“Vũ nhi đó ư?” Chàng không quay đầu, hoá ra chàng biết đằng sau có người, nhìn tư thế của chàng, dường như là đặc biệt đang đợi tôi, “Vâng, là em đây…” Tôi cất giọng chua xót, Ngọc Hoán hơi khẽ quay đầu, ánh mắt đau đớn, mấy ngày không thấy, cả người chàng tiều tuỵ đi rất nhiều, mặt sạm lại, lòng tôi đau quá đưa tay xoa xoa mặt vàng vọt của chàng. Hai người không nói gì, chỉ dùng ánh mắt thống khổ nói cho đối phương biết nỗi khổ sở phải chịu đựng, tôi si ngốc nhìn chàng, đồng thời lao mình vào trong lòng chàng, ôm chặt lấy, thật lâu, nghe tiếng chàng nhẹ giọng nói, “Vũ nhi, ta không muốn cách xa nàng…Ta thực luyến tiếc…”

Tôi khẽ nấc lên, lại ôm chặt lấy chàng, “Em biết! Em đều biết cả rồi….” Người si tình như thế, tôi nỡ nào lại nhẫn tâm như trước bỏ lại chàng cơ chứ? Có nhiều lúc bên người thực yếu ớt, cho dù vẻ ngoài chàng được trang bị kiên cường bao nhiêu chăng nữa.

“Lúc nàng nói những lời đó, ta có cảm giác như toàn bộ sinh mệnh đã mất đi hết hy vọng, vì tương lai của ta đã đặt hết lên nàng rồi, mất đi nàng, cuộc sống của ta đã mất đi mục tiêu! Vũ nhi à…Nàng có nguyện ý cùng ta đối mặt không?”

Nước mắt đã sơm rơi xuống thánh thót như những hạt ngọc, từng giọt từng giọt lăn xuống, hoá ra Ngọc Hoán và tôi giống nhau, mang đối phương trở thành tương lai cuộc sống, mất đi chàng, tôi cũng không biết làm sao, nhưng mà, tôi đang nghĩ đến cha mẹ lớn tuổi của chàng, vẫn còn có công chúa của chàng đang kiên nhẫn đợi chàng nữa, còn có Long Kỳ, phụ thân chàng chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình, còn công chúa cũng không từ bỏ ý đò, hơn nữa có Long Kỳ chặn đứng, tôi không biết lần này đồng ý với chàng là hại chàng hay cứu chàng nữa. Tôi thật sự khó lựa chọn quá.

Ngọc Hoán giúp tôi lau nước mắt, nhìn vẻ mặt tôi tràn đầy nước mắt mêng mang, đau lòng bảo, “đừng khóc, ngày mai chúng ta cùng đi gặp Hoàng thượng, bảo ngài tác chủ cho chúng ta!”

Tôi hoảng sợ, vừa khóc vừa nói, “Ngài ấy không phải đã đồng ý rồi sao?” Ngọc Hoán thở dài, “Chúng ta cùng đi gặp mặt ngài ấy lần cuối cùng đi! Ta nghĩ tốt rồi, nếu không được, ta sẽ từ quan về quê, cùng nàng sống một cuộc sống bình thường”

Lòng tôi hoảng sợ, Ngọc Hoán vì nguyện vọng của tôi mà buông cho toàn bộ công danh lợi lợi đã cực khổ bấy lâu mới có được ư? Đừng….Đừng mà…Tôi ra sức lắc lầu, che miệng chàng lại, “Đừng mà, đừng nói những lời như thế nữa, em nguyện cùng chàng đi gặp Hoàng thượng là được, nhưng trăm ngàn lần đừng níu tới chuyện ẩn lui nha, chàng còn trẻ tuổi như vậy, chàng còn có khát vọng của chàng, em không muốn chàng vì em mà trở thành một dân chúng bình thường đâu! Em sẽ tự trách mình tới chết đó…”

Ngọc Hoán lại che miệng tôi lại, khe khẽ thở dài, “Không cho phép nàng tự trách mình! Ta không nói là được chứ gì”

Ngọc Hoán kiên quyết làm cho tôi kinh ngạc vô cùng, nếu chàng mà biến thành dân chúng bình thường, cha mẹ chàng nhất định sẽ đau lòng vô cùng, chàng sẽ bị cả triều văn võ bá quan nhạo báng, thậm chí là đắc tội với Long Kỳ nữa. Nghĩ vậy mà cả người tôi rét run, cho dù tôi có lựa chọn rời chàng mà đi, thì cũng không thể làm cho chàng bêu danh như thế được.

Lòng tôi đã hạ quyết tâm rồi, không thành công không xả thân, nếu thực phải rời đi tôi tuyệt đối sẽ không mềm lòng.

Hiện giờ tôi lo là đi gặp Hoàng Thượng thôi. Tôi sợ phải nhìn thấy hắn, đáy lòng vô cùng sợ hãi. TRên thế giới này gặp ai cũng được, duy nhất có hắn lòng tôi không thể đụng vào nỗi đau, tôi không dám ngẫm nghĩ tưởng tượng cảnh tôi và Ngọc Hoán cùng đến cầu xin. Không dám nghĩ đến mặt hắn sẽ thế nào, tóm lại, tôi chẳng ôm một tia hy vọng nào, coi như bồi Ngọc Hoán chết tâm đi thôi! Trong lòng tôi thầm tham.

Sáng sớm hôm sau, chúng tôi cưỡi ngực trở về kinh, tâm tình Ngọc Hoán tốt hơn rất nhiều. Chúng tôi cùng nói chuyện trong quán trà, nhưng trong lòng hai người lại vừa âm thầm sốt ruột và bất an.

Khi chúng tôi đến kinh thành, ở cửa thành đã nhìn thấy gia đinh của Quá phủ canh giữ một bên. Vừa nhìn thấy Ngọc Hoán thì vừa mừng vừa lo, vội vàng chạy đi báo tin vui trong phủ. Lúc nào trong phủ, Ngọc Hoán nắm chặt lấy tay tôi, cho tôi ánh mắt cổ vũ, tôi nhìn chàng gật đầu mỉm cười. Sắc mặt Quá đại nhân không cần phải nói trông rất âm trầm doạ người, Quá phu nhân thì vẻ mặt tiều tuỵ ngồi một bên, xem lần này Ngọc Hoán trốn đo đã gây cho gia đình họ khá nhiều thương tổn.

Tôi không dám ngẩng đầu lên, luôn luôn quỳ lạy đằng sau họ, đứng lui trong đại sảnh. Quá đại nhân lúc đầu làm khó dễ, giọng nói run run, “Ngươi đồ con bất hiếu, thể diện nhà họ Quá đã bị ngươi làm cho mất hết rồi, ngươi còn vác mặt trở về….Khụ…” Giọng điệu vô cùng kích động, ông ho khan rất mạnh, Quá phu nhân vội vàng giúp ông nhuận khí, Quá phu nhân thở dài, “Hoán nhi à, Con đừng có làm cho cha con tức giận nữa, ổng vì chuyện của con mà bệnh tình lại nặng thêm rồi!”

Tôi ở trong Quá phủ cũng nghe nói Quá đại nhân hình như bị mặc bệnh, căn cứ chứng bệnh tôi đại khái đoán được là chứng bệnh tim, không thể bị kích động và động tình mạnh, xem ra thì chuyện tôi và Ngọc Hoán đã làm cho chứng bệnh của ông tái phát nặng thêm rồi, lòng ta cũng áy náy lắm. Quá đại nhân nếu có mệnh hệ nào thì cuộc đời của tôi thực khó khăn lắm ha! Ngọc Hoán đi tới giúp đỡ, “Thực xin lỗi cha, con bất hiếu!”

Quá đại nhân đưa tay ra nắm lấy tay Ngọc Hoán, “Không cần ngươi lo, coi như ta vô phúc có con trai như ngươi, ngươi không dám nói một tiếng thì đào hôn, thể diện hoàng gia còn có chỗ nào mà gỡ nữa hả? Danh sự Cầm công chúa đều bị ngươi phá hỏng hết rồi, nàng đã vì ngươi mà khóc ba ngày ba đêm, ruột gan đứt từng khúc, ngươi giỏi lắm, thế mà lại cùng nàng ta đi tiêu dao chỗ nào…” Nói xong ánh mắt Quá đại nhân oán hận nhìn tôi. Tôi bỗng chốc ngây người, sắc mặt Ngọc Hoán khốn khó nhìn, “Cha, chuyện này không liên qua Vũ nhi, người đừng oan uổng tới nàng ấy! Đều là lỗi của con hết”

Quá đại nhân không đợi Ngọc Hoán giải thích xong đã giận dữ hét lên, “ Không cần nói thêm nữa, CẦm công chúa có chỗ nào không tốt, nàng có chỗ nào không xứng với ngươi, thế mà ngươi lại coi thường thường nàng, ngươi loại đắc tội như vậy, tự ngươi đi nói cho rõ đi…Khụ…”

Lời nói Quá đại nhân như quả đạn nổ giữa ban ngày, sự tồn tại của tôi càng làm ông thêm căm tức. Xem ra tôi xuất hiện không đúng lúc rồi, nhưng mà chuyện ấm ức nhỏ đó không là gì, vì Ngọc Hoán tôi tuyệt đối sẽ không vì lúc này mà đi tức giận ông ấy. Thực ra tôi chỉ hy vọng Long Kỳ có thể thuyết phục được Ngọc Hoán, làm cho chàng và Cầm công chúa cùng bên nhau, chuyện đắc tội như vậy tôi thừa nhận thực khổ sở lắm.

Ngọc hoán nhỏ giọng an ủi Quá đại nhân, “Cha, người phải coi trọng thân thể, con lập tức vào cũng giải thích với Hoàng thượng!”

Quá đại nhân chán nản nhắm mắt lại, phất phất tay áo, Quá phu nhân bảo, “Đi thôi…đi thôi…Đừng để cho cha con thất vọng lần nữa”

Ngọc Hoán hồi phục tinh thần kéo tôi đi. Tôi ngây ngốc như con gà gỗ cứ để mặt chàng kéo ra khỏi phủ. Lòng tôi thực khổ sở lắm, cũng thực ấm ức vô cùng, nhưng tôi muốn nhịn, tôi không thể yếu đuối, tôi không thể gây thêm đau xót cho Ngọc Hoán nữa.

Tôi nhìn chàng cười cười, “Yên tâm đi! Hoàng thượng nhất định sẽ đồng ý mà!”

Ngọc Hoán gật gật đầu, vào hoàng cung là cả một đoạn đường thật dài. Tôi nghĩ rất nhiều, về Long Kỳ, về Ngọc Hoán, về sau nãư, lòng tôi cực kỳ hỗn loạn, như thế này đến cũng phát sinh chuyện gì, lòng tôi cũng không rõ ràng lắm, có lẽ, chắc Long Kỳ sẽ trị tội Ngọc Hoán, cũng có thể Long Kỳ không muốn gặp. Lòng tôi thấy bất ổn, Ngọc Hoán đứng trước cửa cung điện nói với thái giám đứng ngoài, “Hà công công, xin giúp thông tri cho Hoàng thượng, tội thần Ngọc Hoán cầu kiến!”

Tôi nghe tới tên Hà công công thì giật mình, ngước mắt nhìn, thấy khuôn mặt quen thuộc xuất hiện, hoá ra Hà công công là thái giám của Long Kỳ, Hà công công cũng nhìn thấy tôi, trừng mắt kinh ngạc, chỉ vào tôi, “Cô….”

Tôi không muốn làm cho Ngọc Hoán hiểu lầm, nói nhanh một câu, “Chúng tôi muốn gặp Hoàng thượng!” Hà công công nghĩ là tôi đã chào hỏi ông rồi nên gật gật đầu, vào trong phòng.

Một lát sau thì ông đi ra, nhìn chúng tôi gật gật đầu, “Vào đi thôi! Nhưng mà…aizzz,…sao mà…Quá Ngcọc Hoán à, sao ngươi lại phạm phải sai lầm như vậy chứ…Mấy ngày nay tâm tình hoàng thượng xấu lắm, ngươi cẩn thận chút đừng có chọc giận cho ngài ấy tức đó nha!”

Ngọc Hoán gật gật đầu, “làm phiền Hà công công rồi, đa tạ đã nhắc nhở!”

LÒng tôi lại càng bất an hơn, nghĩ mà tim đập lụp bụp, tôi đi theo Ngọc Hoán tiến vào trong phòng dát vàng sáng loáng, ánh mắt tôi cũng không dám liếc xem nhiều, cùng quỳ với Ngọc Hoán, “Thần tham kiến Hoàng thượng! Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế”

“Dân nữ Diệp Vũ tham kiến Hoàng thượng!” Bốn phía lặng thinh không tiếng động, tôi và Ngọc Hoán vẫn quỳ trên sàn không thể đứng dậy, một lúc sau trên đại điên truyền đến một tiếng không ra vui không ra giận, “Bình thân!”

Tôi và Ngọc Hoán đứng lên, cúi đầu, theo lễ không dám nhìn ra xunh quanh, Ngọc Hoán vòng tay nói, “Bẩm Hoàng thượng, tội thần tự đến lĩnh tội!”

Giọng nói của người trên đại điện có chút kích động, đập bụp một nhất trên bàn, “Quá Ngọc Hoán to gan, ngươi còn biết trở về sao, thể diện hoàng gia đã bị ngươi làm cho mất mặt hết rồi! Ngươi còn gì để nói nữa?”

Không khí trong điện như ngưng lại giống như là cửa lạnh tầng thứ chín vậy, độ ấm bị đóng băng tới cực điểm ép cho người ta thực không thở nổi. Lòng tôi sợ hãi run rẩy, Long Kỳ so với trong tưởng tượng thực phẫn nộ kinh khủng, nhưng Ngọc Hoán thì lại rất bình thĩnh, “Bẩm Hoàng thượng, hôn sự của ta và Cầm công chúa xin hoàng thượng huỷ đi, vi thần cho rằng vi thần không có điểm nào xứng với Cầm công chúa trân quý được, làm Cầm công chúa uỷ thân cho vi thần, vi thần thực sự là người không đảm đương nổi! Xin Hoàng thượng thành toàn”

Tôi không dám ngẩng đầu lên, cũng không nhìn thấy biểu hiện của Long Kỳ, chỉ là tận đáy lòng hy vọng hai người sẽ không xảy ra thêm xung đột nào nữa!

Lòng Kỳ lạnh lùng một tiếng, “Đủ rồi! Nàng ta là ai?” Tôi nghe thấy nói đến mình thì giật mình hoảng sợ ngẩng đầu lên, nhìn thấy một đôi mắt đang nhìn chòng chọc mình, sắc mặt giận dữ giấu trong tròng mắt, hai môi mím chặt thành đường thẳng, hơi hơi cong cong lên hình cánh cung, mắt sáng như sao, ẩn sự tàn lãnh.

Ngọc Hoán kéo tay tôi hoàn toàn không thấy sự tức giận của Long Kỳ, “Bẩm Hoàng thượng, nàng là cô gái vi thần yêu, vi thần kiếp này duy nhất chỉ cưới mình nàng ấy, kính xin Hoàng thượng thu hồi hôn sự của vi thần với Cầm công chúa, thành toàn cho tại hạ!”

Giọng Ngọc Hoán kiên định mà chấp nhất, Long Kỳ nheo mắt, lướt qua trên người tôi, làm tôi cho có một áp lực tới không thở nổi, tôi ngẩng đầu cố nhìn chằm chằm vào mắt hắn, Lòng Kỳ nghiêng mặt , không nhìn thẳng vào tôi, thản nhiên bảo, “TRẫm có vấn đề muốn hỏi ngươi! Cô gái trước mắt ngươi đẹp hơn so với Hoàng muội của trẫm sao?”

Lòng tôi chấn động, ý Long Kỳ ở đây là gì vậy? Ngọc Hoán bình tĩnh trả lời, “Bẩm Hoàng thượng, cá nhân người đẹp hay xấu không thể dùng lời để nói cho hết được, Cầm công chúa cao quý, tất nhiên là người trong biển phượng rồi, nàng ấy và Vũ nhi mỗi người một vẻ, Vũ nhi là một dạng khác không giống vậy”

Long Kỳ bí hiểm liếc xéo mắt nhìn tôi một cái, “Vậy ha, nói vậy, Cầm nhi nhà chúng ta là chướng mắt ngươi sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play