Sáng ra, cô vẫn nằm gọn trong vòng tay anh. Trải qua một đêm hoan ái, cô đã mệt đến xụi lơ. Nhưng ánh nắng rọi vào mắt làm cô không thể tiếp tục ngủ được nữa. Cô đánh thức anh dậy, anh mở mắt ra thấy cô bé mình yêu nhất đang mở mắt to nhìn mình thì không kiềm được mà hôn cô. Cô đẩy anh ra rồi nói “Anh về phòng đi. Mẹ mà lên gọi em xuống ăn sáng thì chết cả hai!”

“Bảo bối, chúng ta tháng sau phải đi đăng kí mà. Giờ cũng là lúc mọi người nên biết rồi!”

“Chờ em thật sự tốt nghiệp đã. Cứ im lặng trong một tháng này nha anh!” Cô lấy hai tay ôm mặt anh cười nói.

“Được rồi, theo lời em nhưng anh chỉ đợi đến tháng sau thôi đó. Tháng sau em không được trì hoãn đâu đó!” 

“Tất nhiên rồi!” 

Anh cọ cọ mặt mình vào mặt cô rồi đứng dậy mặc quần áo, sau đó thì lại leo ra ban công về phòng.

----

Thoáng chốc mà anh và cô đã bên nhau được gần hai tháng rồi, hôm nay là ngày cô đi thi tốt nghiệp. Vì kiếp trước đã trải qua kì thi vô vị này nên cô rất thoải mái đi thi. Cố Thần phụ trách đưa cô đến trường thi, trước khi xuống xe anh hôn cô triền miên.

“Bảo bối, thi tốt nhé! Anh chờ em!”

“Vâng! Chúng ta cùng cố gắng nhé!” Cô biết hôm nay thi xong anh sẽ nói với bố mẹ về việc của hai người. Chỉ còn cách cùng nhau cố gắng vì tương lai mà thôi.

Trước khi xuống xe, cô chủ động hôn lướt qua môi anh lần nữa rồi nói “Em yêu anh!”. Nói rồi cô mở cửa xe rồi chạy mất dạng. Cố Thần ngu ngơ chỉ biết nhìn theo bóng dáng bé nhỏ rồi cười ngơ ngẩn một mình.

….

Buổi chiều tối, khi Cố Thần đón Tâm Lan về nhà, Lý Vũ Hàng và Cố Tịnh Yên đã đứng ở cửa chờ hai người. 

“Con gái, con thi tốt không?” Cố Tịnh Yên ân cần hỏi thăm.

“Dạ, tốt lắm ạ! Chắc chắn con tốt nghiệp loại giỏi cho mẹ xem!”

Cố Thần chờ ba người hàn huyên xong thì đi tới “Anh rể, chị, em có chuyện muốn nói. Chúng ta vào thư phòng được không?”

Lý Vũ Hàng thấy thái độ nghiêm trọng của Cố Thần thì cũng băn khoăn không biết chuyện gì nhưng cũng gật đầu rồi đi vào thư phòng.

“Tâm Lan, con vào đây làm gì? Để ba người chúng ta nói chuyện!” 

“Không, anh rể. Chuyện này có liên quan tới Tâm Lan. Rất liên quan là đằng khác!”

“Chuyện gì…” Chưa kịp nói hết câu thì Cố Thần đã quỳ xuống.

“Cố Thần! Chú làm gì vậy?” Lý Vũ Hàng sửng sốt, Cố tịnh Yên cũng không biết chuyện gì xảy ra.

“Anh rể, em biết yêu cầu này rất quá đáng, nhưng xin anh gả Tâm Lan cho em!” 

“Hoang đường! Hai đứa là chú cháu!”

“Chúng em không có quan hệ huyết thống!”

“Chú là em rể của tôi đó! Chuyện này lộ ra thì biết làm thế nào? Người đời sẽ chê cười chú mất thôi!”

“Em không sao! Miễn là được ở bên Tâm Lan. Đời này em chỉ muốn mình cô ấy. Em đã yêu cô ấy 5 năm rồi!!!”

Lý Vũ Hàng sửng sốt, 5 năm. Từ lúc con bé mới 13 tuổi sao. 

“Cậu.. cậu.. Còn chị cậu phải làm sao? Cậu định gọi cô ấy là chị hay là mẹ đây!!” Lý Vũ Hàng cực kì tức giận, Tâm Lan ở bên cạnh Cố Thần cũng lập tức quỳ xuống.

“Ba, con yêu anh ấy. Xin ba thành toàn cho chúng con!”

“Con… con… con mới 18 tuổi thôi! Bây giờ chỉ là thích nhất thời. Sau này con sẽ lại thích người khác thôi!”

“Không, cả đời này con chỉ yêu mình anh ấy. KHông phải anh ấy thì con không lấy ai hết!”

“Không nhưng nhi gì cả. Ta sẽ cho con đi du học. Cắt đứt hoàn toàn với Cố Thần đi!”

Cố Thần nghe như sét đánh ngang tai, anh run rẩy ôm Tâm Lan vào lòng.

“Anh rể, đừng làm thế! Em và Tâm Lan sẽ đi khỏi đây. Đến nơi nào không biết chúng em là ai là được chứ gì!”

“Cố Thần! Cậu điên rồi! Cậu đi thì Cố Thị để cho ai! Tịnh Yên giờ đã mang thai, cậu định vứt cái đống hỗn độn này cho cô ấy sao!”

Cố Tịnh Yên nãy giờ vẫn im lặng lên tiếng.

“Tâm Lan, con thật sự yêu Cố Thần chứ?”

“Vâng, con chỉ yêu anh ấy! Đừng bắt con đi du học!” Tâm Lan khóc nhòe cả mắt.

“Vũ Hàng, cho hai đứa đến với nhau đi. Thật ra em chỉ là con nuôi của Cố Thị. Việc này bố mẹ nuôi không cho em nói cho Cố Thần biết. Giờ chỉ cần em tách khẩu ra khỏi nhà họ Cố là được. Chỉ cần hai đứa nó hạnh phúc là em vui rồi.”

Cố Thần sững sờ, không ngờ sự thật lại là như thế “Chị… chị nói thật hay cố tình nói dối để thành toàn cho em vậy?”

“Chị nói thật mà, không tin em có thể xét nghiệm ADN. Nhưng mà quan trọng nhất là chuyện này được giải quyết đúng không?” Cố Tịnh Yên cười hiền. 

Lý Vũ Hàng suy nghĩ một lát cũng bình tâm lại. Vợ cũ chỉ để lại cho ông một đứa con, ông không thể làm cho nó quá đau lòng.

“Việc này… phải tìm cách công bố ra ngoài. Để em chịu thiệt thòi rồi. Công bố ra ngoài rồi thì mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn!”

“Việc này để em lo đi!” Cố Thần sốt sáng nói.

Lý Vũ Hàng chạy bổ đến đấm cho Cố Thần hai phát. “Tôi đánh vì cậu đụng tới con tôi là một, đánh vì cậu làm Yên nhi đau lòng là hai!”

“Hì hì, cho nhạc phụ đánh con què chân luôn cũng được!” Cố Thần bị đau nhưng vẫn vui vẻ đáp lại

“Ai.. ai nhận cậu là con rể ngay hả!”

“Bố không nhận cũng không được rồi. Chẳng lẽ để cháu bố sinh ra không có ba sao?” LÝ Tâm Lan dội thêm một quả bom hạng nặng khiến cho Lý Vũ Hàng, Cố Thần và Cố Tịnh yên chết đứng.

“Tâm… Tâm Lan, em… em có sao?” 

“Vâng, bác sĩ bảo hơn 1 tháng rồi!” Hai tháng này hai người ân ái suốt mà không có biện pháp bảo vệ thì chuyện trúng thưởng là chắc như bắp rồi ấy chứ.

Cố Thần chưa kịp ôm Tâm Lan vào lòng để tỏ lòng vui sướng thì Lý Vũ Hàng đã chạy đến xách cổ anh lên, đánh thêm mấy phát vào bụng.

“Cậu… cậu.. con gái bảo bối của tôi mới có 18 mà cậu… cậu dám…”

“Bố, là con muốn thế mà. Con muốn sinh cho anh ấy thật nhiều tiểu bảo bảo!” Tâm Lan cười hehe với bố.

“Con… con không định học đại học sao?”

“Để con con lớn đi! Cho thoải mái!” 

Lý Vũ Hàng buông Cố Thần ra thở dài “ Thôi, anh chị ra ngoài cho tôi yên tĩnh. Tôi không theo kịp hai người rồi!” 

Cố Thần đi ra ngoài rồi thỏa mãn ôm Tâm Lan lên xoay vòng vòng. “Anh làm bố rồi, cám ơn em!”

“Ừ, em cũng sắp làm mẹ rồi!” Tâm Lan cọ mũi mình vào mũi anh thì thầm.

Hai người cực kì vui vẻ ngóng đợi tương lai phía trước.

--- ----

Cố Thần làm việc cực kì nhanh chóng, tin tức Cố Tịnh Yên không phải con gái ruột nhà họ Cố được truyền ra ngoài. Các báo cũng đồng loạt đăng tin, còn đả kích Cố Tịnh Yên giấu giếm sự thật với ý định muốn chiếm đoạt Cố Thị. Nhưng sau đó Lý Vũ Hàng và Cố Tịnh Yên mở họp báo, xác nhận đích thị cô không phải là con Cố thị mà là con bạn thân của họ, vì bố mẹ cô mất lúc cô mới 6 tháng tuổi nên Cố lão gia đã nhận nuôi cô, sự thực này người trong gia đình đều biết. Cố Thần cũng xác nhận là anh đã được bố mẹ kể cho biết thân thế cô từ lâu. Cố Tịnh Yên cố tình nói cô sẽ xin tách khỏi hộ khẩu nhà Cố thị, đồng thời từ chối quyền thừa kế tài sản trong di chúc chục năm trước Cố lão gia để lại, chuyển giao toàn bộ cho Cố Thần. Chuyện dần yên xuống, Cố Tịnh Yên cũng được lòng nhiều người hơn vì sống đúng mực và không tham của cải.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play