Nhìn về hướng thân ảnh nhỏ nhắn biến mất, đa số đều không suy nghĩ nhiều nhưng có một số nhân vật trọng yếu lại ôm tâm tư riêng của mình.
Hoàng đế Lãnh Nhất Xuyên nhìn theo hướng đó mà mỉm cười. Đây là lần đầu tiên y thấy một nữ nhân gây đến hứng thú với bản thân như thế. Nàng ấy nhất định phải là của ta. (Tg: “Mơ đi”)
Phong vương Lãnh Nam Phong vẫn khuôn mặt lạnh lùng muôn thuở nhưng nếu ai chú ý kỹ sẽ thấy hắn khẽ nhếch môi cười. Hạ Băng phải không? Hãy để ta xem ngươi lợi hại như thế nào? Ta rất mong chờ đến tháng sau có thể gặp lại ngươi.
Thiên vương Lãnh Ngạo Thiên vẫn một bộ dạng rối rắm. Rốt cuộc thì chuyện tương tự như thế này hắn đã gặp ở đâu rồi nhỉ? Tại sao lại nhớ không ra chứ?
Mộ Dung tướng quân nhíu mày suy tư. Tiểu cô nương kia rốt cuộc là ai? Tại sao nhìn thấy tiểu cô nương này hắn lại ngỡ như thấy được Ngọc nhi. Thê tử hiền lương, dịu dàng mà hắn đã thất lạc 10 năm trước. Lúc đó do loạn lạc mà hắn đã để lạc mất thê tử và nữ nhi mới tròn 5 tuổi. Cả cuộc đời Mộ Dung Phục hắn không hổ thẹn với trời đất, với triều đình nhưng nỗi nhức nhối nhất trong lòng là đã để lạc mất thê tử và nử nhi. Không biết họ bây giờ đang sống ở đâu, tiểu cô nương kia cũng cỡ tuổi nữ nhi thất lạc của hắn. Chẳng lẽ tiểu cô nương này chính là.................
Mặc kệ những suy nghĩ của bọn họ đối với Tử Linh như thế đi nữa. Hiện giờ, Tử Linh đang về lại Vô Ảnh Huyết, có một số chuyện nàng cần phải điều tra cho rõ.
Vô Ảnh Huyết
Vèo
“Cung chủ, người đã về!” – Chu Tước nhìn thấy Tử Linh về thì ra nghênh đón.
“Thưa Cung chủ, tiểu Tuyết nhi đang bám theo Phó Cung chủ, Thanh Long ca và Huyền Vũ rồi ạ”
“Hả?”
Chu Tước đưa Tử Linh đến hậu viện thì liền nhìn thấy Tuyết nhi ‘yêu dấu’ của nàng đang mặt dày bám theo Phó Cung chủ Long Khiên, Thanh Long, Huyền Vũ. Có thể người khác không biết nhưng theo hiểu biết nhiều năm của nàng về Tuyết nhi thì cái máu háo sắc của nó lại nổi lên rồi. Mẹ nó, có cần phũ phàng như vậy không? Nó chẳng những không quan tâm chủ nhân đi đâu mà dám ở đây ve vãng mỹ nam. Thậm chí, lúc ba người kia về phòng nó còn lộ ra vẻ mặt phân vân không biết theo ai. Cuối cùng nó quyết định đi theo Phó Cung chủ Long Khiên đến khi tên kia vào phòng đóng cửa thì mới nuối tiếc mà về lại phòng dành cho Cung chủ.
Lão thiên gia, sao lại không cho sét đánh chết cái đứa háo sắc này đi!!!!!!!!!!!
“Cung... Cung chủ.” – Chu Tước nhìn thấy sắc mặt có xu hướng càng ngày càng đen của Tử Linh mà dè dặt.
“Thôi, chuyện này nói sau đi. Bây giờ, ta cần ngươi tra ngay một số tin tức. Sau đó báo cho cho ta càng sớm càng tốt.”
Tử Linh nói nhỏ vào tai Chu Tước những gì cần phân phó. Chu Tước nghe lệnh thì lập tức phóng đi.
Chu Tước đi rồi chỉ còn lại Tử Linh. Nàng đứng trong đình viện, ngước mắt lên nhìn ánh trăng. Nhìn nàng lúc này tỏa ra một khí tức cô độc, lạnh lẽo.
Chuyện năm đó nếu suy nghĩ kỹ lại thì có rất nhiều lỗ hỏng. Tại sao một phu nhân của đại tướng quân cao quý lại nhất quyết ra đi? Đã vậy còn nhất quyết che dấu tung tích, nếu 5 năm trước không xảy ra vụ cướp bóc, thảm sát cả làng kia thì chắc rằng mãi mãi mẫu thân cũng không bao giờ nói cho ta biết phụ thân ở đâu. Nhưng tại sao mẫu thân chỉ dẫn ta đi mà không dẫn theo ca ca theo cùng? Chuyện này nhất định ta phải làm rõ mới được.
Ký ức của thân thể này lúc còn ở Phủ tướng quân rất là mơ hồ. Hầu như những hình ảnh đó chỉ là cuộc sống hạnh phúc của trước đây. Còn tại sao mẫu thân yêu thương phụ thân như vậy lại bỏ đi mà không cho phụ thân tìm ra được thì trong ký ức hầu như là trắng xóa.
Cho dù là lý do nào đi chăng nữa thì ta nhất định phải tìm ra. Nếu chuyện này là có kẻ nhúng tay sắp đặt thì kẻ đó tốt hơn hết nên chuẩn bị tinh thần nhận lấy sự trả thù tàn khốc nhất của ta.
Mấy hôm sau
“Ngươi có nghe gì không? Nghe nói dạo gần đây mới xuất hiện một nơi gọi là Liên Thành Các. Trong đó bán rất nhiều y phục có kiểu dáng vô cùng kỳ lạ, nhưng những y phục đó thật sự rất đẹp và có giá cao đến nỗi chỉ có người quyền quý mới có thể mua. Nhưng nghe nói những phu nhân, tiểu thư quyền quý nhất cũng không ngại giá cả mà tranh nhau muốn có một bộ y phục ở đó thôi. Không chỉ có phu nhân và tiểu thư tới mua mà ngay cả những công tử danh gia cũng muốn y phục ở đó để tặng cho ái nhân.” – Nữ nhân giáp nói.
“Đâu chỉ có như thế, ta còn nghe nói Liên Thành Các mỗi tháng sẽ cho ra một dạng y phục hoàn toàn mới số lượng có hạn với giá gấp 3 lần những bộ y phục khác nhưng chỉ kéo dài trong năm ngày. Sau năm ngày, dạng y phục đó sẽ trở về đồng giá của những bộ y phục khác. Nhưng dù vậy, y phục của Liên Thành Các vẫn rất đắt khách. Vì lẽ đó nên Liên Thành Các đã làm ra thẻ khách hàng thân thiết để cho khách nhân. Thẻ đồng là thẻ thấp nhất được phát miễn phí cho khách nhân. Tiếp đến là thẻ bạc đáng giá ngàn lượng bạc mới có thể có được. Sau đó là thẻ vàng, khách nhân muốn có thì phải bỏ ra cả ngàn lượng vàng. Đặc biệt nhất chính là thẻ kim cương, nghe nói chưa có ai sở hữu được nó. Thẻ đồng, thẻ bạc thì có rất nhiều còn thẻ vàng thì rất ít. Riêng thẻ kim cương chỉ có duy nhất 10 thẻ, nghe nói người có thẻ này phải là người làm cho lão bản của Liên Thành Các cảm thấy thú vị mới được tặng.” – Nữ nhân Ất tiếp lời.
“Xì, chuyện đó có gì mới đâu chứ! Chuyện ta mới nghe được mới thật sự là tin sốt dẻo. Liên Thành Các vừa lên kế hoạch bắt đầu bán thêm trang sức mới lạ, độc đáo và vô cùng đẹp. Mỗi tháng khi ra dạng y phục mới sẽ đồng thời tung ra một bộ trang sức mới. Cứ ba tháng thì Liên Thành Các sẽ tổ chức một buổi đấu giá. Nghe nói rất nhiều người tìm cách để có được vé mời tham dự buổi đấu giá.” – Nữ nhân Bính khinh bỉ liếc nhìn nữ nhân Ất.
“Thật không? Thật không?” – Mọi người xung quanh bắt đầu nhao nhao lên.
“Đương nhiên là thật.” – Nữ nhân Đinh khẳng định.
Lời nữ nhân Đinh vừa dứt thì đám đông lập tức giải tán một cách nhanh chóng. Còn có thể nghe loáng thoáng tiếng nói của các nữ nhân rằng phải lập tức đến Liên Thành Các mua đồ. Thậm chí còn nghe một số tiếng nói của các công tử phải về nhà lấy tiền để mua đồ tặng cho ái nhân trong mộng.
“Thưa Cung chủ, Liên Thành Các đã đi vào hoạt động và đang rất được hoan nghênh. Mấy dạng y phục và trang sức mà Cung chủ thiết kế được rất nhiều danh gia coi trọng, thậm chí các nương nương trong cung cũng muốn có.” – Huyền Vũ cung kính báo tin cho Tử Linh.
“Hảo! Từ bây giờ Liên Thành Các giao cho Bạch Hổ tiếp quản.” – Tử Linh tay lật sổ sách vừa bàn giao.
“Tuân Lệnh!” – Bạch Hổ cung kính.
“Còn nữa, ngươi tìm cách tung tin rằng trong buổi đấu giá ba tháng một lần bộ y phục cuối cùng sẽ là cái do chính tay ta may.”
“Tuân lệnh!”
“Thanh Long, Huyền Vũ! Các ngươi cùng với Phó Cung chủ quản lý việc tình báo và ám sát của Vô Ảnh Huyết ở Vọng Nguyệt Quốc, Hoàng Kim Quốc và các chi nhánh ở các nước nhỏ khác. Nhưng nếu có chuyện gì nghiêm trọng thì phải báo cho ta biết trước. Riêng việc có người ủy thác đi ám sát thì phải điều tra kỹ càng, nếu đúng lý hợp tình thì nhận còn không thì không nhận. Tất cả đã nghe rõ chưa?” – Tử Linh nhìn về phía Long Khiên, Thanh Long, Huyền Vũ.
“Tuân lệnh”
“Hảo! Chu Tước, chuyện ta kêu ngươi điều tra thế nào rồi?”
“Cung chủ, thuộc hạ chỉ điều tra được một số tin tức. Còn ẩn tình mười năm trước thứ cho thuộc hạ vô năng. Mọi đầu mối đều bị chặn lại, có kẻ không muốn ai điều tra được về chuyện năm đó.” – Chu Tước rầu rĩ.
“Ngươi không cần lo lắng. Ta cũng đã biết trước chuyện này sẽ xảy ra. Ngươi đem những tin tức mà ngươi điều tra được nói cho ta.”
“Vâng! Thưa Cung chủ!”
Tử Linh nghe Chu Tước báo tin, càng nghe mặt nàng càng âm trầm. Nghe xong, sắc mặt của Tử Linh đã có thể đem so với đáy nồi. Nàng vung tay chưởng vào cái bàn ngay bên cạnh, dưới chưởng lực khổng lồ cái bàn đó lập tức trở thành bột phấn.
Rầm
“Thật quá đáng! Mẫu thân vừa mất tích ông ta liền lập thiếp. Vậy mà còn đi rêu rao tìm kiếm tung tích của mẫu thân. Chẳng lẽ ông ta muốn mẫu thân trở về sống kiếp chung chồng với nữ nhân khác hay sao chứ? Quả nhiên trên đời này không có nam nhân nào chung tình muôn thuở. Vướng vào lưới tình chỉ làm đau khổ mà thôi.”
“Cung chủ, xin người bình tĩnh. Thuộc hạ thấy Mộ Dung tướng quân thật sự yêu thương phu nhân. Ngài nghĩ thử xem Mộ Dung tướng quân ngoài việc lập thiếp và còn có thêm một nữ nhi thì ngài ấy vẫn không hề giao cái chức đại phu nhân cho nữ nhân kia. Nữ nhi của ả ta của chỉ mãi là Nhị tiểu thư chứ không phải là Đại tiểu thư. Nếu người kỹ càng xem xét lại thì sẽ thấy Mộ Dung tướng quân nổi tiếng là người ngàn chén không say tại sao lại có thể rượu vào loạn tính mà phải thú nữ nhân kia. Từ khi thú nữ nhân kia rồi có một nữ nhi thì ngài ấy không bao giờ đụng vào nữ nhân ấy thêm lần nào nữa mà chỉ một lòng canh giữ biên cương, những lúc về kinh thành thì chỉ lo tìm kiếm tung tích phu nhân.”
Nhìn thấy Tử Linh mất bình tĩnh, Long Khiên nhẹ nhàng nói rõ cho nàng những chỗ khúc mắc.
“Ý của huynh nói là có người tính kế để ông ta phải thú nữ nhân kia sao?”
Nhìn thấy Long Khiên nhẹ gật đầu. Tử Linh lâm vào trầm tư. Quả đúng như vậy, nếu suy nghĩ kỹ càng thì sẽ thấy có chỗ khúc mắc. Có lẽ chuyện này sẽ liên quan đến việc tại sao mẫu thân bỏ đi.
“Thôi được rồi! Chuyện này ta sẽ điều tra sau. Bây giờ ta sẽ vào Phủ tướng quân để lấy lại thứ mà ta và mẫu thân nên có. Còn Chu Tước, ngươi đi theo ta. Từ giờ ngươi có thân phận là nô tỳ thân cận của ta để vào Phủ tướng quân.”
“Tuân lệnh!”
“Được rồi, tất cả lui xuống đi!”
Tử Linh rời khỏi đại sảnh. Nàng về phòng ôm lấy đầu của Tuyết nhi.
“Tuyết nhi à, ngươi nói xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đây? Chắc chắn là vô cùng thú vị đây. Ta không chỉ đi gặp phụ thân với ca ca ‘yêu dấu’ mà còn có cả một nhị nương và một muội muội. ”
Tuyết nhi hướng đôi mắt nhìn Tử Linh như muốn nói chủ nhân cho con đi cùng với. Nhìn thấy ý trong mắt Tuyết nhi, Tử Linh chỉ mỉm cười dịu dàng lắc đầu.
“Không được đâu Tuyết nhi. Kỳ này ta sẽ đóng một vở kịch nên đành phải ủy khuất ngươi ở lại đây một thời gian. Mọi chuyện xong xuôi ta sẽ trở lại đem ngươi đi cùng.”
Thấy chủ nhân kiên quyết như vậy cuối cùng Tuyết nhi đành nhượng bộ. Nhưng đổi lại Tử Linh phải mua đùi dê nướng cho nó ăn. (Tg: “Ặc, còn có điều kiện nữa chứ.”)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT