Dương Nho Thành, đại học sĩ Long Lân quốc, quan nhất phẩm, từng đảm nhiệm biên soạn ở hàn lâm viện, viện sĩ quốc tử giám, làm quan thanh liêm, chính khí nghiêm nghị, từ trước đến nay không tham gia bất cứ một đảng phái tranh giành nào, trong triều đình đảm nhiệm chức vụ đều không phải là chức vụ gì quan trọng, có thể xem là không quyền không thế, thanh liêm, trên danh nghĩa là một quan văn cả ngày làm bạn với sách, thế nhưng đây chỉ là bề ngoài mà thôi.

Thật ra trong triều đình, phàm là quan viên trẻ tuổi mới đến, con cháu quý tộc phần nhiều đều xuất thân từ Quốc Tử Giám, là học sinh của hắn, đối với hắn tôn sùng có thêm, hơn nữa hắn tri thức uyên bác, đầy bụng kinh luân, tinh thông kim cổ ( mọi việc từ trước tới nay ), là học sĩ nổi danh thiên hạ, lãnh tụ của giới văn đàn, học trò khắp thiên hạ, hàng năm đều có thanh niên tài tuấn ngưỡng mộ tên tuổi đến tìm hắn rất nhiều, đứng đằng sau thân hình nho nhã yếu ớt đấy lại chính là văn nhân và học sinh trong thiên hạ.

Đại hoàng tử Mạc Khuynh Kiền một phái, nhị hoàng tử Mạc Khuynh Đình một phái, vẫn luôn muốn lôi kéo hắn, không biết tại sao hắn tính tình ôn hòa lại vô cùng cố chấp,cứng mềm đều không ăn, bảo trì trung lập, đối với cuộc chiến tranh giành vị trí thái tử chưa bao giờ phát biểu bất kì ý kiến nào, 9 năm trước lại dùng danh nghĩa ngao du viết thơ rời khỏi triều đình, cho đến một tháng trước mới trở lại kinh thành.

Khuynh Cuồng từ trong tư liệu của Dương Nho Thành mà Minh Tu đem đến chỉnh lý ra những thông tin trên đây, đôi mắt linh hoạt đảo một vòng, khóe miệng khẽ cong lên, nói một mình: “Ta quả nhiên đoán không sai, hoàng đế lão ba phí nhiều tâm tư như vậy, diễn vở kịch này làm cho ta ‘đồng ý’ bái Dương Nho Thành làm thầy, không hề đơn giản chỉ vì Dương đại học sĩ là vị ‘lão sư’ giỏi có khả năng đem ‘gỗ mục’ dạy thành ‘trụ cột’, còn bởi vì trong tay hắn có thế lực vô hình này.”

Hoàng đế lão ba tuy là làm được bất động thanh sắc, nhưng làm sao qua mắt được nàng đây! Từ khi nàng mới sinh ra đời, hoàng đế lão ba giống như thương nàng giống như thương cái gì, chưa bao giờ nói nặng với nàng một câu, càng chưa tức giận với nàng, cho dù nàng vừa đần độn vừa gây chuyện cũng đều tốt, cho dù 3 năm trước nàng đại náo thượng thư phòng, chẳng qua cũng chỉ nói nàng mấy câu mà thôi, thế nhưng hôm nay, chỉ vì nàng ngồi không ra ngồi lại phát cáu lớn như vậy, lại bởi vì nàng đùa giỡn nhi tử của người ta, nói một câu làm người có học hổ thẹn, thì càng tức giận giống như muốn đem nàng ra đánh, còn mắng nàng là ‘nghịch tử’.

Đây rõ ràng là đóng kịch cho Dương đại học sĩ người ta xem, tuy là hoàng đế lão ba có thể hạ chỉ khiến cho Dương Nho Thành làm thái phó của nàng, nhưng có phải thật tâm xem nàng là đồ đệ, có phải thật tâm muốn giúp đỡ nàng hay không thì cũng không phải một vị hoàng đế như hắn có thể khống chế được, cho nên mới diễn vở kịch kia, thu tâm của Dương Nho Thành.

Khuynh Cuồng thật sự không biết nên nói hoàng đế lão ba là phụ thân tốt nhất trên đời, hay là phụ thân bất công nhất, Mạc Khuynh Kiền, Mạc Khuynh Đình vì để lôi kéo vị Dương đại học sĩ này dùng hết thủ đoạn của bản thân, hoàng đế lão ba lại xuất ra toàn bộ bãn lĩnh của mình, đem Dương Nho Thành đẩy đến cho nàng, vì cái hoàng vị này hai vị hoàng huynh tranh đến nỗi một mất một còn, nghĩ hết biện pháp thể hiện bản thân, mà nàng lại không muốn, mà hoàng đế lão ba lại quyết tâm đem hoàng vị truyền cho nàng.

Vì thế, thậm chí ngay cả ‘mỹ nhân kế’ cũng đều sử dụng!

Nhìn lướt một cái về tư liệu của Dương Văn Hồng, cái này Khuynh Cuồng thật sự chỉ biết cười khổ, từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn, nàng liền biết  hắn là một người thanh nhã mộc mạc, ăn mặc bên ngoài có thể gạt người, nhưng đôi mắt lại không lừa được người, đôi mắt của hắn bình đạm không sóng gió, giống như được che bởi một lớp hơi nước, làm cho người khác nhìn không thấu suy nghĩ thật sự của hắn, cho dù nàng hướng hắn phát ra trăm vạn tia điện, hắn cũng không hề gợn sóng chút nào, nếu như không phải trong lúc trêu ghẹo hắn, nhìn thấy trong mắt hắn chợt hiện lên kinh ngạc và tình cảm phức tạp không rõ, nàng sẽ thật sự cho rằng hắn là một người gỗ không hề có tình cảm.

Một thiếu niên thanh nhã như vậy cho dù là đến gặp hoàng đế cũng không có khả năng làm cho bản thân ăn mặc giống như một quý công tử, ăn mặc tinh xảo như vậy tuy đẹp thì đẹp nhưng lại làm mất bản chất của hắn, chắc chắn không phải chủ ý của hắn, cũng không có khả năng là ý của Dương Nho Thành, như vậy khả năng chỉ có một người, hoàng đế lão ba của nàng bày mưu đặt kế.

Sống chung 9 năm, lão ba của nàng đương nhiên biết nàng yêu thích cái đẹp, lại không nghĩ ngay cả điểm ấy cũng dùng đến, thật sự là dụng tâm lương khổ, liền không sợ nàng thật sự ‘yêu mến’ ‘mĩ nhân’ này? Muốn tìm cũng nên tìm một cái nữ hài tử nha, tương lai có thể làm ‘hoàng tử phi’ của nàng a!

Nhưng nói thật, cũng khó trách hoàng đế lão ba tìm Dương Văn Hồng này đến làm bạn học của nàng, trước không nói hắn là con trai của Dương Nho Thành, liền nói bản thân hắn, từ nhỏ đã là thần đồng nổi tiếng kinh thành, tài hoa phong lưu, kết giao bằng hữu đều là nhân tài trụ cột một ngày nào đó, mà thành tựu tương lai của hắn nhất định cũng không thấp hơn Dương Nho Thành.

Mạc Khuynh Kiền có thế lực một phái của thái úy Vũ Trung, Mạc Khuynh Đình có sự ủng hộ của thừa tướng Đỗ Hằng, chỉ có nàng, tam hoàng tử này, trong triều không quyền không thế, cái này là hoàng đế lão ba vì nàng trải sẵn đường, thành lập thế lực thuộc về nàng a!

“Bất luận thích hợp hay không thích hợp, phụ thân luôn luôn muốn đem thứ tốt nhất cho ‘nhi tử’ mình yêu thích nhất! Chuyện đó quả thật không giả.” Khuynh Cuồng bỏ tư liệu trong tay xuống, lắc lắc đầu cười khổ, lẩm bẩm.

Kiếp trước, phụ thân của nàng cũng sử dụng ‘mĩ nhân kế’ với nàng nhưng là để hủy hoại nàng, kiếp này, phụ thân nàng sử dụng ‘mĩ nhân kế’ lại là vì thành tựu của nàng.

Trong nội tâm tràn đầy thân tình, nghĩ đến hoàng đế lão ba dụng tâm lương khổ, nghĩ đến mẫu thân yêu thương có thừa, Khuynh Cuồng nằm trên giường trằn trọc khó ngủ.

Trong lúc mê mê man man, bên tai truyền đến âm thanh đánh nhau nho nhỏ, tiếp theo là từng tiếng rõ ràng: “Có thích khách, hộ giá, nhanh hộ giá a! Người đâu a!…”

Có thích khách? Hoàng đế lão ba? Mẫu thân?

Cả kinh, Khuynh Cuồng lập tức trở mình ngồi dậy, thân thể nho bé như kinh hồng mà lóe lên, liền biến mất ở trong màn đêm.

Trên người vẻn vẹn chỉ có một bộ trung y ( quần áo màu trắng mặc bên trong cùng gọi là trung y ), Khuynh Cuồng đạp không mà đi, rất nhanh phi đến nội điện, nhanh nhẹn dừng lại trên xà nhà, không người phát hiện.

Trong nội điện điện Khải Vân, đao quang kiếm ảnh ( cảnh tàn sát khốc liệt ), hơn mười thích khách áo đen tay cầm đao cùng một đám thị vệ đánh nhau, một đội thị vệ khác che chở trước mặt hoàng đế và hoàng phi.

Thị vệ rõ ràng so với thích khách áo đen nhiều hơn gấp bội, thế nhưng binh lính nhiều như vậy, thích khách áo đen không những không có lộ ra nửa diểm sợ hãi, ngược lại tất cả đều lộ ra ánh mắt xem thường, kiếm quang lấp lánh, toàn bộ thị vệ đi lên tấn công đều bị một kiếm trúng hầu, về với ông bà tổ tiên, có thể thấy đám thích khách này nhất định là sát thủ đã qua huấn luyện nghiêm chỉnh.

Máu tươi của thị vệ chảy xuống giống như kích thích đến thích khách áo đen, trong mắt mỗi người đều ẩn chứa hưng phấn và khát máu, ra tay nhanh, độc ác, chuẩn, thị vệ chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên, còn chưa kịp phản ứng, yết hầu đã bị cắt đứt, từng người từng người một, chỉ chốc lát sau, trên đất nằm đầy thi thể của thị vệ.

Chân mày Khuynh Cuồng nhanh chóng nhíu chặt lại, những thị vệ này võ công không khỏi quá yếu đi! Thân thủ như vậy làm sao bảo vệ được hoàng đế lão ba a?

Khuôn mặt hoàng đế Mạc Long Khải lạnh lùng, mắt thấy thích khách áo đen độc ác giống như ác ma đến từ địa ngục, giết người giống như một tay thái thịt thì vẫn trấn định tự nhiên như trước, ôm chặt Sở Vân Yên, thỉnh thoảng cúi đầu trấn an nàng, để cho nàng đỡ sợ hãi.

“Khải…” Sở Vân Yên kinh sợ hét một tiếng, một cái thích khách áo đen đã đâm kiếm đến trước mặt Mạc Long Khải.

Mạc Long Khải nghiêng người một cái, tránh né kiếm phong, đánh một chưởng ra, thích khách áo đen lập tức thổ huyết mà chết, có thể thấy võ công của Mạc Long Khải không hề thấp, bên kia, đã có vài cái thích khách áo đen phá vỡ vòng vây của thị vệ, đồng loạt hướng về Mạc Long Khải, hai tay khó đánh lại 4 tay, khó khăn tránh né sát chiêu, bị ép buộc phải buông Sở Vân Yên ra.

“Vân nhi…” đưa tay ra muốn kéo Sở Vân Yên trở lại, lại bị kiếm phong của một thích khách áo đen cản trở, Mạc Long Khải lùi về phía sau một chút, chân đá một cái, thích khách áo đen bị đá bay đi, nên chết thì không chết, lại ngã bên chân Sở Vân Yên, một đạo ánh sáng sắc bén ở trong mắt hiện lên.

Khuynh Cuồng thầm nghĩ không tốt rồi, quả nhiên thích khách áo đen bị đá bay liền bổ một đao về phía Sở Vân Yên, Khuynh Cuồng ngưng lực trong tay, còn chưa xuất thủ, đã có người đi trước một bước cản lại đao của thích khách áo đen, nhưng lại là một cái thích khách áo đen khác.

Sở Vân Yên bị dọa đến nỗi sắc mặt trắng bệch, một giây sau liền rơi vào trong một vòng tay quen thuộc, thị vệ không ngừng tiến lên bảo hộ hai người.

Khóe miệng Khuynh Cuồng cong lên một nụ cười nghiền ngẫm, đôi mắt linh hoạt mang theo hứng thú chăm chú nhìn thích khách áo đen ‘cứu giúp’ mẫu thân nàng, bằng nội lực của nàng, cho dù người kia nói rất nhỏ, nàng vẫn là nghe được rõ ràng những câu này: ‘nhiệm vụ của chúng ta là giết Long Lân hoàng đế, nàng không phải là nhiệm vụ của chúng ta.’

Thích khách như vậy thật đúng là buồn cười a! Trong những thích khách áo đen này, võ công của hắn là cao nhất, ít nhất cũng là cao thủ cấp 4, hơn nữa thủ pháp tàn nhẫn, thật không biết trong mắt hắn, những thị vệ này là cái gì! Cõ lẽ cũng không phải là nhiệm vụ a!

Liếc mắt một cái thấy Sở Vân Yên toàn thân phát run, trong mắt Khuynh Cuồng hiện lên cái nhìn khát máu, kẻ dám hù dọa mẫu thân của ta —– phải chết!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play