Hôm nay buổi sáng ánh nắng tươi đẹp, ánh mặt trời rực rỡ đến chói mắt, không biết có phải vì ánh nắng hay không nhưng trong mắt Lộc Hàm dường như có chút đỏ.
Ngô phu nhân mỗi một lời nói đều là chân tình thực lòng, không có bất kỳ từ ngữ hoa lệ hay dối trá nào cả. Lộc Hàm mắt càng ngày càng đỏ, cổ họng cũng nghẹn lại, nghiêng đầu nhìn Ngô phu nhân, khẽ nói: “Cảm ơn…mẹ”
Ngô phu nhân cười nói: “Đứa nhỏ ngốc. Con đã gọi một tiếng mẹ, về sau con cũng là con của mẹ, Thế Huân có khi dễ con, con phải nói cho mẹ biết, mẹ giúp con đánh nó. Con bây giờ có Ben Ben có Thế Huân, về sau con cùng Thế Huân kết hôn rồi, Ngô gia mỗi người đều là người thân của con, con sẽ có ba, có mẹ, cũng sẽ có anh trai. Sẽ có một gia đình luôn yêu thương lo lắng cho con!”
Lộc Hàm siết chặt bàn tay, đôi mắt đã trở nên đỏ hồng long lanh nước, môi mím chặt còn có run run.
Ngô phu nhân nhìn chăm chú Lộc Hàm, cuối cùng vỗ vai cậu nói: “Haizz, con xem mẹ thật sự là lớn tuổi nói nhảm rồi! Ah, Ben Ben đã trở lại, chúng ta cùng ăn kem đi.”
Ben Ben cầm trong tay hai hộp kem đi qua, một hộp đưa cho Ngô phu nhân, một hộp đưa cho Lộc Hàm, Lộc Hàm cầm lấy rồi hỏi Ben Ben: “Của Ben Ben đâu?”
Ben Ben chu môi: “Ba ba nói con chỉ được ăn một chút thôi, nên con ăn cùng với ba vậy.” Vừa nhấc mắt nhóc lại phát hiện mắt Lộc Hàm đỏ lên còn có nước, vội hỏi: “Ba làm sao vậy? Ba vừa khóc sao?” Quay đầu nhướng mày lên nhìn Ngô phu nhân, hai cánh tay nho nhỏ dang ra, thân hình đứng chắn phía trước như bảo vệ Lộc Hàm: “Bà nội làm đại Cam Cam khóc?”
Ngô phu mỉm cười nói: “Bà nội sao lại làm ba con khóc được, ba con khóc khiến bà nội rất đau lòng!”
Ben Ben nhíu mày: “Thật vậy sao?”
Ngô phu nhân cười: “Thật!!”
Lộc Hàm ôm Ben Ben trong lòng ngực của mình, nói nhỏ: “Vừa mới có gió lớn thổi qua, có hạt cát rơi vào mắt.”
Ben Ben miệng vểnh lên, bàn tay nhỏ bé vuốt mặt Lộc Hàm, đau lòng nói: “Không có, vừa rồi không có gió.”
Ngô phu nhân ở bên cạnh nghe xong mỉm cười ăn kem. Bà thấy đúng vậy, Lộc Hàm thật là tốt, Ngô Thế Huân vì cậu mà đau lòng, Ben Ben cũng vì cậu mà đau lòng. Một nhà ba người, tương thân tương ái.
Buổi tối Ngô Trạch Vân cùng Ngô Thế Huân lái xe đưa cả nhà đi nhà hàng ăn cơm, lúc Lộc Hàm đưa Ben Ben đi nhà vệ sinh, Ngô Thế Huân và Ngô Trạch Vân hai anh em ngồi đối diện nhau, Ngô phu nhân ngồi ở một bên nhìn.
Ngô Thế Huân đột nhiên nói: “Mẹ, mẹ có một căn biệt thự nhìn ra biển đúng không?”
Ngô phu nhân mí mắt nhếch lên, “Ừ, làm sao vậy?”
Ngô Thế Huân: “Cho con mượn đi.”
Ngô phu nhân thuận miệng nói: “Con muốn làm cái gì?”
Ngô Thế Huân nhìn Ngô phu nhân không lên tiếng, Ngô Trạch Vân trầm mặc dựa vào ghế ngồi nhìn Ngô Thế Huân, lại nhìn Ngô phu nhân.
Ngô phu nhân xác thực có một căn biệt thự hướng ra biển, là quà Ngô lão gia tặng nhân dịp kỉ niệm 30 năm ngày cưới, biệt thự là do Ngô phu nhân đứng tên, tọa lạc tại một vùng vịnh, nhìn thẳng ra biển xanh, không khí vô cùng thoáng đãng.
Ngô Thế Huân mở miệng hỏi mượn căn biệt thự, Ngô phu nhân phản ứng đầu tiên là chính bản thân rất ngạc nhiên, bà biết Ngô Thế Huân bình thường đi làm ở thành phố M, đâu có thời gian ở đây? Cho Ben Ben cùng Lộc Hàm ở? Cũng không đúng, Ben Ben còn phải đi học, vùng vịnh lại ở khá xa thành phố này.
Ngô Thế Huân lại nói: “Con mượn hai ngày.”
Ngô phu nhân đột nhiên đã hiểu, trong đầu có tia sáng lóe lên, cười tủm tỉm nói: “Được rồi được rồi, Ben Ben cứ giao cho mẹ, mẹ sẽ trông cho hai ngày.”
Lộc Hàm và Ben Ben sau khi quay về nhìn thấy Ngô phu nhân cười đến con mắt đều híp lại, Ngô Trạch Vân cũng hai mắt nhìn chằm chằm Lộc Hàm, Lộc Hàm có chút không hiểu, Ngô phu nhân vẫy Ben Ben lại gần đem Ben Ben ôm đến trong lòng ngực của mình nói, “Ben Ben, ngày mai không có đến trường, buổi tối bà nội ngủ với con.”
Ben Ben nói: “Con hiện tại đã ngủ một mình rồi.”
“Ah?” Ngô phu nhân nói: “Ben Ben đã ngủ một mình à…, Vậy buổi tối con sang nhà bà nội được không? Ba ba cùng đại Cam Cam cần phải đi công việc.”
Lộc Hàm nghi hoặc nhìn nhìn Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân buông thỏng tầm mắt nhấp nháp một ngụm trà, Ben Ben nhìn nhìn ba ba, lại nhìn đại Cam Cam, trong lòng tuy không vui, nhưng vẫn là thật biết điều gật đầu nói: “Được ạ.”
Ngô phu nhân hôn lên gương mặt nhỏ của Ben Ben: “Ngoan quá!!”
Một bữa cơm trôi qua rất vui vẻ, Lộc Hàm đem lễ vật tặng cho Ngô phu nhân, Ngô phu nhân rất thích, Lộc Hàm thành thành thật thật nói đây do là Ngô Thế Huân chuẩn bị, chính mình lần này thật không biết tặng cái gì, lần sau nhất định sẽ tặng đúng món Ngô phu nhân thích. Ngô phu nhân cảm thấy Lộc Hàm quả là người thành thực, trong lòng lại càng yêu quý Lộc Hàm hơn.
Ăn cơm xong, Ngô phu nhân dắt theo Ben Ben, Ngô Trạch Vân lái xe đưa hai người về nhà mình, Ngô phu nhân trước khi đi đem chìa khóa đưa cho Ngô Thế Huân còn có vỗ vỗ vai Lộc Hàm cười tủm tỉm.
Lộc Hàm và Ben Ben vẫy tay nói bye bye, sau đó cậu quay đầu nghi hoặc nhìn Ngô Thế Huân, “Chúng ta sẽ đi đâu?”
Ngô Thế Huân gọi nhân viên quầy rượu đến rồi chọn một chai rượu đỏ gói mang đi,sau đó quay đầu nói: “Đến nơi em sẽ biết!”
Nhân viên đem rượu tới cho Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân gật gật đầu, nhân viên mới đem rượu đỏ bỏ vào thùng đá sau đó đưa cho Ngô Thế Huân. Ngô Thế Huân tính tiền rời đi, một tay mang theo thùng rượu một tay nắm tay Lộc Hàm đi ra ngoài, lái xe rời đi.
Lộc Hàm ngồi ở vị trí ghế lái phụ mắt nhìn cảnh vật thay đổi bên ngoài cửa sổ, miệng ngâm nga một bài hát, thanh âm nhẹ nhàng chậm chạp như vui mừng.
Ngô Thế Huân lái xe, nghiêng đầu mắt nhìn Lộc Hàm nói: “Khoảng một tiếng nữa sẽ tới.”
Lộc Hàm nhắm nửa con mắt ừ một tiếng, một hồi lâu đột nhiên xoay đầu lại, nói: “Anh sẽ không đem em kéo tới rừng hoang rồi bỏ đó chứ?!”
Ngô Thế Huân câu môi, trong mắt hiện lên tinh quang, nửa đùa nửa giỡn nói: “Anh vẫn cảm thấy bãi biển tốt hơn là rừng hoang.”
Lộc Hàm nhắm mắt lại câu môi nở nụ cười, không nói nữa, chậm rãi nhắm mắt ngủ, yên tĩnh mà nhẹ nhàng, trong lúc ngủ còn hiện lên lời nói của Ngô phu nhân… ”Con bây giờ có Ben Ben có Thế Huân về sau con cùng Thế Huân kết hôn rồi, Ngô gia mỗi người đều là thân nhân của con, con sẽ có ba có mẹ, cũng sẽ có anh trai. Sẽ có một gia đình luôn yêu thương lo lắng cho con!”
Ngô Thế Huân ngừng xe lại, Lộc Hàm vẫn còn chưa tỉnh, Ngô Thế Huân nghiêng đầu nhìn, kéo ra dây an toàn trên người cậu ra rồi nhéo nhéo mũi cậu. Lộc Hàm mơ mơ màng màng mở to mắt, “Đến rồi hả?” Duỗi người, nghiêng đầu hướng ngoài cửa sổ nhìn, cả người đều ngây ngẩn cả ra, Ngô Thế Huân không có nói giỡn, ngoài cửa sổ quả thật là bãi biển.
Dưới bóng đêm bãi biển yên lặng mà trầm sâu, nước biển ông ông một tầng lại một tầng bọt nước, trong xe có thể mơ hồ nghe thấy tiếng sóng biển, nhìn ra xa xa, nước biển dường như là không có giới hạn, xa thật xa khiến cho con người như cảm nhận được một loại bình thản nhàn nhạt.
Lộc Hàm cởi dây an toàn ra, đẩy cửa xuống xe, hướng bốn phía nhìn nhìn, mới phát hiện mình đang đứng tại một khu biệt thự.
Ngô Thế Huân cũng xuống xe, xoay chìa khóa vài vòng trên ngón tay, cười cười: “Anh đã nói mà, bãi biển vứt em xuống vẫn tốt hơn rừng hoang.”
Lộc Hàm quay mặt sang, đá Ngô Thế Huân một cái.
Ngô Thế Huân đem lái xe vào ga ra, mang theo thùng rượu nắm tay Lộc Hàm mở ra cửa lớn, đi hết hành lang thì bấm công tắc mở lên mấy ánh đèn nhỏ âm trên tường.
Trong biệt thự mỗi tuần đều có người tới định kỳ quét dọn, vô cùng sạch sẽ, trong tủ lạnh thực phẩm gì cần có đều có.
Ngô Thế Huân khóa cửa lại sau đó xoay người hôn lên má Lộc Hàm, thấp giọng nói: “Anh chuẩn bị như vậy là tốt chưa?”
Lộc Hàm cười, cũng thuận theo thấp giọng nói: “Cũng tạm được.”
Ngô Thế Huân đem Lộc Hàm mang lên lầu, trên hành lang không mở bất cứ cái đèn nào, trong bóng tối kéo Lộc Hàm vào phòng ngủ lớn hướng ra biển, sau đó đẩy Lộc Hàm vào nhà tắm, mở đèn lên nói: “Bên trong có treo sẵn áo ngủ, em cứ tắm rửa cho khỏe người, anh chờ em.” Nói xong lại hôn Lộc Hàm rồi quay người đi ra ngoài.
Lộc Hàm ở bên trong cảm thấy buồn cười, bây giờ đã biết rõ Ngô Thế Huân mang mình tới nơi này để làm gì rồi. Cậu vừa lắc đầu cười nhẹ vừa quay người cởi bỏ quần áo, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, gương mặt trên đó tràn đầy tươi tắn cùng vui vẻ.
Ngô Thế Huân đem lãng mạn cả đời dùng hết rồi, hắn sau khi đi ra ra khỏi nhà tắm, thì đem rượu trong thùng đặt lên bàn. Tiếp tục là chỉnh nhiệt độ điều hòa ấm một chút, cuối cùng là đi sang phòng khác tắm rửa.
Ngô Thế Huân để cho Lộc Hàm tắm lâu, còn chính mình lại vội vàng tắm cho nhanh đi ra, đi xuống nhà bếp, mở tủ lấy nến, còn cầm theo hai cái ly thủy tinh.
Ngô Thế Huân đem nến bắt đầu xếp…, nhìn nhìn lại cảm thấy có gì đó không ổn, lại xuống lầu lần nữa tìm được một lọ hoa, lúc này mới cảm thấy đúng là có cảm giác. (tui khinh =]]]]])
Lộc Hàm ở trong nhà tắm chậm rãi mà tắm rửa, đem mình nằm trong bồn tắm tràn ngập bong bóng xà phòng, toàn thân đều buông lỏng, thích thú mà thư giãn. Đối với chuyện tiếp theo, Lộc Hàm rất thản nhiên còn có cảm giác rất chờ mong nữa.
Lộc Hàm nhắm mắt lại, đột nhiên nghĩ đến vừa mới nãy Ngô Thế Huân đi ra ngoài thiếu chút nữa vấp phải thảm mà ngã, cậu nhìn không được mà cười ra tiếng.
Lộc Hàm ngâm mình hết 30p, mới từ trong bồn tắm đi ra, lau sạch sẽ thân thể mặc áo ngủ vào. Lộc Hàm đi đến trước gương nhìn nhìn chính mình, đôi má đỏ bừng, trên tóc còn nhỏ xuống mấy giọt nước, cổ áo ngủ trên người khá rộng khiến trước ngực cậu lộ ra một mảng lớn.
Lộc Hàm quay người đi ra ngoài.
Đập vào tầm mắt cậu chính là từng dãy nến được xếp cẩn thận bao quanh một lọ hoa, màu vàng của ánh nến đặc biệt ấn tượng với nhãn quan, trong bóng tối ánh lửa còn trở nên đặc biệt mập mờ. Lộc Hàm đi tới, rốt cục nhìn thấy một chiều giường King size cực lớn, Ngô Thế Huân tắm xong, mặc đồ ngủ nằm trên giường, trong tay còn cầm một ly rượu đỏ.
Ngô Thế Huân nhìn thấy Lộc Hàm đi ra, từ trên giường bước xuống đi đến bên Lộc Hàm, cúi đầu nhìn Lộc Hàm, nói: “Có thích không?”
Lộc Hàm khóe môi câu dẫn đi đến: “Thích.”
Ngô Thế Huân nắm tay Lộc Hàm đem người kéo đến gần mình hơn, nói: “Rượu đỏ, giường lớn và nến, đáng tiếc không có hoa hồng tươi, lần sau anh sẽ chuẩn bị đầy đủ hơn.”
Ngô Thế Huân đưa Lộc Hàm tới gần gửi sổ, thoáng một cái đem màn cửa kéo ra, làm cho toàn bộ cảnh biển hiện ra, đập vào mắt là sóng biển vỗ từng nhịp vào bờ, màu xanh đậm của mặt biển cùng màu đen của bầu trời, giống như toàn bộ thế giới đều dung nhập vào trong đáy mắt, một chân trời bất tận không thấy đâu là điểm dừng.
Ngô Thế Huân đứng sau lưng Lộc Hàm, nhìn mặt biển, đáy lòng vô cùng bình tĩnh, giống như trong toàn bộ phiền muộn trong lòng đã chậm rãi chảy xuôi theo dòng nước biển.
Lộc Hàm trong mắt đều là cảnh biển đêm, trong nội tâm bao nhiêu phiền muộn cũng đều buông bỏ hết dường như có một cỗ ấm áp len lỏi vào trái tim, Lộc Hàm hít sâu một hơi nói: “Vì em mà tiêu hết tiền rồi đúng không?”
Ngô Thế Huân ôm lấy Lộc Hàm hôn hôn sau ót của cậu: “Đó là điều đương nhiên.”
Gió biển ngoài cửa sổ thổi vào, một cảm giác ướt mặn của nước biển thổi tràn qua, từng ngọn nến bên trong khẽ lay động.
Ngô Thế Huân đứng bên bức màn cùng Lộc Hàm tiến đến bên giường lớn, y phục hai người rơi xuống theo từng bước chân cho đến khi cả hai thân thể trần trụi kề sát lấy nhau.
Ngô Thế Huân hôn lên trán, lên má, lên vành tai, rồi hôn môi Lộc Hàm, nuốt lấy dưỡng khí trong miệng cậu.
Ngô Thế Huân hôn Lộc Hàm, hai tay vuốt ve trước ngực cậu, bàn tay xoa nắn hai viên hồng anh, Lộc Hàm thở gấp, trúc trắc đáp trả nụ hôn của Ngô Thế Huân, còn đưa tay ôm cổ hắn.
Ngô Thế Huân nói: “Em là muốn thách thức anh?”
Lộc Hàm trên trán đổ đầy mồ hôi, cong người lên, nói: “Em không có, là anh tự tìm đến.”
Câu nói của cậu như châm lên lửa dục vọng của Ngô Thế Huân, hắn áp chế hai tay của Lộc Hàm cố định lại giơ lên đỉnh đầu cậu, hắn bắt đầu lách vào chỗ hai chân của Lộc Hàm, phân thân hai người cọ vào nhau, rất nhanh đều trở nên cứng ngắc.
Ngô Thế Huân hôn Lộc Hàm, đầu lưỡi tinh tế tiến vào trong miệng cậu, lưỡi hắn đỉnh tới đầu lưỡi Lộc Hàm mà khiêu khích, Lộc Hàm không khống chế được bật ra một vài tiếng rên khe khẽ.
Ngô Thế Huân thở gấp, thấp giọng nói: “Lớn tiếng một chút, anh muốn nghe…”
Lộc Hàm: “…”
Ngô Thế Huân đón chuyển xuống xương quai xanh rồi tới hõm vai, lưỡi hắn ma mị mà cẩn thận trên từng tất da thịt, ở những vị trí cần thiết còn dùng sức để lại dấu hôn, Lộc Hàm tay nắm chặt lấy gra giường, khó chịu uốn éo thân người, nhịn không được ôm chầm lấy vai Ngô Thế Huân, một ngụm cắn nhẹ xuống.
Ngô Thế Huân di chuyển đầu lưỡi xuống liếm láp vùng bụng dưới của Lộc Hàm, từng chút từng chút một càng di chuyển xuống, ánh mắt hiện tại tập trung ở bộ vị đã sớm ngẩn đầu.
Ngô Thế Huân không hề nghĩ ngợi ngậm lấy phân thân, dùng lưỡi liếm qua liếm lại, bàn tay xoa nắm tiểu cầu.
Lộc Hàm chịu không nổi kích thích, tay nắm chặt tóc Ngô Thế Huân: ”Ưm…a…”
Ngô Thế Huân đem Lộc Hàm đè xuống, chen vào giữa hai chân Lộc Hàm, nói: “Từ từ, đợi lát nữa anh sẽ cho em càng thoải mái hơn!”
Ngô Thế Huân ở phía trước thưởng thức cho xong lại chậm rãi hướng xuống phía sau mà hôn.
Lộc Hàm nằm ở trên giường, khó nhịn mà giật giật eo, toàn thân cậu đều như đốt lên một mồi lửa, dường như tất cả cảm giác đều tụ tập tại hạ thân, trong đầu lại hoàn toàn như bột nhão.
Ngô Thế Huân với tay lên tủ đầu giường lấy ra hộp bội trơn, hắn đem dầu bôi trơn rót vào lòng bàn tay, theo khe mông Lộc Hàm từng chút một xoa.
Ngô Thế Huân từng điểm từng điểm đem dầu bôi trơn đưa đến bên miệng cúc huyệt, Lộc Hàm toàn thân run rẩy, Ngô Thế Huân khẽ cười, một bên hôn Lộc Hàm một bên dùng ngón tay tiến vào. Lộc Hàm thở gấp khiến tràng bích không ngừng rung lên đè ép ngón tay Ngô Thế Huân, hắn rất khó khăn mới đi vào được, Lộc Hàm thở nhanh hơn rên rỉ lên một tiếng.
Ngô Thế Huân hiện tại đang cực kì khó chịu rất muốn lập tức đi vào. Nhưng hắn sợ Lộc Hàm đau nên cố nhịn mà nhẫn nại khuếch trương, một ngón tay biến thành hai ngón, hai ngón biến thành ba. Cho đến khi ba ngón tay miễn cưỡng có thể đi vào, Ngô Thế Huân mới cầm lấy tính khí của mình, từng chút từng chút một đi vào, Lộc Hàm cắn môi của mình kiếm chế không phát ra tiếng, Ngô Thế Huân khom người xuống hôn Lộc Hàm, đầu lưỡi khai mở hàm răng đang cắn chặt, thấp giọng nói, “Đừng kiềm chế, không có sao, chỉ có anh, chỉ có anh ở đây thôi.”
Lộc Hàm ánh mắt đều tan rã rồi, cậu cảm giác được hạ thân mình càng ngày càng gấp gây bèn đưa tay ôm lấy Ngô Thế Huân, bàn tay bắt lấy tay Ngô Thế Huân, siết chặt như ý cầu xin.
Ngô Thế Huân nhếch môi, bàn tay cầm lấy phân thân Lộc Hàm cao thấp lên xuống, nhưng bên dưới vẫn giữ yên không động.
Lộc Hàm thở hổn hển nhìn hắn cầu mong,Ngô Thế Huân gương mặt gian tà nhìn cậu nói: ”Em muốn cái gì nào?”
Thân thể rốt cục không thể chịu nổi dày vò, Lộc Hàm ôm chặt lấy Ngô Thế Huân vùi đầu vào hõm vai hắn thì thào: ”Muốn anh…cử động…”
Ngô Thế Huân kích động rút ra sau đó mạnh mẽ đâm vào.
Lộc Hàm hét lên một tiếng, Ngô Thế Huân hôn Lộc Hàm, nuốt hết âm thanh từ trong miệng cậu. Hắn ngay từ đầu rất ôn nhu, sợ Lộc Hàm đau sợ cậu khó chịu. Lúc này đã không kiềm chế được mà mãnh liệt ra vào.
Lộc Hàm nằm ở trên giường, theo động tác đưa đẩy mà rung người, miệng ngừng thở dốc. Lộc Hàm hai tay cầm lấy gra giường siết chặt đến trắng bệch, Ngô Thế Huân nhìn thấy đau lòng cầm chặt tay Lộc Hàm, mười ngón đan xen, ghé vào Lộc Hàm bên tai nói: “Em khó chịu?”
