Thay quần áo xong xuôi đâu đấy, An mới bắt đầu thấm cái cảm giác ngại ngùng, người ta cũng là con gái cũng biết mắc cỡ chứ, vậy mà Khoa lại…

Cứ mỗi lần nhìn Khoa là mặt An lại đỏ lên, mắc cỡ kinh khủng chỉ muốn tìm chỗ nào đó chui xuống thôi.

-Em sốt à? Sao mặt đỏ thế?

Khoa nghĩ An sốt nên vội đưa tay lên rờ trán An, cô chỉ lắc đầu rồi gục mặt vào ngực Khoa xấu hổ.

-Không phải, là tại em mắc cỡ.

-Có gì đâu mà mắc cỡ, sau này lấy nhau về ngày nào cũng sẽ có chuyện này mà.

-Anh có phải là người không vậy hả?

Cái vẻ mặt ngại ngùng của An đáng yêu kinh khủng, Khoa nhìn mà chỉ hôn cho một cái thôi.

-Đùa em thôi chứ lúc tối quần áo em bị ướt nên anh chỉ giúp thay ra thôi chứ không có làm gì khác hết.

-Vậy là anh chưa….

-Yên tâm, nhìn em bằng phẳng không có hứng thú nên anh đi ngủ luôn.

Đến lúc này An mới thở phào nhẹ nhõm, ít ra Khoa cũng chưa dám cướp đi lần đầu tiên mà chưa có sự cho phép của mình. Cơ mà khoan đã, bộ mắt Khoa có vấn đề hay sao mà dám kêu người ta bằng phẳng, ngon thì lấy ra đo coi ai to hơn nè. Thì ra là Khoa chê mình không thèm đụng tới chứ chẳng phải thương yêu quý trọng nên mới cố gắng gìn giữ giùm người ta.

Cảm thấy bực bội, An đứng lên giận dỗi bỏ đi.

-Vậy anh tìm người nào lồi lõm mà yêu đi.

Khoa buồn cười trước cái kiểu trẻ con của An, người gì đâu mà dễ giận thế không biết. Cậu giả bộ lao tới nằm dài trên sàn nhà ôm chân An lại năn nỉ.

-Đừng đi…đừng bỏ anh…em yêu….đừng đi….

-Bớt nhay lại giùm em một cái, anh càng ngày càng hết thuốc chữa rồi đó.

-Vẫn còn thuốc chữa mà.

-Chỉ có thuốc chuột mới trị nổi anh.

-Vậy em làm thuốc chuột cho anh nhé.

Nói xong không chờ An phản ứng Khoa đã ngồi dậy kéo An xuống rồi hôn cô say đắm.

An cố gắng đẩy ra nhưng càng đẩy Khoa càng hôn cuồng nhiệt, riết rồi chẳng thèm phản kháng nữa, cô cũng đáp lại nụ hôn ngọt ngào của Khoa.

Đến khi gần như không thở được nữa hai người mới chịu ngưng. An nằm dài xuống gối đầu lên chân Khoa than thở.

-Anh dừng làm gì sớm vậy, ráng thêm 1 phút nữa là lượm xác em cho rồi.

-Em là heo mà, nhiêu đây xi nhê gì, có khi anh tắt thở trước ấy chứ. Đứng lên để anh đi lấy quà sinh nhật cho.

Nghe đến quà, An ngồi dậy ngay lập tức đưa hai tay ra chờ quà.

Khoa đi xuống dưới mang lên một chiếc hộp màu đỏ thắt nơ xinh xắn đưa cho An.

-Chúc người yêu anh sinh nhật vui vẻ, anh phải mất cả tuần mới tìm ra được món quà này đó.

Cái nụ cười gian gian của Khoa làm An hơi tò mò, nhưng mà háo hức xem bên trong có gì quá nên không thèm quan tâm đến nụ cười ấy luôn.

An tháo nơ, mở nắp hộp rồi trợn tròn mắt khi nhìn thấy nguyên bộ đồ bikini Hello Kitty màu hồng. Trời ạ, có ai tặng quà cho bạn gái kiểu này không trời, làm như người ta 12 tuổi vậy đó.

Nhìn cái mặt đắc ý của Khoa là thấy không vui rồi, nhưng An cũng cố tỏ ra thích thú rồi lấy ra đưa qua đưa lại xem.

-Cảm ơn anh nha, em rất thích. Bây giờ anh nhắm mắt lại em cũng có quà tặng cho anh nè.

Khoa nhìn lướt qua ánh mắt An rồi hiểu ra mưu đồ bất chính của cô ngay, gì chứ hai người hiểu nhau quá mà.

-Bỏ đi cục cưng, anh đâu phải là con nít đâu mà, kêu anh nhằm mắt lại để em mặc cái đó vô người anh hả?

-Ơ, công nhận người yêu em cũng thông minh phết đấy nhỉ, lè lưỡi ra em xem có đốm không.

-Tôi cho cô một trận bây giờ…Giỡn thôi, quà sinh nhật của em đây.

Khoa chuyển sang nét mặt nghiêm túc, cậu vòng ra phía sau An rồi nhẹ nhàng đeo sợi dây chuyền rất đẹp cho cô. An cảm động đưa tay lên mân mê món quà của Khoa rồi quay lại ôm chầm lấy cậu.

-Không cần phải cảm ơn đâu, anh sợ em đi lạc nên mới đeo xích vào thôi.

Dịu dàng hôn lên tóc An, Khoa siết nhẹ cô trong vòng tay mình.

Cuộc đời thật may mắn khi mang người con gái này đến bên cậu, để cậu có thể nếm trải được mùi vị của hạnh phúc. Có những điều đơn giản tưởng chừng rất nhỏ nhặt nhưng khi làm với cả trái tim nó sẽ mang lại hạnh phúc lớn lao cho người nhận được.

Khoa yêu An và tình nguyện làm tất cả để mang đến cho cô một cuộc sống hạnh phúc. Đau khổ, uất ức, tổn thương tất cả đã qua đi và bây giờ là lúc cô có được hạnh phúc mà mình xứng đáng có được trong cuộc đời.

Rồi đây hai người sẽ về chung một nhà, sẽ có những có đứa con kháu khỉnh và sẽ cùng nhau sống những ngày tháng hạnh phúc bên cạnh nhau mãi mãi.

….

-Anh ơi, nếu mai này em có già nua xấu xí nhăn nheo anh có còn thương em như lúc này không?

-Tất nhiên rồi, vì tới lúc đó mắt anh cũng mờ rồi có nhìn thấy gì nữa đâu mà biết em xấu.



-Anh ơi, anh muốn sau này mình có mấy đứa con?

-Mười đứa trở lên, càng nhiều càng tốt.

-Anh là heo à?

-Không, em mới là heo.



-Anh ơi, có một điều em thắc mắc mấy năm trời rồi mà không ai có thể trả lời được.

-Nói anh nghe, không có chuyện gì là anh không trả lời được.

-Tại sao em xinh đẹp hiền lành dịu dàng vậy mà lại yêu người xấu trai độc ác biến thái như anh thế.

-Em ngon nhắc lại lần nữa anh xem nào?



-Anh ơi, mai mốt cưới về anh có nấu cơm cho em ăn không?

-Có.

-Có ôm em ngủ không?

-Có.

-Có chăm sóc lúc em ốm không?

-Có.

-Có giặt quần áo cho em không?

-Có.

-Có lau nhà cho em không?

-Có.

-Có đẻ giùm em không?

-Có.

-Haha, nói lời phải giữ lấy lời đó nha.



-Anh ơi, cưới nhau về mình gọi nhau là gì đây anh?

-Gọi bằng chồng – vợ hen.

-Thôi không thích.

-Ông xã – bà xã.

-Thôi dài dòng lắm.

-Chứ em muốn gọi bằng gì.

-Mày – tao cho dễ.

-Em dám, cứ mỗi lần nói chuyện mà một lần mày – tao gì đó là một cái răng ra đi đó nhá.



-Anh, sau này mình tổ chức đám cưới thôi khỏi đăng ký kết hôn chi cho mệt hen.

-Tại sao?

-Thì mai mốt ly hôn khỏi dắt nhau ra tòa đỡ phiền.

-Lần sau mà còn xàm ngôn là tôi cắn lưỡi cô đó.



-Anh ơi, hay mình chọn ngày cưới trúng ngày sinh nhật anh luôn đi.

-Tại ngày sinh nhật anh đẹp quá hả?

-Không phải, sinh nhật trùng với đám cưới khỏi mất công mua quà.

-CÔ ĐỪNG CÓ MÀ MƠ NHÁ.



-Anh ơi hình như em có baby rồi hay sao á.

-Ê, đừng có giỡn kiểu đó không có vui đâu nha, anh còn chưa đụng đến em lần nào mà thai với nghén gì.

-Em nghe người ta nói hôn nhau cũng có thai được mà.

-Hôn nhau có bầu chắc bây giờ em cũng đã bồng cả chục đứa rồi.

-Vậy để mai em đi khám lại xem sao nhưng bây giờ để cho chắc ăn thì thai phụ cần phải được nghỉ ngơi để bảo vệ đứa bé. Anh đi nấu cơm giùm em nha.

-Đừng có mà giở trò lười biếng ở đây nha chưa gái. Leo xuống giường cho anh nhanh lên.



Người đã đến bên anh một ngày sưởi ấm mãi qua đêm đông dài.

Từ ánh mắt đầu trao nhau, lòng em đã thầm yêu anh.

Từ hôm ấy anh bỗng nhớ nhiều, nhìn mắt ai nói lên bao điều.

Dường như đã từ bao năm mình sinh ra dành cho nhau.

Em đã luôn nguyện cầu một người chở che cho em bình yên 

Một người ấm áp, sẽ quan tâm biết em cần gì hơn nữa 

Anh đã thấy một người sẽ cùng với anh vượt ngàn bão giông 

Và giờ là khoảnh khắc mình mãi mãi bên nhau.

Em chờ đợi,biết bao năm rồi.


Anh đã sống những ngày đơn côi 

Từ đây ngọt bùi sớt chia hãy vững tin bờ vai anh nhé.

Em chỉ cần có anh trong đời ta cho nhau giấc mơ tuyệt vời.

Hãy cầm tay em, hãy cầm tay anh.

Mình sẽ bên nhau mãi mãi không gì đổi thay.


...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play