Ưng Tiểu Kì le lưỡi, nhàn nhạt nói, lại xem xét Tề Vân Vân một cái, thực bất đắc dĩ nói:
"Cũng may là cô tỉnh rồi, nhưng cô đừng bị anh hai của tôi dọa, anh ấy bình thường rất dịu dàng, rất ít khi thất thường như vậy."
"Anh thất thường? Em còn dám nói, còn không phải vì em khiến cho anh mắc lỗi, mau tới đây giải thích rõ ràng với người ta!" Ưng Tư Lạc ra lệnh cho em gái.
Hải tặc Bạch Mục Sư ở một bên có chút không biết phải làm sao, thức thời nói:
"Nơi này hẳn là không dùng đến Mục Sư, tôi xuống lầu trước."
"Ngại quá!" Ưng Tư Lạc tiến lên xin lỗi Bạch Mục Sư, tiễn Bạch Mục Sư đến cửa thang lầu.
"Đừng nói như vậy, chúng ta là bạn tốt, Tiểu Kì vừa rồi vội vàng lôi kéo tôi lên lầu, nói anh đã xảy ra chuyện, tôi cũng không biết là anh đã xảy ra chuyện gì, liền chạy nhanh đi lên nhìn xem. . . . . ."
Tuy rằng Bạch Mục Sư đến bây giờ vẫn không rõ rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, nhưng tóm lại không dùng đến Mục Sư anh, anh cười một cái, đi xuống lầu.
Ưng Tư Lạc tiễn Mục Sư đi rồi, nhanh chóng trở lại trong phòng khách, đóng cửa lại, dự định đối chất ba người, tốt nhất lấy lại một cái trong sạch cho bản thân, cũng cho Tề Vân Vân một lời giải thích.
Anh xách áo Ưng Tiểu Kì lên, mang đến trước giường Tề Vân Vân, giới thiệu với cô một phen:
"Đây là em gái tôi Ưng Tiểu Kì, trời sanh tính không chịu nghe lời, giống như con ngựa hoang mất cương, con bé có lời muốn nói với cô."
"Nói cái gì!" Ưng Tiểu Kì dấu chấm hỏi đầy đầu còn không biết chính bản thân mình muốn nói lý gì.
"Chuyện tốt do em làm, tự mình thú nhận tất cả, sau đó ngoan ngoãn nói xin lỗi với người ta." Ưng Tư Lạc không cho phép cô lại làm loạn.
Ưng Tiểu Kì cau mày, bĩu môi, nếu anh hai đã tức giận như vậy, trước hết đành phải dập tắt lửa cho anh ấy: "Thực xin lỗi, tôi không nên dọa cô." Cô lẩm bẩm một câu không hề có thành ý.
Tề Vân Vân trong lòng lập tức rõ ràng, thì ra nữ quỷ dọa cô kia là Ưng Tiểu Kì, em gái Ưng Tư Lạc. . . . . .
"Còn có nữa đâu?" Ưng Tư Lạc rất lưu tình nắm chặt áo em gái.
"Khụ khụ. . . . . . Tôi không nên trộm ví tiền của cô. . . . . . Buông! Em sắp bị anh ghìm ngã . . . . . Khụ khụ. . . . . ." Ưng Tiểu Kì khoa trương giả vờ thống khổ, muốn anh hai biết nếu không thả cô ra, cô sẽ ngã xuống tại chỗ.
Ưng Tư Lạc bỏ cô ra.
Tề Vân Vân càng thêm hiểu rõ rồi, Ưng Tiểu Kì chính là cái tên trộm kia.
Cô khó có thể tin được mà xem xét cô ấy, có vẻ tuổi cũng lớn như cô, bản lĩnh gặp rắc rối lại cao hơn cô nhiều?!
"Cô . . . . . Vì sao muốn trộm ví tiền của tôi?"
"Còn không phải là vì anh hai tôi. . . . . ." Ưng Tiểu Kì thật ra rất thích ý nói ra toàn bộ kế hoạch cô tỉ mỉ bày ra để phải cứu anh hai thân ái khỏi kiếp sống cô đơn về già, nhưng cô còn chưa nói mà cái miệng nhỏ nhắn đã bị anh hai hung hăng bịt lại.
"Ưm ưm. . . ưm. . ." Ưng Tiểu Kì sắp tắt thở, chân đá loạn, cố gắng gỡ tay của anh hai ra.
Ưng Tư Lạc buông cô ra, một đôi mắt nổi giận trừng cô đến nỗi tròng mắt cũng sắp rớt ra.
Ưng Tiểu Kì thở từng ngụm từng ngụm, uất ức la lớn: "Vì sao anh không cho em nói thật chứ!"
"Anh chỉ muốn em thú nhận tội lỗi mình đã làm mà thôi, không muốn em lắm miệng." Ưng Tư Lạc không cho phép cô lôi việc tư của anh ra nói.
"Nhưng là như vậy cô ấy sẽ không biết rõ vì sao em phải làm như thế!" Quỷ linh tinh trong đầu Ưng Tiểu Kì lại bắt đầu tính toán muốn gài bẫy anh hai như thế nào, để cho anh đi từng bước theo mưu kế của cô.
Ánh lửa trong mắt Ưng Tư Lạc ngày càng lớn, anh dùng ánh mắt cảnh cáo em gái, anh tuyệt đối sẽ không dung túng cô nữa, nếu còn tiếp tục làm càn, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Ưng Tiểu Kì gặp phải ánh mắt đáng sợ vạn phần của anh hai đành phải thu liễm một chút không dám tự tiện mở miệng nữa.
Nhưng Tề Vân Vân lại có hứng thú muốn biết đến tột cùng nguyên nhân đó là vì sao?
"Ngoan, đừng sợ, tôi có quyền biết, cô mau nói cho tôi biết, vì sao cô phải làm như thế?"
Tề Vân Vân dịu dàng hỏi, thể hiện rõ phong cách của cô gái "hai mươi bốn tuổi" nói chuyện có chừng mực người lớn không chấp với trẻ con; âm thầm nhắc nhở chính mình, không nên mất bình tĩnh vì việc bị Ưng Tiểu Kì trộm ví, thật sự biểu hiện giống như người hai mươi bốn tuổi, ai bảo cô lấy tuổi của chị cả dùng làm gì, nếu không lỡ mà cư xử ngả ngớn làm lộ ra dấu vết, lúc đó mặt mũi cô đều sẽ mất sạch.
"Anh có nghe không, là cô ấy muốn em nói nha!" Ưng Tiểu Kì thanh minh trước với anh hai rồi ngồi vào bên giường Tề Vân Vân, nói "lời nói thật".
"Là như vậy, anh hai của tôi không có bạn nhảy, tôi chỉ dùng để kế dẫn cô tới nhà của tôi làm bạn nhảy của anh ấy thôi! Hơn nữa tôi đoán chắc thuyền chở bạn bè của anh ấy ước chừng chín giờ sẽ chạy qua bờ sông, anh ấy làm người thích làm vui lòng người khác, thấy việc nghĩa luôn làm hăng hái, nhất định sẽ ra tay giúp cô, hơn nữa anh ấy rất hiếu khách, nhất định sẽ mời cô về nhà, cứ như thế thôi!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT