“Trẫm không đồng ý, từ nhỏ thân thể của hoàng nhi đã yếu đuối, biên giới phía bắc là nơi lạnh lẽo nghèo khổ, nếu sơ suất một chút thì phải làm sao?” Khuôn mặt Mạc Long Khải tối đen, trầm giọng nói, Cuồng nhi ‘hiểu chuyện’ là một việc, đi biên giới phía bắc lại là chuyện  khác, nếu như thật sự có chuyện gì, vậy thì hắn tình nguyện để cả đời này nàng đều làm một hoàng tử vô dụng, không cần ‘hiểu chuyện’ cũng được.

“Hoàng thượng, bởi vì Tam hoàng tử thân thể yếu ớt, chính là mượn chuyện này có thể để Tam hoàng tử rèn luyện, tin rằng với sự ‘thông minh’ của Tam hoàng tử, tương lai nhất định phát huy tài năng.” Thừa tướng Đỗ Hằng luôn biết quan sát nét mặt của vua mà làm nhất, lần này lại đứng trước họng súng nói ngược ý hoàng đế, có thể thấy hắn hi vọng mượn cơ hội này loại trừ Khuynh Cuồng bao nhiêu.

“Hoàng thượng, vi thần đồng ý với lời nói của thừa tướng đại nhân, Trấn bắc tướng quân từ trước tới nay tâm tư cẩn thận, có hắn chăm sóc, Tam hoàng tử nhất định sẽ không lo lắng có bất trắc gì, hoàng thượng có thể hoàn toàn yên tâm.” Vũ Trung cũng đứng ra nói.

“Xin hoàng thượng yên tâm để Tam hoàng tử đi rèn luyện, thành toàn cho lòng hiếu thuận của Tam hoàng tử.” Phe cánh của Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử đều nhao nhao đi theo ‘nhân vật dẫn đầu’ quỳ xuống đồng thanh nói, người không biết còn cho bọn họ là ‘bè phái của Tam hoàng tử’, xem đi, ủng hộ Tam hoàng tử bao nhiêu đấy!

Để đối phó với sự việc này, hai người luôn luôn đối địch ngược lại đứng cùng một trận tuyến, thật sự phù hợp với câu ‘trên đời này không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn’, Khuynh Cuồng lạnh lùng nghĩ thầm, ngẩng đầu nhìn thấy nét mặt khó coi của hoàng đế lão ba nàng giống như nàng dự đoán, xin lỗi, hoàng đế lão ba, muốn để người đồng ý cho con đi biên giới phía bắc, vẫn là ‘phát động’ bá quan nóng lòng muốn con chết mới được.

“Các ngươi….các ngươi nóng lòng muốn hoàng nhi của trẫm đi tìm chết như vậy có phải không?” Bỗng nhiên Mạc Long Khải đứng bật dậy từ trên ghế rồng tức giận chỉ tay vào bá quan đang quỳ đầy trên đất, quát lạnh nói.

“Thần không dám, hoàng thượng bớt giận, hoàng thượng bớt giận.” Hoàng thượng tức giận thì sự việc không thể xem thường, hơn nữa ‘Đưa hoàng tử đi tìm chết’ là tội danh lớn như vậy, một khi giáng xuống không tru di cửu tộc thì không được.

“Phụ hoàng.” Khuynh Cuồng, người gây nên trận sóng gió này cuối cùng đi ra nói chuyện, nếu nàng không lên tiếng, đoán chừng hoàng đế lão ba của nàng thật sự sẽ tức giận đến đại khai sát giới, mặc dù giết vài người đối với nàng mà nói là không quan trọng, nhưng việc nàng đi biên giới phía bắc đã xác định vững chắc tiếp theo cũng muốn thất bại.

“Cuồng nhi, phụ hoàng biết con có lòng hiếu thảo, nhưng biên giới phía bắc là vùng sơn cùng thủy tận, không phải là nơi con có thể đến, biết không?” Mạc Long Khải yêu thương nói, nào có nửa điểm trạng thái tức giận.

“Phụ hoàng, nhi thần biết phụ hoàng thương tiếc nhi thần, sợ nhi thần không chịu được khổ cực ở biên giới phía bắc, nhưng trời đem trọng trách lớn giao cho người nào, trước tiên khổ luyện ý chí, rèn luyện gân cốt, bỏ đói bao tử người đó, thân là con cháu hoàng thất sao lại có thể chỉ biết tham hưởng vinh hoa, phụ hoàng, người nói nhi thần nói đúng không?” Khuynh Cuồng sải bước đi lên phía trước, phong thái chính nghĩa lẫm liệt, toàn thân tản ra khí chất cao quý hoàn toàn tự nhiên, nàng giống như trời sinh chính là người cao cao tại thượng.

Tự tin như vậy, kiên cường như vậy, lời nói mạch lạc như vậy, chấn động đến tất cả văn võ cả triều ngây ngẩn cả người, toàn bộ triều đình lặng ngắt như tờ, cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy: Người trước mắt này thật sự là ‘hoàng tử tai nạn’ ‘bất học vô thuật’ ( không học vấn không nghề nghiệp) sao? thật sự là ‘hoàng tử phóng đãng’ kia chỉ biết bắt chó chọi gà, dạo thanh lâu, lượn sòng bạc, đánh nhau? Thật sự là ‘hoàng tử bao cỏ’ kia khiến cho Dương thái phó tên tuổi nổi tiếng thiên hạ cũng phải thúc thủ vô sách ( bó tay không còn cách nào )? Nói đùa gì vậy? Hắn ta sẽ có phong thái như vậy, sẽ nói ra những lời có ‘văn chương đẹp đẽ’ như vậy?

Hoàng đế lại càng trừng lớn hai mắt, bước về phía trước hai bước, kích động mãnh liệt gật đầu nói: “Đúng, đúng, hoàng nhi nói đúng, hoàng nhi nói rất đúng.” Hắn thất lễ như vậy trước mặt quần thần vẫn là lần đầu tiên, hay một câu ‘trời đem trọng trách lớn giao cho người nào, trước tiên khổ luyện ý chí, tôi luyện gân cốt, bỏ đói bao tử người đó’, nói vô cùng hay, Cuồng nhi của hắn, cuối cùng cũng trưởng thành.

Tấm lòng của cha mẹ trong thiên hạ thật sự đáng thương, Khuynh Cuồng chẳng qua chỉ lộ ra một chút phong thái, liền có thể đánh mất uy nghiêm của hoàng đế như vậy, nếu như biết rõ  ‘bộ mặt thật’ của nàng đoán chừng là sẽ kích động đến điên luôn đấy ?

“Mà hôm nay vừa đúng lúc có một cơ hội rèn luyện bày ra trước mặt, nhi thần xin tiến về phía trước giết giặc, phụ hoàng sẽ ủng hộ nhi thần sao?” Khóe miệng khẽ nhếch lên, Khuynh Cuồng tiếp tục đào hố để hoàng đế ‘nhảy vào’ nói.

Mạc Long Khải đang chìm trong kích động, nghĩ cũng không nghĩ liền gật đầu nói: “Được, phụ hoàng nhất định sẽ ủng hộ con.”

Đang chờ những lời này Khuynh Cuồng vén áo, chắp tay nói: “Nhi thần tạ ơn phụ hoàng.”

Mặc dù kinh ngạc Khuynh Cuồng đột nhiên ”thay đổi”, nhưng dù sao cũng là tay lão luyện trong giới quan trường sớm đã thành ‘tinh’, Đỗ Hằng, Vũ Trung dẫn đầu đồng thời quỳ xuống, đồng thanh hô: “Hoàng thượng anh minh, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Tiếng hô đồng thanh của bá quan làm cho Mạc Long Khải giật mình hoàn hồn, nụ cười trên mặt cứng đờ, nhìn thấy khuôn mặt Khuynh Cuồng đang cười đến giảo hoạt, giật mình hiểu được bản thân đã rơi vào ‘bẫy’, cái này chỉ có thể tiến vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan rồi, dù sao thì vua không nói chơi, trước mặt bá quan, lời nói ra chính là thánh chỉ, cho dù là hắn nói ra câu đó trong tình trạng ‘thần chí mơ hồ’ hay không, đều không thể thay đổi, hơn nữa Cuồng nhi của hắn nói rất có đạo lý, nàng lại hiếm khi ‘hiểu chuyện’, làm sao có thể phản đối nàng đây! Nhưng hắn thật sự không muốn để nàng đi biên giới phía bắc, làm không tốt một đi sẽ không trở về.

Bầu không khí trong Điện Long Cực nhất thời có chút cứng nhắc, hoàng đế không nói lời nào, bá quan cũng không dám thở mạnh, Khuynh Cuồng thế nhưng lại ung dung như cũ, nàng đã nhìn ra hoàng đế lão ba của nàng tuy vẫn là không muốn, nhưng trong lòng đã dao động, chỉ cần thêm một mồi lửa nữa thì chuyến đi đến biên giới phía bắc liền có thể thành công, mà chút lửa này, haiz.  …cũng đã đến lúc xuất hiện rồi!

Quả nhiên, Tịnh Kiên Vương vẫn luôn im lặng đúng lúc đứng ra, nói: “Tấm lòng yêu con của hoàng thượng, thần cảm nhận được rõ ràng sâu sắc, nhưng chăn ấm nệm êm thì khó mà thành tài, đạo lý này tin tưởng hoàng thượng cũng hiểu rõ, hơn nữa….” Nhìn về phía Khuynh Cuồng vẫn luôn mỉm cười nhìn hắn, đôi mắt lấp lánh tinh ranh dao động một chút, mỉm cười hàm ý nói: “Nói không chừng, từ biên giới phía bắc trở về, hoàng thượng sẽ nhìn thấy một Tam hoàng tử hoàn toàn mới.” Lời nói này một câu mà hai nghĩa, hắn tin chắc Khuynh Cuồng hiểu được rõ ràng, thậm chí hoàng thượng đại khái cũng hiểu rõ.

Đã qua nhiều năm như vậy rồi nhưng hắn vẫn luôn nghi ngờ đứa cháu này của hắn không hề “bất học vô thuật” giống như bề ngoài của hắn, hôm nay xem như khẳng định, mặc dù không biết lá bài tẩy của hắn rốt cuộc lớn mạnh tới như thế nào nhưng nhất định sẽ làm cho tất cả mọi người đều chấn động, thật sự mong chờ đấy!

Đôi mắt Mạc Long Khải hơi hơi híp lại, nhớ lại ngày Khuynh Cuồng từ Nguyên đô trở về, tối hôm đó, Tịnh Kiên Vương từng nói một câu khiến cho hắn khó hiểu: ‘Có lẽ cuối cùng có một ngày, hoàng thượng sẽ rất yên tâm giao Long Lân quốc vào trong tay Tam hoàng tử’, lại nhìn Khuynh Cuồng trong đại điện thần thái thong dong, tự tin ngạo nghễ, toàn thân tản ra khí thế bức người, trong lúc đó, giống như hiểu rõ cái gì, lại giống như vẫn còn chưa rõ, nhưng hắn đã quyết định.

Xoay người, đi về ghế rồng, ngồi xuống nói: “Người đâu, soạn chỉ, phong Tam hoàng tử làm Bắc tuần khâm sai đại thần, ban thưởng thượng phong bảo kiếm, ba ngày sau đi biên giới phía bắc, hắn đi đến đâu như trẫm đích thân đến.”

“Tạ phụ hoàng.” Khuynh Cuồng chắp tay cười nói, tất cả vẫn nằm chắc trong tay nàng, về phần mẫu thân của nàng giao cho hoàng đế lão ba hao tổn tâm trí đi.

“Bãi triều, Tịnh Kiên Vương, Cuồng nhi, các ngươi đi theo trẫm.” Mạc Long Khải phất tay áo nói, liền bước xuống ghế rồng.

“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Bá quan liền quỳ  xuống cung kính tiễn hoàng đế, cho đến khi hoàng đế đi khỏi Điện Long Cực, bá quan mới đứng dậy.

Đôi mắt sâu sắc của Khuynh Cuồng quét qua nét mặt đủ loại quan lại, ‘ba’ một tiếng mở quạt, khóe miệng mang theo nụ cười ngông cuồng, cùng Tịnh Kiên Vương rời khỏi điện Long Cực, trong lòng thầm nghĩ: Mặc dù bây giờ vẫn chưa phải lúc lộ ra thực lực nhưng nàng không để ý, lợi dụng buổi triều sáng này ‘cảnh cáo’ bọn họ, nếu thông minh, liền chấm dứt đấu đá nội bộ ngu xuẩn, nếu không đừng trách đến lúc nàng sẽ ‘lục thân không nhận’.

Rất hiển nhiên, bọn họ không hề ‘thông minh’.

Mấy đạo ánh mắt ác độc liên tục ‘bám theo’ Khuynh Cuồng, cho đến khi không còn nhìn thấy hình ảnh màu trắng kia nữa, sắc mặt của Mạc Khuynh Kiền, Mạc Khuynh Đình, Đỗ Hằng, Vũ Trung vẫn là biến đổi không ngừng.

“Theo hạ quan thấy, những lời kia nhất định là Dương thái phó dạy nàng, có khí thế hơn nữa Tam hoàng tử vẫn là cái Tam hoàng tử kia.” Một tên quan viên thói quen nhìn mặt lựa lời, thừa gió bẻ măng nói.

Sắc mặt Mạc Khuynh Kiền tuy vẫn còn khó coi nhưng so với lúc nãy đã tốt hơn nhiều. Chính xác, ‘bao cỏ’ chính là ‘bao cỏ’, ngụy trang như thế nào vẫn không thay đổi được sự thật là một thứ “phế vật” này , chỉ là hôm nay tên ‘Mạc Khuynh Cuồng’ kia thật sự làm cho bọn họ kinh sợ, cho dù thế nào, biên giới phía bắc chính là nơi chôn cất của nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play