Tại tửu lâu Dao Doanh, vẫn khung cảnh cũ, vẫn những người cũ chỉ khác là hôm nay có thêm một Mộ Dung Ưu và Lãnh Nam Phong thì đổi câu hỏi khác mà thôi.
Phụt
“Tam ca, huynh thôi ngay cái việc muốn mưu sát ngươi không đền mạng này đi.”
Lãnh Ngạo Thiên vừa mới hớp một ngụm trà đã phải phun ra ngay lập tức. May mắn là Mộ Dung Ưu né kịp nếu không thì Lãnh Ngạo Thiên đừng mong sống yên ổn.
“Nói mau!”
Lãnh Nam Phong không thèm quan tâm đến oán niệm của Lãnh Ngạo Thiên mà chỉ lạnh giọng nói. Lãnh Ngạo Thiên vừa mới xù lông đã bị khí lạnh của hắn làm cho xép lép lại.
“Vụ cầu hôn thì quân sư tình yêu là đệ đây sẽ chỉ cho huynh. Nhưng còn Tam tẩu, tẩu ấy vẫn chưa đi lại được. Đệ thật sự rất lo đó nha, nếu lỡ như...”
Lãnh Ngạo Thiên vừa nói vừa trầm tư. (Tg: “Từ vụ của Mộ Dung Hoa đến giờ Tử Linh vẫn giả vờ là không đi được nha. Chỉ có Lãnh Nam Phong là biết sự thật thôi.”)
“Cái đó đệ không cần lo lắng. Ta chỉ cần cách mà đệ bày ra cho ta có hiệu nghiệm nếu không chuẩn bị ra thao trường đi.”
Tam ca, huynh có cần vô lý như vậy không? Đệ cần có nhân quyền nha.
Lãnh NgạoThiên gào thét thê lương ở trong lòng nhưng ngoài mặt lại nặng ra nụ cười không thể nào chân chó hơn được nữa.
“Hảo, cả ba ngươi nghe đây...”
Thế là, cả bốn vị anh tài của chúng ta chụm đầu vào bắt đầu xầm xì to nhỏ.
Tối hôm đó
Mộ Dung tướng quân và Mộ Dung Ưu đang ở trong thư phòng thì nghe nô tài báo lại.
“Lão gia, đại thiếu gia, có đại tiểu thư đến.”
“Cho Linh nhi vào đi!” – Mộ Dung tướng quân ra lệnh.
Hai người cùng nhìn nhau. Không biết Linh nhi/ tiểu Linh nhi đến đây có việc gì hệ trọng không đây?
“Phụ thân, đại ca.”
Tử Linh ngồi trên một chiếc xe lăn do chính mình vẽ ra rồi kêu thợ làm. Nàng được Chu Tước giúp đẩy vào thư phòng.
“Linh nhi, sao giờ này rồi mà còn không ở trong phòng nghỉ ngơi. Đến đây làm gì?”
Tuy trong lời nói có vẻ trách cứ nhưng cũng không thể giấu được vẻ quan tâm của Mộ Dung tướng quân. Đứng bên cạnh, Mộ Dung Ưu cũng ngầm đồng ý.
“Chẳng phải con đã nói rằng sau khi mẫu thân được minh oan thì sẽ nói mọi chuyện cho phụ thân cùng đại ca biết hay sao?”
Mộ Dung tướng quân cùng Mộ Dung Ưu bây giờ mới nhớ ra là còn có chuyện này.
“Được rồi, vậy thì đầu tiên chính là...”
Tử Linh vừa nói vừa đứng dậy khỏi chiếc xe lăn trong sự kinh ngạc của Mộ Dung tướng quân và Mộ Dung Ưu.
“Con vốn không bị thương mà đây chỉ là giả. Con làm thế cũng vì muốn làm cho đám người Lâm Thục Đoan mất cảnh giác. Vốn dĩ con không muốn lừa hai người.” – Tử Linh cúi mặt xuống, giọng nói càng ngày càng nhỏ.
“Còn gì nữa?” – Âm thanh uy nghiêm của Mộ Dung tướng quân vang lên.
“Còn nữa, con... chính là Hạ Băng.”
“Cái gì?” – Mộ Dung tướng quân cùng Mộ Dung Ưu đồng thanh.
Hạ Băng? Là Hạ Băng có thể đối đầu cùng với Phong Vương gia. Linh nhi/tiểu Linh nhi chính là Hạ Băng!!!
“Đây là thật?” – Mộ Dung Ưu nói.
“Đúng vậy, là thật. Lúc đầu vốn chỉ là đến đó vui chơi nhưng sau đó vì tên hầm băng di động kia quá đáng ghét cho nên mới...”
“Haiz, chỉ vì vậy mà con làm náo loạn cả hoàng cung luôn hay sao? Thì ra a đầu Hạ Băng mà ta giao cho đại ca con đi bắt lại chính là con. Vậy khoảng thời gian con mất tích cùng lúc Hạ Băng cũng không xuất hiện là chính vì lý do này. Giờ ta biết ăn nói sao với hoàng thượng đây?”
Mộ Dung tướng quân lấy tay xoa xoa mi tâm. Không ngờ nữ nhi mà mình vẫn nghĩ là nhu thuận lại là người làm ra chuyện tày đình này.
“Phụ thân, người không cần lo. Chuyện này con sẽ tự giải quyết.”
Tử Linh ngẩng đầu nhìn Mộ Dung tướng quân. Nàng biết với cương vị của phụ thân chắc chắn có rất nhiều trọng trách. Chuyện này đích thân nàng sẽ giải quyết ổn thỏa.
“Vậy đó là tất cả?...”
“Hả?”
Bỗng nhiên, Mộ Dung tướng quân bất ngờ nói một câu không đầu không đuôi khiến cho Tử Linh bất ngờ. Nàng ngẩng đầu lên thì chạm phải ánh mắt như có như không nhưng tràn ngập sắc bén của ông.
“Ý của ta con còn bao nhiêu bí mật muốn giấu ta cùng đại ca của con nữa. Nếu con đúng là Hạ Băng thì chắc hẳn võ công của con là do một cao thủ bậc nhất dạy cho. Người đó là ai?”
Giọng nói uy nghiêm của Mộ Dung tướng quân văng vẳng bên tai Tử Linh. Nàng cúi đầu im lặng không nói một tiếng nào. Không gian bỗng chốc trở nên im ắng lạ thường. Một lúc sau, tưởng chừng mọi chuyện cứ như vậy thì Tử Linh đột ngột ngẩng đầu lên. Ánh mắt kiên định của nàng chống lại ánh mắt sắc bén của Mộ Dung tướng quân.
“Xin phụ thân thứ lỗi nhưng con không thể nói. Bởi vì con không muốn bất luận kẻ nào đến gây phiền toái cho sư phụ.”
Giống! Qủa thật rất giống! Ánh mắt kiên định với quyết định của mình, cũng giống như Ngọc nhi vậy. Ngày trước, chính là là ánh mắt giống như thế này của Ngọc nhi mà ta lại có hy vọng sống một lần nữa.
“Mộ Dung Phục, ngươi là tên đáng ghét, thối tha, tàn nhẫn. Ta tuyệt đối không cho phép ngươi bắn con hươu này.”
“Mộ Dung Phục, ngươi không được chết. Ngươi mà dám chết thì ta tuyệt đối sẽ không chôn cất ngươi đàng hoàng đâu. Ta sẽ đem xác của ngươi bằm nhuyễn ra sau đó đem cho heo ăn.”
“Phục, ta yêu chàng. Cho dù có bị ma giáo trục xuất, bị phế hết võ công thì đã làm sao chứ. Đời này ta vẫn quyết sẽ làm nương tử của chàng.”
Ký ức năm xưa lại một lần nữa hiện hữu trong tâm trí của Mộ Dung tướng quân. Phảng phất như nó chỉ vừa mới xảy ra hôm qua. Ông nhắm mắt lại chìm đắm trong ký ức.
Trên môi nở một nụ cười lúc nào không hay, Mộ Dung tướng quân nhớ lại từng giây từng phút khi ở bên cạnh người mà mình yêu nhất. Người đã hy sinh tất cả cho mình nhưng đổi lại mình đã cho nàng ấy những gì chứ. Nếu có thì chính là sự cô đơn, sau cùng nàng ấy lại vì mình mà chịu nỗi oan uổng suốt mười năm. Đến lúc mất, ta và Ngọc nhi cũng chẳng được gặp nhau lần cuối.
Mộ Dung tướng quân mở mắt ra nhìn Tử Linh nhưng trong đó không còn chứa sự sắc bén nữa mà thay vào đó là sự từ ái.
Ngọc nhi, ta không còn cơ hội để bù đắp lại tất cả cho nàng. Nhưng nàng cứ yên tâm, ta sẽ dùng hết quãng đời còn lại để bảo vệ cho nữ nhi của hai ta.
“Thôi được rồi, nếu con đã không muốn nói thì ta cũng không ép nữa. Còn về chuyện Hạ Băng ta sẽ tìm cách giải quyết ổn thỏa.”
“A”
Tử Linh thật sự bất ngờ nha. Không ngờ phụ thân lại dễ dàng đồng ý như vậy. Nàng còn đang chuẩn bị tư thế trường kỳ kháng chiến nữa đây.
“Sao? Con có ý kiến gì với quyết định của ta à.”
“A, không... không, con nào dám. Chỉ là còn một chuyện con muốn nói ra.”
“Hử, chuyện gì?”
Tử Linh hít một hơi thật sâu để lấy dũng khí. Nàng đưa tay lên lấy cái mặt nạ mà mình đang đeo xuống. Phía dưới lớp mặt đó chính là một gương mặt tuyệt mỹ, trên trán là một đóa bạch liên màu trắng tinh khiết nhưng cũng không kém phần quyến rũ.
“Tiểu Linh nhi, gương mặt của muội?” – Mộ Dung Ưu kinh ngạc hô.
“Muội vốn không bị hủy dung. Lúc đầu muội làm vậy chỉ vì lúc đó muội điều tra được rằng phụ thân lấy Lâm Thục Đoan. Khi nghe được tin đó muội rất tức giận nhưng vì chuyện của mẫu thân nên muội mới cải trang để về phủ. Việc cải trang đã giúp muội tránh được việc làm cho Lâm Thục Đoan chú ý.”
“Ta hiểu cảm giác của muội lúc đó. Ban đầu, ta cũng vì chuyện phụ thân lấy Lâm Thục Đoan mà kiên quyết phản đối.”
Mộ Dung Ưu nói xong rồi cùng Tử Linh nhìn về phía Mộ Dung tướng quân. Nhìn thấy hai ánh nhìn oán trách của nhi tử và nhi nữ của mình, Mộ Dung tướng quân không kiềm chế được mà khóe môi khẽ giật giật.
“Ánh nhìn này của hai đứa là có ý gì? Ưu nhi, chẳng phải trong chuyện này ta đã nói rõ với con rồi sao? Trong chuyện này ta cũng là một thân bất đắc dĩ.”
“Nếu năm đó phụ thân không nói rõ thì con đã rời khỏi phủ tướng quân từ lâu rồi.”
Mộ Dung Ưu nhẹ nhàng nói. Tử Linh nhìn tới nhìn lui hai người. Rốt cuộc năm đó phụ thân đã nói gì với đại ca vậy.
“A, rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Con muốn biết sao?”
Mộ Dung Phục nhìn Tử Linh. Nàng thấy phụ thân có ý muốn kể chuyện xưa thì vội gật đầu lia lịa.
“Vậy hôm nay ta sẽ kể lại đầu đuôi sự việc năm xưa.”
Mộ Dung tướng quân nhắm mắt lại rồi bắt đầu kể lại mọi chuyện. Chuyện là năm đó, Mộ Dung tướng quân vừa tròn mười tám tuổi. Lúc đó, phụ thân của Mộ Dung tướng quân là lão tướng Mộ Dung Hán Minh vẫn luôn chinh chiến sa trường. Mỗi lần trở về thì lại luyện võ cho Mộ Dung tướng quân, mẫu thân của ông thì luôn một tay chăm lo cho phủ. Tuy rằng phu quân của mình quanh năm suốt tháng không ở trong phủ nhưng bà vẫn một lòng chăm lo không một chút oán than.
Nhưng mọi chuyện không mãi êm đềm như vậy, vì muốn gây áp lực cho lão tướng Mộ Dung Hán Minh với âm mưu tạo phản mà Ngô gia đã cho người thuê Nguyệt Cát bắt mẫu thân của Mộ Dung tướng quân. Nhưng lúc đó, chiến trường đang xảy ra chiến tranh nên Mộ Dung tướng quân đã không báo chuyện này cho lão tướng Mộ Dung Hán Minh mà quyết định một mình đi cứu mẫu thân. Cũng chính vì quyết định này nên dẫn đến mọi chuyện sau này.
“Nguyệt Cát chính là ma giáo trong giang hồ. Không chuyện ác gì là không làm, chỉ cần có người bỏ ngân lượng ra thuê thì Nguyệt Cát sẵn sàng làm hết. Mẫu thân của các con lúc đó chính là thánh nữ của Nguyệt Cát, còn ngoại công (ông ngoại) của các con chính là minh chủ của ma giáo. Tuy là thánh nữ nhưng nàng ấy không hề giống những kẻ khác trong Nguyệt Cát mà là một người vô cùng lương thiện.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT