Tề Vân Vân bị thúc giục nóng nảy, quyết định không nghĩ nữa, trực tiếp vọt tới cửa lớn."Chị chờ em mười giây..." Nói rồi cô lập tức ném điện thoại xuống đất, luống cuống tay chân cởi đồng phục phục vụ trên người ra, mở cửa ra nhìn, quả nhiên chị hai đang đứng ở ngoài cửa, sắc mặt tái nhợt.
"Ngại quá, chị hai, cám ơn chị."
Cô nhanh chóng ném đồng phục vào trong ngực chị hai, chị hai chụp được lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng khôi phục lại "tác phong chậm " của mình, nhỏ giọng nói: "Nhưng em... Mặc như vậy sẽ lạnh..."
"Em biết, em phải đi tìm quần áo của mình thay đây." Hiện tại đổi thành cô gấp đến muốn khóc, cô nhất định phải nhanh chóng đi mặc quần áo, bằng không lỡ bị Ưng Tư Lạc nhìn thấy trên người cô chỉ còn dư lại "Bikini" sẽ không tốt.
"Vị họ Ưng kia đâu rồi?" Chị hai lại hỏi.
"Anh ta đến thư phòng nghe điện thoại." Tề Vân Vân hai tay ôm thân thể trống trơn, gấp đến độ hai chân cũng run lên.
"Vậy em định... khi nào về nhà?"
"Một lát nữa."
"Muốn chị chờ em... Cùng nhau về nhà không? ... Chị có lái xe." Chị hai nhà họ Tề vẫn nói từ từ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tề Vân Vân nhăn thành một nắm, gấp đến độ tim sắp nhảy ra."Không cần, chị nhanh đi trả đồng phục đi, nhớ đừng nói tung tích của em cho cha mẹ biết nha! bye."
"Được, bye." Chị hai nhà họ Tề rốt cục cũng hỏi xong.
Tề Vân Vân như trút được gánh nặng, đóng cửa lại, quay người lại định đi tìm túi quần áo... Oa a! Ưng Tư Lạc lại đang ở sau lưng dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn cô, cô đã bị anh nhìn thấy hết sạch!
"Đừng hiểu lầm..." Hai chân cô run rẩy sắp đứng không vững, gương mặt đỏ giống như trứng gà, hai tay ôm mình càng chặc hơn.
"Chuyện gì xảy ra?" Anh miễn cưỡng cười một tiếng, ánh mắt khêu gợi cũng không vì vậy mà dời khỏi vóc người đẹp đẽ của cô.
"Bởi vì phòng giặt quần áo muốn đồng phục, phái người tới lấy gấp, em chỉ trả lại đồng phục..." Bình thường cô mồm miệng lanh lợi, hiện tại lại một câu cũng nói không tốt.
"Là như thế à!" Ưng Tư Lạc không nói gì đối với cách làm của khách sạn này, thuận tay cầm lên áo khoác âu phục đặt ở trên ghế sa lon đi về phía cô , dùng áo khoác bao lấy cô."Đừng để bị lạnh."
Trái tim cô thật là ấm áp, anh vậy mà không có thừa cơ động tay đông chân với cô, mà lại hết sức quân tử giải cứu cô khỏi xấu hổ."Em có mang quần áo của mình, để lại ở trong phòng bếp."
"Anh đi lấy giúp em."
"Không không... Tự em đi làm là được." Đầu cô cúi thật thấp, hai gò má nóng ran, một đường chạy như bay vào phòng bếp tìm túi túi, gấp gáp ở góc thay quần áo, buộc buộc lại tóc dài, đeo túi lên, ổn định lại hơi thở, lặng lẽ đi ra phòng bếp, trả lại anh áo khoác. "Cảm ơn anh."
"Không cần cảm ơn, mới vừa rồi chúng ta nói chuyện, em còn không có cho anh đáp án." Ưng Tư Lạc đem âu phục thả lại trên ghế sa lon.
"Em... Rất muốn yêu anh, nhưng là Venice thật sự quá xa, em cũng đi về hỏi hỏi cha mẹ em..." Tề Vân Vân nắm chặt dây đeo túi xách trên vai, giống như đó là thứ duy nhất có thể duy trì lực lượng của cô, mà làm cô mừng rỡ chính là, biện pháp duy nhất cũng xuất hiện, chính là trước tiên đi về nhà tránh gió, để cho anh bình tĩnh một chút, cũng để cho đầu óc cô rõ ràng chút, rồi mới trở lại quyết định bọn họ có muốn "Ở chung một chỗ " hay không.
"Số tuổi của em đủ để tự lập, còn phải hỏi cha mẹ?"
Cô chớp mắt mấy cái, cười đến giống như rút gân, thật muốn nói cho anh biết, tiểu thư cô mới vừa hai mươi mốt tuổi, coi anh sẽ có phản ứng gì? Tuy nhiên miệng của cô còn cứng hơn con vịt, nhất định không chịu nói ra mình còn nhỏ như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT