Sau khi Ben Ben nói chuyện cùng Ngô Thế Huân xong thì quay về phòng mình, bức tranh cát chỉ mới tô một nửa hôm qua, được Ngô Thế Huân đem về nhà, đặt trong một cái bọc nhựa to màu trắng, kèm theo cả cát và keo dán.
Ben Ben đóng cửa phòng, đi lại ghế ngồi, lấy hết đồ trong bịch ra, sắp xếp có thứ tự, rồi bắt đầu tiếp tục làm tranh cát.
Vốn nhóc định làm tranh cát tặng cho Lộc Hàm, miệng thì nói khó coi chết được, đem bỏ đi, nhưng trên thực tế Ngô Thế Huân biết nhóc con nhà mình chỉ đang kiêu ngạo thôi.
Biết tính con chỉ có cha, Ngô Thế Huân tự mình nuôi lớn nhóc con, anh sao có thể không biết trong lòng Ben Ben suy nghĩ gì chứ?
Ben Ben rất nghiêm túc yên lặng làm tranh cát, trét keo rắc cát, mỗi một động tác đều đặc biệt cẩn thận, giống như món đồ trong tay chính là báu vật vậy.
Đang định nhanh chóng làm cho xong, thì di động nhỏ của Ben Ben đặt trên bàn học reo lên, cầm máy bằng bàn tay dính đầy keo và cát màu, nhóc phát hiện người gọi tới là A Xán.
Sau khi nhận cuộc gọi đầu bên kia A Xán phấn khích: “Hôm nay cậu gặp được mama sao? Cậu nói cuối tuần này mới gặp mà, sao sớm vậy?”
Ben Ben nhúc nhích mông nhỏ: “Gặp rồi! Từ ngày hôm qua kia!”
A Xán: “Wow! Thật hả? Người ấy đối xử với cậu có tốt không? Có thích cậu hay không? Mua quà cho cậu chứ?”
Ben Ben hừ một tiếng, đối với việc A Xán hỏi tặng quà thì lãng đi: “Hôm qua tình cờ gặp mặt, trong khu trò chơi áh, đêm qua còn ngủ chung với tớ đó! Đương nhiên là phải thích tớ rồi!”
A Xán nghi hoặc hỏi: “Ah, thế mama cậu chưa tặng quà cho cậu sao?”
Ben Ben cắn môi nhíu mày: “Đã nói là ngày hôm qua tình cờ gặp mặt mà! Cũng không phải ngày hẹn, mà không có quà thì cũng có liên quan gì đâu!” Dừng một chút: “Trưa hôm nay ba Lộc còn làm bánh bích quy hình động vật nhỏ cho tớ ăn, rất ngon, thơm vô cùng, hồi trưa tớ không có ăn cơm, chỉ ăn bánh bích quy thôi!”
Độ Khánh Tú, ba của A Xán, là một đầu bếp tay nghề rất cao, nhà hàng năm sao mời cũng chưa chắc nhận lời, bình thường ở nhà không có việc gì làm thì nấu đồ ăn ngon cho A Xán, thằng nhỏ kia đã sớm đối với “Đồ ăn ngon” này nọ không còn cảm giác gì, thế nhưng khi nghe nói Ben Ben có thể xơi đồ ăn vặt mà không cần ăn cơm lại bắt đầu so đo đủ thứ.
Tụi con nít chính là như vậy, luôn thích có một cái gì đó đặc biệt để khoa trương, cho dù là bạn bè thân thiết cũng vẫn thích khoe khoang lẫn nhau, hy vọng người khác sẽ ghen tị với mình.
Bạn nhỏ A Xán ghen tị vì nhóc con Ben Ben có thể xơi đồ ăn vặt thay cơm trưa, vì thế “tỏ ra hơn thua”, lập tức đáp lời: “Ma ma của cậu cho dù nấu ngon cỡ nào cũng không bằng ma ma của tớ đâu.”
Ben Ben mím môi, lạnh lùng nói: “Cúp đây! Hẹn gặp lại!”
A Xán lập tức kêu lên: “Từ từ đã, ma ma cậu nấu ăn cũng ngon, nhưng ma ma tớ là đầu bếp mà, cậu biết rồi còn gì.”
A Xán cho Ben Ben một bậc thang, nhóc con mới cảm thấy thư thái một chút.
Hai nhóc con nằm lì trong phòng mình ôm điện thoại tiếp tục tám.
A Xán nói: “Ma ma cậu không mua quà cũng chẳng sao, ma ma tớ cũng ít khi mua lắm, nhưng mà hay làm đồ ăn ngon cho tớ. Ah, đúng rồi, cậu có nói với ba ba của mình không? Chuyện đó đó.”
Ý A Xán là chuyện mà hai nhóc thảo luận ở nhà trẻ trong mấy ngày nay, rằng nên làm như thế nào để khiến cho Ngô Thế Huân đá bạn trai của mình quay đầu theo đuổi ma ma của Ben Ben.
Ben Ben nói: “Ờ, tớ có nói rồi, ba ba đã đáp ứng là sẽ mang ba Lộc trở lại.”
A Xán hiếu kỳ hỏi: “A, vậy cậu biết trước kia vì sao bọn họ chia tay không? Biết rồi sao? Ba của cậu có nói cho nghe hay không?”
Tới lúc này Ben Ben cảm thấy có hơi tức giận, điều này vốn nhóc vô cùng muốn biết, có điều mới hồi chiều đã hứa với Ngô Thế Huân sau này sẽ không hỏi bất cứ người nào về chuyện đó, nên nhóc cho rằng có khả năng đời này mình cũng không thể biết được. Đương nhiên, trẻ con đối với hai từ cả đời kỳ thật cũng không có nhiều khái niệm lắm.
Ben Ben rầu rĩ đáp: “Không biết, hồi chiều tớ đã đáp ứng với ba ba là về sau không hỏi chuyện này mới mang ma ma trở về.” Dừng một chút, nhóc con bắt đầu biện giải cho chính mình: “Kỳ thật có biết cũng vậy thôi, đã qua lâu như vậy, chắc chắn là do tình cảm không tốt cho nên mới chia tay, nhưng mà tớ cảm thấy ba ba của tớ coi vậy chứ vẫn còn rất thích ba Lộc.”
A Xán: “Sao cậu biết?”
Ben Ben: “Tớ nói cho cậu biết, tớ rất nhiều lần thấy ba ba nhìn trộm ba Lộc, mà còn nhìn thật lâu nữa kìa. Hơn nữa hồi sáng nay lúc ma ma làm bánh bích quy tớ cũng trông thấy ba ba đứng bên ngoài len lén nhìn.”
“Àh!” A Xán cảm khái: “Đúng! Đúng!! Ba của tớ cũng vậy, cũng giống y luôn, hay nhìn lén ma ma của tớ!!!”
Ben Ben có hơi do dự nói: “Tớ muốn ma ma nhanh chóng về nhà, bây giờ ba Lộc vẫn ở bên ngoài. Cậu nói thử xem tớ phải làm như thế nào mới kiến cho ba nhanh chóng trở về?”
A Xán ở đầu bên kia trầm mặc vài giây, kỳ thật hoàn cảnh của nhóc và Ben Ben rất giống nhau, khi còn bé xíu nhóc cũng không có ma ma chỉ có ba ba, mãi đến lúc đi nhà trẻ ma ma mới trở về, vì thế trên phương diện này nhóc và Ben Ben có chung một cảnh ngộ, cũng thật sự hiểu tâm trạng và tình cảm của Ben Ben.
A Xán đặc biệt nghiêm túc, giống như lời nói và việc làm của mình là khuôn mẫu, muốn đem những điều tâm đắc của mình truyền thụ cho Ben Ben: “Tớ đã nói với cậu rồi, không thể chờ ba ba cậu mang người trở về! Người lớn mà nhất là đàn ông đều không thể tin cậy được!! Ba của tớ lúc trước chính là như vậy, rất bận rộn công việc làm ăn, vội đến rối tinh rối mù, cho nên cậu phải tạo cơ hội cho họ!! Đúng! Phải tạo cơ hội!”
“Cơ hội gì?” Ben Ben mở to mắt vô cùng nghiêm túc lắng nghe, tay không tự giác cào cào một góc bàn học: “Nói mau đi!”
A Xán: “Cậu phải tạo cơ hội cho ba ba cùng ma ma mới được!! Làm sao cho bọn họ gặp mặt nhau nhiều một chút! Trước kia tình cảm của hai người không tốt phải không? Không sao, ba của tớ thường xuyên bị ma ma đấm, ngoài ra thì chẳng có gì cả. Hồi còn bé sức khỏe tớ không tốt, thường hay sinh bệnh, baba và ma ma thường xuyên ở cùng nhau để chăm sóc tớ, thời gian dài liền nảy sinh tình cảm, kết quả như cậu thấy đó, hiện tại cả nhà ba người sống cùng với nhau.”
“...” Ben Ben nhịn không được nhíu mày, khi còn bé Ngô Thế Huân luôn tắm cho nhóc bằng nước lạnh hoặc là dẫn đi bơi, nhóc con thân thể cao lớn sức khỏe cũng tốt, cơ hồ chưa bao giờ phát bệnh đến phải đi bệnh viện, nhóc cảm thấy chủ ý của A Xán rất hay, có điều không thể áp dụng.
Ben Ben nói suy nghĩ trong lòng cho A Xán nghe, A Xán lại tiếp: “Cậu là đồ ngốc à! Cậu làm bộ bị bệnh không được sao? Đau bụng đau đầu toàn thân không thoải mái, giả vờ bị bệnh cũng không được sao?”
Ben Ben: “...” Hình như đúng là mình sẽ không làm được.
Điều này cũng khó trách, khi còn bé A Xán sinh non nên thường hay bị bệnh, thể trạng yếu ớt dáng vẻ ốm nhom, khuôn mặt đỏ rực vì sốt đôi mắt ngập nước vùi đầu trong ngực người lớn, ai thấy cũng đau lòng và yêu thương.
Mà Ben Ben thì... Thân thể tốt, không sinh bệnh, bộ dạng tuy rằng cũng dễ nhìn điển trai, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn luôn lạnh lùng, người khác đùa giỡn với nhóc, nhóc cầm món đồ chơi còn mắt thì trừng lên, nếu người ta vẫn tiếp tục trò đùa, nhóc sẽ lạnh lùng buông ra hai chữ — Biến đi!
Ben Ben đột nhiên cảm thấy rất hối hận, tại sao mình không giả bộ bệnh được...
A Xán cũng hết cách, nghĩ nghĩ, rồi nói: “Như vậy đi, tớ sẽ giúp cậu dò hỏi ba ba của mình, xem ba ba đã làm như thế nào để mang mẹ của tớ trở về.”
“Được rồi.” Tựa hồ cũng chỉ có thể như vậy.
Sau khi cúp điện thoại Ben Ben tiếp tục làm tranh cát, chỉ còn lại một điểm cuối cùng là xong. Nhưng trong lòng Ben Ben lại cứ luẩn quẩn với đề nghị của A Xán — Tạo ra cơ hội gặp mặt.
Nhóc con nắm chặt tay nhỏ, nó cảm thấy mình nhất định phải làm một cái gì đó! Nhóc cũng hiểu được ba ba mình không đáng tin cậy!
Ngô Thế Huân dành cả buổi chiều để xử lý hết công việc tồn đọng rồi mở máy tính ra, mở file chứa tư liệu về việc Lộc Hàm mang thai hộ vào năm đó, anh nghĩ mình cũng nên hiểu biết thêm về mọi chuyện đã qua của Lộc Hàm.
Ngô Thế Huân xem xét hòm thư, nhận thấy có vài email riêng tư, trong đó đính kèm theo một văn kiện bí mật.
Ngô Thế Huân mở ra, email tiêu đề là — Tư liệu của tổ chức. Anh nhấn nút, chờ máy tính mở văn kiện kia ra.
Sau khi Ngô Thế Huân nhìn thấy dòng mở đầu của văn kiện, vốn đang trong tư thế ngồi dựa lưng vào ghế, anh lập tức ngồi thẳng lại, trong mắt mang theo sự khiếp sợ và khó tin.
Anh nhấn chuột kéo xuống, cổ họng tắc nghẹn, tay đột nhiên run lên.
Phần thứ nhất của văn kiện là thông tin cơ bản của việc mang thai hộ, bao gồm tên, giới tính, chiều cao, trọng lượng, bối cảnh gia đình, bằng cấp, tình trạng sức khỏe, có cả ảnh chụp.
Nhưng mà vừa mới mở tư liệu ra ở ánh mắt đầu tiên Ngô Thế Huân lại nhìn thấy một tấm ảnh với khuôn mặt hoàn toàn xa lạ — Ảnh chụp đó, căn bản không phải là Lộc Hàm!
Ngô Thế Huân cảm thấy không thể tin được, tưởng mình nhìn lầm, di chuột cẩn thận đọc hết thông tin cơ bản một lần.
Anh cau mày chậm rãi đọc từng chữ của bản thông tin, ánh sáng màn hình máy tính màu xanh phản chiếu lên khuôn mặt nghiêm nghị.
Sau khi xem xong anh nằm trên ghế sô pha, nhắm mắt lại từ từ tiêu hóa.
Theo Ngô Thế Huân thấy thì, cái này có thể chỉ là văn kiện giả, không, phải nói thật giả lẫn lộn trong mớ tư liệu này.
Ảnh chụp không phải là Lộc Hàm, nhưng mà tên thì lại đúng là Lộc Hàm không sai, chiều cao cân nặng thể tạng vừa nhìn thì biết tương xứng với Lộc Hàm, mặt khác Ngô Thế Huân không có cách nào xác định cái nào thật cái nào giả, tạm thời anh không nhận xét gì.
Tên thì đúng mà ảnh chụp lại là một người đàn ông khác là sao?! Ngô Thế Huân mở to mắt ngồi lên, sau khi bình ổn cảm xúc bắt đầu dùng lý trí nghiền ngẫm các vấn đề trong tư liệu.
Tư liệu gồm có mấy phần, thông tin ban đầu cơ bản chỉ là khái quát, sau đó mới đến phần cụ thể.
Trong đó có bối cảnh gia đình của Lộc Hàm, Lộc Hàm là người N thị, mồ côi cha, trước kia mẹ ruột của cậu bị chứng trầm cảm cùng bệnh tâm thần rất nghiêm trọng, vào năm Lộc Hàm thi lên đại học thì nhảy lầu tự sát, cha của Lộc Hàm là thuỷ thủ, qua đời vì tai nạn lao động, không tìm thấy xác. Lộc Hàm học ở trường quê, sau đó thi đậu vào khoa ngữ văn của trường đại học tổng hợp ở S thị, thành tích rất xuất sắc. Điều kiện gia đình của Lộc Hàm có thể nói là bình thường, thậm chí có thể nói là rất đáng thất vọng.
Cha của Lộc Hàm là thuỷ thủ, quanh năm lênh đênh trên biển, tiền lương không cao lại còn nghiện rượu thậm chí dính vào cả cờ bạc, tiền bạc thiếu thốn thì quay qua đánh đập vợ con. Còn mẹ là con của một đôi nhà giáo dạy trung học cơ sở tại S thị, môn địa lý, ngoại hình rất xinh đẹp, trong tư liệu thậm chí còn có một tấm ảnh, nhìn vào có thể thấy Lộc Hàm có nét hao hao.
Trong tư liệu viết mẹ Vương có một thời gian dài không vừa lòng với đời sống tình cảm, trước đó bà đã có bạn trai, sau khi hai người chia tay thì được người ta mai mối cho cha của Lộc Hàm. Tình cảm của hai vợ chồng không tốt, ông thì rượu chè cờ bạc, bà lại trang điểm thật đậm rồi đến quán karaoke khiêu vũ hát hò, bởi vì lớn lên trong một gia đình không hòa thuận, cho nên từ nhỏ tính cách cậu lầm lì không ưa giao thiệp.
Nhà bọn họ thân thích không nhiều, ông bà ngoại đều là giáo viên, còn cha vì gốc gác là bần nông, thế nên anh chị em bên nội hiếm khi lui tới, nhất là khi cha Lộc Hàm chết trên biển và để lại một món nợ. Sau này nợ nần trên cơ bản đã được giải quyết, nhờ mẹ của Lộc Hàm nghỉ việc đi làm tình nhân được bao dưỡng.
Đọc đến đây chân mày Ngô Thế Huân giau lại, trong lòng rất khó chịu, nhưng vẫn đọc tiếp.
Lộc Hàm mồ côi cha năm lên mười, cậu sống với một người mẹ khiến người ta thán phục, được bao nuôi năm năm, mà người bao dưỡng lại là mối tình đầu năm đó, lúc ấy người đàn ông này đã kết hôn, thậm chí con còn lớn hơn Lộc Hàm mấy tuổi.
Sau khi kéo dài mối quan hệ trong năm năm, người đàn ông kia đưa gia đình xuất ngoại di dân, hai người cắt đứt quan hệ, cũng từ lúc đó tinh thần của mẹ Vương bắt đầu bất thường, và bà chỉ gắng gượng đến năm Lộc Hàm lên đại học.
Sau phần bối cảnh gia đình là những thông tin về Lộc Hàm, bằng cấp từ nhà trẻ, tiểu học, sơ trung, trung học, đại học... Tầm mắt Ngô Thế Huân dừng lại ở tên của trường đại học, cảm thấy nhìn rất quen mắt, đột nhiên nhớ tới dường như Hoàng Tử Thao cũng tốt nghiệp ở cái trường kia, có điều hai người không cùng khóa.
Ngô Thế Huân đọc lại tỉ mỉ tư liệu một lần nữa, cuối cùng xem đến nguyên nhân cậu mang thai hộ, được chia làm hai phần, đầu tiên là lí do, thứ hai là đánh giá kết quả của tổ chức, trên đó chỉ ghi một dòng duy nhất — Đủ điều kiện, phù hợp với việc mang thai, đã xác nhận.
Ngô Thế Huân lại nhấn chuột kéo lên trên, xem nguyên nhân, miêu tả hùng hồn lưu loát tính cách của Lộc Hàm và cuộc sống không như ý, mấy trăm từ nhưng không có cái nào là trọng điểm, Ngô Thế Huân nhíu mày kiên nhẫn xem tiếp, mới nhìn thấy lý do mà anh muốn tìm, giống như một bài văn bình luận đơn giản — Điều kiện gia đình khó khăn, lúc còn đại học cùng bạn bè hùn hạp làm ăn bị lừa gạt nên mắc nợ, hơn ba trăm vạn.
Phần cuối cùng của tư liệu nói về việc sau khi mang thai thành công, cũng giống như những gì anh đã biết, tổ chức nhận ủy thác tổng cộng là bảy trăm vạn, tiền môi giới phí phục vụ cộng thêm điều khoản giữ bí mật hết một trăm năm mươi mấy vạn, tiền còn lại đều đưa hết cho Lộc Hàm, nhưng mà sau đó, tổ chức còn điều tra được một chuyện, cũng viết vào hồ sơ.
Ba trăm vạn dùng để trả nợ, còn lại bởi vì một ít nguyên nhân đều bị lừa hết.
...
Ngô Thế Huân đọc xong hết tư liệu mất khoảng nửa giờ, thật giả rất khó phân biệt. Sở dĩ biết tư liệu có vấn đề, một mặt là bởi vì tấm ảnh chụp, mặt khác là bởi vì dựa theo hiểu biết của Ngô Thế Huân đối với Lộc Hàm hiện nay, Lộc Hàm là một người thông minh, sẽ không tùy tiện bị người ta lừa tiền, hơn nữa cũng vẫn theo nhận thức của Ngô Thế Huân, cho dù Lộc Hàm có túng tiền cũng tuyệt đối sẽ không lấy lý do đó mà vào lúc đang học đại học lại đi mang thai thuê sinh em bé để kiếm tiền.
Tư liệu có vấn đề. Ngô Thế Huân không phải là đồ ngốc, anh ở trên thương trường lăn lộn nhiều năm như vậy, đâu là thực đâu là giả anh nhận ra rất rõ ràng, khẳng định Lộc Hàm có lý do để đẻ thuê, nhưng tuyệt đối không phải là lý do này.
Nhưng anh lại muốn biết ai đã giúp Lộc Hàm làm một phần tư liệu thật thật giả giả khó có thể nhận ra như vậy? Ngô Thế Huân xem lại tư liệu một lần nữa, anh cảm thấy thông tin về gia cảnh, phần này là sự thật, nhưng nguyên nhân đẻ thuê sau đó lại bị người ta cố ý giấu đi, tựa hồ không muốn cho người khác biết lý do chính xác.
Là chính Lộc Hàm thay đổi tư liệu? Không, Ngô Thế Huân ngay lập tức tự phủ định đáp án, không có khả năng, Lộc Hàm nếu đã dám đẻ thuê sau đó cũng dám nhận con, đã nói lên bản thân cậu không có gì phải che dấu người khác. Nếu như là người khác giúp Lộc Hàm lấp liếm chuyện này, vậy thì chỉ có hai nguyên nhân, nếu không phải là để bảo vệ Lộc Hàm, thì chính là việc Lộc Hàm đẻ thuê và người đó có quan hệ.
Ngô Thế Huân gọi một cú điện thoại, năm đó tìm người đẻ thuê không phải do anh tự mình liên hệ với tổ chức, mà là thông qua một người trung gian, người kia là bà con xa với Ngô Thế Huân, hai người chung trường đại học ở nước ngoài, quan hệ cũng không tồi.
Ngô Thế Huân nói cho người kia suy luận của chính mình, đầu bên kia trầm ngâm một lúc rồi nói: “Tôi hiểu rồi, bây giờ tôi đang ở nước ngoài du lịch, nếu anh không vội, chờ tôi về nước sẽ giúp anh hỏi thăm chuyện này.”
“Cám ơn.”
Ngô Thế Huân vốn là chỉ là muốn hiểu biết thêm một chút bối cảnh của Lộc Hàm, lý do mà cậu đi đẻ thuê quả thật khiến anh tò mò. Nhưng Ngô Thế Huân không phải là người ưa rắc rối, cho dù bối cảnh gia đình của Lộc Hàm không được sạch sẽ cũng chẳng thành vấn đề gì, dù gì cũng đã trôi qua sáu năm, có ai lại không tiến về phía trước.
Nhưng mà hiện giờ Ngô Thế Huân lại cảm thấy hình như mình đã vạch trần một góc của bí mật, nếu muốn phong tỏa bí mật này một lần nữa, tuyệt đối là không còn khả năng.
Kỳ thật Ngô Thế Huân đã nghĩ đúng, mặc dù sáu năm đó với Lộc Hàm là một bí mật, không muốn bị người khác biết đến, nhưng mà bản thân cậu lại rất thản nhiên, hờ hững đối mặt với quá khứ của mình nhiều năm về trước. Nhưng mà sau đó đã có người lặng lẽ vì Lộc Hàm chuẩn bị không ít, giống như thay Lộc Hàm xoa thuốc mỡ lên vết sẹo quá khứ vậy, hy vọng vết sẹo kia có thể khôi phục bằng phẳng như trước, hy vọng cuộc đời của cậu cứ thế tiến về phía trước, mặc cho có gặp gió mưa bão táp.
Buổi tối Kim Chung Đại gọi điện thoại cho Lộc Hàm, hẹn cậu đi ăn cơm, lúc trưa cậu đã gọi một lần, nói là khi mình đi làm từ thiện có quen với một người đàn ông, cũng là gay, hiện nay độc thân, cuộc sống đơn giản kiếm tiền cũng nhiều, muốn giới thiệu cho Lộc Hàm.
Lúc ấy Lộc Hàm đã cự tuyệt, vô cùng lạnh nhạt nói không thích, mà cũng không cần phải làm vậy.
Kim Chung Đại lúc ấy gấp muốn chết, nghĩ thầm ừ thì cậu cảm thấy không cần thiết, nhưng Kim Mân Thạc miệng rộng kia thế nhưng đã nói chuyện năm đó với Hoàng Tử Thao rồi! Cậu lo lắng Hoàng Tử Thao không biết tự trọng chạy đi tìm Lộc Hàm ôn lại tình cũ hay gì gì đó. Hơn nữa lần trước tại nhà trẻ cậu trông thấy một đứa bé nhìn giống hệt Lộc Hàm, Kim Chung Đại liền lo lắng Lộc Hàm sẽ bị chuyện quá khứ tổn thương một lần nữa.
Nói đến cùng, thì Kim Chung Đại là một người bạn đã vì Lộc Hàm mà tổn hao rất nhiều tâm lực.
Kim Chung Đại không cam lòng, buổi tối lại gọi cho Lộc Hàm, hai người hẹn gặp nhau ở nhà hàng ăn cơm lần trước.
Lộc Hàm đến đúng giờ, sau khi mang thức ăn lên Kim Chung Đại cũng không quanh co lòng vòng: “Người đàn ông kia thật sự rất tốt! Cao lớn đẹp trai, công việc ngon lành, quan trọng nhất là cuộc sống đơn giản, hắn đã come out cùng người trong nhà, hiện tại muốn tìm một người để sống cả đời, trong nước không cho kết hôn, hắn muốn xuất ngoại lấy giấy chứng nhận!”
Lộc Hàm nhìn cậu, nhịn không được mỉm cười, Lộc Hàm cảm thấy Kim Chung Đại đặc biệt quan tâm đến chuyện của mình, thật giống như bà mẹ chưa gả được con gái đi: “Em đã nói là không cần rồi mà, tạm thời em không nghĩ đến chuyện tình cảm.” Tất cả lấy con trai làm đầu.
Kim Chung Đại sớm đã chuẩn bị những lời khuyên nhủ: “Cậu thật sự không xem xét lại sao? Nếu không cậu gặp mặt trước được không? Dù sao nhìn mặt cũng chẳng thiệt thòi gì, làm bạn cũng tốt mà, đâu mất đi miếng thịt nào.”
Lộc Hàm: “Không, em mới vào làm việc chỗ Kim Mân Thạc không bao lâu, trước không muốn mất nhiều thời gian cho chuyện này.”
Kim Chung Đại vừa nghe chữ Kim Mân Thạc liền tức giận, còn không phải bởi vì cái lão mập mạp kia nhiều chuyện nói cho Hoàng Tử Thao nghe sao.
Kim Chung Đại nói: “Vì sao? Bởi vì công việc sao? Không ảnh hưởng gì, trong công việc dù sao cũng có Kim Mân Thạc giúp đỡ, cậu đừng lo lắng, gặp mặt một lần đi? Anh sắp xếp thời gian cho hai người, được không?”
Lộc Hàm vẫn lắc đầu.
Kim Chung Đại thấy khuyên bảo không có tác dụng, nghĩ nghĩ thôi thì vẫn nên ăn cơm trước, hai người bắt đầu ăn cơm, Kim Chung Đại là một người nội trợ, không để bụng chuyện gì bắt đầu cùng bạn thân tán gẫu về con trai của mình. Tâng bốc con mình thực thông minh, học cái gì cũng nhanh, kể chuyện cho nó nghe chỉ một lần liền nhớ rõ, hơn nữa có thể kể lại từ đầu tới đuôi. Còn nói kỳ thật con mình cũng rất nghịch ngợm, trong nhà trẻ có một cậu bạn thân, hay lén mang đồ ăn vặt trong nhà đem cho bạn nhỏ kia, có đôi khi mua đồ chơi chỉ có một món còn giận dỗi, đòi mua hai cái.
Lộc Hàm kiên nhẫn ngồi nghe, khóe miệng vương nụ cười nhạt, trong lòng bất giác nhớ tới Ben Ben, nghĩ đứa bé kia lúc mới vừa đi nhà trẻ cũng như vậy sao? Có thông minh giống con trai của Kim Chung Đại hay không? Có bướng bỉnh không? Có phải cũng thích lén mang đồ ăn vặt cho bạn bè hay không?
Kim Chung Đại đang nói say sưa đột nhiên phát hiện bên môi Lộc Hàm thoáng ý cười nồng hậu, như thể nghe người khác kể chuyện con cái thú vị lắm. Sự tươi cười bên môi của Lộc Hàm khiến chân mày Kim Chung Đại cau lại, trong lòng đột nhiên hoảng sợ, cảm thấy Lộc Hàm dường như đối với đề tài con cái rất hứng thú.
Kim Chung Đại chậm rãi thoát ra khỏi đề tài con cái, vừa ăn vừa nói qua chuyện khác, quả nhiên phát hiện nét tươi cười bên môi Lộc Hàm phai nhạt đi, biểu cảm giống như bình thường, vẻ mặt không chuyên chú như vừa rồi.
Một bữa cơm ăn xong, hai người tính tiền rồi về nhà, chậm rãi đi dạo ven đường, thật giống như năm đó, khi bọn họ còn ở trường đại học.
Kim Chung Đại nghiêng đầu nhìn Lộc Hàm, ban đêm dưới ánh đèn, gương mặt Lộc Hàm tựa hồ chẳng có gì thay đổi, lãnh đạm an tĩnh, tuấn tú xinh đẹp, chợt nghĩ đến biểu cảm của Lộc Hàm vừa mới nãy lúc ăn cơm khi nói tới đề tài con cái, buồn bã nói: “Tiểu Lộc, cậu nói cho anh biết, có phải cậu rất nhớ đứa bé kia hay không?”
Lộc Hàm sửng sốt, nghiêng đầu nhìn cậu, dừng bước lại, hai người nhìn nhau trong bóng tối nhấp nháy ánh đèn xe, tựa hồ có thể thấy rõ ý nghĩ trong mắt đối phương, làm bạn nhiều năm như vậy, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể biết được trong lòng đối phương đang nghĩ gì.
Trong lòng Kim Chung Đại run rẩy, vì Lộc Hàm mà cảm thấy bất bình: “Cậu là đồ ngốc sao? Cậu là một người đàn ông trưởng thành chẳng lẽ không bỏ xuống được một chuyện đã qua lâu như vậy? Cậu cũng đâu phải phải là đàn bà! Làm gì mà tràn trề tình thương của mẹ như vậy hả?”
Lộc Hàm nhìn cậu: “Không chỉ có phụ nữ mới thích con nít, Kim Mân Thạc và anh đều yêu thương Nghệ Hưng, chỉ có điều đàn ông không biểu hiện ra ngoài mà thôi.”
Kim Chung Đại ngẩn người, tiếp tục nói: “Tiểu Lộc cậu đừng thế nữa, đã sáu năm rồi, cậu còn nghĩ nhiều như vậy làm gì? Người ủy thác kia khẳng định rất có tiền, sẽ không để con của cậu thiệt thòi, hơn nữa chắc chắn sẽ không cho cậu nhìn con. Cậu đừng nghĩ tới đứa bé kia nữa được không? Có nghĩ cũng vô dụng thôi! Cậu phải hướng về phía trước! Ngày tháng vẫn cứ trôi qua mà, không phải sao?”
Lộc Hàm rủ mắt nhìn cậu, vốn không định nói sớm như vậy, nhưng có lẽ không giữ bí mật lâu hơn nữa rồi: “Kỳ thật, em đã gặp đứa bé kia rồi.”
Ven đường có ánh đèn xe chợt lóe, Kim Chung Đại nhìn Lộc Hàm, hoảng hốt lẩm bẩm: “Cái gì?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT