Giang hồ mấy năm gần đây có gì náo nhiệt?

Là Mạc công tử xưng danh đệ nhất họa sư lui về ở ẩn?

Là Vô Ngạn sơn trang tẩy trắng, chỉ nhận làm ăn thông tin mà không giết người?

Hạ Tịch Mạn ngồi trên xích đu, nghe tiếng đàn du dương bên cạnh, không khỏi mỉm cười vỗ bụng. Cuộc sống, đôi khi chỉ mong thảnh thơi như vậy là được.

“Đứa nhỏ lại đạp sao?” Vô Ngạn dừng tiếng đàn, quay sang hỏi

“Ừ, con cũng sắp muốn ra rồi.”

Gần đến ngày lâm bồn, người trong phủ đặc biệt nóng vội, đặc biệt là Vô Ngạn. Vài năm trước, hắn cho người tới Miêu Cương tìm người. Nhưng dường như chỉ trong một đêm, Miêu tộc biến mất. Có người đưa lại cho hắn một bức thư, nói về tình cổ.

Là của hắn, sẽ không ai có thể dành được.

Hắn liếc nhìn bụng của Tịch Mạn, cảm thấy có chút khẩn trương. Bởi vì sách nói, tình cổ chuyển từ mẹ sang con gái. Nếu như mất đi tình cổ, Nàng có còn yêu hắn không? Có hận hắn chiếm giữ nàng bấy lâu không?

Hạ Tịch Mạn vỗ về bụng mình. Đây là con của nàng, là người thân thuộc máu mủ duy nhất của nàng. Nhiếp Tiểu Thiến nói tình cổ sẽ chuyển từ mẹ sang con, nhưng vốn dĩ nàng đâu có trúng cổ. Không biết phản ứng của hắn sẽ như thế nào? Bỗng dưng có chút ác ý thú vị muốn biết a. Nghĩ nghĩ, tự mỉm cười, lại không ngờ thấy bên dưới bỗng nặng trĩu, nàng thật sự không cười nổi rồi.

“Làm sao vậy?” Vô Ngạn khẩn trương

“Hình như ta sắp sinh…” Hạ Tịch Mạn thở đứt quãng

Vô Ngạn có chút thất thần, rồi bỗng choàng tỉnh, luống cuống kêu gọi mọi người.

Cả sơn trang loạn thành một đoàn. Buổi chiều Hạ Tịch Mạn được đưa vào sinh, đến nửa đêm, tiếng kêu xé ruột của sản phụ, tiếng khóc của trẻ con vang lên phá vỡ không khí khẩn trương.

“Chúc mừng lão gia, là con trai, nặng bốn cân.”

Vô Ngạn cứng ngắc nhận lấy cái bọc nhỏ. Đứa bé mới sinh nhăn nheo, mắt còn chưa mở, đỏ hỏn nằm trong tay hắn khiến hắn có chút lúng túng. Đây là con trai của hắn.

“Mạn Mạn thế nào rồi?” Hắn phục hồi tinh thần

“Phu nhân đã nằm nghỉ rồi.”

Dường như để kháng nghị vị cha vô trách nhiệm này, đứa bé trong lòng hắn khóc ré lên. Vô Ngạn nhíu mày có chút ghét bỏ. Đưa cho bà vú, ra lệnh thưởng xong, hắn nhẹ bước vào phòng.

“Con đâu? Là trai hay gái?”

“Đã cho đi bú rồi. Con trai, nặng bốn cân.” Giọng hắn nhu hòa

“Thật đáng tiếc, không phải con gái.” Nàng thở dài

“Mạn Mạn thích con gái sao?” hắn có chút cứng ngắc “Vậy sinh cho tới khi có con gái.”

Hạ Tịch Mạn nở nụ cười. Sau đó mệt mỏi mà ngủ thiếp đi. Vô Ngạn lại thở phào nhẹ nhõm. Tốt nhất đừng sinh con gái. Vì con gái, cũng đồng nghĩa với việc tình cổ sẽ truyền xuống. Mà đó là điều hắn không muốn nhất. Con người vốn ích kỉ, mà hắn, chỉ ích kỉ với tình yêu của nàng. Nhiều lúc hắn đắm chìm trong tình cảm này mà suýt quên đi nàng bị khống chế. Nhưng nếu không bị khống chế, nàng sẽ yêu hắn như vậy sao?

Mười năm tiếp theo, Hạ Tịch Mạn sinh thêm hai đứa con trai. Đặt tên lần lượt là Vô Tịch, Vô Dĩ, Vô Ngôn. Sau đó, nàng uống thuốc tuyệt dục.

“Vốn muốn có một cô con gái, nhưng có lẽ chẳng còn cơ hội.” Tịch Mạn tiếc nuối thở dài.

“Vậy nhận một đứa về nuôi.” Vô Ngạn có chút vui vẻ

“Người ta nói con gái là tình nhân kiếp trước của cha. Ta đoán chín phần mười kiếp trước chàng là hòa thượng thanh tâm quả dục nên không có nổi một cô nhân tình nào.” Hạ Tịch Mạn liếc mắt “Bỗng dưng muốn đi tìm một cô tình nhân nhỏ sao?”

“Nào có a.” Vô Ngạn vô tội nói “Ta chỉ có mình nàng.”

“Miệng thật ngọt.”

Mười năm rồi lại mười năm, con của hai người đã trở thành tân thế hệ đại hiệp mới, mà đứa lớn nhất cũng có con rồi, Hạ Tịch Mạn cùng Vô Ngạn lại tiếp tục ngao du trời nam đất bắc.

Hai người cùng dấu trong mình tâm tư, sợ một ngày người kia phát hiện, sẽ không như bây giờ nên đối xử với nhau lúc nào cũng ân cần ngọt ngào. Họ mang cho nhau những thứ tốt đẹp nhất, cuối cùng mãn nguyện mỉm cười chôn sâu bí mật xuống mồ.

Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play