Mặc dù An Hảo cũng muốn mau đưa Lí Mộc đi gặp ba mẹ một chút, nhưng dù sao hắn cũng là quân nhân, xin nghĩ đã là khó, huống chi hôm nay lại còn bị thương, vì vậy khuyên can mãi, ba mẹ An mới đồng ý trước cứ để bọn họ chung đụng một thời gian xem sao.
Ba mẹ bên kia mặc dù trấn an dịu xuống, nhưng bang bạn bè lại không đồng ý. Chủ nhật này, Lâm Nhiên đi công tác không có ở đây, Liễu Song bị chồng cưỡng chế không cho ra cửa mà nằm nhà chờ sinh, vì vậy An Hảo và Lâm thiếu cùng đi đến nhà Phương Nam, ba người mở một tổ hội nghị nhỏ.
Phương Nam từ khi kết hôn, liền bị Lâm Nhiên cưng chiều đến cơ hồ cuộc sống không thể tự lo liệu. Thế nhưng về nhà, dì không có ở đây, Lâm Nhiên cũng không có, hai khách tới thăm lại là một đại thiếu gia một đại tiểu thư, cái mông ngồi trên ghế sô pha mãi chưa thấy người thức dậy. Vì vậy cô bị buộc trở về kiếp sống nha hoàn đáng thương, bưng trà dâng nước hoa quả cho bọn hắn, xong rồi còn phải gọt trái cây cho hai vị đại gia này.
"An công chúa, cậu phải an bài cho chúng tớ gặp mặt hắn một lần. Dù gì cậu cũng là do tớ che đậy vài chục năm, hắn lại cứ dễ dàng như vậy mà đem cậu vặt về, phải cho tớ một câu trả lời thỏa đáng chứ!" Phương Nam bên này vừa gọt được một miếng bọn người kia lại ăn một miếng, phối hợp ăn ý đến khiến cô đành yên lặng mà rơi lệ.
Lâm thiếu dùng tăm ghim một miếng táo ném vào miệng, cải chính cô: "Không phải người ta vặt An công chúa về, mà là An công chúa phí hết tâm tư ngã vào lòng người ta!"
An Hảo tiện tay cầm quả táo làm lựu đạn ném qua: "Xê ra một bên đi, tôi thích!"
Lâm thiếu giơ tay lên dễ dàng tiếp được, quay đầu lại cho công trình gọt vỏ trái cây của Phương Nam thêm một gánh nặng: "Vâng vâng vâng, trong mười tám loại võ nghệ cô đứng hạng ba"
Phương Nam bày đầu ngón tay ra đếm: "Đao, thương, kiếm..."
"Lâm chim công! Ngươi tự đâm đầu vào chỗ chết đúng không?!" An Hảo vỡ lẽ, giành lấy cái dao trong tay Phương Nam.
Lâm thiếu vừa nhìn thấy đã lập tức không có cốt khí đầu hàng: "Á đừng! An công chúa, tôi sai rồi không được sao? Thứ ba chính là tôi, bạn trai cũng đã có rồi, phải thục nữ dịu dàng..."
An Hảo múa múa dao găm trước mặt hắn khoa tay múa chân: "Cút một bên đi, dịu dàng cũng phải nhìn xem là đối với người nào!"
Đang lúc ấy thì điện thoại đi động vang lên, An Hảo liếc mắt nhìn dãy số vội vàng nhận, giọng nói đầy dịu dàng ngọt ngào tựa như rót mật vào trong vạc: "Dạ, em đang ở nhà bạn, anh hôm nay có khá hơn không? Xế chiều em sẽ đi đưa canh cho anh, yên tâm hôm nay không có canh xương, em vừa học canh gà hầm cách thủy với súp nấm. Vâng, được rồi, anh chú ý thân thể nhé..."
Gác điện thoại sau một chuỗi õng ẹo, quay đầu nhìn Phương Nam và Lâm thiếu, hai người đang khắp nơi tìm thùng rác để ói.
An Hảo lắc lư cái dao gọt trái cây trong tay, giọng nói kéo dài trầm bổng du dương: "Tìm cái thùng rác à? Nơi này có dao găm đây, một đao đi xuống thẳng cái họng của các người gọn gàng hơn nhiều!"
Phương Nam vội nhảy cách xa ba mét: "An công chúa không thể như vậy, bọn tớ nhưng cũng là công dân Trung Hoa tốt, cậu không thể phân biệt đối xử như vậy..."
Lâm thiếu lắc đầu: "Không không không, vẫn là cô đối xử với chúng tôi như bây giờ thì tốt hơn. Tôi thật quá bội phục vị huynh đệ kia, chuyện này cần bao nhiêu là động lực, mới có thể mỗi ngày lạnh nhạt tiếp nhận loại hình tàn phá tinh thần này..."
- "Cút cút cút, các người thì biết cái gì? Hiện tại tuy cọc gỗ nhà tôi bên cạnh nhưng vây quanh lại là tình địch có một nữa là nữ nhưng lại không phải nam, tại thời điểm này tôi phải phát huy sức quyến rũ phái nữ dịu dàng của mình, dù chết cũng phải đem tình địch đá lên sao Hỏa xa xôi chứ!"[/b]
Phương Nam ngơ ngác chỉ Lâm thiếu: "Lâm chim công, không ngờ còn có loại ham mê này..."
- "Cút sang bên đi! Bản thiếu gia thế nhưng dáng người hoàn mỹ thuần gia! Loại nửa nữ không nam này rõ ràng là nói cô rồi! Cô thật to, thế nhưng dám cõng Lâm Nhiên trèo tường*!"
*đồng nghĩa với hồng hạnh vượt tường ~> ngoại tình*
An Hảo nâng trán, tại sao bên cạnh tôi lại nhiều kẻ giới tính không rõ như vậy...
- "An công chúa, rốt cuộc lúc nào cậu mới có thể dẫn hắn đi gặp nhà mẹ đẻ hả?"
- "Đúng là, cô dâu xấu sớm nuộn gì cũng phải gặp mẹ chồng, mau mang ra ngoài cho thấy ánh sáng đi, nghẹn dưới lòng đất nên nổi mốc luôn rồi đấy."
"Chờ tớ cùng anh ấy thương lượng qua một chút, xem anh ấy lúc nào thì có thể xin phép nghỉ." Xem đã đến giờ, An Hảo đứng dậy cầm túi xách muốn đánh đạo trở về phủ: "Tớ phải đi rồi, còn phải về nhà nấu cháo gà." Thuận tay xách Lâm thiếu đứng lên "Anh cùng tôi đi mua thức ăn."
- "Không phải chứ, nghĩ bản thiếu gia phong hoa tuyệt đại (phong cách tuyệt diệu đại mỹ) như thế này, cô cũng muốn tôi đây làm nô dịch theo cô xách đồ à?"
- "Người đàn ông phong hoa tuyệt đại, không thể đi theo phụ nữ hào phóng cà thẻ, cũng chỉ là mảnh vụn!"
- "... Phụ nữ các người cũng quá tàn nhẫn! Đây là tra tấn tam trọng, tinh thần, thể xác cộng thêm kim tiền nha!"
An Hảo nhướng mày lên: "Hừ, đối với bọn đàn ông nhân từ, chính là tàn nhẫn với chính mình! Phụ nữ, xuống tay nên hung ác mệt chút!"
- ".. Vậy sao cô không để cho binh ca ca nhà cô cà thẻ cho cô?"
An Hảo nháy mắt mấy cái, vuốt tay, dáng vẻ cực kỳ vô tội: "Anh ấy tự nhiên có nhiệm vụ của anh ấy ~~ Uống canh tôi làm!"
- "... Mẹ nó, đồ hám sắc không nhân tính! An công chúa, cô cho hắn tẩm bể hơn một tháng, ngày ngày làm canh đại bổ, hắn cũng không còn...ừ hử?"
- "Cái `ừ hử´ là ý gì?"
"Tớ biết này!" Phương Nam giơ tay giành đáp, mắt sáng lấp lánh "Là..hắn sẽ không hóa sói ăn cậu chứ?"
- "Cút đi! Cọc gỗ nhà tớ ngoan không biết bao nhiêu, nắm tay cũng đã là ý tứ không tốt rồi, cậu cho rằng sẽ lưu manh như hai người à?"
Phương Nam và Lâm thiếu liếc mắt nhìn nhau, song song hoài nghi: "Thật hay giả? Chuyện này... Là cô không phải phụ nữ, hay vẫn là hắn không phải đàn ông..."
- "Cút nữa! Điều này nói rõ cọc gỗ nhà tôi quan tâm tôi chứ sao? Đâu mà nhìn thấy mỹ nỡ là tình trùng liền muốn nhào lên óc!"
Phương Nam sờ cằm, quan sát cô từ trên xuống dưới, trong ánh mắt chứa đầy hoài nghi: "Vậy cậu liền... Không muốn đem hắn đụng ngã à?"
An Hảo ngẩng đầu giơ tay làm hình dạng thiên nga giang cánh, thì thầm lời xướng ca: "...Tớ tin chắc nước chảy đá mòn mới là chính xác nhất! Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, hựu khởi tại sớm sớm chiều! Vui thích trên thân thể, so ra được nơi nào vượt hơn tinh thần kết hợp?!"
Im lặng sau vài giây, hai tấm đệm dựa cùng nhau bay tới: "Nôn... Là cô nghĩ muốn đụng ngã lang quân cơ mà binh ca ca không nghe lệnh thì có!"
An Hảo từ trên ghế salon bò dậy sửa tóc tai, mắt nhìn về phía trước tay nắm lại thành quyền: "Tớ tin chắc, thắng lợi cuối cùng sẽ thuôđc về người kiên trì đến cuối cùng!"
- "... Cô là chỉ cô thành công đụng ngã hắn hay là hắn thành công chống cự cô?"
- "...== Vậy trước tiên mời các người chết trước được không?"
Lâm thiếu làm ngơời tốt đến cùng, không chỉ cùng An Hảo mua thức ăn nấu canh, còn một đường mang vô đi gặp tình nhân ca ca ~ dĩ nhiên, cũng muốn thỏa mãn tính nhiều chuyện một chút của mình.
Nhưng An Hảo không cho hắn cơ hội này, vừa xuống xe liền như môđt dạng đuổi hắn như đuổi gà, phất tay với hắn một cái, vui vẻ ở cổng lớn kí tên rồi bay vào trong.
Lâm thiếu không biết xấu hổ cũng muốn len lén đi theo vào, nhưng ai biết chiến sĩ trẻ đứng gác cửa anh tuấn nghiêm túc vô tình đem hắn đẩy ngã ra bên ngoài, mặc hắn nói gì cũng không chịu
buông người, Lâm thiếu đành biệt khuất: "Tại sao An Hảo có thể vào tôi lại không thể vào?"
Chiến sĩ trẻ liếc nhìn hắn một cái, tức giận trả lời: "An tiểu thư đó là người nhà của quân nhân chỗ chúng tôi!"
- "Ặc, vậy tôi cũng là người thân của người nhà của quân nhân..."
Lâm thiếu vừa nói dứt câu, đã cảm thấy ánh mắt của chiến sĩ trẻ đối diện nhìn hắn có thể so với AK747 rồi.
Người thân...?! Chiến sĩ trẻ quan sát hắn từ trên xuống dưới một lần, cung tay lên: "Xin ngài mau rời khỏi, nơi này không cho phép lưu lại kẻ bồi hồi!" Một tên đại lão gia dung mạo còn đẹp hơn con gái, quả thật là mầm mống gieo họa! Hừ, liều chết dây dưa quấn lấy chị dâu của chúng ta, cho ngươi vào mới là chuyện xấu!
Lâm thiếu thắt bại, không thể làm gì khác hơn là ngượng ngùng rời đi. Vừa mới chuyển thân đi vài bước, chiến sĩ trẻ lại gọi hắn, Lâm thiếu vui mừng, còn tưởng hắn đổi chủ ý rồi, ai ngờ chiến sĩ trẻ hướng hắn trầm bổ,g du dương mà đầy thâm ý nói: "Vị tiên sinh này, Liên trưởng chúng tôi đã liên tục ba năm liền đứng nhất cuộc thi so tài cảnh sát vũ trang!" Âm thanh vang vang có lực, ánh mắt lõa lồ ý: người đơn bạc như ngươi, hừ...,
"Pằng", một câu nói trúng ngay tâm địch!
... Trầm mặc hồi lâu, Lâm thiếu ôm trái tim tan vỡ vì bị xem thường yên lặng bỏ đi...
Liên tục nhiều ngày nay ăn canh móng heo, Lí Mộc bị bổ đến thiếu chút nữ là máu mũi giàn giụa. Ngay cả Tiểu Khương ở cùng hắn, hôm nay vừa nghe đến tên món đó cũng đã muốn ói. Nhưng tuy vậy, mỗi lần An Hảo đưa canh móng heo tới, Lí Mộc còn chưa kịp đổi màu tim đã liền dưới ánh mắt vui mừng của An Hảo mà ăn sạch sẽ toàn bộ.
Mỗi khi như thế, Tiểu Khương liền cực kỳ sùng kính Liên trưởng của bọn họ: dũng sĩ chân chính, dám một tháng liên tục trực diện với móng heo, thập toàn đại bộ!
Lần này cũng không ngoại lệ, An Hảo sau khi nhìn hắn ngoan ngoãn ăn hết toàn bộ canh, cười híp mắt nói: "Cọc gỗ, em với anh thương lượng chút chuyện này được không?"
- "Chuyện gì?"
An Hảo đưa tay thu dọn hộp thức ăn: "Chúng ta cũng bên nhau một đoạn thời gian rồi, đi gặp bằng hữu của em được không? Phương Nam và Lâm thiếu muốn gặp anh một chút..."
Lí Mộc gật đầu, theo An Hảo cầm lấy hộp thức ăn, cầm đến bồn rửa tay để rửa: "Được."
An Hảo đi theo sau hắn vui vẻ hỏi: "Vậy thì quyết định thứ bảy tuần sau được không? Bọn họ đều có thời gian, chúng ta cùng ra ngoài ăn một bữa cơm,được chứ?"
Lí Mộc tay đang rửa chén chợt dừng lại, cau mày nói: "Thứ bảy tuần sau, đại khái là không được..."
- "Sao vậy? Anh có nhiệm vụ à?"
- "Cũng không phải, là trong nhà điện thoại đến, nói là thân thể ba anh không được tốr, nhập viện rồi, để cho anh tuần sau xin nghỉ về nhà."
- "Hả? Bác trai bị bệnh? Nghiêm trọng không? Vậy anh mau về nhà xem,môđt chút, ăn cơm cái gì thì nói sau. Đúng rồi, có muốn mua chút gì mang về không? Ngày mai em sẽ đi chuẩn bọ một chút."
Lí Mộc hé miệng cười cười: "Không có việc gì, em không phải vội, ba anh là bệnh cũ mà thôi, trong nhà có đủ, không cần mua đồ."
An Hảo giận hắn: "Sao mà giống được! Trong nhà mua có thể so với anh mua sao? Đây không phải là quà mà là tâm ý!"
Lí Mộc nhìn bộ mặt nghiêm túc của cô, khẽ cười, gật đầu nói: "Vậy thì tốt, em xem mua một chút thôi." Dừng một chút, cúi đầu nói "Chuyện này, bây giờ không tiện đưa em về nhà chào bọn họ, chờ ba anh khỏi bệnh, anh liền đưa em đi gặp họ, được chứ?"
An Hảo ngẩn ra, một hồi lâu sau mới phản ứng được, trong nháy mắt liền đỏ mặt, khó mà nhăn nhó gật đầu: "Được"
Ánh mặt trời từ trên tường bò qua, hôn lên gò má trắng nõn trong suốt của cô.
Lí Mộc nhìn người trước mắt, đáy lòng cảm thấy tràn đầy hạnh phúc, lần này trở về thì cùng trong nhà nói ~ hắn gặp được người hắn muốn kết hôn.
Hết chương 23.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT