Ngô Thế Huân cầu hôn, Lộc Hàm đồng ý. Việc này trong mắt mọi người mà nói y hệt như một quả boom phát nổ vậy
Ngô Thế Huân cầu hôn ở quán cà phê sân bay, không có hoa, không khung cảnh lãng mạn cũng không có bất cứ người thân nào chứng kiến, xung quanh cũng không có trang trí gì, một bước tiến tới làm cho mọi người đều kinh ngạc. Lộc Hàm cũng hết cách đành gật đầu đồng ý.
Sau sự việc động trời này, không biết mấy người thân yêu làm sao mà tới tấp ý đưa kiến với Lộc Hàm.
Lý Hồng Bình gọi điện tới hỏi: “Này, làm gì mà cậu đồng ý hả?! Quỳ đều không có quỳ mà cậu cũng đồng ý được sao?”
Kim Chung Đại: “Cầu hôn ở quán cà phê sân bay?! Đường đường là lão bản của công ty quốc tế mà!! Cầu hôn cũng phải biết lãng mạn quá chứ!”
Ngô phu nhân: “Ai ôi!!! Những người tuổi trẻ này thật sự là, không có việc gì không dám làm, cầu hôn đã vậy rồi, kết hôn không biết đến cỡ nào nữa!”
Tất cả mọi người đối với Lộc Hàm là một lòng trấn an, nói Ngô Thế Huân cái tên đó!! Sau này có làm gì có lỗi với cậu, cậu cứ nói một tiếng mọi người sẽ trực tiếp đến giải quyết cho chết luôn.
Đối với Ngô Thế Huân, mọi người lại là một biểu cảm, kết hôn là một mớ chuyện rắc rối đổ xuống đó, có biết không hả? Sao ham kết hôn vậy? (mấy cái người này =.=)
Ngô Thế Huân đột nhiên cảm thấy rất phiền muộn, chỉ có một lời cầu hôn thôi mà mọi người lại làm cho phát sốt lên vậy, lại còn có gì mà sau này rắc rối nữa.
Ngô Thế Huân đã chuẩn bị hôn lễ xong xuôi, nhưng trong nước vẫn chưa có luật hôn nhân đồng tính nên bàn với Lộc Hàm sang Hà Lan kết hôn, Lộc Hàm nhìn Ngô Thế Huân cười bảo: “Em sẽ sống bên anh mãi, sau này cũng không có ý bỏ nhà đi đâu. Không cần phải đi nước ngoài làm chi cho mệt.”
Ngô Thế Huân ngẫm đi ngẫm lại thấy cũng đúng, hơn nữa Ben Ben ngày càng trưởng thành hơn cũng không cần phải chăm sóc như lúc bé nữa, Lộc Hàm lại nói như vậy, trong lòng Ngô Thế Huân cũng an tâm ít nhiều, nhưng mà nhất định bảo Lộc Hàm cùng mình đi đăng kí kết hôn.
Ngô Thế Huân chuẩn bị kết hôn, tin tức nhanh chóng lan rộng khắp Ngô gia. Bởi vì Ngô Thế Huân đã come out, kết hôn hay làm gì mọi người cũng không thể quản được, đến khi biết được người mà Ngô Thế Huân kết hôn chính là người năm đó sinh Ben Ben, thì lập tức toàn bộ Ngô gia đều nổ tung!
Trong nhà còn có người lo lắng Ngô Thế Huân kết hôn, lấy về một người “mẹ kế” về sau Ben Ben có chấp nhận điều đó hay không. Nhưng hiện tại lại tốt rồi, người Ngô Thế Huân lấy lại chính là “mẹ ruột”!
Có người chậc chậc cảm khái, Ngô Thế Huân là đứa làm cho mọi người khó xử nhất Ngô gia, năm đó come out đã khiến cho mọi người phát sốt lên, hôm nay kết hôn cũng khiến cho mọi người sốt không kém!
Ngô phu nhân cái gì cũng không nói, đưa di động có hình Lộc Hàm chụp cùng Ben Ben cho mọi người xem, mọi người ngồi xuống xem ảnh bàn tán rôm rả.
Toàn bộ Ngô gia đều bàn tán quanh những chủ đề như thế này:
Đối tượng Ngô Thế Huân kết hôn là người như thế nào?
Có ưu tú hay không?
Và quan trọng nhất là tướng mạo thuộc dạng làm sao?
Trong ảnh Ngô phu nhân đưa cho Lộc Hàm ôm Ben Ben, hai mẹ con áp mặt sát nhau, vừa đáng yêu vừa chói sáng.
Ảnh chụp rơi vào tay Ngô lão gia cùng Ngô lão ngũ, lão ngũ cầm ảnh chụp xem không nói lời nào, lão gia đeo kính trễ xuống mũi cẩn thận xem xét, chậc chậc thở dài: “Tướng mạo như thế này, khó trách…khó trách….”
Ngô lão gia, hỏi: “Làm nghề gì?”
Ngô phu nhân nói: “Làm chủ biên ở tòa soạn báo.” Còn mang cả bài phỏng vấn Ngô Thế Huân lần trước ra cho lão gia xem.
Ngô lão gia đọc qua rồi nhẹ gật đầu, ừ một tiếng: “Không tệ không tệ.” Mặt khác cũng không nói gì, không biểu lộ thái độ. Một đời cũng không quản con cái hết được, lão gia luôn luôn mặc kệ bọn hậu bối trong nhà muốn làm gì thì làm, mà ngay cả Ngô Thế Huân năm đó come out, ông cũng đều không nói gì. Con cháu đều có phúc của nó, chỉ ông luôn lo lắng cho Ben Ben, từ bé đã không được sống bên vòng tay của mẹ.
Ngô lão ngũ lúc này mới đưa mắt lên nhìn nhìn lão gia, lại nhìn Ngô phu nhân, khuôn mặt nghiêm túc nói: “Hôn lễ là lúc nào tổ chức?”
Ngô phu nhân: “Đã chuẩn bị một tháng rồi, vẫn chưa định ngày.”
Ngô lão ngũ nghiêm mặt: “Ngô Thế Huân nó còn chưa gọi điện tới, đừng nói là quên mấy người già này đi.”
Ngô lão gia cắt một tiếng, nói: “Thôi đi, mời cái gì mà mời, nghe nói thiệp nó còn chưa in thì làm sao chắc là có mời chúng ta!”
Lão ngũ trừng mắt: “Nó dám!!”
Kết hôn là làm chuyện gì? Lộc Hàm không biết.
Lộc Hàm hiện tại mỗi ngày vẫn đi làm rồi tan ca, buổi tối dạy Ben Ben làm bài tập, còn có cùng con trai chơi game trên máy tính.
Lộc Hàm cũng hỏi qua Ngô Thế Huân có cần cậu giúp gì không.
Ngô Thế Huân lắc đầu, “Đợi khi in xong thiệp em viết tên khách mời là được rồi, mấy chuyện khác đều không cần quan tâm.”
Lộc Hàm gật đầu.
Ngô Thế Huân ôm lấy vai Lộc Hàm nói: “Đừng lo lắng, mọi chuyện đều có anh lo liệu rồi.”
Lộc Hàm nhìn Ngô Thế Huân, nháy mắt mấy cái, “Em không lo gì hết.”
Ngô Thế Huân: “…”
Lộc Hàm nói không lo ngược lại Ngô Thế Huân chính mình lại lo muốn chết, nhà hàng ở thành phố M công việc đã ổn không cần lo nữa, lễ đường cũng đã chuẩn bị rồi, nhưng Ngô Thế Huân mỗi ngày vẫn có rất nhiều việc cần hoàn thành.
Thiệp cưới đã bắt đầu in ấn, bánh cưới cũng đã chọn kiểu rồi, còn có bắt đầu đặt may lễ phục, mỗi ngày trôi qua, từng bước từng bước đều được hoàn thành tỉ mỉ.
Ngô Thế Huân từng nghĩ mình sẽ đích thân làm từng chuyện một, nhưng cuối cùng lại là mọi người đều được thuê làm hết, Ngô Thế thành ra chính mình không cần làm chuyện gì.
Mỗi ngày trôi qua, đều thấy Lộc Hàm tan tầm rồi đón Ben Ben về nha, làm cơm cho con ăn, cùng con làm bài tập, xem TV… Ngô Thế Huân đều thấy mọi thứ có gì đó không đúng lắm.
Ngô Thế Huân cuối cùng không biết làm sao đành gọi điện cho Ngô Trạch Vân kể hết mấy chuyện nghĩ trong lòng.
Ngô Trạch Vân: “Cậu rốt cục là giống y như ông già sắp xuống mồ rồi.”
Trên cái thế giới này luôn luôn là như vậy, với Ngô Thế Huân mà nói tất cả đều rất khó khăn, cầu hôn, kết hôn…cái gì cũng khiến cho hắn phải lo lắng.
Ngô Trạch Vân hôm nay cùng Ngô Thế Huân đi xem đại sảnh khách sạn, còn có thống kê người quen người thân nào sẽ tới dự.
Mọi chuyện cuối cùng Ngô Trạch Vân phân phó cho thư ký làm cho xong hết, Ngô Thế Huân rốt cục cũng thấy bớt lo hơn nhiều.
Ngô Thế Huân cùng Ngô Trạch Vân ngồi ở đại sảnh gần cửa sổ nói chuyện, Ngô Trạch Vân cúi đầu nhấp một hớp cà phê, Ngô Thế Huân nhìn Ngô Trạch Vân nói: “Cảm ơn anh.”
Ngô Trạch Vân giương mắt nhìn Ngô Thế Huân, buông cà phê nói: “Chuyện nên làm thôi.”
Hai anh em khó có dịp được ngồi cùng một chỗ uống cà phê, Ngô Thế Huân nghĩ nghĩ, hình như lần uống cà phê gần nhất là bảy tám năm rồi? Chính là lúc mình thẳng thừng tuyên bố come out..
Ngô Trạch Vân so Ngô Thế Huân lớn hơn 4 tuổi, Ngô Thế Huân nhớ Ngô Trạch Vân từ bé đã bề bộn việc học việc gia tộc, là con trai trưởng lại ít nói ngoan ngoãn nên Ngô Trạch Vân luôn được quan tâm chuyện học tập. Ngô Thế Huân cùng Ngô Trạch Vân chẳng mấy khi chơi cùng nhau, nói chuyện với nhau cũng ít Về sau khi Ngô Thế Huân lên cấp ba Ngô Trạch Vân liền xuất ngoại đi du học, hai anh em lại càng xa nhau hơn.
Trong đại sảnh có mở một bảng nhạc xưa, Ngô Thế Huân đột nhiên nhớ tới năm mình học cấp hai, Ngô Trạch Vân đã là cái học sinh trung học, lại bởi vì thân hình cao lớn, nên thường giúp Ngô Thế Huân thoát tội mấy lần đại hội phụ huynh, Ngô Trạch Vân giả làm chú Ngô Thế Huân đến nghe cô giáo trao đổi bởi thế Ngô Thế Huân mới thoát được tội đánh nhau tới mấy lần. Những chuyện về sau nữa Ngô Thế Huân cũng không nhớ rõ chỉ nhớ có một lần Ngô phu nhân nhìn Ngô Trạch Vân kiên trì học tập không hề ra khỏi nhà suốt một tháng, bà lại khóc bảo sau này con trai có hay không sẽ cô đơn cả đời.
Với Ngô Thế Huân lúc còn rất nhỏ Ngô Trạch Vân rất thương mình. Chỉ là thời gian trôi nhanh, mỗi người lại có cuộc sống riêng, thân phận và địa vị cũng khác nhau dần khiến cả hai trở thành một mối quan hệ xa lạ.
Ngô Thế Huân cùng Ngô Trạch Vân nói cũng không nhiều, hai người ngồi ở đại sảnh cả buổi chiều chỉ uống cà phê sau đó im lặng tự mình nghĩ chuyện cũ.
Thiệp cưới đã in xong, Ngô Thế Huân cùng Lộc Hàm bắt đầu ghi danh sách những người sẽ mời tới, Ngô Thế Huân đơn giản mời người trong nhà cùng vài người bạn, Lộc Hàm càng thêm đơn giản hơn, ngoại trừ bạn thân thì mời thêm mấy người trong tòa soạn báo.
Lộc Hàm trong tòa soạn phát thiệp mời, khiến toàn bộ tòa soạn báo đều sôi trào, rất nhiều người đều cho là mình mắt mờ rồi… Cái gì?! Ngô Thế Huân? Ngô Thế Huân! Ngô Thế Huân?? Là Ngô Thế Huân chủ tịch tiền nhiệm EXO đó hả!?
Văn phòng Lộc Hàm bị bao bọc vây quanh, một đống người đã chạy tới hỏi Lộc Hàm, Ngô Thế Huân này có phải hay là Ngô Thế Huân của EXO hay không? Lộc chủ biên là thật cùng người này kết hôn sao?!
Lộc Hàm cười, cười đến bất đắc dĩ.
Kỳ thật trong văn phòng cũng có người đã nhìn ra được, Lộc Hàm làm ở tòa soạn cũng đã một năm, thật sự thay đổi rất nhiều, trước kia Lộc Hàm cười, chỉ là cười đến quá mức phai nhạt dường như còn không tồn tại nụ cười. Nhưng hiện tại, Lộc Hàm khi cười trong mắt đều có ánh sáng lấp lánh, cả người đều tươi sáng rõ ràng.
Có đồng nghiệp cầm thiệp cưới Lộc Hàm mà ngẩn người, ngẩng đầu đối với Biện Bạch Hiền nói: “Ai Tiểu Bạch, cậu nói xem nam nam kết hôn cùng nam nữ kết hôn có cái gì không giống với nhau?”
Biện Bạch Hiền ngẩng đầu nhìn một cái, đem thiệp cưới cất vào cặp táp, nói: “Đại khái là tốt nhiều điểm lắm, mỗi tháng cũng tiết kiệm được chút tiền.” (có chị em nào hiểu ý này không? =]])
Đồng nghiệp: “…”
Hai người đối với hôn lễ cũng không bày vẽ gì nhiều, Lộc Hàm cùngNgô Thế Huân cũng không đi chụp album ảnh cưới hay đặt tour du lịch gì, chỉ đơn giản cùng Ben Ben chụp một bức ảnh gia đình.
Ngô Thế Huân chuẩn bị cho hôn lễ này đã một tháng, sân khấu, đầu bếp, MC, hoa tươi trang trí, dàn nhạc…đều được thư kí của Ngô Trạch Vân chuẩn bị hết, Ngô Thế Huân trước kia cũng từng tham dự nhiều hôn lễ, đến khi mình kết hôn mới biết được nguyên lai một cái hôn lễ chuẩn bị thật phiền toái, may mà có Ngô Trạch Vân, nếu không để Ngô Thế Huân tự mình chuẩn bị, chỉ sợ sang mùa đông năm sau mới có thể cử hành hôn lễ.
Lộc Hàm không cần lo lắng gì về hôn lễ, Ngô Thế Huân cũng không nhờ cậu làm gì, cậu bây giờ ngoại trừ đi làm đón con tan học thì chẳng còn chuyện gì để làm.
Chỉ có tới thời điểm gần hôn lễ Lộc Hàm mới bị Ngô Thế Huân kéo tới khách sạn cùng người chủ hôn tập luyện một lần.
Trong quá trình tập luyện, Lộc Hàm hòa cùng Thế Huân mặt đối mặt đứng cùng nhau, người chủ hôn bắt đầu giải thích cho hai người nghe cần nói những gì.
Lộc Hàm nhìn lại Ngô Thế Huân, cũng hỏi hắn: “Anh cũng vậy sao?”
Ngô Thế Huân gật đầu: “Anh rất khẩn trương, từ ngày bắt đầu cầu hôn em, anh ngày nào của khẩn trương.”
Lộc Hàm gật đầu, an ủi: “Đừng khẩn trương, em nhất định kiên trì đến cùng, tuyệt đối sẽ không để anh mất chồng.” (=]])
Ngô Thế Huân rất muốn cười, nhưng vẫn là nghiêm túc đứng đắn trả lời: “Em nếu dám bỏ anh, anh sẽ mua về một cái ***g thật lớn, về sau nhốt em cả đời!”
Ngày cử hành hôn lễ đã đến, khách mời cũng từng người từng người tới.
Lộc Hàm ở nhà mặc tây trang đặt may cực kì vừa người, tóc nâu hơi xoăn nhẹ, gương mặt cực kì xinh đẹp.
Ben Ben cũng mặc âu phục, trông rất ra dáng tiểu soái ca.
Kim Mân Thạc và Kim Chung Đại mang theo Nghệ Hưng tới nhà thăm cậu trước. Lộc Hàm không có thân nhân, dựa theo hôn lễ bình thường khi đã gả đi, đều phải có thân nhân bên cạnh, Kim Mân Thạc suốt mấy năm bên cạnh Lộc Hàm cũng xem như thân nhân của cậu rồi.
Lộc Hàm sau khi thay đồ xong thì ngồi ở trên ghế sa lon chờ, Ben Ben đứng bên cạnh Lộc Hàm, cái đuôi nhỏ Nghệ Hưng đứng cạnh Ben Ben. Kim Chung Đại nhìn Nghệ Hưng lại nhìn Ben Ben, dở khóc dở cười.
Cuối cùng Kim Mân Thạc vỗ vỗ vai Lộc Hàm mấy cái mỉm cười rồi mang vợ con mình đến lễ đường trước.
Bình thường trước khi cử hành hôn lễ vợ và chồng sẽ ở hai nơi khác nhau cũng không được gặp nhau. Lộc Hàm ở nhà, Ngô Thế Huân lại ở nhà Ngô Trạch Vân thay xong lễ phục mới lên xe xuất phát.
Xe hoa là do Ngô gia chuẩn bị, khi xe đã ngừng ở dưới lầu, Lộc Hàm cùng Ben Ben trực tiếp đi xuống dưới. Tiếng pháo nổ đùng đùng vang lên, Lộc Hàm nắm tay Ben Ben theo hành lang đi tới, ngoài ý không thấy Ngô Thế Huân mà là Ngô Trạch Vân đang đứng bên cạnh xe chờ.
Ngô Trạch Vân nhìn thấy Lộc Hàm thì nhẹ gật đầu, quay người ngồi vào vị trí lái, Lộc Hàm có chút ngạc nhiên, ôm Ben Ben ngồi vào trong xe.
Lộc Hàm: “Sao anh lại tới đây?”
Ngô Trạch Vân ngay từ đầu không nói chuyện, cách khoảng chừng một phút đồng hồ mới trả lời: “Thật ra là Thế Huân là đích thân tới nhưng như vậy thì không hợp tình hợp lý cho lắm.” Ngô Trạch Vân là anh trai Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân không được nhưng Ngô Trạch Vân thì được.
Ngô Trạch Vân tuy không nói nhiều, nhưng là Lộc Hàm đã hiểu, liền đối với Ngô Trạch Vân nói một tiếng: “Cảm ơn anh.”
Ngô Trạch Vân đem lái xe ra cư xá, nói: “Về sau nên gọi anh một tiếng anh hai rồi.”
Lộc Hàm: “Cám ơn anh hai.”
Lộc Hàm ngay từ đầu cho rằng chỉ có một chiếc xe tới đón chính mình, kết quả khi Ngô Trạch Vân lái xe đến cư xá cậu mới phát hiện, toàn bộ cư xá bên ngoài đã đợi sẵn hai hàng xe.
Ben Ben mở cửa sổ xe, đầu nhỏ ngó ra ngoài xem, quay đầu nói với Lộc Hàm: “Con nhìn thấy xe của chú Hồng Bình!”
Ngô Trạch Vân theo kính chiếu hậu cũng nhìn thoáng qua, yên lặng trong lòng thở dài.
Sau đó đoàn xe bắt đầu lăn bánh. Đoàn xe theo đường lớn mà đi, rẽ qua mấy chỗ, Lộc Hàm ngay từ đầu cảm thấy không đúng, về sau mới phát hiện đã đi vòng lại đường cũ.
Lộc Hàm: “Con đường này?”
Ngô Trạch Vân lái xe bên cạnh nói: ” Thế Huân là muốn khoa trương, muốn cho tất cả mọi người trông thấy hôm nay nó cưới vợ.” (giỏi =]]]])
Lộc Hàm: “…” Cho nên Ngô Trạch Vân dẫn đầu, toàn bộ đoàn xe vòng vo hai ba vòng mới lại quay về hướng lễ đường.
Ben Ben buổi sáng chỉ ăn một cái bánh bap, xe đi quá lâu đều khiến cho nhóc đói bụng, Ben Ben có chút bất mãn ở phía sau thầm nói: “Ba ba thực nhàm chán!”
Lộc Hàm cười đến bất đắc dĩ, sờ đầu Ben Ben.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT