Nhìn thấy thân thể nhỏ bé của mình đang đong đưa trong chiếc nôi màu xanh, lần đầu tiên Mạc Khuynh Cuồng có một loại cảm giác bất lực bó tay chịu chết, nàng cũng không ngây thơ mà cho rằng người mang theo hơi thở nguy hiểm xuất hiện kia chính là phụ hoàng hay mẫu thân của nàng.

 Quả thực, người mang theo hơi thở nguy hiểm như có như không này là một ‘thái giám’ cao to vạm vỡ đang cẩn thận quan sát xung quanh, thấy 4 phía không có người thì lạnh lùng cười, trực tiếp cất bước đi tới chiếc nôi màu xanh, nhìn chằm chằm vào tiểu Khuynh Cuồng một cách tà ác, cười nói: “Thật là một hoàng tử phấn điêu ngọc mài ( đẹp như được khắc phấn, ngọc đã mài ) đáng tiếc a! Nhất định có người nhìn ngươi không vừa mắt, muốn mạng của ngươi, muốn trách thì trách chính mình không nên đầu thai tại hoàng gia.”

Một  cây dao găm sáng loáng được phản xạ dưới ánh nến toát ra những tia sáng sắc bén, nhắm váo trái tim Mạc Khuynh Cuồng từ từ đâm xuống.

Vài giọt mồ hôi lạnh từ trên trán mạc Khuynh Cuồng rơi xuống, mắt đen nhanh chóng nhìn chằm chằm vào cây dao găm đang có thể lấy mạng của nàng sau một khắc, ông trời a! Ta đến cùng là làm gì đắc tội với ông, nhanh như vậy liền muốn lấy lại hạnh phúc của ta, hừ, không  thể như vậy được, Mạc Khuynh Cuồng ta lại muốn ở nơi này làm ‘nhi tử’ của Mạc Long Khải và Sở Vân Yên, muốn lấy lại mạng của ta, đợi sau đi, ta đã sống lại sẽ không để số phận trêu đùa lần nữa, mạng ta do ta không phải do trời.

Ngay tại lúc cây dao găm sáng lóang vừa chạm vào da, một bàn tay nhỏ bé đột nhiên chặn lại tay của ‘thái giám’, tuy nhiên, chút sức lực nhỏ bé đó hiển nhiên là không hề có tác dụng, nhưng ‘thái giám’ lại vì một chút lực nhỏ gần như có thể không cần chú ý mà ngừng lại động tác, kinh hoàng mở to hai mắt, không thể tin, cứng đờ nhìn chằm chằm vào bàn tay nhỏ bé kia, dụi dụi mắt, xác định rõ vừa mới chặn tay hắn không phải là thành nôi mà chính là tiểu hoàng tử vừa đầy tháng mà hắn muốn giết này, không, không, không có khả năng, chỉ là một hài tử tại sao có thể có được ý thức, làm sao có thể biết có người muốn giết mình mà ra tay tự bảo vệ.

Trùng hợp, trùng hợp, tuyệt đối là trùng hợp, ‘thái giám’ lắc mạnh đầy, tự nói với mình, cái này chỉ là trùng hợp, vừa vặn lúc tiểu tử này khua tay đụng trúng hắn mà thôi, vừa vặn nàng cảm thấy động tác này rất thoải mái, cho nên thoáng chốc không tiếp tục hành động nữa.

Một bên vừa chỉnh đốn lại tâm lý của bản thân, một bên thì nắm chặt cây dao găm nhằm lấy tinh thần một đao đâm xuống, nhưng sau khi liếc mắt nhìn tiểu Khuynh Cuồng một cái, lảo đảo lùi về sau vài bước, sợ hãi lắc lắc đầu, sao có thể, đôi mắt khiến người khác nhìn vào mà rét lạnh như vậy sao có thể là của một tiểu hài tử, trong đôi mắt kia tràn đầy âm tàn, lệ khí ngang ngược đủ để có thể làm cho bất cứ kẻ nào đều phải khiếp sợ.

Trời ạ ! Đây là dạng quái vật gì vậy? Sự sợ hãi không ngừng hiện ra khiến cho hắn có suy nghĩ muốn cất bước chạy trốn thật nhanh, bên tai lại vang lên một âm thanh âm trầm: “Ngươi cần phải biết nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ có hậu quả như thế nào?”

Toàn thân run lên một cái, nắm chặt dao găm trong tay, cố gắng đè xuống hoảng sợ trong lòng, từng bước một đi trở lại bên cạnh nôi, đôi mắt đỏ ngầu, hung hăng nói: “Mặc kệ ngươi là yêu quái gì, hôm nay, ngươi đều phải chết.” dao găm trong tay mạnh mẽ đâm xuống thêm lần nữa.

Mạc Khuynh Cuồng tuyệt vọng nhắm mắt lại, nàng biết rõ là thực lực của hai người chênh lệch quá xa cho nên mới chọn dùng chiến thuật tâm lí, lập tức thật sự thành công làm cho người kia kinh sợ , nhưng lại không nghĩ tên kia lại nhẫn tâm như vậy, không thể không lấy mạng của nàng, hoàng đế lão cha, mẫu thân xinh đẹp, vĩnh biệt!

Ơ? Cái tốc độ đâm xuống của dao găm này cũng quá chậm đi?

Một lúc lâu sau Mạc Khuynh Cuồng vẫn không cảm giác được đau đớn, nghi hoặc mở mắt ra,  đập vào mắt không phải là ‘thái giám’ thích khách gần như suy sụp kia, mà là một lão đầu đang cười rất ngu ngốc, mãnh liệt nhìn chằm chằm vào nàng giống như nhìn con mồi.

Lão đầu chết tiệt, nhìn cái gì vậy, chưa nhìn thấy tiểu hài tử bao giờ à!

Mạc Khuynh Cuồng biết rõ đã thoát khỏi nguy hiểm nên cũng rất không nể tình mà trợn trắng mắt lên, quyết định không để ý tới ân nhân cứu mạng này, ngáp một cái, chuẩn bị đi ngủ, tiệc đầy tháng, rồi lập thái tử, lại giằng co một buổi tối, thật sự là rất mệt nha!

“Này, nha đầu chết tiệt, sao lại không lễ phép như thế a! Cha của ngươi chẳng lẽ không dạy ngươi phải tôn kính người già sao?” Lão đầu ngu ngốc nhìn thấy tiểu Khuynh Cuồng không thèm để ý tới hắn mà lại muốn đi ngủ thì lập tức giống như mèo bị giẫm phải đuôi mà nhảy lên, chỉ thẳng vào nàng, kéo râu trợn mắt nói.

Những lời này vừa nói ra, quả thật rất có hiệu quả đuổi đi con sâu ngủ đang cắn tiểu Khuynh Cuồng, đột nhiên nhìn về phía lão già ngu ngốc đang có vẻ mặt tươi cười tới rất đắc ý kia : Đổ mồ hôi nha, lão đầu này trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn, vấn đề không phải ở đây, lão làm sao biết được mình là nữ nhi, hơn nữa, người bình thường sẽ nói chuyện với một tiểu hài tử vừa mới đầy tháng như vậy sao?

Dần dần, đôi mắt linh hoạt hiện lên vẻ phòng bị, lão già này không đơn giản, xuất hiện tại đây, tuyệt đối không phải ngẫu nhiên.

“Ha ha ha…rất khó hiểu vì sao ta lại biết ngươi là ngụy hoàng tử, rất khó hiểu ta vì sao biết ngươi có thể nghe hiểu? Rất khó hiểu ta vì sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây?” Lão đầu ngu ngốc rất hài lòng nhìn phản ứng của tiểu Khuynh Cuồng, cười ha hả, lại vừa cười vừa vuốt chòm râu thật dài.

Sao hắn biết nàng đang suy nghĩ cái gì? Chẳng lẽ trên thế giới này còn có thuật đọc tâm sao? Tiểu Khuynh Cuồng không thể tin trừng đôi mắt bé nhỏ lên.

“Hắc hắc, ta không có thuật đọc tâm, chẳng qua ta là thần tiên nên có thể đoán được ngươi đang suy nghĩ cái gì.” Lão đầu ngu ngốc lắc lư đầu, ngửa đầu cười nói.

Ta té, nếu ngươi có khả năng làm thần tiên, như vậy thượng đế nhất định là một lão già đầu óc không bình thường, cái này làm Mạc Khuynh Cuồng không trợn trắng mắt lên cũng không được, nói nửa ngày, thì ra là một bệnh nhân thần kinh a! Đều nói, bệnh nhân thần kinh nói chuyện lúc mê sảng đôi khi lại rất chuẩn, quả thật không giả, không trách được người mua vé số đều thích đi hỏi những tên điên, thì ra là có căn cứ.

Sau khi chuyển cho lão đầu ngu ngốc một ánh mắt ‘Ngươi điên, ngươi cứ tự nhiên’, Mạc Khuynh Cuồng nhắm mắt lại, chuẩn bị đi gặp Chu Công.

“Này này này, đừng có ngủ a! Ta còn có chuyện chính sự vẫn chưa nói với ngươi đấy!” Thấy tiểu Khuynh Cuồng thật sự nhắm mắt lại để đi ngủ thì lão đầu ngu ngốc liền dùng sức lay chiếc nôi.

Đừng lay, đừng lay nữa, chóng mặt a! Tiểu Khuynh Cuồng trong lúc chóng mặt cũng từ bỏ ý định muốn đi gặp Chu Công, tức giận trừng mắt nhìn lão đầu ‘ngược đãi trẻ em’ một cái.

Nhận được cái nhìn hận không thể giết người của tiểu Khuynh Cuồng, lão đầu ngu ngốc mới ngượng ngùng dừng tay lại, ho nhẹ nói: “Khụ, được rồi, được rồi, ta nói nghiêm túc, người trẻ tuổi làm sao mà một chút nhẫn nại cũng không có a!..” Thấy tiểu Khuynh Cuồng lại muốn trợn trắng mắt lên thì vội vàng nói: “Ta đây được gọi là Minh Tu, năm nay đã hơn 130 tuổi, là một người tu đạo, cũng xem là một nửa thần tiên, một tháng trước, ta quan sát tinh thượng ban đêm, ta phát hiện các  ngôi sao có sự dịch chuyển, sắp có kì tài được sinh ra, đại lục Phượng Thiên sẽ vì kì tài này mà phát sinh biến hóa long trời lở đất, về phần thay đổi tốt hay xấu thì còn phải xem kì tài này là thần hay là ma.”

Thấy tiểu Khuynh Cuồng nghe chăm chú, lão đầu ngu ngốc , à không, Minh Tu theo thói quen vuốt vuốt chòm râu, tiếp tục nói: “Để tránh cho ‘kì tài’ đi nhầm vào con đường ma đạo, ta quên ăn quên ngủ tính toán, cuối cùng thấy được thiên cơ, biết ngươi là người đến từ một thế giới khác, sắp tới sẽ đầu thai vào trong Long Lân quốc, do đó ta ngày đêm chạy gấp đến, cuối cùng tra ra được ‘kì tài’ này là hoàng tử của Long Lân, hơn nữa là một nữ hoàng tử, về phần ta vì sao biết ngươi có thể nghe hiểu chuyện, đó là bởi vì trong mấy ngày nay ta đều bí mật ở gần đó quan sát ngươi, đem toàn bộ thái độ, hành động cố ý vô ý của ngươi để vào trong mắt, lúc đầu còn không dám khẳng định, nhưng vừa mới lúc nãy thích khách muốn giết ngươi, biểu hiện của ngươi liền khiến ta khẳng định ngươi mang theo kí ức kiếp trước mà đến.” Nói đến câu nói sau cùng kia, cái nét mặt kích động, hưng phấn trực tiếp làm tiểu Khuynh Cuồng chảy ra mồ hôi lạnh.

Nghe xong lời nói của Minh Tu, Mạc Khuynh Cuồng cuối cùng tin tưởng lão không phải là một bệnh nhân thần kinh, cẩn thận đánh giá người trước mắt mà lúc mới đầu bị nàng cho là lão già bệnh thần kinh, hơn trăm năm tuổi mà đôi mắt lại sáng ngời có thần thái như vậy, tóc bạc trắng, khuôn mặt hồng hào , quả thật là có cảm giác tiên phong đạo cốt, trên thế giới này thật sự còn có người tu tiên, có thể nhìn thấy thiên cơ? Nghĩ lại, nàng có thể mang kí ức đầu thai thì còn có chuyện gì không thể.

“Khụ, nha đầu, ngươi đến đây là ý trời, hôm nay ta liền thuận theo ý trời, thu nhận ngươi làm đệ tử, đem hiểu biết cả đời truyền lại cho ngươi, giúp ngươi hoàn thành chỉ ý của ông trời.” Minh Tu phẩy tay áo một cái, nghiêm mặt nói.

Nhận nàng làm đệ tử? Mạc Khuynh Cuồng chấn động, cho dù nàng thật sự là kì tài, nàng cũng mới đầy tháng a! Ngay cả nói cũng không thể, bái sư như thế nào a!

Minh Tu giống như biết rõ được nàng đang nghĩ cái gì, thâm thúy cười nói: “Ha ha, tiểu hài tử giống như một vật chứa trống rỗng có sức chứa vô hạn, tinh khiết nguyên thủy nhất, có thể tùy lúc hấp thu linh khí của trời đất để sử dụng, liên tục không ngừng, chỉ cần chỉ dẫn thêm một chút là có thể trong thời gian ngắn nhất đả thông được kỳ kinh bát mạch trong tu luyện nội công, cho dù sau này có học công phu như thế nào cũng đều có thể làm chơi ăn thật , mà ngươi lúc này chính là thời điểm thích hợp nhất.”

Tiểu hài tử đầy tháng học võ? Cái này cũng quá điên khùng đi! Nhưng lão nói cũng không phải không có đạo lí, dựa theo những nghiên cứu của nhân loại về bản thân ở thế kỉ 21 thì cũng thật sự là như thế, Mạc Khuynh Cuồng không nén nổi rơi vào trầm tư: mặc dù không muốn làm đồ đệ của lão đầu này, nhưng với thân phận, thân thế như vậy, lại còn đang ở trong thời kỳ chiến loạn như thế này thì nếu không phải là cường giả nhất định rất nhanh sẽ chết không rõ ràng, đừng nói là bảo vệ mẫu thân, trợ giúp hoàng đế lão cha nữa?

Nghĩ đến đây, Mạc Khuynh Cuồng chớp chớp mắt, coi như nhận lão làm sư phụ, phương thức bái sư của nàng như vậy tuyệt đối là xưa nay chưa từng có, sau này cũng không có, quả thật là một thế hệ tiên phong lớn a !

“Ha ha ha, tốt, đồ nhi ngoan, chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay vi sư liền bắt đầu dạy ngươi tu luyện chân khí.” Kỳ thật thì hắn vẫn còn sợ nha đầu không coi ai ra gì này không đồng ý! Nhìn thấy nàng gật đầu, không ngừng cao hứng, hận không thể nhảy lên, liền sợ nàng không giữ lời lập tức từ trong ngực lấy ra một quyển sách, kích động nói.

Mạc Khuynh Cuồng nhìn quyển sách thật dày kia, quả thật là muốn choáng váng , cho dù nàng có xem hiểu được thì nàng cũng phải động đậy được thì mới xem tới được nha!

“Đừng vội choáng váng nha, thật sự cho rằng vi sư là ngu ngốc a! Đây chính là thượng cổ kì thư khiến người trong thiên hạ tranh nhau một mất một còn _ Hỗn Nguyên Thiên quyết, tổng cộng chia thành 12 cấp, là loại thần công vô cùng khó luyện, người có thể luyện đến cấp 8 chẳng có bao nhiêu, hiện tại, ta đọc, ngươi nghiêm túc nghe, nghiêm túc nghiền ngẫm, chăm chú tu luyện, sư phụ dẫn nhập môn, tu hành liền dựa vào chính ngươi.” Minh Tu mở ra Hỗn Nguyên Thiên quyết, bước đầu dạy tiểu Khuynh Cuồng tu luyện nội công chân khí.

 Tiểu Khuynh Cuồng nhắm mắt lại, tai nghe Minh Tu giảng tâm pháp, hầu như không cần suy nghĩ làm sao, thuận theo tâm pháp, ý tùy tâm động, trong cơ thể rất tự nhiên liền có một cỗ khí nhẹ nhàng di chuyển, theo con đường chính xác chảy đến đan điền, tiếp theo chảy thông đến tứ chi toàn thân, xung quanh mà di chuyển, tự nhiên giống như  nàng đã luyện vài trăm lần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play