Lộc Hàm lắc đầu: “Không…không có…”
Ngô Thế Huân: “Vậy có thoải mái không?”
Lộc Hàm bị Ngô Thế Huân hỏi đột nhiên cảm thấy rất xấu hổ, Ngô Thế Huân lại tăng thêm tốc độ mà đâm vào.
”Aaaaaa…”
Lộc Hàm không thể kiềm chế thét lên, cuống họng như bốc hỏa, tất cả khí lực đều dồn về phía hạ thân, Ngô Thế Huân từ phía sau vẫn điên cuồng luật động, dục vọng một tầng một tầng chồng chất lên nhau, cuối cùng Lộc Hàm nhịn không được muốn bắn ra, Ngô Thế Huân xấu xa đưa tay cầm lấy phân thân Lộc Hàm không cho phát tiết.
Lộc Hàm quả thực muốn cắn chết Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân rốt cục vẫn giữ lấy Lộc Hàm phía trước, lại càng ra vào mãnh liệt phía sau, cuối cùng hắn gầm lên một tiếng buông tay ra đồng thời bắn tất cả tinh hoa vào sâu bên trong Lộc Hàm.
Lộc Hàm vô lực nằm lỳ ở trên giường không nhúc nhích nổi, phía trước yếu ớt vẫn còn nhỏ vài chất dịch, đằng sau nóng rát đến phát đau còn có chất lỏng màu trắng theo đùi chảy xuống.
Ngô Thế Huân ghé vào hôn lên lưng Lộc Hàm môi hắn kéo đến vai rồi thì thầm bên tai cậu chất giọng khàn khàn: “Anh mang em đi tắm.”
Lộc Hàm một điểm khí lực cũng không có, lắc đầu cũng không nổi, Ngô Thế Huân dứt khoát ôm Lộc Hàm đi nhà tắm, cẩn thận tẩy rửa vết tích trên người cậu.
Sáng ngày hôm sau Ngô Thế Huân tỉnh dậy, trong mơ mơ màng màng trợn mắt nhìn xem, Lộc Hàm đứng bên cửa sổ, mặt trời đã mọc, màu vàng quang chiếu trên màu xanh ngát của biển cả biến thành một loại mỹ sắc động lòng.
Ngô Thế Huân xuống giường, đi đến ôm Lộc Hàm từ đằng sau, hôn môi Lộc Hàm, vòng tay ngày càng siết chặt
Ngô Thế Huân cảm thấy đây là một buổi sáng rất đẹp. Cảnh biển, bãi cát, trời xanh mây trắng, sóng biển, không khí tươi mát… mà quan trọng hơn bên cạnh hắn còn có Lộc Hàm.
Mà ở thành phố M, Độ Khánh Tú cùng Kim Chung Nhân đánh nhau, đúng ra là Độ Khánh Tú đánh Kim Chung Nhân, đánh từ nhà bếp tới phòng khách cuối cùng là kéo nhau lên giường.
Buổi sáng, Độ Khánh Tú nằm trong lòng Kim Chung Nhân mở to mắt, phát hiện Kim Chung Nhân đã tỉnh từ khi nào.
Kim Chung Nhân trên thái dương gần khóe mắt bị thương, là ngày hôm qua Độ Khánh Tú cầm gậy nện cho, hiện tại đã bầm đen một mảng.
Độ Khánh Tú đưa tay sờ lên, hỏi: “Anh có đau không?”
Kim Chung Nhân cầm tay Độ Khánh Tú: “Em tự lấy gậy nên lên đầu sẽ biết.”
Độ Khánh Tú trầm mặc cúi đầu, giương mắt nói: “Hôm qua tại sao em đánh anh?!” Độ Khánh Tú tâm trí đã hồ đồ rồi, đều không nhớ rõ lý do vì sao mình tức giận rồi động thủ.
Kim Chung Nhân câu môi suy nghĩ một chút nói: “Anh cũng không nhớ rõ.”
Độ Khánh Tú: “…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT