Khi Ngô Thế Huân quay về, chỉ vừa đi đến đại sảnh đã ngửi được mùi bơ thơm ngậy.
Nhìn qua vách thủy tinh vào phòng bếp, anh thấy Ben Ben tay nắm vạt áo của Lộc Hàm đứng trong phòng bếp nhìn với vẻ ngỡ ngàng nhưng lại rất hưng phấn, còn Lộc Hàm đang cắm cúi bên kệ bếp đang xắt cái gì đó. Nhất thời cảnh tượng của hai cha con khiến Ngô Thế Huân hoảng hốt, tốt đẹp đến như vậy làm anh cảm thấy không chân thật.
Anh đã từng nghĩ đến một nửa kia của mình trong tương lai sẽ sống chung cùng với con trai như thế nào, Ben Ben có lẽ sẽ không thích người kia, anh suy nghĩ rất nhiều, cảm thấy dựa theo tính cách của Ben Ben, không thể trông chờ vào việc ở chung hòa thuận vui vẻ.
Anh đứng ở cửa nhìn cả hai với vẻ ngạc nhiên, đây là hình ảnh mà Ngô Thế Huân chưa từng nghĩ qua, dù chỉ là trong tưởng tượng.
Ngô Thế Huân đóng cửa lại, hai người trong phòng bếp giờ mới nghe được tiếng động ngẩng đầu nhìn ra, Lộc Hàm cách tấm vách thủy tinh cười nhẹ, Ben Ben đắc ý nhướng mày thè lưỡi với baba của mình.
Anh cởi mấy cái cúc áo trên, đổi giầy đi lướt qua phòng khách vào bếp, mới mở cửa đã ngửi được mùi bơ ngọt ngào.
Lộc Hàm nghiêng đầu nhìn anh nói: “Tôi dùng lò nướng nhé.” Ngô Thế Huân nhướng mày, liếc mắt liền thấy cái lò nướng mà mình quanh năm không động tới được mở ra lau chùi sạch sẽ, trên bàn bên cạnh để một mớ nguyên liệu.
Ben Ben nhón chân nắm tay áo Lộc Hàm ngó nghiêng, tò mò trợn to mắt nhìn Lộc Hàm cắt bột thành miếng, nhúng vào hỗn hợp sền sệt của trứng gà cùng với khoai tây nghiền, thêm một lớp bơ và sữa đặc.
Chính Ngô Thế Huân cũng không nhịn được mà nuốt nước miếng, hỏi: “Cậu làm được cả cái này hả?”
Lộc Hàm không quay đầu lại chuyên tâm bắt tay vào làm, Ben Ben lại quay qua trong mắt lóe lên tia giảo hoạt, vẻ mặt lại ra vẻ ngây thơ nói: “Làm sao bây giờ? Con cảm thấy ăn được món này rồi, sau này cơm baba làm con ăn không vô nữa!”
Ngô Thế Huân nhướng mày, đưa nắm đấm về phía Ben Ben, vừa lúc Lộc Hàm quay đầu nhìn lại.
Nắm đấm đành chuyển sang sờ sờ cái mũi, lúc anh buông cánh tay xuống thì nhìn thấy ánh mắt của nhóc con ra vẻ vui sướng khi người gặp họa.
“...”
Phòng bếp nhà Ngô Thế Huân tuy rộng nhưng ba người đứng thì vẫn hơi chật, Ngô Thế Huân bèn đi ra ngoài, ngồi lẳng lặng nhìn.
Anh rót cho mình ly nước, ngồi trên ghế có vẻ lười biếng, hưởng thụ ngày cuối tuần khó có được này.
Anh nhìn vào phòng bếp thấy Ben Ben vô cùng yên lặng theo đuôi Lộc Hàm, cậu đi tới đâu Ben Ben đều theo đó, thỉnh thoảng kéo tay áo Lộc Hàm, có đôi khi hai cha con nhìn nhau, hoặc là Ben Ben trực tiếp lấy đồ ăn trên kệ bếp nhét vào miệng.
Nhìn thấy hai cha con như vậy, trong lòng Ngô Thế Huân như có một dòng nước suối xuôi xuống, ấm áp chảy tới nơi sâu nhất trong tâm hồn.
Nhưng lúc chỉ nhìn một mình Lộc Hàm, Ngô Thế Huân lại cảm thấy ***g ngực như muốn bốc hỏa, muốn phát tiết ra, rồi lại vô cùng khó chịu.
Đột nhiên Ngô Thế Huân nghĩ, kỳ thực mình không biết nấu ăn, mà vừa vặn Lộc Hàm lại giỏi, có phải rất khéo hay không? Hoặc là nói, đây chính là... Duyên phận?
Vì ý nghĩ của mình làm Ngô Thế Huân cũng nhịn không được nhếch miệng cười một mình, khuôn mặt bình thường lạnh như băng trong nháy mắt giống như tan chảy vậy.
Đúng lúc này di động của Ngô Thế Huân đột nhiên vang lên, hắn liếc nhìn lên màn hình, nhướng mày, đứng dậy đi ra ban công đại sảnh đứng nghe.
“Alô?”
“Thứ tôi giúp anh điều tra, đã gửi email cho anh rồi, xem thử đi.” Người đầu bên kia hét lên, “Ash, tôi nói này, có phải anh cảm thấy buồn chán quá hay không? Chuyện đã qua nhiều năm như vậy còn điều tra làm gì?!” Sau đó lại hỏi: “Có phải Ben Ben vòi vĩnh đòi mẹ không? Chẳng lẽ anh muốn nói cho Ben Ben nghe sao? Tuyệt đối không được làm vậy nhe!!”
Ngô Thế Huân đứng ngoài ban công, thuận tay khép lại cửa sổ sát đất: “Không đâu.”
“Phù, vậy là tốt rồi.” dừng một chút: “Ash, chuyện kia, tôi phải nói trước, lúc lấy được tư liệu tôi sợ bị người phụ nữ đó gạt, cho nên có mở ra xem một chút.”
“Không sao.”
Người ở đầu kia không biết nghĩ gì, nhịn không được cảm khái: “Người mang thai hộ cho cậu lúc trước thật sự rất thảm! Nghe nói là vì trả nợ, thiếu người ta 300 vạn! Tôi nhớ rõ lúc ấy người môi giới ra giá là 700 vạn, bọn hắn hưởng phần trăm đâu khoảng một trăm năm mươi vạn, còn lại nhiều tiền như vậy cậu biết sao không? Vốn là phải vào tay người đó, kết quả nghe nói là bị lừa, chẳng cầm được đồng nào! Ash, anh nói thử xem thời đại bây giờ sao con người ta lại xấu xa như vậy a!? Kẻ đê tiện cũng nhiều thật!”
Chân mày của Ngô Thế Huân từ lúc người trong điện thoại nói câu đầu tiên thì đã bắt đầu nhíu lại, khuôn mặt khôi phục lại vẻ lạnh như băng thường ngày, anh ừ một tiếng, chẳng nói thêm gì nữa, trực tiếp cúp điện thoại.
Ngô Thế Huân đẩy cửa sát đất ra đi vào, giương mắt liền nhìn thấy thân ảnh của Lộc Hàm trong phòng bếp, anh nheo mắt, trong lòng đột nhiên buồn bực đến khó chịu.
Thế giới này luôn là như vậy, lộn xộn mất trật tự, nếu năm đó anh sớm gặp được Lộc Hàm, có phải là tránh được sáu năm trống vắng này hay không? Lộc Hàm cũng có thể chịu khổ ít đi một chút?
Ngô Thế Huân vốn định vào thư phòng kiểm tra và nhận email, thì nhìn thấy Lộc Hàm vừa đi từ trong bếp ra vừa nghe điện thoại, mày nhíu lại.
“Không cần... Không quan trọng... Nói sau đi...” Lúc nói tới chỗ này bước chân của Lộc Hàm đột nhiên sựng lại, ánh mắt bất động thanh sắc liếc nhìn Ngô Thế Huân, chuyển đề tài câu chuyện: “Địa điểm anh chọn, thời gian để tôi sắp xếp, cứ vậy nhé.” Nói xong thì cúp điện thoại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT