Vũ Văn Tuấn cắn răng ngồi dậy, chăn bông lệch xuống lộ ra hơn phân nửa khối cơ thể trần trụi, thấy nét mặt hắn trầm xuống, Thường Tiếu có chút ngượng ngùng.
“Thật có lỗi thật có lỗi, quần áo của anh ướt hết cả, là tôi tự ý cởi ra giùm anh, tôi có áo ngủ, anh trước cứ mặc tạm đi, ngày mai tôi giúp anh mua bộ mới.”
Cậu đi vào phòng lấy bộ đồ ngủ của mình ra giúp hắn mặc, Vũ Văn Tuấn bộ dạng khôi ngô cao lớn, bộ quần áo kia căn bản không cách nào mặc vừa, Thường Tiếu đành phải dùng chăn bông quấn quanh hông hắn, xem như miễn cưỡng che chỗ xấu hổ.
Nhìn bộ dạng đi đi lại lại vô cùng bận rộn của Thường Tiếu, Vũ Văn Tuấn đột nhiên có cảm giác quen thuộc đến kì lạ, tựa hồ bản thân trước kia đã từng gặp qua cậu ở đâu đó.
Sao có thể như vậy?
Ngốc đến thế này thì ngay cả làm tạp dịch trong Lăng Tiêu cung cũng không đủ tư cách.
Thường Tiếu vốn muốn đút cơm giúp Vũ Văn Tuấn, lại bị hắn thẳng thừng cự tuyệt, hắn luôn tâm cao khí ngạo, thế nào lại chịu yếu thế trước mặt kẻ khác?
Đương nhiên, sĩ diện cũng đòi cái giá cao lắm a, bởi vì khí lực không đủ nên ăn xong một bữa cơm này coi như tiêu hao không ít sức lực của Vũ Văn Tuấn.
Cơm nước xong xuôi Thường Tiếu lại khuyên Vũ Văn Tuấn uống thuốc giảm đau, lần này hắn không tiếp tục đôi co nữa, bởi vì ăn uống xong hắn mới nhớ đến chuyện bản thân đã quên xác nhận bát cơm kia có độc hay không, tin người vốn là điều tối kị, đặc biệt là khi đang trọng thương, vậy mà dường như trong tiềm thức, hắn đã tin tưởng nam hài ngốc nghếch hay mỉm cười này rồi.
Sau khi uống thuốc, Thường Tiếu giúp Vũ Văn Tuấn nằm xuống nghỉ ngơi, lúc cậu đang định trở về phòng ngủ thì bị Vũ Văn Tuấn gọi lại.
“Ngươi đi đâu đó?”
“Ngủ a, giường của tôi ở trong phòng.”
Nhìn đến vẻ đề phòng trong mắt Vũ Vắn Tuấn, Thường Tiếu vội vàng nói: “Đừng lo, tôi sẽ không đi mật báo đâu, nếu tôi thật sự muốn làm vậy thì khi anh hôn mê tôi đã kêu cảnh sát rồi, không phải sao?”
Câu cuối cùng Vũ Văn Tuấn không hiểu rõ lắm, bất quá nghe Thường Tiếu nói cũng có lí liền không gặng hỏi thêm nữa, Thường Tiếu lại vuốt vuốt cổ tay, nói: “Anh khi hôn mê còn nắm chặt tay tôi không buông, may mà nửa đường nới lỏng, nếu không cổ tay tôi nhất định bị bầm rồi.”
Thấy cổ tay trắng nõn của Thường Tiếu nổi lên một vòng tím xanh, Vũ Văn Tuấn trong lòng thầm kêu nguy hiểm, hắn thế nào lại có thể sơ suất như vậy? Nếu lúc ấy Thường Tiếu thật sự thừa dịp đi mật báo thì tính mạng hắn đã khó bảo toàn.
Ngày kế tỉnh lại, miệng vết thương đã không còn quá mức đau đớn như lúc đầu, Thường Tiếu làm điểm tâm, ăn uống xong xuôi, Vũ Văn Tuấn nói: “Lấy bút đến đây, ta viết vài vị thuốc rồi ngươi đi dược đường mà bốc mang về.”
Thường Tiếu nghe lời mà mang giấy bút đến trước mặt Vũ Văn Tuấn, nhìn ống bút trụi lủi, Vũ Văn Tuấn lại nhìn nhìn Thường Tiếu.
“Ta đọc ngươi viết!”
Cho dù kiến thức uyên thâm, Vũ Văn Tuấn cũng không đoán được cách dùng của cây bút hình thù kị dị này, hắn e ngại việc này sẽ làm bại lộ thân thế của mình nên vờ tự tiên phân phó Thường Tiếu như vậy, cậu ngược lại còn tưởng hắn không có sức cầm bút nên liền vui vẻ nói: “Được”
Vũ Văn Tuấn đọc ra tên vài loại thảo dược, đều là thứ dùng điều trị ngoại thương và điều hòa nội lực, thế nhưng Thường Tiếu chỉ viết được vài cái liền nhăn mày, tên thuốc này rất lạ, đừng nói là viết, cậu ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua.
Thấy Thường Tiếu vò đầu bứt tai, Vũ Văn Tuần trong lời nói có chút khinh thường.
“Nguyên lai là man di.”
Hôm qua vì quá hỗn loạn mà Vũ Văn Tuấn căn bản không có thời gian chú ý Thường Tiếu, hôm nay thấy cậu mặc một bộ đồ may bằng vải bông màu vàng nhạt, tóc ngắn cắt tỉa lộn xộn, xõa tung nằm thành từng lớp trên đầu, dưới ánh mặt trời còn lóe lên chút tia đỏ nhạt như màu hạt dẻ, hắn đoán rằng ngọc bội đã đem mình đến nơi ở của bọn man di, chứ người Trung Nguyên làm sao lại có thứ tóc màu sắc kì dị như vậy? Hơn nữa nơi này ngay cả bút lông cũng không có.
Không còn nghe thấy tiếng Vũ Văn Tuấn nói chuyện, Thường Tiếu ngẩng đầu.
“Anh nói thỏa mãn* cái gì?”
*Câu “ Nguyên lai là man di” của A Tuấn có chữ “man di” phát âm là [mán yí], nghe tựa như là [mǎnyì], tức là “mãn ý”, nghĩa thỏa mãn, vừa lòng)
Vũ Văn Tuấn hừ một tiếng, ngay cả trả lời cũng lười đáp lại.
“Thôi để tôi dùng máy tính đi, mấy chữ này có viết ra cũng không biết là đúng hay sai.”
Thường Tiếu ngượng ngùng cười cười, chạy đến trước bàn học khởi động chiếc máy tính cũ kĩ của mình, một đoạn nhạc đột nhiên vang lên làm Vũ Văn Tuấn ngẩn người, nhưng nhìn thấy thứ hình hộp vuông vức kia bên trong không ngừng lóe lên các loại tranh vẽ, trong lòng hắn không khỏi kinh sợ.
Hắn thật đã xem thường bọn man di này, đây lại là thứ ám khí cổ quái gì nữa đây?
Thường Tiếu ở một trang web về Trung y tìm tòi một chút, nhờ vào lời dặn của Vũ Văn Tuấn mà tìm được dược liệu, ghi chú lại toàn bộ, sau đó tìm một vài địa chỉ của các tiệm thuốc Đông y, ghi ghi chép chép, rồi mới hỏi Vũ Văn Tuấn.
“Còn cần thuốc gì khác nữa không? Kì thật tôi cảm thấy thuốc tây so với đông y hiệu quả nhanh hơn đó.”
“Không, thế này là được rồi.”
Thấy Thường Tiếu mười ngón như bay ấn lạch cạch khắp nơi, sau đó hán tự từng chữ kéo nhau xuất hiện, bên cạnh còn có bản vẽ thảo dược, Vũ Văn Tuấn đối với thứ máy móc cổ quái này càng sinh ra hứng thú.
Ánh mắt đảo qua mảnh ngọc hoàn nằm trên bàn trà kia, hắn mày kiếm khẽ nheo.
Việc vặt ngày sau hãy tính, hiện tại quan trọng nhất chính là dưỡng thương, sau đó mới dùng ngọc hoàn này để đem Thanh Ti trở về nơi của mình.
“Tôi tiện đường sẽ giúp anh mua mấy thứ đồ dùng sinh hoạt hằng ngày cùng quần áo, anh tốt nhất vẫn nên nghỉ ngơi đi, nếu thấy chán thì có thể nghe nhạc, còn TV thì đừng dùng, đối với cơ thể không tốt.”
Thường Tiếu đem máy tính chỉnh đến chế độ nghe nhạc rồi mới đi phòng ngủ thay một bộ sơ mi cùng quần bò ra ngoài, Vũ Văn Tuấn thấy lại càng mặt nhăn mày nhíu, loại vải dệt thô ráp này ở nơi của hắn chỉ có tầng lớp hạ lưu cấp thấp dưới đáy xã hội mới phải mặc, tiểu gia khỏa này xem ra rất nghèo a.
Thấy Thường Tiếu sắp ra cửa, hắn lại gọi: “Ngươi tới đây!”
Thường Tiếu vừa mới đi qua liền bị Vũ Văn Tuấn nắm lấy cổ tay kéo về phía trước, ngay sau đó là một trận đau rát nơi lòng bàn tay, chờ đến khi người kia buông ra thì Thường Tiếu phát hiện lòng bàn tay đã bị trầy, vết xước màu đỏ sậm thuận theo lòng tàn tay kéo dày đến tận cổ tay.
“Ta đã hạ Xích Diễm chi độc trên người ngươi, ngươi nên ngoan ngoãn nghe lời, sau này tự động ta sẽ giải độc cho ngươi, nếu không, độc này sẽ làm ngươi sống không bằng chết!”
Nghe những lời này của Vũ Văn Tuấn xong, khuôn mặt trắng nõn của Thường Tiếu lộ vẻ kinh ngạc, sau đó liền cười ha hả.
“Ha ha, anh chắc là xem phim kiếm hiệp nhiều quá đến tẩu hỏa nhập ma luôn rồi phải không? Trách không được trang phục lại kì quái như vậy, còn nói năng bài bản hẳn hoi, yên tâm yên tâm, tôi sẽ không đi mật báo đâu, anh cứ từ từ nghỉ ngơi, tôi đi rất nhanh sẽ về mà.”
Câu trả lời của cậu khiến Vũ Văn Tuấn tức đến mức đứng hình tại chỗ.
Từ nhỏ đến lớn, cho tới giờ chưa từng có ai dám đối với lời nói của hắn trả treo cười nhạo, vậy mà hiện tại không những bị cười cợt mà còn bị người khác dùng loại ánh mắt như nhìn kẻ ngốc mà nhìn hắn, chỉ nhiêu thôi đó đã đủ cho Vũ Văn Tuấn bạo phát rồi.
Yết hầu lại tanh ngọt, máu bầm đọng nơi lồng ngực trào ra khỏi miệng, làm cho Vũ Văn Tuấn một trận ho khan.
Tên tiểu tử ngốc này quả thật có tài chọc cho người khác tức đến hộc máu mà, sớm biết thế thì mắc quái gì hắn còn phải miễn cưỡng vận công trị độc cho cậu?
Thường Tiếu đến tiệm thuốc tìm mua rất lâu, các loại thuốc mà Vũ Văn Tuấn nói có rất nhiều tiệm Đông y tìm hoài vẫn không thấy, cậu thật vất vả mới mua được đủ, lại còn phải mua thêm vật dụng hằng ngày cùng quần áo cho hắn, lúc này mới vội vã về nhà, nào ngờ vừa vào cửa liền phát hiện Vũ Văn Tuấn nằm lệch trên sopha, vạt áo loang lổ vết máu.
Thường Tiếu vội vàng chạy đến nâng hắn dậy.
“Vũ Văn Tuấn!”
Cảm thấy có một đôi tay yếu ớt không ngừng ôm lấy mình lay qua lay lại, thần trí Vũ Văn Tuấn vừa ngất được một lúc liền nháy mắt tỉnh táo lại.
“Vũ Văn Tuấn, Vũ Văn Tuấn, anh trả lời tôi a, tôi đã mua đủ thuốc rồi, anh cố chịu đựng đi, nhất định anh sẽ không sao đâu …. “
“Ngươi còn lay ta như thế thì ta dù không sao cũng trở thành có sao!”
Vũ Văn Tuấn hung tợn mắng.
Sau khi nhạc chơi xong, hắn liền ngưng thần vận công chữa thương, nào ngờ ngay lúc khí lên đến miệng thì thứ máy móc cổ quái kia phát ra một loạt tiếng chuông đinh tai nhức óc, hắn không kịp phòng bị nên nhất thời kinh mạch nghịch chuyển mà ngất xỉu, mới vừa tỉnh lại thì bắt gặp ngay tên dở hơi này đang ôm mình vào ngực mà lay tới lay lui không ngừng, làm hại hắn không thể tập trung tinh thần để điều chỉnh lại khí tức tán loạn trong cơ thể.
Hắn kiếp trước nhất định cùng tên ngốc này có thù oán, bởi vậy hôm nay mới có thể bị cậu hành hạ đến mức này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT