Tạm biệt một tuần dài ở Nhật, Pie chia tay Huy, một mình về nước.
Một ngày trời âm u cuối tháng 12...
Pie đột nhiên tỉnh dậy rất sớm. Dự cảm trong lòng sắp có chuyện, lòng buồn chồn không thể ngủ tiếp. Nhưng là chuyện gì cô bé cũng không đoán được, chỉ biết hiện tại trong lòng cảm giác bất an. Đang ngồi thất thần trên giường, bất chợt cuộc gọi từ Minh Anh đưa tâm trí của Pie trở về thực tại.
Đầu bên kia chưa để Pie mở lời đã truyền tới giọng nói khẩn trương:
- Pie! Vừa nãy... vừa nãy huynh thấy Hime bị một nhóm người bắt lên xe. Huynh liền đuổi theo, đuổi đến đây thì bị mất dấu.
- Ở đâu? - Pie hỏi nhanh, tim náo loạn đập liên hồi.
Cuộc đối thoại ngắn nhanh chóng kết thúc. Pie mặc nhanh một cái áo thun cùng quần jean, khoác vội thêm một cái áo sơ mi caro phông rộng bên ngoài. Nhanh chóng lao xuống dưới nhà, vừa đi vừa gọi đến một người thân cận ở Tử Viên để xác nhận. Pie không biết có nên tin việc này không. Việc diễn ra quá đột ngột, cũng có thể đây lại là một trò bịp bợm của Hime. Vì Hime bên cạnh lúc nào cũng có ít nhất hai cận vệ nữ, chưa kể tài xế riêng và một người phụ tá. Sao có thể dễ dàng bị bắt đi?
Điện thoại đổ một tiếng chuông, bên kia đã nhanh chóng bắt máy. Chưa kịp để Pie kịp lên tiếng, đầu bên kia vang lên tiếng nói vội vàng:
- Đại tiểu thư! Tiểu thư Hime bị bắt cóc rồi.
Nghi vấn đã được làm rõ, Hime chính xác đã bị bắt cóc. Pie nhanh gọi tiếp một cuộc gọi, lần này là quản gia.
- Đại tiểu thư...
Vừa nghe tiếng nói vang lên, Pie trực tiếp cắt lời:
- Các người bảo vệ Hime kiểu gì vậy hả? Bao nhiêu cận vệ như vậy cũng để nó bị bắt đi là sao???-Pie gần như quát lớn. Bàn tay cầm điện thoại tức giận đến nỗi run lên.
- Đại tiểu thư đã biết chuyện rồi sao? Xin lỗi đại tiểu thư, do đám cận vệ làm việc sơ xuất... Chúng tôi hiện đang dùng định vị để xác định vị trí của cô ấy.
- Tôi không muốn nghe lý do hay bất cứ lời xin lỗi nào. Điều quan trọng bây giờ là nhanh chóng tìm ra Hime cho tôi - Pie nói một hơi, lời nói đầy vẻ uy quyền hiếm thấy, cố nén tức giận, tiếp lời-Điều người mang xe của tôi qua đây. Ngay, liền và lập tức!!!
Không đầy mười lăm phút sau, chiếc Mercedes S63 AMG màu trắng của Pie nhanh chóng được lái đến. Không bận tiếp chuyện với người cận vệ vừa lái xe đến, Pie khẩn trương lên xe, phóng nhanh đến địa điểm Minh Anh nói lúc nãy. Trong lòng không ngừng vang lên tiếng cầu nguyện “Tốt nhất là cô đừng xảy ra chuyện gì”
................................
Cùng lúc đó...
- Tỉnh rồi sao?
Hime mắt lờ mờ mở ra, ánh sáng chói vào làm mắt cô bé ban đầu chưa kịp thích nghi. Cùng với đầu óc mơ hồ vừa tỉnh dậy sau một hồi mê. Thật lâu sau Hime mới có thể nhìn rõ người đứng trước mặt. Cũng vừa lúc cảm giác mình ngồi trên ghế, tay bị dây trói vòng ra phía sau, miệng bị dán một miếng băng keo lớn. Hime vùng vẫy, nhưng dường như sức lực nhỏ bé không hề tác động đến sợi dây to chắc kia chút nào. Miệng không ngừng ú ớ không nói thành tiếng.
Con người đứng trước mặt xem Hime vùng vẫy thật chướng mắt. Trực tiếp bước tới, hung hăng kéo miếng băng keo trên miệng cô bé. Khi vừa kéo miếng băng keo ra, lập tức vung tay.
Chát...
Gương mặt Hime từ trắng biến thành hồng, trên mặt hằng lên năm dấu ngón tay. Từ nhỏ đến giờ đây là lần đầu cô bé bị đánh. Đừng nói là một cái tát, ngay cả một cái đánh nhẹ đều chưa từng bị người khác làm. Vậy mà hôm nay, có người ngang nhiên đánh Hime. Hime căm phẫn dùng ánh mắt tức giận đối lại với con người trước mặt. Cô bé hiện tại rất muốn thoát ra, cào cấu, cắn xé, tốt nhất là một dao giết chết đứa con gái kia.
- Mày nhìn gì hả con ranh?-Cô ta nắm tóc Hime giật ngược ra sau, không ít sợi tóc vàng ngọc của Hime bị rơi xuống đất.
- Cô là ai? Sao lại bắt tôi?-Hime gầm gừ trong khuôn miệng nhỏ, đôi mắt chứa tia máu đỏ rực lên, nhắm thẳng người kia mà nhìn.
Người con gái kia đứng lặng vài giây, rồi bất chợt dùng tay hung hăng nắm cằm Hime hất ngược lên đối mặt với cô ta.
- Giả vờ làm gì, chúng ta không phải rất rõ về nhau sao, Lê Diệu Anh?
“Lê Diệu Anh? Nó nói mình là Lê Diệu Anh? Không phải là bắt nhầm người sao?”-Đầu óc Hime nhạy bén ngay lập tức hiểu chuyện.
Ngay lúc đó, từ phía sau chợt vang lên giọng nam:
- Lâm Hân, cưng tâm sự đã đủ chưa? Bọn này tay chân đã ngứa ngáy hết lên rồi đây.
Lâm Hân? Người này Hime không biết. Càng không biết cô ta với Pie ruốt cuộc có thù oán gì đến nỗi dùng cách thức đê tiện này để đối phó. Tại thời điểm này, Hime không muốn suy nghĩ nhiều, họ có thù oán gì thì có liên quan gì đến cô, chẳng qua cũng chỉ là bắt nhầm người, nếu biết là nhầm có thể cô sẽ được thả. Suy tính đơn giản, Hime lập tức cất tiếng:
- Mấy người bắt nhầm người rồi, tôi không phải Diệu Anh.
Cả bọn nghe xong lập tức nhốn nháo. Lâm Hân đứng trước mặt Hime đã mặt cau mày có, nhìn Hime suy xét thật kĩ. Nhìn đi nhìn lại, ngoài gương mặt rất giống ra, từ thân hình cho đến cách ăn mặc thì đúng là một trời một vực.
Bắt nhầm sao? Nếu bắt nhầm thì sao? Thả con bé này ra, rồi đi bắt Pie? Đương nhiên Lâm Hân không có ngu ngốc nghĩ tới cách đó. Mục đích ban đầu chính là hôm nay quay một đoạn clip hoành tráng, khiến Pie thân tàn ma dại, về sau không có cách nào đối diện với cuộc đời. Nhất là không còn mặt mũi nào đối diện với Vĩnh Huy- đối tượng mà Lâm Hân yêu thích, chính Pie đã cướp mất. (Ảo tưởng, chính cô từ bỏ cậu ta trước cơ mà ~.~).
- Lâm Hân, bắt nhầm người thật sao?-Một tên tiến lại, nhỏ giọng nói với Lâm Hân.
- Hình như vậy... Tôi cũng từng nghe con nhỏ đó có em song sinh-Lâm Hân khó chịu trả lời. Tay khoanh trước ngực rất ra dáng kẻ chủ mưu. Nghĩ ra được điều gì, khóe môi cô ta lại nhếch lên ý cười-Nhưng không sao, không ảnh hưởng đến kế hoạch. Hai đứa nó giống nhau như đúc, cho con nhỏ này thay con nhỏ kia diễn cũng được.
Hime từ xa không nghe rõ đoạn đối thoại, chỉ mơ hồ nghe được bọn chúng không có ý thả cô ra. Hiện tại, trong lòng Hime thầm cầu mong người ở Tử Viên nhanh chóng dùng định vị truy ra vị trí của mình.
Đột nhiên, dây trói được tháo xuống, Hime chưa kịp hiểu chuyện gì. Thì Lâm Hân lao tới nắm tóc cô kéo xuống khỏi ghế. Toàn thân Hime bị va xuống nền xi măng thô ráp, trượt một vết xướt dài, máu bắt đầu rỉ ra. Hime vừa nhìn thấy máu, đầu óc trở nên căng thẳng, cơ thể run lên từng đợt. Hime sợ máu, rất sợ, thậm chí có thể vì nhìn thấy mà ngất đi.
Thời điểm nhận thức được tình huống nguy hiểm, Hime nhìn thấy từ phía sau, khoảng sáu, bảy tên con trai đã đứng sẵn ở đó từ bao giờ. Bọn chúng nhìn Hime chằm chằm, gương mặt hết thảy một bộ mặt đểu giả, đang tập trung một điểm nhìn vào trên người cô. Chiếc váy dài màu trắng rách một dường dài, lộ ra đôi chân trắng ngần.
- Lâm Hân, bắt đầu được chưa?-Một tên cười cười lên tiếng.
- Trước tiên đùa giỡn một chút. Tôi muốn nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của nó- Lâm Hân ngồi trên ghế, tay mân mê cái máy quay. Cô ta chính là muốn nhìn thấy gương mặt Pie gián tiếp qua hình ảnh của con nhỏ này. Vẻ đau khổ, hoảng sợ của Pie, cô ta rất muốn xem, chỉ để thỏa mãn sự căm hận trong lòng. Điên? Lâm Hân chính là điên thật rồi.
- Tôi với cô không thù không oán, việc gì phải đối phó tôi. Người cô nên tìm là Diệu Anh không phải sao? Muốn hay không, tôi đem Diệu Anh đến cho cô? Hay cô muốn tiền? Bao nhiêu? Cô ra giá đi-Hime vội vàng nói nhanh, cô chính là dùng phương pháp cuối cùng thương lượng cùng đám người này.
Nghe đến đó, Lâm Hân cười thành tiếng, vẫn ung dung ngồi trên ghế, nhìn xuống.
- Tiền? Bọn tao không bắt cóc tống tiền. Mày nói đúng, tao với mày không thù không oán. Nên có oán, mày nên oán tại sao mày lại mang gương mặt giống với con khốn Diệu Anh!
Tiếp...
(Like, Share, Comment nhé nhé ^^)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT