-Có việc gì?

-Pie đang làm gì?

Tiếng Bảo phát ra, dù cậu không đứng trước mặt, nhưng cũng đủ khiến Pie muốn rợn người. Cô bé đặc biệt ghét thứ giọng điệu này. Nhỏ nhẹ, quan tâm, đúng kiểu Pie cực kỳ dị ứng. Cảm giác chỉ muốn cúp luôn điện thoại.

Lập tức nghe bên kia tiếp tục nói.

-Có phải em cùng Huy đang ở cùng một nơi.

Pie cau mày, ý nghĩ muốn phát ra câu hỏi “cậu có nội gián hay sao mà biết?” nhưng chợt nghĩ đến Hạ Du, là con nhóc đó nói chứ không ai khác. Vì mấy hôm trước Pie có kể với Hạ Du là mình sẽ hẹn hò với Huy một tuần. Và Pie đã dặn cô nhóc không được hé môi với Bảo. Cuối cùng thì con nhóc đó cũng không cầm được, buộc miệng nói hết.

Bảo biết thì biết, dù gì thì cậu ta cũng chẳng là gì với Pie, cũng chẳng cần giấu giếm làm gì, Pie nói luôn.

-Đang học làm bánh, là cậu ấy dạy cho tôi.

Bên kia im lặng một lúc, cũng không biết là bị cái gì. Pie cũng kiên nhẫn chờ hồi đáp. Đến khi hết kiên nhẫn, định cúp điện thoại, thì đột nhiên, giọng Bảo trầm thấp vang lên.

-Hạ Du bị sốt cao. Hôm qua đến giờ không ăn uống được gì, đi bác sĩ cũng không chịu...

Nghe đến đó, Pie thấy trong người vô cùng bức bối, cáu lại thêm cáu, lớn tiếng quát:

-Cậu làm anh kiểu gì vậy hả? Đến một đứa em gái cũng chăm không được.

Huy ngồi đối diện, bị tiếng nói của Pie làm chú ý. Tay cậu vẫn điềm đạm lật giở trang sách, thế nhưng tâm trí thì chỉ đang tập trung vào lời của Pie.

-Còn Pie thì sao?-Tiếng Bảo nói lớn từ trong điện thoại-Là chị, mà khi em gái bị sốt vẫn có thể đi cùng người khác vui vẻ.

-Tôi không phải chị ruột...

-Tôi thì phải chắc!

Pie im bặt. Bảo nói đúng, cậu cũng như Pie, cũng chỉ là một người anh bất đắc dĩ với Hạ Du. Hoàn toàn không có trách nhiệm gì cả.

Hai bên chìm vào im lặng...

-Đến đây được không? Hạ Du cần Pie. Nếu có Pie, nó sẽ nhanh khỏe lại.

Pie vẫn im lặng, cô bé nhìn Huy thăm dò. Đầu Pie đang đấu tranh giữa hai lưạ chọn, một là cuộc hẹn đã hứa, chỉ còn hôm nay nữa thôi. Và hai là, đứa em gái nuôi bị bệnh. Thật khó, nhưng chắc chắn phải lựa chọn. Bên nào cũng quan trọng, nhưng chỉ được chọn một bỏ một mà thôi. Pie lập tức đưa ra suy sét, phân tích thật nhanh trong đầu. Lại nghĩ, cuộc hẹn thì dời lại được, người bị bệnh khi không thể bảo dời bệnh lại được.

Thế nên...

Cuối cùng Pie thở dài, quyết định được đưa ra.

-Được, tôi sẽ đến-Pie tắt điện thoại, nắm chặt trong tay, nhanh chóng đứng dậy đi lên lầu.

Một lúc sau, Pie bước nhanh xuống. Cô bé đã thay ra một bộ đầm phủ gối, màu hồng ruốc, tóc cột đuôi ngựa cao, đem theo cái túi nhỏ bên người.

Vừa thấy Pie đi xuống, cũng không để cô bé kịp nói gì. Huy đứng bật dậy, chắn ngang lại.

-Đừng đi!-Huy nhỏ giọng, mang theo vài phần hấp tấp.

-Yên tâm, tôi sẽ đền 1 ngày cho cậu-Pie giữ vẻ mặt nghiêm túc, nói rồi bước nhanh ra cửa, không để ý lắm tâm trạng của Huy.

Pie nghe tiếng chân bước nhanh theo phía sau, cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục bước đi. Chỉ khi cánh tay cô bé bị tay Huy nắm lại.

-Tôi không cần cô đền, ngày hôm nay cô phải ở đây.

Pie cau mày. Xét thấy tính tình Huy cũng thật kì lạ, mấy hôm nay chẳng phải rất vui vẻ, lúc nãy cũng rất bình thường. Bây giờ lại đột nhiên bộc phát cái tính này, thật khiến người khác khó lòng chấp nhận.

Pie hơi khó chịu khi tay bị Huy nắm chặt, kiểu như máu không lưu thông được, cộng thêm tâm trạng căng thẳng bộc phát, cô bé giận dữ nói lớn:

-Ngày mai, ngày kia, tôi cũng có thể đền cho cậu 2 ngày cũng được. Cậu có cần cố chấp nhất định phải là hôm nay? Tôi ở đây chỉ vì lời hứa, hôm nay không thể thì ngày khác.

Câu nói “Tôi ở đây chỉ vì lời hứa” lại chọc Huy thêm phát tiết. Chỉ ở đây vì lời hứa? Vậy ra cả tuần nay, cảm xúc bộc lộ từ Pie, vui vẻ, tức giận,... đều là giả cả sao? Cùng cậu đi dạo, cùng ngồi trên xe đạp,... đều không tự nguyện một chút nào sao? Ngay cả việc làm bánh cho cậu ngày hôm nay, cũng chỉ vì bị ép buộc mà làm thôi sao? Càng nghĩ Huy càng thấy ức chế, lực tay càng siết chặt hơn, kèm theo đó là từng đợt cơ thể cậu run lên vì tức giận, nói lớn.

-Nếu hôm nay cô đi, ngày khác cũng không cần đến!!!

Thấy Huy phát hỏa, âm lượng từ lời nói bộc lộ được phần nào tâm trạng hiện giờ của cậu ta. Nhưng với bản tính xưa nay không biết đến hai chữ “nhường nhịn”, Pie cũng lớn tiếng đáp trả ngay:

-Hôm nay tôi nhất định phải đi!!!

Pie giật mạnh tay mình thoát khỏi sự trói buộc từ tay Huy. Làm chính mình bị loạng choạng, chiếc đầm theo phản xạ mà quẩy tung. Ánh mắt quyết liệt của Pie nhanh chóng rời khỏi gương mặt Huy, cô bé quay lưng đi thẳng, hoàn toàn không quay đầu nhìn lại. Trong tâm còn lầm bầm mắng cái tên nhỏ mọn kia, có một ngày thôi mà cũng nhất định cố chấp tranh giành cho mình. Mặc người khác có bị gì đi chăng nữa.

Khi bóng Pie khuất xa, Huy đấm mạnh tay vào tường. Cảm giác này không mang lạ nỗi đau bình thường, mà xen lẫm cả tức giận và hối hận. Hối hận vì hôm qua đã cho Pie biết nơi này khá gần với Bảo. Dùng xe đi hơn ba tiếng là tới. Còn nói đi ngược hướng đường hoa tử đằng khoảng 500m là bắt được xe. Nếu Pie không biết việc này, chắc có lẽ hôm nay cô bé cũng không dễ dàng quyết định bỏ rơi cậu.

Nhìn những chiếc bánh Mochi nham nhở đặt trên bàn, Huy nở nụ cười nhạt, hàng lông mi dài không động đậy, nhìn xuống những chiếc bánh, thật lâu...

“Vì em, anh có thể thay đổi mọi thứ, nhưng lại không thể thay đổi được chính em.

Nghĩ rằng đã có thể ở bên em, hóa ra chỉ là ảo tưởng.

Đến sau cùng, người em chọn, đáng tiếc không phải anh...”

Tiếp theo...

(Cần lắm những nhận xét truyện J)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play