Cứ như vậy, Độ Khánh Tú cùng Kim Chung Nhân bắt đầu nếm thử cuộc sống cùng nhau.

Kỳ thật đối với hai người mà nói, chỉ cần có một chút yêu thích lẫn nhau, chỉ cần tìm hiểu thêm về nhau một chút là được.

Cho nên tại vừa bắt đầu hẹn hò vài ngày, Kim Chung Nhân đã đòi Độ Khánh Tú dắt mình đi ăn, chỗ nào cũng được, chỉ cần Độ Khánh Tú thích là được.

Độ Khánh Tú sao có thể mời Kim Chung Nhân đến những chỗ ven đường mình hay ăn được, Kim Chung Nhân là “một thân như ngọc”, nhất định phải chọn nơi sang trọng, phú quý mới hợp.

Vì vậy Độ Khánh Tú quyết định sẽ mời Kim Chung Nhân đến nhà hàng Tứ Tinh – nhà hàng cơm Tàu nổi tiếng nhất, bên trong có đèn chùm được treo rất xa hoa, nói chung là cực kì sang trọng.

Đi ra ngoài cùng Kim Chung Nhân nhất định không thể một thân tầm thường mà đi được, Độ Khánh Tú bắt đầu đi xem tạp chí thời trang, còn đi cắt lại tóc, đi mua một đống quần áo về đứng trước gương lựa lựa thử thử.

Tóm lại Kim Chung Nhân mở miệng bảo Độ Khánh Tú mời cơm, Độ Khánh Tú cảm thấy rất áp lực.

Độ Khánh Tú tính tình đơn giản hiền lành, lúc nhỏ đều sống ở nông thôn, học xong cấp ba liền đăng kí học làm đầu bếp. Suốt ngày này qua ngày kia cắm đầu trong mớ công thức nấu ăn, còn có đi tập huấn ở Pháp, bận đến tối tăm mặt mũi. Vì vậy Độ Khánh Tú, một chữ yêu đương cũng không có biết khiến cho bây giờ càng không biết phải làm sao cho tốt.

Kim Chung Nhân ngay từ đầu vốn là có ý tốt, hắn sợ nếu là mình đưa đi, Độ Khánh Tú sẽ không thích không thích hoặc là không được tự nhiên, vì vậy đem quyền chủ động đưa cho Độ Khánh Tú, nhưng lại không biết, đó cũng là đem áp lực đưa qua cho cậu.

Độ Khánh Tú cùng Kim Chung Nhân đi chơi, đi ăn đã qua bốn lần, Kim Chung Nhân âm thầm quan sát Độ Khánh Tú, hắn cảm thấy Độ Khánh Tú rất khẩn trương, làm gì cụng không được tự nhiên cho lắm.

Đây quả thực là vấn đề trọng yếu rồi!

Hôm nay cũng giống như vậy, Độ Khánh Tú là thật là không có chuyện gì để nói không hiểu sao Độ Khánh Tú lại cùng Kim Chung Nhân bàn đến chuyện hương vị của đồ ăn, người quản lý nghe được đứng ở bên cạnh cười nhàn nhạt: “Xin hỏi tiên sinh đối với món ăn của chúng tôi có đề nghị gì sao?”

Kim Chung Nhân Tâm ở bên trong nén cười, vung tay nói: “Không có, chỉ là người yêu của tôi rất thích làm đồ ăn, nên cùng tôi nói một chút thôi.”

Đầu bếp cười: “À, tôi thật vô ý, xin lỗi đã làm phiến!”

Độ Khánh Tú xấu hổ cười cười, nhấp một hớp rượu đỏ, Kim Chung Nhân cầm khăn tay lau lau tay, nhìn Độ Khánh Tú nói: “Đi thôi.”

Độ Khánh Tú nghe lời đứng dậy rời đi, Độ Khánh Tú vốn muốn tính tiền nhưng Kim Chung Nhân giữ cậu lại rồi nói: “Hôm nay anh mời.”

Độ Khánh Tú: “Ưm.”

Kim Chung Nhân lúc tính tiền, Độ Khánh Tú mới có cơ hội ở thật gần mà nhìn kĩ hắn, cậu cảm thấy Kim Chung Nhân khí chất thực không phải giả vờ, là trời sinh đã như vậy, mọi cử động đều mang theo khí thế ưu tú, không làm ra vẻ cũng không cần khác quản có đang nhìn hay không, rất tự nhiên. Hơn nữa… Độ Khánh Tú bây giờ nhìn Kim Chung Nhân, phát hiện Kim Chung Nhân rất đẹp trai, A…, còn rất mê người…

“Đi thôi! Còn chờ cái gì nữa?!” Kim Chung Nhân trả hóa đơn xong phát hiện Độ Khánh Tú vẻ mặt ngây ngốc nhìn mình, thì không khỏi thắc mắc.

Độ Khánh Tú đi theo Kim Chung Nhân, lúc đi ra khỏi khách sạn Độ Khánh Tú rốt cục thở dài một hơi, cuối cùng cũng đi ra khỏi chốn phồn hoa cả người đều dễ thở không ít.

Kim Chung Nhân quay đầu nói: “Lúc nãy em ăn rất ít, có đói không, anh đưa em đi ăn.”

Độ Khánh Tú sững sờ lại nghe Kim Chung Nhân nói tiếp: “Em là muốn đưa anh đi ăn chỗ sang trọng, anh biết, nhưng cũng không thể làm cho mình không thoải mái!”

Độ Khánh Tú đưa tay gãi gãi mũi: “Nếu không… thì chúng ta tới nhà em đi, em nấu cho anh ăn….”

A…? Kim Chung Nhân khiêu mi, hắn đột nhiên cảm thấy có chút bất ngờ nha, hẹn hò ở nhà Độ Khánh Tú sao? Thú vị nha. (=]]])

Kim Chung Nhân đương nhiên sẽ không nói không, vui vẻ đồng ý, vì vậy Độ Khánh Tú liền kéo Kim Chung Nhân về nhà mình.

Độ Khánh Tú hiện tại đang ở một phòng trọ nho nhỏ, có một phòng ngủ, một phòng khách kiêm luôn nhà bếp, một người ở như vậy là đủ rồi.

Kim Chung Nhân nhìn qua nhà của Độ Khánh Tú phát hiện chỗ này rõ ràng cũng có 70m², nhưng lại cảm thấy rất rộng rãi, đồ đạc rất ngăn nắp gọn gàng tạo nên không khí rất ấm áp.

Độ Khánh Tú về nhà mình cảm thấy trọng lòng rất nhẹ nhõm, đi ngay về phía bếp nói: “Anh ngồi đi, em xem xem có gì ăn được không.”

Kim Chung Nhân ngồi trên sa lon ở phòng khách nhìn Độ Khánh Tú, bên cạnh ghê sa long có một giá sách thấp chưa rất nhiều tạp chí cùng sách, Kim Chung Nhân tùy tiện rút hai quyển sách ra xem, phát hiện đều là cùng một tác giả, tên là Lộc Lộc.

Độ Khánh Tú làm mấy món ăn đơn giản cùng một chén canh.

Hai người mặt đối mặt ngồi ở trước bàn ăn ăn cơm, không rượu đỏ đắt tiền chỉ có bia, Độ Khánh Tú cảm thấy như vậy đặc biệt tự nhiên đặc biệt tốt, khách sạn sang trọng chỉ khiến cho bản thân cảm thấy khó chịu.

Kim Chung Nhân năng lực thích ứng lực so với người bình thường tốt hơn nhiều, nên ở nhà nhỏ của Độ Khánh Tú cũng không có cảm thấy có cái gì không tốt. Hai người mặt đối mặt ăn cơm nói chuyện phiếm, Độ Khánh Tú không quan tâm mấy chuyện quốc gia đại sự, chỉ nói mấy chuyện nho nhỏ trong gia đình cùng với kể chuyện lúc còn nhỏ, Kim Chung Nhân phát hiện Độ Khánh Tú nói cái gì đi nữa cũng không hề nhắc đến anh trai của mình.

Độ Khánh Tú không đề cập tới Kim Chung Nhân cũng không hỏi, nhưng Kim Chung Nhân phát hiện Độ Khánh Tú xác thực tửu lượng thật sự rất kém, mới uống vào hai lon bia mặt đã đỏ rừng rực lên, mắt nhìn mọi thứ đều choáng váng.

Độ Khánh Tú nói: “Anh có cảm thấy rất chán hay không? Anh cao cao tại thượng như vậy mà phải tới nơi này của em? ”

Kim Chung Nhân uống một ngụm bia, mặt không đổi sắc, nhìn Độ Khánh Tú câu môi nở nụ cười, con mắt híp híp: “Ai nói cho em là anh rất chán? Em chỉ cần muốn dắt anh đi đâu, anh liền đi tới đó?”

“Nói láo…gạt người!” Độ Khánh Tú nhỏ giọng, “Em là rất muốn đưa anh tới chỗ vừa sang trọng vừa thoải mái, ăn một bữa cơm phải thật là vui vẻ! Nhưng mà tiền lương của em thật sự là rất không hợp nha!!”

Kim Chung Nhân cười: “Thì ra là em lo lắng vấn đề này.”

Độ Khánh Tú: “Đương nhiên rồi! Tiền em làm sao có nhiều như anh!”

Kim Chung Nhân Đạo: “Sau này em cũng sẽ có nhiều tiền thôi.”

Độ Khánh Tú ngây ngốc ngẩng đầu: “À? Vì sao?”

Kim Chung Nhân đưa tay vuốt má Độ Khánh Tú, hắn không có trả lời câu hỏi của cậu, chỉ là nhìn chăm chăm Độ Khánh Tú.

Độ Khánh Tú suy nghĩ vài giây đồng hồ, mặt đều đỏ lên.

Kim Chung Nhân cũng đã ăn xong, dựa vào ghế tựa, nới lỏng cà- vạt, nói: “Hôm nay anh có thể ngủ lại đây không?”

Độ Khánh Tú lộ ra rất ánh mắt nghi hoặc nhìn Kim Chung Nhân, “Ah?”

Kim Chung Nhân tự gật đầu: “Đồng ý rồi nhé…”

Kim Chung Nhân đem Độ Khánh Tú kéo vào phòng tắm. Độ Khánh Tú uống đến đặc biệt say, cả người đỏ ửng tựa trên người Kim Chung Nhân, chân còn thỉnh thoảng cọ lên đùi Kim Chung Nhân.

Kim Chung Nhân cười miết lên môi Độ Khánh Tú, sau đó tiến đến bên tai Độ Khánh Tú cắn cắn.

Độ Khánh Tú tuy say nhưng đầu óc vẫn còn thanh tỉnh, động tác của Kim Chung Nhân làm cho cậu có phần gấp gáp: “Anh… đang làm cái gì?”

Kim Chung Nhân không nói gì, trực tiếp đi đến bên miệng cậu hôn xuống, hôn đến vô cùng kịch liệt, hôn đến mức Độ Khánh Tú phải thiếu dưỡng mà khó chịu, trong đầu cậu oanh oanh một thoáng rồi phát nổ tung, tất cả cảm giác đều tập trung ở nụ hôn này rồi.

Kim Chung Nhân đem quần áo của Độ Khánh Tú cởi ra mới đến chính mình.

Hai thân thể bắt đầu dán cùng một chỗ mà triền miên.

Rất nhiều năm về sau, Độ Khánh Tú vẫn không quên được nụ hôn đầu tiên của mình là như thế nào, lại còn sau đó vì say mà bị người ta đem ra ăn sạch. Thảm không kể siết.

Sáng hôm đó sau khi thức dậy phát hiện nam nhân đang ôm mình, còn nói với mình rằng: Làm cũng đã làm rồi, ngày mai chúng ta kết hôn ngay đi.

Độ Khánh Tú: “…”

—— HOÀN Kim Chung Nhân x Độ Khánh Tú——

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play