Sau khi dặn dò Liễu Kiếm Khung về bố trí cho trận chiến này xong, nàng tiễn hắn về trong sự kích động sùng bái của hắn, đêm cũng đã khuya.

Ngáp một cái, vừa định chui vào trong chăn ấm ngủ một giấc, Diệp Ảnh mất tích một đêm cuối cùng xuất hiện.

“Ta nói Ảnh a! Cho dù sáng nay ta bỏ lại ngươi thì ngươi cũng không cần dùng cách này ‘trả thù’ ta chứ?” Khuynh Cuồng ngáp một cái, thân mình vẫn quấn ở trong chăn như cũ, giọng nói kéo dài ra.

“Khụ, Diệp Ảnh không phải cố ý quấy rầy giấc ngủ của lão đại, mà là có việc muốn bẩm báo.” Diệp Ảnh lúng túng ho nhẹ một tiếng, hắn nào dám ‘trả thù’ lão đại, cũng không nỡ!

“Ảnh, ngươi đừng dễ dàng xấu hổ như vậy, bằng không ta lại không nhịn được mà muốn true trọc ngươi, ha ha …”  Nghiêng người dựa ở một bên, vẻ mặt lười biếng cười nói: “Nói đi! Có phải là có phát hiện gì về Huyễn Viêm Lâu?”

“Vâng.” Diệp Ảnh gật đầu rồi nói: “Hôm nay sau khi lão đại rời đi, thuộc hạ nhận được mật thư của Đồng Dương gửi đến, mấy ngày này, gần như mỗi đêm người của Huyễn Viêm Lâu đều xuất hiện, cho nên đêm nay Diệp Ảnh chưa chờ lão đại trở về liền tự mình đi điều tra trước cùng với sự thăm dò mấy ngày nay đã tìm được nơi ẩn náu của Huyễn Viêm Lâu ở bắc cảnh.”

“Nơi ẩn náu tại bắc cảnh?”Nhướng nhướng mày, giống như không hiểu câu này lắm.

“Theo như điều tra tối nay, sát thủ Huyễn Viêm ở bắc cảnh cao nhất chỉ có cấp sáu, hoàn toàn không có cao thủ cấp bảy, cho nên nơi mà Diệp Ảnh điều tra được cũng không phải là tổng bộ của Huyễn Viêm Lâu.”

Khuynh Cuồng trầm ngâm một lúc lâu mới nói: “Cho dù có phải là tổng bộ hay không, đối với kế hoạch lần này của ta đều không có ảnh hưởng, truyền lệnh xuống theo kế hoạch mà làm.”

“Vâng, lão đại.”

“Ảnh, lệnh cho người của Chu Tước ở bắc cảnh chú ý chặt chẽ mọi hành động của Minh Tông.”Khuynh Cuồng đột nhiên nhắm mắt lại, nhàn nhạt nói.

“Minh Tông?” Diệp Ảnh nhíu mày suy nghĩ một chút rồi nói: “ Có phải lão đại đã phát hiện ra Minh Tông có gì không ổn không?”

Khuynh Cuồng hơi lắc đầu, trong giọng nói cũng không nghe ra một chút cảm xúc nào: “Không có, chỉ là có một loại cảm giác.” Một loại cảm giác nàng không thể nói rõ được, có lẽ là sự nhạy cảm bẩm sinh với nguy hiểm, khi biết Lăng Ngạo Trần là sáo ngọc công tử kia không biết vì sao trong lòng nàng lại cảm thấy một loại nguy hiểm, một loại nguy hiểm mà nàng không thể nói rõ, loại nguy hiểm này phải chăng là đến từ chính Lăng Ngạo Trần, nàng không biết.

“Ta sẽ lệnh cho người của Chu Tước chú ý, ngoài ra ta cũng đã báo cho Chu Tước nói hắn thu thập tư liệu của Minh Tông.” Cảm giác của lão đại luôn rất đúng, hi vọng Minh Tông là bạn không phải kẻ thù, nếu không….

”Được.” Gật gật đầu, Khuynh Cuồng mở to hai mắt, tạm thời bỏ qua chuyện của Lăng Ngạo Trần, vén chăn lên bước xuống giường, đi đến bên cạnh bàn, lấy giấy ra bắt đầu vẽ xuống, không đến một lúc liền đứng dậy đưa bản vẽ cho Diệp Ảnh nói: “Đưa bản vẽ này cho Thanh Long, nói hắn trong thời gian ngắn nhất giúp ta làm xong đồ trên bản vẽ này.” Vật nhỏ, cho dù tốc độ của ngươi có nhanh hơn nữa, ta cũng có biện pháp bắt được ngươi, ta muốn xem thứ được gọi là linh hồ có hình dạng thế nào.

Nhận lấy bản vẽ, Diệp Ảnh nhìn một cái nói: “Thuộc hạ sẽ đi làm ngay.” Nói xong xoay người đi ra bên ngoài.

“Ảnh.” Khuynh Cuồng đột nhiên lên tiếng gọi hắn lại, Diệp Ảnh lập tức quay người nói: ”Lão đại còn chuyện gì căn dặn?”

Đôi mắt đen láy mang theo ấm áp, Khuynh Cuồng hơi mỉm cười nói: ”Chuyện này ngày mai hãy làm! Trở về nghỉ ngơi trước đi.”

”Lão đại.” Hiểu được sự quan tâm trong lời nói của nàng, Diệp Ảnh cảm động kêu lên, sự mệt mỏi suốt một đêm bôn ba sớm hoàn toàn quên mất, trong lòng có một sự ấm áp và vui mừng không nói ra được, ánh mắt vô cùng xúc động, gật đầu nói: “Ta sẽ, lão đại, người cũng nghỉ sớm đi.”

Nhìn Diệp Ảnh đem theo nụ cười rời khỏi doanh trướng, khóe miệng Khuynh Cuồng hiện lên ý cười ấm áp, mười năm qua làm bạn cùng nhau, chỉ cần có hắn ở bên nàng vĩnh viễn sẽ không cảm thấy cô đơn, cho dù hắn không nói câu nào nhưng lại có thể khiến cho nàng cảm thấy lúc nào hắn cũng làm bạn bên cạnh nàng, hắn luôn nói là nàng cho hắn cuộc sống mới, nhưng lại không biết trong vô số những đêm nàng không ngủ là hắn cho nàng sự ấm áp, đuổi đi sự cô đơn khó mà xóa được trong lòng nàng, hắn, còn có Thanh Long bọn họ, chỉ cần có bọn họ ở đó, Mạc Khuynh Cuồng nàng vĩnh viễn sẽ không cô đơn một mình.

Ngày hôm sau, Liễu Kiếm Khung trong doanh trại cùng các tướng sĩ thảo luận quân sự, truyền đạt một phần nội dung của mật chỉ.

“Đại tướng quân, người nói thật sao?Hoàng thượng thật sự đem hai mươi vạn binh mã của thành Tư Lạc giao cho tướng quân?” Hàn Mặc bỗng nhiên từ trên ghế đứng dậy, hớn hở ra mặt nói, những vị tướng quân còn lại trên mặt cũng lộ ra sự vui mừng, hai mươi vạn binh mã a!

“Phải, ba ngày sau là đến nơi.” Liễu Kiếm Khung gật đầu nhàn nhạt nói.

”Quá tốt rồi, mười vạn binh mã ở cửa khẩu phía bắc ba ngày sau cũng đến, lại thêm hai mươi vạn binh mã, quân ta chính là bốn mươi vạn binh mã, ha ha, chờ ngày ba quân tập hợp cũng chính là lúc quân địch bị tiêu diệt, ha ha…” Các vị tướng quân nhiều ngày qua đều kìm nén một nỗi bức xúc nghe vậy vui mừng vô cùng, bây giờ cuối cùng có thể thở mạnh.

“Hôm qua vì việc bách tính Tuyết Hưng náo loạn, tinh thần quân sĩ đã không ổn định, mạt tướng vẫn lo lắng…Bây giờ thì tốt rồi, ba mươi vạn viện quân cùng đến một ngày, tin tức này nhất định có thể khiến cho tinh thần của quân sĩ phấn chấn trở lại, cho dù quân địch có đến cũng có thể chống đỡ đến lúc viện binh đến.” Lưu tướng quân tuổi cũng hơi lớn vuốt vuốt bộ râu ngắn, thở phào một hơi cười nói.

Các tướng quân liền bắt đầu nhao nhao nói lên, quét sạch sự trầm lặng nhiều ngày qua.

Liễu Kiếm Khung lại không mở miệng, suy nghĩ của hắn vẫn dừng lại cuộc nói chuyện suốt một đêm qua với Khuynh Cuồng, trong lòng không kìm nén được kích động và sùng kính, sự cuồng nhiệt đã yên lặng nhiều năm trong nháy mắt bùng nổ, hận không thể lập tức cầm kiếm cưỡi ngựa chinh chiến các nước mở đường cho ‘bá nghiệp’ của nàng.

‘Đông đông….’ Tiếng trống như sấm rền đột nhiên truyền đến, khiến cho tất cả mọi người trong trướng nhất thời thay đổi sắc mặt, dưới sự chỉ đạo của Liễu Kiếm Khung nhanh chóng chạy ra ngoài.

Lại nhìn thấy các đội quân vốn dĩ phải chỉnh tề ngay ngắn bởi vì tiếng trống rền mà rối loạn, cho là quân địch tiến đánh quân sĩ các đội nhao nhao cầm vũ khí lên, hốt hoảng tập hợp, tất cả loạn thành một đoàn.

“Hàn Mặc, truyền lệnh cho tưỡng sĩ ba quân không được chạy loạn, các đội quân nhanh chóng tập hợp lại, chỉnh đốn quân đội chuẩn bị chiến đấu.” Liễu Kiếm Khung điềm tĩnh hạ lệnh, không nhìn thấy nửa điểm hoang mang, đao mi hơi nhíu lại khó mà phát hiện được, chuyện gì xảy ra? Quân địch sao lại tiến đánh vào lúc này, chẳng lẽ Tam hoàng tử đoán sai rồi?

“Tuân lệnh.” Hàn Mặc nhận lệnh đi, tình trạng hỗn loạn rất nhanh ổn định lại, tướng sĩ các đội tập hợp ngay ngắn chờ đợi hiệu lệnh của Liễu đại tướng quân.

‘Đông đông…’ Tiếng trống lại vang lên lần nữa nhưng không thấy quân địch tiến đánh, thậm chí ngay cả tiếng vó ngựa cũng không nghe thấy.

“Chuyện này là sao?” Các tướng quân nhìn nhau, đều không rõ nguyên nhân, những binh sĩ đang tập hợp lại cũng không ngăn được thắc mắc trong lòng.

“Bẩm đại tướng quân, trong phạm vi mười dặm phía trước phát hiện một nhóm nhỏ quân địch, sau khi đánh trống liền chạy.” Lính trinh sát chạy như bay đến trước mặt Liễu Kiếm Khung quỳ một gối xuống bẩm báo.

Nghe vậy, gương mặt Liễu Kiếm Khung giãn ra, cao giọng nói: ”Quân địch chỉ là hư trương thanh sắc, mọi người ở các doanh trại trở về vị trí, tăng cường phòng bị.”

”Rõoo.” binh mã các doanh trại lớn tiếng trả lời xong liền tản ra.

Các tướng quân lần nữa theo Liễu Kiếm Khung trở về chủ trướng, nhưng cũng không phải là hưng phấn mà là tức giận, sắc mặt của Liễu Kiếm Khung vẫn không hề thay đổi như cũ, không, nếu như ngươi quan sát cẩn thận liền sẽ phát hiện con ngươi màu đỏ của hắn lóe lên tia sáng kì dị, giống như hưng phấn giống như sùng bái lại giống như kinh hoàng…

“Đại tướng quân, quân địch như vậy là có ý gì, chạy đến đánh một hồi trống lại chạy đi, hại chúng ta khẩn trương một trận vô ích.” Trần tướng quân tức giận phì phò nói.

“Đúng vậy! Rõ ràng chính là muốn đùa giỡn quân ta đây mà?”

Thấy Liễu Kiếm Khung không nói, giống như đang suy nghĩ cái gì, Lưu tướng quân theo thói quen vuốt vuốt chòm râu ngắn nói: “Đại tướng quân, mạt tướng cho là quân địch muốn làm rối loạn tinh thần quân ta, ý đồ làm quân ta mệt mỏi.”

Liễu Kiếm Khung gật đầu, sau đó đảo mắt nhìn các tướng quân một lượt nói: Lưu tướng quân nói rất có đạo lý, quân địch mấy ngày nay rất có khả năng tấn công, các vị tướng quân phải chuẩn bị chiến đấu thật tốt, hi vọng có thể chống đỡ được ba ngày.”

Chưa bao giờ nhìn thấy đại tướng quân không có lòng tin như vậy, trong lòng các tướng quân không chỉ trở nên hoảng loạn mà cũng biết lời đại tướng quân nói là sự thật, chỉ đành cáo từ đi ra khỏi trại, đem tin tức tốt lành có ba mươi vạn viện binh đến thông báo xuống dưới, nhất thời khiến cho lòng quân chấn động mạnh.

Một mình ngồi trong chủ trướng, Liễu Kiếm Khung dỡ xuống bộ dạng không tự tin trước mặt các tướng quân, trên gương mặt góc cạnh rõ ràng cong lên một nụ cười kì dị, đi đến bên cạnh mô hình địa thế, kích động thì thầm nói một mình: “Kế đầu tiên của quân địch là làm quân ta mệt mỏi, không cần đánh cũng có thể làm giảm sức chiến đấu, hai quân đối đầu, kẻ nhàn nhã là người chiến thắng, kẻ mệt mỏi là người thất bại, Tam hoàng tử, người, người cũng quá thần thông rồi! Hoàn toàn nằm trong tính toán của người, tiếp theo, chính là chờ kế thứ hai của quân địch.”

Tối hôm đó, trong lúc quân Long Lân đang say mê trong mộng đẹp, đột nhiên truyền đến một trận tiếng ồn, qua doanh trướng bạt màu trắng thấp thoáng có thể nhìn thấy ánh lửa, không đến một lúc ánh lửa ngùn ngụt.

“Quân địch đến tấn công doanh trại….” Trong âm thanh ồn ào rối loạn, giọng nói kinh hoàng vang lên, nhất thời, người ngã ngựa đổ, hỗn loạn không chịu nổi, tiếng hô hào, tiếng ngựa hí, tiếng kêu thảm thương….tràn ngập toàn bộ doanh trướng.

Liễu Kiếm Khung và các vị tướng quân còn chưa kịp mặc áo giáp đã chạy ra ngoài, vừa nhìn thấy chính là tức giận gần chết, doanh trướng hỗn loạn ngoại trừ quân Long Lân ra thì làm gì có chút bóng dáng nào của quân địch.

“Mẹ nó, có bản lĩnh thì đánh nhau một trận quang minh chính đại, dùng những mánh khóe cũ rích này.” Trần tướng quân tính tình tương đối nóng nảy tức giận ném cái nón sắt cầm trong tay xuống đất, chửi ầm lên.

“Được rồi, bây giờ nói những cái đó cũng không có tác dụng gì, Hàn Mặc, nhanh chóng tập hợp tướng sĩ cứa hỏa, kiểm tra xem có người bị thương không?” Liễu Kiếm Khung nhàn nhạt ra lệnh, vẻ mặt hơi mệt mỏi.

Tập hợp binh sĩ cứu hỏa, kiểm tra người ngựa của cải có tổn hại gì không, bận rộn suốt một đêm, toàn bộ quân doanh mới xem như được yên tĩnh lại, mặc dù lửa không lớn chỉ đốt cháy mấy doanh trướng bên ngoài cũng không có người bị thương, nhưng một đêm này, từ trên xuống dưới toàn bộ quân doanh của Long Lân đều không yên ổn, vì vậy mọi người đều biểu hiện vô cùng mệt mỏi, tinh thần của quân sĩ vì tin tức viện binh sắp đến mà hưng phấn lại rõ ràng bắt đầu rơi rớt.

Liên tục ba ngày, ban ngày thì quân địch đánh trống hư trương thanh sắc, ban đêm thì phóng hỏa quấy nhiễu quân doanh, làm cho quân Long Lân không được ngủ ngon, luôn luôn nơm nớp lo sợ, vừa có tiếng động liền chạy ra ngoài, cho dù là quân đội tinh nhuệ hơn nữa cứ liên tiếp bị quấy nhiễu như vậy cũng trở nên vô cùng mệt mỏi, kết quả lòng quân dao động, ăn không ngon, ngủ không yên, ngay cả binh lính tinh nhuệ cũng xanh xao vàng vọt, bởi vì vô cùng mệt mỏi mà binh sĩ đứng gác cũng có thể ngủ đứng.

Đại tướng quân Liễu Kiếm Khung luôn dùng binh như thần lần đầu tiên không tìm được cách đối phó với quân địch, hơn nữa hắn từ trước đến giờ đều không thể hiện cảm xúc nhưng trong lúc nghị sự nét mặt luôn hiện lên sự bất an, càng khiến cho các tướng quân cả ngày đứng ngồi không yên, tinh thần uể oải, tính tình càng nóng nảy, đặc biệt là Trần tướng quân hơi một chút là chửi người, toàn bộ doanh trại chỗ nào cũng đều tràn ngập những người bạo động.

Mà làm cho các tướng sĩ càng thêm tức giận chính là đường đường Tam hoàng tử trong lúc thế này, vào ngày thứ hai quân địch đốt doanh trại bị dọa sợ trốn vào trong thành, thuận tiện đem theo đội quân tuần tra phương bắc, lúc ra đi còn trước mặt ba quân mắng lớn Liễu đại tướng quân là vô dụng, phí công mang tiếng ‘Long Lân thần chiến’, nàng phải tấu lên cho phụ hoàng của nàng nói Liễu đại tướng quân mưu cầu danh lợi, phải cách chức hắn, chuyện này lại càng thêm dầu vào lửa.

Đội quân tinh nhuệ dưới trướng Trấn bắc tướng quân rơi vào hố sâu trước giờ chưa bao giờ có, hơn nữa các vị tướng quân đều cho là quân địch nhất định sẽ nhân lúc viện binh chưa đến, quân ta thì suy sụp mà tấn công trước, thế nhưng không có, liên tục ba ngày chỉ làm bọn họ mệt mỏi mà không thấy thật sự đến tấn công doanh trại, cho đến khi hai đường viện quân đến cũng không thấy quân địch có chút hành động toàn diện nào.

“Bẩm đại tướng quân, phó tướng quân Quan Vẫn của thành Tư Lạc dẫn hai mươi vạn viện binh đã đến, tướng quân Vương Nghiệp của khẩu phía bắc dẫn đầu mười vạn binh mã cũng đã đến.” Trong lúc các tướng quân đang trong doanh trướng chính vắt óc suy nghĩ đối sách, bên ngoài trướng vang lên tiếng thông báo của lính liên lạc.

Liễu Kiếm Khung lập tức đứng dậy, con ngươi mấy ngày liền không có ánh sáng sáng rực lên, thì thầm nói: “Cuối cùng đã đến.” Trong giọng nói có sự hưng phấn khó nhận biết được cũng như sự nóng lòng muốn thử, chỉ có bản thân hắn mới biết được câu nói này của hắn là chỉ ý gì.

”Đúng vậy! Cuối cùng cũng đến.” Sắc mặt các tướng quân cuối cùng cũng hiện ra sự vui mừng, sau khi nói xong lập tức theo Liễu đại tướng quân đi ra ngoài.

Phó tướng quân Quan Vẫn của thành Tư Lạc từng là một dũng tướng dưới trướng Tịnh Kiên vương, sau này được điều đến thành Tư Lạc làm phó tướng, được các tướng sĩ kính yêu nhưng lại không hòa hợp với tướng quân giữ thành Tư Lạc Dương Trình, Dương Trình là người của Đại hoàng tử, vì không thu phục được Quan Vẫn nên luôn tìm cách để diệt trừ, nhưng lại ngại đối phương dũng mãnh không cách nào ra tay được, ba ngày trước, một mật chỉ được gửi cho Quan Vẫn lệnh cho hắn lập tức thu nhận hai mươi vạn binh mã của thành Tư Lạc hơn nữa dẫn binh chi viện cho bắc doanh quân, Dương Trình ra mặt ngăn cản, nhưng bị Quan Vẫn cho là chống lại thánh chỉ xử quyết ngay tại chỗ, hai mươi vạn binh mã có thể thuận lợi lên đường.

Đến bên ngoài bắc doanh quân, Quan Vẫn dáng người tiêu điều, sắc mặt mệt mỏi cưỡi trên lưng ngựa cao lớn hiện ra uy vũ bất phàm, trừng lớn hai mắt không thể tin được nhìn binh lính đứng gác tinh thần ủ rũ, đứng cũng có thể ngủ, còn có binh sĩ các doanh co quắp nằm ngủ say sưa ở bên cạnh.

Đây….đây chính là đội quân tinh nhuệ dưới trướng Liễu đại tướng quân, nói….nói đùa gì vậy! Quá khoa trương rồi!

“Chuyện này là thế nào?” Tướng quân Vương Nghiệp của bắc quan nhận lệnh của Liễu Kiếm Khung dẫn mười vạn binh mã của cửa khẩu phía bắc đến giúp đỡ, đúng lúc cùng Quan Vẫn đồng thời đến nơi, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, không khỏi khiến hắn vô cùng hoảng hốt, kinh ngạc kêu thành tiếng.

“Liễu đại tướng quân đến.”

Trong lúc hai người trợn mắt há miệng, hoàn toàn u mê, một giọng nói vang lên khiến cho hai người giật mình tỉnh lại, nhanh chóng xoay người xuống ngựa, quỳ một gối xuống nói với Liễu Kiếm Khung đang đi về phía bọn họ: “Mạt tướng Quan Vẫn (Vương Nghiệp) tham kiến Trấn bắc tướng quân.”

“Hai vị tướng quân mau đứng lên đi.” Liễu Kiếm Khung bước về phía trước một bước, một tay vừa nâng dậy vừa nói.

Quan Vẫn đứng dậy xong vội vàng hỏi: “Đại tướng quân, chuyện này….” Nói xong, đưa mắt quét nhìn tướng sĩ bắc doanh một lượt, suy nghĩ không nói đã rõ ràng.

Liễu Kiếm Khung thở dài một hơi nói: “Mấy ngày qua quân địch đến quấy nhiễu doanh trại đến nỗi quân ta nhân mã mệt mỏi, bản tướng khổ mà vẫn không có kế sách đối phó, may mắn hai vị tướng quân kịp thời đến nơi, nếu không bắc cảnh ta nguy mất!”

“Đại tướng quân yên tâm, hôm nay ba quân chúng ta tập hợp, binh lực tăng mạnh, nhất định có thể đánh cho quân địch kêu cha khóc mẹ, đem bọn chúng đuổi ra khỏi Long Lân ta.” Quan Vẫn dáng người cao lớn cường tráng, giọng nói cũng lớn, quát một tiếng vô cùng lớn! Nhất thời khiến cho tướng sĩ bắc doanh tinh thần phấn chấn lên rất nhiều.

”Nói rất tốt, hai vị tướng quân xin mời theo bản tướng đi vào doanh trại cùng thương lượng kế sách đánh địch.” Liễu Kiếm Khung khen ngợi một tiếng, hơi chuyển người làm tư thế mời.

”Đại tướng quân mời đi trước.” Quan Vẫn, Vương Nghiệp đồng thanh nói, Liễu đại tướng quân là ‘chiến thần’ mà bọn họ kính ngưỡng, tôn kính còn không hết sao dám đi trước mặt a!

Nơi đây đều là võ tướng, tất nhiên sẽ không giống như đám quan văn hủ lậu mục nát đùn đẩy nhường nhau đi, Liễu Kiếm Khung gật gật đầu, các tướng quân theo sau đi vào.

Vừa đi được hai bước, bên ngoài doanh trại đột nhiên truyền đến âm thanh ồn ào, mọi người xoay người nhìn ra, chỉ nhìn thấy một rừng người đang đi đến, đông nghìn nghịt ít nhất cũng có mấy trăm người.

”Quân địch đến?” Quân lính bắc doanh giống như chim sợ cành cong lập tức truyền ra tiếng thì thầm, trên gương mặt mệt mỏi lộ ra sợ hãi.

”Tướng quân, giống như là bách tính.” Hàn Mặc nheo mắt nhìn một hồi không xác định rõ nói.

”Là bách tính thành Tuyết Hưng đến muốn nhận lời giải thích.” Liễu Kiếm Khung nhàn nhạt nói, trên gương mặt góc cạnh rõ ràng lộ ra sự vô lực, nhưng đằng sau đôi mắt không gợn sóng kia là từng cái nhìn khát máu và rõ ràng.

”Sao lại đến sớm như vậy? Ngay cả không khí cũng không để cho chúng ta thở một hơi a!” Tướng sĩ bắc doanh nghe vậy trong lòng vẫn còn sợ hãi, gương mặt đau khổ, Quan Vẫn và Vương Nghiệp đưa mắt nhìn nhau, không hiểu chuyện gì.

Không đến một lúc, mấy trăm bách tính thân mặc áo vải thô đã đến trước quân doanh, một người được xem là người đại diện bước lên trước, cao giọng nói: “Trấn bắc tướng quân, chúng tôi đến rồi, ngươi nói ba ngày sau sẽ cho chúng tôi lời giải thích, hôm này kì hạn ba ngày đã đến, mời tướng quân giao ra người làm loạn.” Lời nói vừa rơi xuống, những bách tính cùng đi theo cũng lớn tiếng hùa theo muốn Liễu đại tướng quân giao ra người làm loạn.

Toàn bộ quân doanh nhất thời ồn ào không chịu được, ba mươi vạn binh mã vừa đến lại không biết phản ứng như thế nào.

”Các vị, xin bình tĩnh lại, bình tĩnh lại, chuyện này…” Hàn Mặc đi đến trước mặt bách tính, giơ cao hai tay, cao giọng la lớn, lại nhất thời không biết nên nói như thế nào, xoay đầu nhìn Liễu Kiếm Khung gương mặt không có cảm xúc, xin chỉ thị làm như thế nào.

Nhìn thấy hắn do dự, mà Liễu đại tướng quân lại không nói lời nào, bách tính giống như bị chọc giận bất cần tất cả xông lên phía trước, nhìn bộ dạng giống như muốn xông đến chỗ Liễu Kiếm Khung.

”Đại tướng quân, làm sao đây? Bách tính muốn bạo động.” Trần tướng quân bảo vệ trước người Liễu Kiếm Khung khẩn cấp gãi đầu gãi tai nói, những bách tính này tay trói gà không chặt, đuổi, đuổi không nỗi, chửi, chửi không được, đánh, càng là đánh không được, nhưng lại khiến cho bọn họ những tướng quân chinh chiến lâu năm bó tay không có cách.

Nhìn thấy những bách tính này bách bức bọn họ từng bước từng bước lùi vào trong doanh trại, Tôn tướng quân một người bảo vệ khác bên cạnh Liễu Kiếm Khung đột nhiên nói: ”Đại tướng quân, cứ tiếp tục thế này không được đâu! Nếu không, chúng ta trước tiên đem bọn họ đánh đuổi ra bên ngoài đi!”

Lời nói này của Tôn tướng quân nói rất lớn, bị bách tính nghe thấy, người đại biểu của những bách tính kia không biết lấy đâu ra một cái xẻng lớn la lên: “Các vị, Liễu đại tướng quân khinh người quá đáng, không những không cho chúng ta lời giải thích, còn muốn đánh đuổi chúng ta, chúng ta sao có thể không đánh trả.” Nhất thời bách tính cũng phẫn nộ, mãnh liệt xông vào trong doanh trại.

Ba mươi vạn binh mã vừa đến nhìn thấy tình thế không ổn, muốn ra tay ngăn cản, lại bởi vì đối phương là bách tính mà bó tay bó chân, ngược lại bị làm rối loạn, mà bắc doanh vốn đang mệt mỏi, lại bởi vì lần trước từng bị bách tính đến quậy ầm ĩ nhưng lúc đó đại tướng quân hạ lệnh không được ra tay với bách tính cho nên bây giờ chỉ còn nước chịu ăn đòn.

Mà những bách tính này mỗi người giống như rất dũng mãnh, cho dù tướng sĩ không dám đả thương bọn họ nhưng dù sao vẫn là quân đội tinh nhuệ, lại vẫn là bị đánh không cách đánh trả, mặc cho bọn họ xông vào quân doanh.

”Đại tướng quân, không ổn rồi!” Hàn Mặc mắt nhìn những bách tính cướp lấy vũ khí của tướng sĩ trong doanh trại, từ đánh người trở thành giết người, không ngăn được sợ hãi kêu lên.

Liễu Kiếm Khung gương mặt luôn không thể hiện cảm xúc lúc này mới thay đổi thái độ mộtt răm tám mươi độ nói: “Quả nhiên không sai.” Nhất thời không còn là giọng nói nhàn nhạt nữa mà là cao giọng nói: “Không được rồi, bọn họ là quân địch ngụy trang, nhanh tập trung, nghênh chiến, giết.” Nói xong, chính mình đi đầu nhún người nhảy một cái, vung kiếm lên, một nhát chém đứt mấy ‘bách tính’ đang vung đao chém về phía binh sĩ bắc doanh.

Nghe thấy tiếng la lớn của đại tướng quân, những binh sĩ đang chịu đánh một cách chán nản hét lớn một tiếng, cướp lại đao, rút binh khí, bắt đầu đại chiến cùng ‘bách tính’.

‘Đông đông…’ tiếng trống suốt ba ngày qua ngày nào cũng nghe thấy lúc này đột nhiên vang lên, ba mươi vạn binh mã vừa đến lập tức chuẩn bị nghênh chiến, nhưng tướng sĩ bắc doanh quân lại vẫn cho là kế quấy nhiễu của quân địch, không phải là thật sự.

Nhưng, lần này, thật sự là quân địch đến tấn công, bụi trắng cuồn cuộn, tiếng chém giết vang trời, giống như một bầy chim từ trên trời lao xuống khiến cho quân Long Lân như một người thợ săn trở tay không kịp.

Binh sĩ Yến Vũ đông nghìn nghịt từ bốn phía mà đến, kỵ binh mở đường, bộ binh theo sau, xung phong liều chết tiến vào quân doanh, dẫn đầu kỵ binh chính là chủ soái quân địch lần này Yến Đạt Lãng, đôi mắt sáng quắc khát máu và đắc ý.

“Tam quân nghe lệnh, nhanh bày trận, bên trái thuẫn binh bảo vệ (thuẫn binh: lính cầm khiên chắn), bên phải kỵ binh phá vòng vây, chính giữa theo bản tướng nghênh chiến.” Liễu Kiếm Khung vừa giết giặc vừa cao giọng ra lệnh.”

Vì trận hỗn chiến với ‘bách tính’ trước đó mà quân sĩ bắc doanh căn bản không thể tập hợp thành đội, lại thêm nhiều ngày qua hốt hoảng lo sợ, mệt mỏi vô cùng, đến nỗi quân bắc doanh giống như năm bè bảy mảng, lúc này căn bản là không nghe rõ mệnh lệnh, tự mình xông lên liều chết, mà ba mươi vạn binh mã vừa đến một chút cũng không có tác dụng.

Thứ nhất bởi vì ba ngày qua bọn họ ngày đêm không ngừng nghỉ vội vàng chạy đến bắc doanh bên này, cũng là đội quân mệt mỏi, thứ hai, bọn họ vừa đến chân còn chưa đứng vững quân địch đã đến tấn công doanh trại, căn bản khó mà chiến đấu.

”Đại tướng quân, chúng ta nhanh chóng rút lui thôi!” Gương mặt Hàn Mặc đầy vết máu, nôn nóng kêu lên.

Trên chiến bào của Liễu Kiếm Khung toàn là máu tươi, cầm kiếm nhảy một cái chém chết vô số quân địch, kêu lớn: “Rút lui.”

Sau khi Liễu Kiếm Khung hạ lệnh một tiếng, quân Long Lân lập tức rút lui về bên trái, Liễu Kiếm Khung tự mình chặn đường ở phía sau.

“Liễu Kiếm Khung, lần này ngươi chạy không thoát, ha ha….” Yến Đạt Lãng ngồi trên ngựa, vung đao lớn lên, vô số binh sĩ Long Lân lập tức bỏ mạng, mười vạn binh mã Yến Vũ được Yến Đạt Lãng dẫn đầu vội vàng đuổi theo.

Quân Long Lân tuy là vì quỷ kế của quân địch mà bỏ chạy, nhưng Liễu Kiếm Khung dù sao cũng là danh tướng, trong lúc rút lui nhanh chóng tập hợp quân Long Lân đang tán loạn, mười vạn quân Yến Vũ do Yến Đạt Lãng cầm đầu chỉ có thể để mặc quân Long Lân rút lui và Tuyết Hạp Cốc, dù sao mười vạn quân Yến Vũ này thật sự là quân Yến Vũ, không cách nào giống như ‘phong minh ám binh’ dùng một chọi mười.

Trận chiến này vì quân Yến Vũ đến xâm phạm, quân Long Lân một trận thất bại đến thảm hại, toàn bộ bốn mươi vạn binh mã lại bị mười vạn binh mã Yến Vũ tập kích bất ngờ tổn thất hơn một nữa, rút lui vào Tuyết Hạp cốc chỉ còn lại hai mươi vạn binh mã, mà mười vạn quân bắc doanh vốn dưới trướng Liễu Kiếm Khung gần như chỉ còn lại không đến một vạn.

Sau trận chiến này, mặc dù chưa tiêu diệt được toàn bộ bốn mươi vạn binh mã Long Lân nhưng có thể đánh cho ‘Long Lân chiến thần’ thảm bại như vậy, Yến Đạt Lãng ngăn không được kiêu ngạo, hạ lệnh, toàn bộ tấn công bắc cảnh, nếu như hắn có thể lưu tâm một chút hắn sẽ phát hiện, trong chiến dịch lần này mặc dù quân Long Lân nhìn có vẻ thất bại thê thảm thật ra thương vong không quá vài nghìn, quân Long Lân còn lại đều trong hỗn loạn tập hợp thành đội theo bốn phương tám hướng ‘chạy’ trốn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play