Kiều San hỏi: “Lão Ứng, anh nghiêm túc?”

Ba người cùng đi vào khách sạn, Ứng Sênh Nam vừa sửa ống tay áo caravat vừa nói: “Em cho rằng anh nói đùa? Em từng thấy anh nghiêm túc nói đùa như vậy sao?”

Ba người cùng đi lên tầng năm, bữa tiệc bày tròn 50 bàn.

Ứng Sênh Nam cảm khái: “Bà mai nhỏ, thân thích nhà em nhiều vậy sao?”

Kiều San dẫn hai người đến một bàn phía trước ngồi xuống, nhỏ giọng giải thích: “Sau khi cha tôi qua đời, rất nhiều thân thích đều không qua lại. Những người này đều từng là khách của mẹ tôi. Nhưng mẹ tôi làm mối rất ít có mối nào ly hôn, mối nào cũng gia đình hòa thuận, bọn họ đều vô cùng cảm kích lúc trước mẹ tôi làm mối cho, cho nên ngày này hằng năm bọn họ đều từ các nơi tụ tập lại đây tặng lễ cho mẹ tôi.”

Ứng Sênh Nam thổn thức không thôi, ánh mắt tập trung ở bàn Điềm Giản. Điềm Giản ngồi cùng với một người đàn ông mặc đồ tây đen, vì đưa lưng về phía anh ta nên Ứng Sênh Nam không nhìn thấy mặt của người đàn ông đó. Anh ta đẩy Kiều San một cái, “Bà mai nhỏ, tại sao chúng ta không ngồi cùng với bàn kia?”

Kiều San nói: “Anh họ tôi rất bảo vệ em ấy, trong tình huống bình thường, ngoại trừ thân thích anh ấy sẽ không để cho ai ngồi cùng bàn với anh ấy. Nếu không phải là vì hai người ngoài các anh, tôi đã đi sang ngồi chung rồi.”

Ứng Sênh Nam chậc một tiếng, nghiêm túc nói: “Em dâu, em nói lời này là khách sáo rồi, anh và Tả Dịch là người ngoài sao? Một người là anh rể của Điềm Giản, một người là chồng tương lai của Điềm Giản, sao lại là người ngoài được?”

Kiều San đang uống nước, đột nhiên bị sặc một cái.

Thật sự là đủ vô liêm sỉ mà...

Nửa giờ sau khai tiệc, Kiều San Tả Dịch bị mẹ Kiều cưỡng chế mang đi gặp bạn bè thân thích. Hai người theo mẹ Kiều đi đủ bàn mời rượu, Kiều San là nữ nên không uống cũng được, còn Tả Dịch thì không thể, vì vậy dùng nước sôi trộn với rượu đi từng bán ứng phó.

Tiệc rượu xong xuôi, Tả Dịch như mất đi nửa lớp da, say đến bất tỉnh. Kiều San đặt một phòng ở khách sạn, dìu anh vào nghỉ ngơi.

Vừa thả Tả Dịch xuống giường, anh đột nhiên ngồi dậy ôm lấy eo Kiều San gọi bà nội.

Đây là lần thứ hai Kiều San tiếp xúc với Tả Dịch trong trạng thái say sỉn, cũng giống như lần trước, y như một đứa bé.

Kiều San vỗ vỗ vai anh, nhẹ giọng dỗ anh: “Anh ngủ chút đi.”

Tả Dịch ôm eo cô lắc đầu, “Không...” Âm thanh vừa trầm vừa thấp, “Con muốn nghe bài Côn trùng bay.”

“...Má nó.” Kiều San nhịn không được nói tục, “Anh muốn nghe roi da bay trên thịt sao?”

Tả Dịch hít sâu một hơi, không nói thêm gì nữa. Kiều San cúi đầu nhìn người đàn ông ngày thường ngông cuồng tự cao tự đại, lúc này lại như con mèo làm nũng, không đành lòng nói: “Vậy anh buông ra đi, nằm xuống tôi sẽ hát cho anh nghe.”

Tay của người đàn ông nới lỏng một chút, thử kéo tay anh ra khỏi eo mình, dìu anh nằm ở trên giường, giúp anh đắp chăn lên.

Kiều San ngồi xổm ở bên giường hít sâu một hơi, dùng ngón tay ấn ấn đầu mũi của anh đẩy lên trên một cái, Tả Dịch lập tức trở thành “mũi heo“. Cô lấy điện thoại ra chụp một bức, thầm nói: “Sẽ có một ngày tôi muốn anh ngồi xổm bên giường hát bài “Côn trùng bay” 100 lần cho tôi nghe.”

Người nào đó nhíu mày rên rỉ ra tiếng.

Chỉ sợ anh lại xoay người ngồi dậy, Kiều San lập tức dùng tay ấn chặt ngực anh, bắt đầu hát “Côn trùng bay“. Giọng của cô không mấy êm tai, bị lạc điệu, lại có thể hát từ bài “Côn trùng bay” sang “Bài ca bán báo”, cuối cùng dứt khoát quên mình đang hat bài “Côn trùng bay”, bật thốt lên: “Bạn là quả táo nhỏ của tôi, tại sa thích bạn đều không đủ nhiều...”

Dỗ Tả Dịch đi ngủ xong, Kiều San quay lại phòng tiệc đối phó với thân thích, bận bịu đến bảy giờ tối. Tiễn tất toàn bộ thân thích đi, vừa mới hít sâu một hơi lại bị Tiếu Già gọi lại.

Mẹ Kiều mang Tả Dịch kính rượu, đi qua bàn người nhà Tiếu Già ngồi. Đối với Kiều San đã có bạn trai, cha mẹ Tiếu Già tỏ vẻ vô cùng đau đớn, vậy mà để bay một đứa con dâu tốt.

Sắc mặt Tiếu Già ngưng trọng, anh ta nói: “Bệnh tình Văn Văn càng ngày càng nghiêm trọng, tuỷ thích hợp với con bé ở tận bên Mĩ, ngày mai Giản tiên sinh và Quách Phỉ sẽ mang Văn Văn lên đường qua bên kia phẫu thuật.”

“Sao lại vội như vậy?” Kiều San ngạc nhiên, “Nhưng lần trước nhìn thấy Văn Văn, tinh thần của con bé vẫn còn tốt mà?”

Tiếu Già: “Suy cho cùng bị căn bệnh này, con bé còn quá nhỏ, phẫu thuật cũng chưa hẳn có thể thành công.”

Kiều San hiểu tâm trạng lúc này của anh ta, dù sao cũng đã chung sống với Văn Văn thời gian dài, có cảm tình rất sâu đậm. Không nói gì đến anh, bản thân Kiều San vừa biết Văn Văn bị bệnh này cũng không thể nào chấp nhận được, một bầu trời sụp đổ một góc nhỏ.

Nhưng nói cho cùng Văn Văn không phải là người thân của cô, cô và Tiếu Già đều không thể tự thể nghiệm tâm trạng của Giản Thời Chương và Quách Phỉ. Ngoại trừ cảm khái thế sự vô thường ra, dường như không thể làm gì được.

Tiếu Già nói: “Ừm thật ra anh cảm thấy Văn Văn nói rất đúng, em và Tả Dịch rất hợp nhau, em thích cậu ta mà không phải là anh, cho nên anh còn vương vấn gì nữa? Trẻ con có thể hiểu được đạo lý này, nhưng anh vẫn không thể ra khỏi vòng tròn đó.”

Kiều San an ủi anh ta: “Tiếu Già, rồi sẽ đến lúc anh gặp được duyên phận của mình.”

Lúc nói câu này, trong đầu Kiều San lập tức nhảy ra cái tên vô lại Tả Dịch, cô thật sự là bị người nào đó gieo họa đến đủ thảm mà, vậy mà không ngờ lại có thể nghĩ đến anh trong tình huống này.

Cô không rõ Tả Dịch có phải là duyên phận của mình hay không, nhưng cô cũng có ý nghĩ thử qua lại với anh một chút.

Cô không có sinh lý bài trừ Tả Dịch, điều kiện của đối phương không tồi, tại sao không thử một chút chứ?

Đúng vậy nha... Tại sao không thử một chút nhỉ?

Tạm biệt Tiếu Già, cô đi thang máy lên lầu, đi tới cửa đột nhiên không muốn vào phòng. Cô giả thiết khả năng của mình và Tả Dịch, dường như đáy lòng có một trận thủy triều xông tới.

Thử xem sao nhỉ?

Đáy lòng vẫn luôn có xuất hiện một câu như vậy.

Nhưng chẳng mấy chốc cô lại lắc đầu, chối bỏ chính mình, thật sự là được sao?

Làm mối cho người ta bao nhiêu năm, tình yêu nam nữ cô thấy nhiều rồi, đến lượt mình thì lại không nhìn thấy rõ được nội tâm của mình.

Cô mở app kho nhân duyên ra, bên trong có một kho tư liệu nhỏ, cũng có bảng phán đoán cấp bật bệnh không thể yêu. Cô lướt xuống xem, đối chiếu với bản thân, cái nào cũng dính đạn.

Xong đời, dường như cô có bệnh không thể yêu, hơn nữa không hề nhẹ. Cô cất di động vào túi, cắm thẻ vào, đẩy cửa ra đi vào.

Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy ào ào, Tả Dịch đã tỉnh, đang tắm.

Kiều San liếc nhìn phòng tắm, đi thẳng tới bên giường nằm xuống, đệm mềm mại khiến cô bị vùi vào trong.

Nằm trên giường, tất cả cảm giác mệt mỏi tuôn ra ào ạt, vừa nhắm mắt liền ngủ say. Không biết ngủ bao lâu, cô bị một tiếng leng keng đánh thức, gần như phản xạ có điều kiện ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ trên vách tường, đã mười giờ rồi, cô ngủ được ba tiếng.

Cô nghe thấy Tả Dịch đang nói chuyện với người khác ở cửa, vội vàng đứng lên đi rửa mặt.

Ra khỏi toilet, Tả Dịch vừa vặn bưng thức ăn đi vào, trong khuay có một ly sữa tươi và hai bánh sandwich bọc đầy sữa. Anh đặt thức ăn ở trên bàn, xoay người lại nhìn vẻ mặt tê dại của Kiều San, “Ngủ đến ngu người rồi sao?”

Kiều San hít một hơi, đi tới ngồi xuống cầm sandwich cắn một cái, sau đó ngẩng đầu nhìn anh: “Ngày mai Văn Văn sẽ bay sang Mĩ.”

Tả Dịch: “Ừ, Giản Thời Chương đã sắp xếp ổn thoả ở bên kia rồi, em yên tâm, Văn Văn sẽ không có chuyện gì đâu.”

Kiều San hỏi anh: “Anh biết cả rồi sao?”

Tả Dịch: “Vừa rồi Giản Thời Chương điện thoại tới nói cho anh biết, anh ấy nói, anh ấy và Quách Phỉ đã làm xong thủ tục kết hôn, sau này sẽ chăm sóc cho mẹ con bọn họ thật tốt.”

Kiều San: “Hi vọng anh ta có thể chăm sóc tốt cho Quách Phỉ và Văn Văn.”

Tả Dịch: “Con đường của bọn họ vẫn còn rất dài, hiện tại gần như chỉ là bắt đầu. Chúng ta thì sao? Kiều San, hay là chúng ta thử qua lại đi, anh nghiêm túc đấy.”

Giọng của anh dần dần xuống thấp, giống như tiếng lá cây xào xạt, chỉ đợi một câu trả lời của cô rồi sẽ rơi xuống đất.

“Vậy thì cứ thử xem.” Kiều San thở dài, “Coi như làm mối cho mình vậy.”

Lấy tư cách là bà mai, cô rất rõ ràng, không bài xích tiếp xúc thân thể với đối tượng hẹn hò chính là thiện cảm cơ bản nhất. Cô và Tả Dịch đã quen như vậy, hẳn là thiện cảm nhiều hơn chút, so với thích thì thiếu một tí xíu nữa...

Chính cô cũng không rõ, dứt khoát đồng ý. Cô nói: “Nhưng nói trước, hai chúng ta chỉ thử hẹn hò, nói cách khác là nằm ở trong diện khảo sát lẫn nhau, trong thời gian này nếu hai ta không hề thích hợp, hai bên đều có thể đưa ra lời chia tay trong hòa bình. Về phần sau khi chia tay có thể làm bạn bè hay không, đến lúc đó hãy tính đi.”

Cô vừa mới dứt lời, Tả Dịch thuận tay kéo cô vào trong ngực. Ly sữa tươi trong tay cô loảng xoảng rơi xuống đất.

Tả Dịch ôm chặt lấy cô, cằm đặt ở trên đỉnh đầu cô cọ cọ, cảm giác thoải mái chưa bao giờ có, thật lâu sau mới buông cô ra, cúi đầu nhìn cô, từ từ cúi người xuống.

Kiều San theo phản xạ rụt cổ một cái, muốn tránh đi. Tả Dịch nhắc nhở cô: “Nào có cặp đôi nào không hôn nhau? Không bằng thử chút xem? Dù sao chúng ta cũng không phải là lần đầu.”

Thấy cô rõ ràng có hơi do dự, Tả Dịch lại nói: “Kiều San, biết em lâu như vậy, anh không biết em là người già mồm cãi láo đấy.”

Kiều San đỏ mặt: “Ai... ai già mồm cãi láo chứ? Chẳng phải là một nụ hôn thôi sao? Ai sợ ai hả?” Sau đó một tay vịn vai anh, tay kia choàng qua cổ anh, nhón mũi chân, chủ động hôn lên môi anh.

Lúc đầu Kiều San chỉ định chuồn chuồn lướt nước cho qua chuyện, người đàn ông chợt dùng tay ấn chặt cái ót của cô, không cho cô tách ra, môi hai người cứ vậy mà dính chặt vào nhau.

Tả Dịch thử dùng đầu lưỡi cạy môi cô ra, đầu lưỡi linh hoạt luồn vào trong, ngăn chặn Kiều San làm cô không hề có lực phản kích.

Lần đầu tiên Kiều San thử hôn môi bị hôn đến đầu óc mù mịt, toàn thân mềm mại như nhũn ra. Tả Dịch phát hiện người cô nhũn ra thì vội rút tay ra nắm lấy eo cô. Chiều cao của hai người chênh lệch quá lớn, Tả Dịch hôn có hơi mệt, trực tiếp ôm cô lên đặt lên bàn.

Kết quả là quá kích động, không phát hiện trên bàn còn để thức ăn, dẫn đến Kiều San đặt mông ngồi trên cái bánh sandwich, sửa bên trên dính đầy mông cô.

“...” Kiều San đẩy anh ra, nhảy xuống bàn, chỉ chỉ sữa dính trên mông mình, chất vấn: “Hôn thì hôn cho tốt, anh đây là có ý gì? Anh cố ý phải không?”

Tả Dịch nhìn khay thức ăn trên bàn, cũng phát điên lên.

Mẹ nó, rõ ràng có thể hôn lâu hơn! Bởi vì một cái sandwich mà toàn bộ bị ngâm trong nước!! Con mẹ nó!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play