Minh Anh chạy lên cũng thật nhanh. Chưa đầy năm phút đã có mặt.
- Em gái! Ngoan ngoãn ngồi im, nếu không thì rơi xuống dưới đó!-Lucy nói thầm vào tai Hime, cố ý để Hime nhìn thấy nụ cười giễu cợt của mình. Lucy từ từ đứng dậy, nhìn về phía Minh Anh, cất giọng thân thiện- Chào~
- Cô là... – Minh Anh nhíu nhíu mày, cảm thấy giọng nói này, gương mặt này, có gì đó rất quen thuộc. Chợt nhìn thấy Hime đang bị trói, ngồi dưới chân cô gái kia, Minh Anh lập tức thay đổi sắc mặt, nói lớn- Cô muốn làm gì?
- Làm gì?- Lucy cười khẩy, từ từ đi tới chỗ Minh Anh-Sư huynh! Huynh nghĩ muội có thể làm gì em gái của mình đây?
Minh Anh bị dọa hoảng hốt, chỉ thốt lên được một từ.
- Pie!
- Sư huynh~ Huynh còn biết đến người tên Pie sao?- Lucy không ngần ngại đến trước mặt Minh Anh, mắt đối mắt, giọng giễu cợt, nói-Không phải có người từng nói, Pie đã chết rồi, nhất định đã bị Hime hại chết! Còn nói, vì bảo vệ Hime, người đó phải giấu đi sự thật này?
Mặt mày Minh Anh biến sắc. Những chuyện này trước nay cậu chỉ giữ trong lòng, chưa từng nói cho ai biết. Vậy tại sao...
- Ngạc nhiên sao?-Lucy nhìn Minh Anh, rồi quay sang nhìn Hime. Đôi mắt Hime hiện lên sự ngỡ ngàng khó tả. Lucy xem ra tâm tình rất tốt, cô cười tiến lại chỗ Hime-Còn cô? Có ngạc nhiên hay không?
Hime trừng mắt nhìn Lucy, miệng bị dán băng dính không thể đối đáp,.
- Diệu Minh! Cô có biết cái người kia-Lucy chỉ tay về phía Minh Anh, chậm rãi nói-Hôm cô lấy mạng tôi, người kia rõ ràng biết chuyện, vẫn muốn che dấu cho cô. Vì sao, cô biết không? Là do anh ta...
Minh Anh vừa nghe đến đó, chợt cảm thấy hoảng hốt. Tình cảm cậu dành cho Hime vốn không muốn cho cô ấy biết.
- Pie! Em đừng nói nữa!-Minh Anh nói lớn, bước về phía hai người họ.
- Im đi! Anh có tư cách gọi tôi là Pie sao? Còn muốn ra lệnh cho tôi?-Lucy cười khẩy, đưa tay túm lấy vai Hime, buộc cô ta phải đứng thẳng dậy- Anh còn bước đến, Hime lập tức rơi xuống. Thử đi!
- Dừng tay! Hime là em gái của em-Minh Anh khẩn trương nói lớn.
Đáp lại lời nói của Minh Anh là một trận cười lớn, Lucy giống như vừa nghe thấy một câu chuyện cười xưa nay chưa từng nghe. Cô cười đến chảy cả nước mắt, hồi lâu mới ngừng lại được.
- Em gái? Vậy lúc đâm một dao vào ngực tôi, nó có nhớ tôi là chị nó không? Anh có biết không? Ra tay rất tàn nhẫn, cực kỳ dứt khoát. Động tác dùng dao của Hime lúc đó, còn thuần thục hơn lúc tôi cầm dao phẫu thuật nữa! Còn nữa! Sau khi rút dao ra, còn cho tôi một đạp xuống vực-Lucy càng nói, giọng càng khàn đặc, trên mặt cô vẫn là nụ cười giễu cợt-Anh không biết đâu~ Lúc đó, toàn thân tôi nhuốm thứ màu sắc đẹp đẽ nhất! Nằm trên tấm thảm làm bằng cỏ gai “êm ái” nhất! Sau khi tỉnh dậy, tôi cái gì cũng không nhớ, mất hết mấy tháng để hồi phục lại.
Minh Anh đứng chết lặng không nói. Hime chân tay bủn rủn vô lực, ánh mắt kiên cường ban đầu biến thành sợ hãi.
Lucy quan sát thấy biểu hiện của cả hai, cô xem ra rất hài lòng. Từ trong túi áo khoác lấy ra một con dao, đặt lên cổ Hime.
- Còn cô, Lê Diệu Minh! Tôi đã làm gì cô sao? Cô nói tại tôi mà cô bị bắt cóc? Tôi thừa nhận, một phần lỗi của tôi. Cô chỉ biết oán hận tôi, vậy cô đã bao giờ biết ơn tôi đã cứu cô chưa? Hôm cô bị bắt cóc, là tôi không màn sống chết lao vào trong cứu cô, bản thân suýt chút nữa chết cháy. Một đường sẹo trên tay tôi, vì cô mà hình thành. Xin hỏi, cô đã từng thấy qua chưa? Cô hận tôi cứu Lâm Hân, cô có từng nghĩ vì sao tôi phải cứu cô ta? Tôi không hề thương cảm cô ta đâu~ tôi chỉ muốn đem cô ta đến trước mặt cô, bắt cô ta quỳ xuống xin lỗi, rồi bắt cô ta đền tội trước luật pháp! Tôi trước sau đều làm vì cô, vậy mà cô lại lấy oán báo ân. Trong lòng tôi luôn có đứa em gái là cô, còn trong lòng cô hoàn toàn không có người chị này.
Một giọt nước từ trên mặt Hime chảy xuống tay Lucy, khiến tay Lucy bất chợt run nhẹ. Cô nghe từ Hime, tiếng nấc nghẹn không thành tiếng. Từ trong lòng cô, bất giác cũng có cảm giác tương tự. Lại là cái cảm xúc chết tiệt mang tên là “tâm linh tương thông của song sinh”. Lucy nghĩ đến chợt thấy khó chịu trong người. Nhưng cô áp chế rất giỏi, không hề để trái tim lấn áp lý trí của mình, cô nói tiếp.
- Cô rất may mắn, cô biết không? Ngoài tôi ra, có người cũng rất hết lòng vì cô. Ngày cô đính hôn, người đó uống rượu đến say mèm, đến nhà cũng không nhớ mà về. Cô biết vì sao không? Người đó đơn phương yêu cô! Ngốc nghếch yêu cô trong suốt thời gian dài. Cô là tiểu thư cao ngạo, nhìn đời bằng nửa con mắt, rõ ràng chưa từng nhìn thấy anh ta trong tầm mắt.
- Tối hôm đó, người ngồi cùng anh là em sao?-Minh Anh nhớ lại đêm đó, sau khi đưa Hime về. Cậu đi uống một mình, lúc đã gần say, thoáng thấy một cô gái ngồi nói chuyện cùng cậu. Không ngờ người đó là Pie.
- Không phải tôi, liệu tiểu công chúa của anh còn độc thân cho đến giờ sao? Không phải tôi, liệu bí mật anh bao che cho Hime tôi có thể biết sao? Tôi muốn xem xem, anh nói ra tình cảm của mình, nhưng đến tận bây giờ, anh vẫn cứ giấu kín như vậy. Vậy thì hôm nay, trước khi tôi tính toán nợ cũ, anh có muốn nói gì với tiểu công chúa của mình không?
- Tính toán chuyện cũ? Pie, em muốn làm gì?
- Năm xưa, Hime đã làm gì tôi, bây giờ tôi đều trả lại. Một mạng trả một mạng!-Lucy đưa dao lên cổ Hime, một đường đi qua rất gọn, rất sắc, vết thương bắt đầu rỉ máu.
Minh Anh chứng kiến cảnh này, dù cậu là bác sĩ, từng động dao không ít lần, nhưng cũng bị dọa cho hốt hoảng, vội vàng nói.
- Dừng lại đi Pie! Chuyện năm xưa Hime thực sự đã sai, nếu em muốn, anh sẽ cùng Hime đi đầu thú, nhận hết mọi tội lỗi. Bây giờ em làm hại Hime, chẳng khác nào thành kẻ phạm tội!
- Các người đầu thú thì sao? Ở tù thì sao? Còn sáu năm của tôi, cuộc sống của tôi, ai sẽ trả lại cho tôi đây?-Lucy lại kéo khóe môi, lộ ra nụ cười khinh khỉnh-Không cần làm nhiều chuyện tốn thời gian, chúng ta cứ tại đây mà giải quyết. Tôi có ý này. Hime từ đây nhảy xuống, tôi sẽ xem như nợ nần giữa chúng ta xóa bỏ. Em gái! Em thấy ý kiến này thế nào?
Lucy mở băng keo dán trên miệng Hime xuống. Hime thở dốc, nước mắt thấm ướt hai gò má, không có phản ứng gì, cô nhìn Minh Anh hồi lâu. Những chuyện Minh Anh làm cho cô, cuối cùng hôm nay cô cũng biết rồi, tại sao cô lại không nhìn ra được tình cảm của cậu ta sớm hơn chứ?
- Minh Anh! Chuyện này vốn không liên quan đến anh. Cảm ơn anh đã bao che cho em, đã quan tâm em. Cũng cảm ơn anh đã dành tình cảm cho em! Anh không cần vì em mà làm nhiều việc như vậy đâu...-Nói đến đó, Hime tự dưng nước mắt ngắn dài, không thể nói tiếp được.
Lucy đứng cạnh vẫn vẻ mặt lạnh lùng, không hề bị cảm xúc của Hime tác động.
Minh Anh từ xa nhìn thấy, lòng thắt lại. Bất chợt một ý nghĩ thoáng qua trong đầu, vội vàng nói.
- Pie! Em tha cho Hime, anh thay cô ấy chịu tội với em, để anh nhảy! Cũng xem như một mạng đổi một mạng.
Lucy mỉm cười bí hiểm, cô nhìn đồng hồ, 10 giờ 21 phút... Cô hất hàm ra lệnh cho Minh Anh.
- Được! Anh nhảy xuống, tôi tha cho Hime!
- Không! Minh Anh! Anh đừng ở đó tự ý quyết định. Chuyện ai làm, người đó chịu, không cần anh xen vào!-Hime hét lớn, gió cùng nước mắt khiến mắt cô cay xè, mọi thứ trước mắt kể cả Minh Anh đều không nhìn rõ.
- Hime... anh... anh thực sự rất yêu em. Cho dù em có yêu anh hay không, anh vẫn sẽ yêu em. Nếu sau này anh không ở bên cạnh em được nữa, em cũng hãy vì chính mình mà sống tốt. Anh tin em, em là cô gái kiên cường, nhất định sẽ vượt qua được mọi chuyện- Minh Anh nói rất điềm tĩnh, từng lời nói nhẹ tựa như gió truyền đến bên tai Hime
- Không! Em không cho phép anh rời xa em. Anh phải ở bên cạnh em, phải ở bên cạnh em!-Hime càng la hét dữ dội, liên tục vùng vẫy muốn thoát khỏi sợi dây đang trói buộc cô.
Lucy phải thu dao trên cổ Hime xuống, hai tay cố gắng giữ chặt lấy cô ta.
- Diệu Anh! Tôi cầu xin cô! Người hại cô là tôi, người đẩy cô xuống vực cũng là tôi. Xin cô hãy trừng phạt tôi đi!-Hime quay ra phía sau, hai chân quỳ rạp xuống.
Lucy lần đầu nhìn thấy Hime chịu cúi đầu, cô ta trước nay chưa bao giờ chịu hạ mình đến như thế. Tính mạng của người khác so với lòng tự trọng của cô ta, trước nay đều không đáng một xu. Bây giờ cô ta có thể vì Minh Anh mà quỳ xuống van xin, xem ra trong lòng thực sự có tồn tại hình bóng của cậu ta.
- Tôi không có thời gian với các người. Cho hai người mười giây quyết định. Nếu không phải cô nhảy thì anh ta nhảy. Đừng có ở đây làm mất thời gian!-Lucy lạnh lùng nói, cô bắt đầu đếm giờ-Một... hai... ba... bốn....
Từng giây trôi qua, không khí càng thêm khẩn trương. Ánh mắt hai con người nhìn nhau, lưu luyến không rời.
- Xin lỗi em, Hime!
Câu nói vừa dứt, Minh Anh lao người xuống dưới. Khoảng không ôm trọn lấy cậu. Bóng hình thoáng chốc đã không nhìn thấy nữa.
Hime bàng hoàng thốt lên được một từ.
- Không!!!- Hime ngất đi trong tiếng nấc nghẹn.
Tất cả, hãy nói là mơ đi! Lúc cô mở mắt, mọi chuyện vẫn sẽ như cũ, Minh Anh sẽ ngồi cạnh giường, sẽ xoa đầu cô nói “Không sao”. Ai đó, nói với cô, đây là cơn ác mộng đi? Tỉnh lại sẽ không thấy đau như thế này nữa...
Tiếp...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT