thật sao?
Chi cũng xúc động đến rơi nước mắt, thời gian qua cô đã sống trong dằn vặt vì những lỗi lầm của mình rồi, cô muốn trở về với cuộc sống hồn nhiên như trước kia cùng những người bạn thân thiết.
Chỉ cần An và Khoa tha thứ cho cô thì có lẽ cô sẽ cảm thấy vui vẻ hơn.
-Chuyện đã qua cứ để cho nó qua, bây giờ An và Khoa cũng trở về bên nhau rồi nên Chi đừng tự trách mình nữa.
-Cảm ơn An nhiều lắm.
Hai người bạn cùng ôm nhau khóc, trải qua bao khó khăn cứ ngỡ tình bạn này không thể cứu vãn được nữa nhưng bây giờ, mọi thứ tốt đẹp đang trở về với cô.
Tình bạn bền vững, tình yêu tràn đầy, cuộc sống An hiện tại thật sự rất hạnh phúc.
….
Cuối cùng ngày trọng đại cũng đã đến, An căng thẳng đến mức cả đêm trằn trọc không ngủ được.
Một chút lo lắng, chút lâng lâng, chút hạnh phúc đan xen trong lòng.
Người cô yêu sẽ trở thành người một nhà với cô, còn niềm hạnh phúc nào to lớn hơn thế nữa chứ.
Mấy ngày này ba dặn dò rất nhiều điều, về cách cư xử khi làm dâu người ta, cách làm vợ, rồi phải nhẫn nhịn như thế nào. An biết ba cố giấu nước mắt trong lòng vì sợ con gái buồn bởi có ba mẹ nào lại muốn sống xa con cái đâu.
Không ngủ được, An nghĩ đến chiếc váy ngủ sexy của Chi tặng để dùng trong đêm động phòng mà cảm thấy xấu hổ. Chi cứ nói đi nói lại là đêm ấy phải mặc chiếc váy này mới quyến rũ, mà cô với Khoa yêu nhau mấy năm trời rồi thì cần gì quyến rũ nhau chứ.
Trời ạ, khó xử quá, có nên mặc không đây.
Nằm nghĩ đủ thứ chuyện trên đời rồi cũng đến sáng, An thức dậy với hai con mắt thâm quầng vì mất ngủ. Cô tất bật chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa trước khi buổi lễ diễn ra.
-Vợ, sắp được lấy anh vui quá nên tối qua không ngủ được à?
Khoa gõ nhẹ lên đầu An mắng yêu.
-Người ta sắp làm cô dâu đó nghe, đừng có mà ăn hiếp em.
-Thôi đi bà nhỏ, ai dám ăn hiếp em. Vào trong đây trang điểm nhanh lên kẻo trễ vợ yêu.
Khoa dắt An vào trong, mẹ cậu đã ở đó đợi sẵn.
Đám cưới mà được mẹ chồng trang điểm cho thì còn gì bằng.
-Con chào bác.
-Bác cái gì nữa, gọi bằng mẹ chứ.
Mẹ Khoa mắng yêu.
An gãi đầu gọi “mẹ” mà có chút không quen, chắc dần dần rồi cũng quen mà thôi.
Trang điểm cho con dâu mà thằng con trai cứ ngồi chăm chăm nhìn, bà cảm thấy buồn cười.
-Con cũng đi chuẩn bị đi, ngồi đây làm gì.
-Con thích nhìn vợ con mà.
-Xíu nữa tha hồ mà nhìn, ra ngoài chuẩn bị đi.
Khoa miễn cưỡng đứng lên đi, trước khi đi còn chạy tới hôn lên má An một cái, làm như lâu lắm không được gặp vậy đó.
Xong xuôi đâu đấy, bà giúp con dâu mặc váy cưới, chiếc váy vừa vặn tôn lên thân hình thon thả của An, trông cô cứ y chang một cô công chúa xinh đẹp. Đến cả An nhìn mình trong gương mà còn không nhận ra, tay nghề mẹ chồng quả thật rất giỏi.
-Hôm nay con dâu mẹ đẹp lắm. Hai đứa phải sống hạnh phúc để ba mẹ yên lòng nhé.
-Dạ, con cảm ơn mẹ.
An bước đến ôm lấy bà. Người ta thường nói lấy chồng sợ nhất cảnh mẹ chồng nàng dâu, nhưng bây giờ khi đã xảy ra quá nhiều chuyện cô cảm thấy mẹ chồng của mình rất gần gũi, dường như không còn bất cứ khoảng cách nào giữa hai người nữa.
-Mẹ đi chuẩn bị đón khách, con ở đây chờ nha.
Mẹ vừa đi ra thì Khoa cũng lén chui vào phòng, gì chứ cậu chờ cái khoảnh khắc này lâu lắm rồi nên nôn không chịu được.
-Sao anh lại vào đây?
An hơi bất ngờ khi thấy Khoa, còn Khoa thì đơ người ngắm An một chặp mới hoàn hồn trở lại.
-Anh vào canh chừng em, lỡ có ai cướp mất cô dâu của anh sao. Hôm nay em đẹp thật đấy, đẹp nhất thế giới luôn.
Khoa bước đến ôm eo An, ánh mắt nhìn cô đầy trìu mến.
-Em phải đẹp mới xứng với anh chứ.
An hạnh phúc nghiêng đầu vào vai Khoa, đôi vai đủ rộng để che chở cho cô trong cuộc đời này.
…