Lí Mộc trở lại, làm cho Tiểu Khương sợ hết hồn. Hắn chưa bao giờ thấy qua dáng vẻ Liên trưởng uống rượu say, cho tới nay mọi người đều cho rằng Lí Mộc là Thần Tửu ngàn chén không ngã, nhưng tối hôm nay vừa ra ngoài mấy giờ, lúc trở về đã lảo đảo muốn ngã rồi. Tiểu Khương nhớ thời điểm lễ mừng năm mới trước kia, toàn liên từng người xếp hàng lời rượu cũng không làm gục được Lí Mộc, lúc này dạ dày đã uống bao nhiêu chứ?
Nhiệt tình đem Lí Mộc lên giường, Tiểu Khương cũng đoán được mấy phần nguyên nhân, hắn cũng không hiểu làm thế nào khai đạo* cho phải, suy nghĩ hồi lâu mới nói: "Liên trưởng, những thứ khác đều không quan trọng, chỉ cần nơi đó có tình cảm là được. Coi như người khác có nói gì đi nữa, nhưng anh yên tâm giao chị dâu vào tay người khác sao? Anh có thể tin tưởng người kia sẽ thương chị dâu giống như anh, không để cô ấy chịu uất ức đau lòng sao? Anh cam lòng rời khỏi cô ấy sao?"
*khai đạo: Nghĩa như đả thông suy nghĩ, an ủi, khuyên, góp ý...đại loại là vậy.
Hắn làm sao sẽ chịu như thế, làm sao yên tâm giao cô cho người đàn ông khác...
Lí Mộc lẳng lặng nằm trên giường, chỉ cảm thấy nơi ngực đau đến tê tâm liệt phế, giống như mất đi một mảnh.
Thời điểm ba An tìm đến, chỉ nói "Cùng tôi đi uống rượu" liền xoay người đi. Lí Mộc đi khai báo với đồng nghiệp một chút rồi vội vàng đi theo. Hai người ở một quán ăn nhỏ gần đó ngồi xuống, ba An gọi hai món ăn cùng mấy bình rượu.
Ba An là thương nhân, năm nào cũng giao thiệp tiệc rượu với khách, tửu lượng tự nhiên không kém. Thời điểm Lí Mộc còn là tân binh vào mùa đông thường thay phiên công việc lúc ban đêm, ví thời tiết rét lạnh cho nên mỗi lần đều uống chút rượu trước chống lạnh, quanh năm như vậy cũng luyện được chút tửu lượng. Giờ phút này hai người vài trong quán ngồi xuống, món ăn cũng chưa lên bàn, ba ly rượu đã vào bụng trước.
Trầm mặc một hồi lâu, ba An mới trầm giọng nói: "Tôi cũng không vòng vo với cậu, cậu nên biết tôi tìm cậu là vì chuyện gì. Cậu thật sự là một tiểu tử tốt, An Hảo cũng thích cậu, mẹ An Hảo cũng cảm thấy cậu không tồi. Nhưng là, chuyện như vậy chúng tôi không đồng ý!"
Lí Mộc gật đầu một cái: "Cháu biết ạ"
- "Lí Mộc, tôi chiểu rõ cậu yêu con gái tôi, con gái tôi cũng rất thích cậu. Nhưng hai người ở cùng nhau, không chỉ là chuyện tình cảm, còn có rất nhiều chuyện khác. Các người có cân nhắc qua sao?"
Lí Mộc khẩn trương liếm liếm đôi môi, gật đầu nói: "Có, cháu tính toán cùng cô ấy kết hôn."
Ba An ngẩn người, lắc đầu nói: "Tôi không nói chuyện này! Tôi nói là chuyện xưa nhà chúng tôi. Em gái của tôi, cũng là cô nhỏ của An Hảo, hơn con bé mười tuổi, từ nhỏ tính tình giống An Hảo hoạt bát lại dẻo mồm, người trong nhà sủng cô ấy nhất. Mười năm trước lúc bằng tuổi An Hảo bây giờ có thích một người lính, bên Nhậm gia đó phản đối nhưng cô ấy sống chết không chịu chia tay, chúng tôi dù lo lắng cho cô ấy nhưng cũng không cưỡng được, vì vậy liền gả cho."
"Vừa bắt đầu cũng ngọt ngào, nhưng sau đó thì sao? Người đàn ông kia ở bộ đội thân bất do kỉ, bị điều đi vùng khác, quanh năm không thể trở về nhà, cô gả đi thật cũng chính là làm quả phụ. Một mình chăm sóc người già không nói, sau lại mang thai, lại một mình chăm sóc đứa bé." Ba An dừng một chút hỏi Lí Mộc "Cậu có biết một phụ nữ gánh cả một nhà có bao nhiêu khó khăn?"
Lí Mộc gật đầu, làm sao không biết, năm đó thời điểm ba gian khổ nhất, mẹ làm sao, hắn rõ mồn một trước mắt.
- "Tôi làm anh, mắt thấy cô vốn tính tình sáng sủa đáng yêu cũng từ từ thay đổi. Hơn nữa cũng không dối cậu, người sống cùng không phải người nhà tốt, mà em tôi tính tình lại bướng bỉnh, liền thường có lâu thuẫn, người đàn ông kia bên ngoài không thể làm gì, lần đầu về nhà còn vì cha mẹ hắn mà trách cứ em gái tôi. Nghĩ tới em gái tôi nhiều năm như vậy chăm sóc cha mẹ hắn nấu cơm chăm con, lại không chiếm được câu hữu ích nào từ hắn, ngược lại vì thời gian lâu dài, kích tình ban đầu qua đi, liền thấy em gái tôi phiền. Hai người ầm ĩ mấy năm, rồi ly hôn."
- "Chú, cháu không biết chuyện này thế nào, nhưng nếu An Hảo gả cho cháu...cháu thương cô ấy còn không kịp, tuyệt đối sẽ không như vậy."
Ba An uống ly rượu một hơi cạn sạch, lắc đầu nói: "Tôi không phải nói cậu và An Hảo nhất định sẽ như vậy. Nhưng cậu có nghĩ tới không, nếu cậu quyết định một mực ở quân đội không chuyển nghề, sau này An Hảo gả cho cậu phải làm sao? Để con bé quanh năm cô quạnh? Một mình gánh trách nhiệm chăm sóc gia đình? Thời điểm nó có cuộc sống tốt nhất, cậu lại không thể che chở cho nó, chuông tôi sao lại yên tâm? Hơn nữa, nghe An Hảo nói tình huống nhà cậu, cậu cũng không nên tùy tiện quyết định như vậy? Cha mẹ cậu sẽ tiếp nhận An Hảo chứ? Coi như miễn cưỡng đồng ý, bọn họ có thể đối tốt với An Hảo không?"
Liên tiếp chất vấn khiến Lí Mộc á khẩu không trả lời được cũng không biết phải trả lời thế nào. Hắn quả thật không thể chuyện nghề rời khỏi quân đội, cũng không thể thời thời khắc khắc ở bên bồi An Hảo chăm sóc cô, quả thật cha mẹ hắn có tính toán khác không thể đảm bảo sẽ đối tốt với An Hảo... Lí Mộc một ly một ly uống rượu, rượu cay nóng vào bụng, làm thế nào cũng không lấn át được tư vị nồng nặc khổ sở nơi đáy lòng.
Ba An đã uống đến có chút say mắt đầy sương mù, lớn miệng nói: "Lí Mộc à, tôi và mẹ An Hảo cũng biết, cậu thật ra là một tên nhóc vô cùng tốt. Chuông tôi có thể nhiên ra gia giáo của cậu không tệ, khó mà không để ý An Hảo. Con bé tùy hứng lại tính khí kém,cậu còn có thể bao dung con bé như vậy, chúng tôi cũng biết là rất khó."
Lí Mộc lắc đầu một cái, nhỏ giọng nói: "Cần phải vậy."
Ba An dùng sức vỗ vỗ bờ vai hắn, rồi khoát khoát tay nói: "Cậu cũng đừng nói không nên lời như thế, không có người nào nên nuông chiều người nào. An Hảo từ nhỏ bị tôi và mẹ con bé làm hư rồi, nhìn dáng vẻ của cậu ở đây vẫn là nuông chiều. Thật ra thì tôi không phải không muốn tin tưởng cậu, mà là cậu hãy hiểu cho tâm làm cha của tôi."
Ba An múa tay múa chân "Tôi nhìn tận mắt con bé lớn được như vậy, con bé là bảo bối trong lòng bàn tay tôi. Con bé lần đầu tiên khóc lần đầu tiên cười lần đầu tiên kêu ba, đến bây giờ tôi vẫn nhớ rõ. Tâm tình một người cha, bây giờ cậu chưa làm cha rất khó mà hiểu rõ. Mặc dù cậu rất tốt, nhưng là, công chúa nhỏ tôi đây nâng niu trong lòng bàn tay bao nhiêu năm, tuyệt đối không cho phép nó chịu uất ức, nhất là loại chuyện nhìn một cái là đoán được uất ức thế này. Lí Mộc à, nếu như cậu thật lòng yêu thương nó, xin vậu vì tương lai của nó mà suy tính."
Lí Mộc không lên tiếng, đưa tay cầm lấy cái ly, rót tràn ly rượu, nâng lên vùi đầu từng ngụm từng ngụm uống vào. Rượu nóng rực trong dạ dày thiêu đốt, giống như muốn thiêu hủy tất cả.
Từ từ đặt ly xuống, cặp mắt Lí Mộc sáng kinh người, nhìn ba An nói từng câu từng chữ: "Chú An, cháu nhất định sẽ đối tốt với An Hảo, cháu nhất định sẽ không để cô ấy chịu uất ức...."
- "Tôi tin cậu sẽ đối tốt với con bé, nhưng cậu luôn bên cạnh con bé cũng không thể đảm bảo, làm sao cậu đảm bảo được con bé sẽ không chịu uất ức?"
Lí Mộc há miệng, nhưng vẫn là lặp lại: "Chú, cháu nhất định sẽ đối tốt với cô ấy, nhất định sẽ đối tốt với cô ấy..."
- "Người trẻ tuổi, hôn nhân không phải chuyện mà các ngươi nghĩ đơn giản như vậy, tình yêu không phải là tất cả, hôn nhân cần hai người cùng nhau hợp tác. Cậu ở bộ đội này, rồi không lâu sau cũng thân bất do kỉ, cậu làm sao cùng nhau hợp tác?"
Lí Mộc từ từ cúi đầu, nhìn cái bàn, vẫn như cũ trầm giọng tái diễn: "Chú, cháu nhất định sẽ đối tốt với An Hảo, nhất định sẽ đối tốt với cô ấy, nhất định sẽ đối tốt với cô ấy..."
Ba An mùi rượu dâng trào, giận dữ xông lên đầu, vỗ cái bàn lạnh lùng nói: "Cậu chỉ biết nói cậu đối tốt với nó, nhưng cậu lấy cái gì đối tốt với con gái tôi? Sao cậu có thể đảm bảo sẽ đối tốt với nó?"
Cả trong quán nháy mắt yên tĩnh, tất cả mọi người vừa sợ vừa tò mò nhiên về phía hai người đàn ông trong góc này.
Đối với sự phẫn nộ cùng chỉ trích của ba An, Lí Mộc thật hoàn toàn bất giác, chỉ cúi đầu từng lần một lặp lại lời nói bảo đảm, nhưng cái bàn cũ kĩ trước mặt, lại có từng viên nước mắt lớn rớt xuống bên trên.
*QQ: TT.TT Anh Mộc nín đi a~~~~ *ôm vỗ vỗ* - *Chị An bay lại đá văng QQ, hét lớn* Xê ra - *Ôm anh Mộc* Ngoan nào, ngoan nào Tiểu Mộc..nín nè..thơm thơm nín nè... - Ọe ọe *tiếng nôn của bạn học QQ*
Ba An nhìn người thanh niên chảy máu chảy mồ hôi cũng không thốt một tiếng lại trước mặt mình rơi nước mắt, đột nhiên không biết nói gì, một hồi sau cũng thở dài một tiếng, bưng ly rượu một hơi cạn sạch.
Thời điểm mẹ An đến, ba An đã nằn trên bàn ngủ say như chết từ lâu. Lí Mộc ngồi sóng lưng thẳng tắp, thấy mẹ An tới "Pằng" đứng lên, lại đảo một cái chút là ngã xuống.
Mẹ An vội đỡ hắn, nói: "Cháu nhanh ngồi xuống, cũng uống không ít hả?" Nhìn ba An bất tỉnh nhân sự lại không biết làm sao đành lắc đầu "Không thể uống còn uống nhiều như vậy."
"Dì, cháu không sao, cháu giúp dì đưa chú lên xe." Lí Mộc từ từ đứng lên, lần này đi rất ổn.
Sau khi đưa ba An lên xe, mẹ An nói với hắn: "Lí Mộc à, cùng lên xe đi, dì đưa cháu về."
Lí Mộc lắc đầu: "Không cần đâu dì, quân đội của cháu ở phía trước, đi đường vòng là đến, cháu tự về được, vừa đúng tỉnh rượu."
- "Vậy cũng được, cháu chú ý an toàn. Chúng ta đi trước đây."
Cho đến khi nhìn xe biến mất ở cuối phố, sóng lưng Lí Mộc thẳng tắp mới lung lay hai cái, rồi sau đó vịn vô cột điện ven đường mà nôn ra. Cơ hồ là dời sông lấp biển đem hết bụng phun ra cho hết, mới hơi thoải mái hơn một chút, lảo đảo dọc theo đường cái đi về, đến đầu đường không xa cánh cổng, Lí Mộc tìm tảng đá ngồi xuống, ngửa đầu vô lực nhìn màn đêm đen nhánh.
Đêm đầy sao, ngày mai nhất định là một ngày đẹp trời.*
*Nguyên gốc CV là: [Đầy trời sao, ngày mai nhất định là cá Tình Thiên.] nếu edit lại y chang thì QQ thấy lặp từ quá, nên chỉnh lại đôi chút cho nghe êm tai tí
Một khắc đó, chưa bao giờ chịu đả kích gì thế mà chính tim hắn đột nhiên cũng đập nhanh hai nhịp.
An Hảo, anh không rời bỏ em được, anh không yên lòng giao em cho người khác, anh không tin sẽ có người yêu em hơn anh. Nhưng mà, anh không có cách nào cho em cuộc sống bình thường như bao cặp vợ chồng khác.
Anh nên làm thế nào đây? Anh nên làm như thế nào đây......
Hết chương 31.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT