Ngày thứ 2 Pie ở bệnh viện.

Hôm nay đặc biệt không có ai đến, đám bạn cùng lớp lo ôn thi, không rãnh rỗi chạy vào tám chuyện cùng Pie. Minh Anh thì đến thư viện nghiên cứu cái gì mà “Huyết học-truyền máu”, nghe qua chẳng thể hiểu. Hime hôm qua đến cũng chỉ muốn một trận chọc Pie điên, chứ chẳng tốt đẹp gì quan tâm người chị này, lại còn bị Pie cấm xuất hiện, nên chắc chắn sẽ không đến lần hai. Bác sĩ Minh Hoa hôm nay có ca phẫu thuật, không dạo qua thăm khám người bệnh nhân này chút nào.

Nói chung, ai ai cũng có lý do riêng. Pie chỉ còn biết một mình nằm trên giường, nhàm chán lướt điện thoại, ăn uống rồi ngủ, ngủ dậy tiếp tục ăn. Pie đã thấy trong người khỏe hơn, cơ thể tuy còn nóng đôi chút nhưng chẳng còn đáng lo lắng. Liên tục ăn, liên tục những suy nghĩ trong đầu. Xâu kết tất cả những nghi ngờ, những sự việc xảy ra, Pie cuối cùng cũng có câu trả lời. Nhưng Pie muốn chắc chắn , cô bé cần xác nhận từ người đáng nghi nhất.

- Cái đêm tôi được đưa vào cấp cứu, là ai đã chăm sóc cho tôi vậy?

Đang ăn trái cây, câu hỏi của Pie làm chị Hoa suýt sặc một miếng cam. Chị ta nhìn Pie, khó khăn trả lời.

- Chẳng phải cậu Minh Anh sao. Tiểu thư cũng biết rồi mà.

- À...-Pie gật gù, cầm trái táo lên, cắn một miếng lớn, mặt không chút biểu cảm, cất giọng-Hôm qua lúc nói chuyện cùng Hime, chị còn lời chưa nói xong, đúng không?

Chị Hoa lại được một phen giật mình, thái độ Pie nhìn thì thật thản nhiên hỏi, nhưng câu hỏi lại hàm ý sâu xa. Chị ta một hồi lâu cũng không thể trả lời, lại không thể nào ăn thêm miếng trái cây nào nữa.

Có thể hôm qua, Huy bước vào đã làm mọi người quên đi mất câu nói bỏ dở từ chị Hoa, nhưng Pie vốn có máu “nhiều chuyện”, nên lời bỏ dở đó cô bé tuyệt đối không quên. Lại thấy có sự trùng hợp đáng ngờ, Huy tại sao lại bước vào ngay lúc chị Hoa đang nói câu quan trọng. Phải chăng cậu ta cố tình che đậy điều gì? Lại còn có thông tin ông Vĩnh nằm viện ở đây, làm mối nghi ngờ trong Pie càng tăng cao.

- Ông Khang Vĩnh nằm viện ở đây. Có nghĩa là đêm tôi được đưa vào cấp cứu, Huy cũng có thể đang có mặt. Đúng không?

Chị Hoa nghe Pie phân tích, im lặng một hồi, tim hồi hộp đập nhanh. Pie lại cắn một miếng táo, vừa nhai vừa thản nhiên nói:

- Linh cảm của tôi chẳng thể sai được. Đêm đó, người chăm sóc cho tôi là Vĩnh Huy chứ không phải Minh Anh. Đúng không?

Nghe câu nói chắc chắn từ Pie, chị Hoa giật bắn, vội vã nói vào:

- Tiểu thư bị hôn mê thì sao biết được. Tôi khẳng định là cậu Minh Anh đã chăm sóc cho tiểu thư. Tiểu thư đừng suy đoán lung tung nữa đi.

- Chị muốn che dấu, có phải vì chị đã hứa với Huy sẽ không cho tôi biết? Đúng không?-Giọng Pie lại đều đều phát ra.

Không thuyết phục được Pie, Chị Hoa thở dài, lắc đầu tỏ thái độ ngao ngán.

Pie nhìn thấy thái độ của chị Hoa, ấn đường cau lại, tay nắm chặt trái táo.

Bất chợt...

- TRẢ LỜI!-Tiếng Pie quát lên, căn phòng như muốn nổ ra.

Chị Hoa bị dọa đến nỗi đánh rơi miếng cam trên tay, cơ miệng cứng đơ. Chưa bao giờ Pie ăn nói lớn tiếng với chị ta như vậy, gương mặt cũng chưa bao giờ đáng sợ như vậy. Lúc này nhìn Pie thật là giống Hime quá mức. Chị Hoa thường ngày vẫn ăn nói với Pie như bạn bè, cùng ngang hàng mà đối đáp. Ai lại biết hôm nay Pie lại đột nhiên dùng thứ uy quyền đáng sợ này, bộc phát tức giận.

- Tôi kêu chị trả lời!!! Huy đã nói gì với chị? Và đêm đó đã xảy ra chuyện gì? Nếu chị còn im lặng hoặc phủ nhận nữa, hậu quả chị tự biết!-Gương mặt Pie nhìn rõ đáng sợ, đôi mắt vốn đã to, nay tức giận mở to càng đủ dọa người.

- Là... là... tôi... tôi... đã hứa... với cậu Huy sẽ không nói cho tiểu thư biết-Chị Hoa lắp bắp trả lời.

Chuyện đêm hôm đó đều được kể lại hết, không thiếu chi tiết nào. Từ việc Huy đắp khăn ướt, đến việc đút nước cho Pie. Chị Hoa còn nói thấy Minh Anh đến, nhưng vừa thấy Huy ở trong, cậu ấy lại tự mình đứng bên ngoài, lúc lâu sau cũng không đi vào, trực tiếp quay lưng rời khỏi.

Đêm dần khuya...

Chị Hoa sau khi kể rõ đầu đuôi sự việc đã được Pie cho phép về nhà.

Căn phòng trống trãi chỉ còn mỗi Pie. Âm thanh trầm thấp từ từ vang lên...

- Anh chuyển 10 tỷ, lấy danh nghĩa từ Huỳnh Vũ đến C.A giúp tôi. Trong ngày mai tôi muốn công việc phải hoàn thành.

Pie cúp máy, khẽ tiếng thở dài.

“Mọi chuyện đến đây là hạ màn... kịch bản này cô là người viết, nhưng tôi mới là người kết thúc. Là do cô ép tôi thôi. Hime... cô chờ có kịch hay để xem đi”

....................................

11 giờ khuya...

Pie không nhắm mắt nổi, ngủ cả ngày hôm nay đã quá dư thừa. Cô bé ngồi dậy, xuống giường. Định uống nước, nhưng nước cũng chỉ còn lại một ít. Pie đành mang bình ra ngoài lấy thêm.

Một lúc sau...

Pie vừa đi đến gần dãy hành lang. Chợt nhìn thấy dáng người cao cao đi từ phòng ông Khang Vĩnh ra. Lại thấy cậu ta nhìn về phía phòng mình. Một vài giây sau, cậu ta cất bước đi tới. Đứng chần chừ trước cửa một lúc, cũng không mở cửa bước vào.

Pie nấp mình vào góc tường, im lặng quan sát.

Huy đứng trước phòng bệnh của Pie được hồi lâu, rồi chợt bước tới, ngồi xuống trước hàng ghế đặt ngay ở hành lang, ngồi yên nhìn vào phòng.

Pie lại rơi vào trường hợp tiến thoái lưỡng nan. Cái cảnh đi không được, tiến không xong này chẳng khác chút nào so với cảnh ngày đó tại sân trường. Lúc đó cô bé còn là một học sinh lớp 11 lì lợm, còn cậu ta là một hotboy lạnh lùng. Lúc đó, hai người là kẻ thù không đội trời chung. Còn bây giờ, cả hai lại là một mối quan hệ không thể định hình.

Pie biết, biết Huy quan tâm mình, biết cậu ta có nỗi khổ không thể giãy bày cùng ai, biết bên ngoài vẻ lạnh lùng vô cảm đó, rõ ràng là một trái tim ấm áp. Nhưng cho đến khi bức màn này sắp hạ xuống, Pie lại không đủ can đảm đối mặt với cậu ta.

Là Pie đã đưa Huy đến tình huống này. Là do cô bé vô tư không biết những sự thật đằng sau cuộc sống khắc nghiệt này. Là do cô bé vô cảm, trước sau đều không nhìn vào tâm tình của người khác, chỉ luôn nghĩ cho bản thân. Là do cô bé chậm chạp nhận ra tình cảm của mình. Tất cả những sai phạm này Pie tự nhận thấy là lỗi của mình.

15 phút sau...

Huy ngồi ngả đầu ra ghế, mắt nhắm nghiền, tay buông lỏng, trông có vẻ rất mệt mỏi. Cậu ta ngồi như vậy ước chừng được lâu. Pie vẫn im lặng quan sát từ xa. Thấy hơi thở cậu ta đều đều phát ra, cơ thể không mảy may cử động, đoán chắc vì mệt mà đã ngủ thiếp đi. Pie lấy hết can đảm, rón rén tiến lại, nhẹ nhàng ngồi xuống ngay cạnh.

Pie khẽ gọi một tiếng kiểm tra.

- Huy!

Huy không phản ứng, chỉ nghe tiếng thở đều đều phát ra.

Pie nhìn Huy, rồi lại quay đầu nhìn về phía trước, thở dài nói:

- Tôi biết đêm đó, cậu là người chăm sóc cho tôi. Tôi còn biết, cậu vì tôi mà làm rất nhiều chuyện. Trong khi tôi lại liên tục gây rắc rối cho cậu. Xin lỗi. Thật sự xin lỗi!

Pie lại nhìn Huy. Thấy cậu ta vẫn yên tĩnh nhắm mắt. Pie cúi gầm mặt, hướng tầm nhìn xuống nền, chậm rãi nói:

- Bây giờ... có thể cho tôi ích kỷ thêm một lần. Cậu có thể vì tôi mà làm thêm một chuyện. Một chuyện thôi... chuyện là...-Pie ngâp ngừng một hồi, hít một hơi căng phồng lồng ngực-Cậu đừng đính hôn cùng Hime nữa, được không? Tôi... bởi vì...là vì... tôi.

Pie thu hết can đảm, định một lần này, nói ra hết...

Đột nhiên...

Đầu Huy gục lên vai Pie.

Pie được một phen giật thót tim, lời nói bị nghẹn ở cổ, rồi theo can đảm của cô bé chạy xuống đáy lòng sâu nhất, ngoan ngoãn nằm im ở đó.

Pie trấn tĩnh lại, định đẩy đầu Huy ra khỏi vai mình, nhưng chợt nghĩ “Làm vậy sẽ khiến cậu ta thức giấc, đến lúc đó biết đối mặt với cậu ta thế nào?” Nghĩ rồi, Pie ngồi im như tượng, khẽ quay đầu sang, chỉ nhìn thấy đầu tóc cậu ta lòa xòa trên vai mình. Mặt Pie biến đổi “ai oán”, cơ thể hồi hộp loạn nhịp tim.

Từng giây, từng giây khẽ trôi qua. Pie mỏi nhừ đôi vai, lại không muốn đánh thức cậu ta, “đau khổ” bấm bụng chịu trận.

- Pie-Giọng Huy trong cơn mơ âm trầm phát ra.

Pie ngưng thở được ba giây sau.

Sau đó...

Mỉm cười...

Yên tĩnh ngồi đó, cũng chẳng muốn rời khỏi nữa...



P/s: Tg cũng muốn có người lúc ngủ gọi tên như thế, hiuhiu

Bạn tiếp tục ủng hộ truyện nhé! ^^

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play