Tôi nghĩ tới kế tiếp sẽ có một chuỗi giải thích dài dòng, nói rõ quan hệ của hắn và Thu Nhi trong đó, nhưng hắn không nói gì, chỉ quăng ra một câu, “Vừa rồi cô đi đâu thế?”

Tôi không hiểu sao dâng lên một cơn giận dữ, liếc trắng mắt, “Ai cần anh lo chứ, anh chỉ cần quản anh cho tốt là được rồi!” Long Kỳ không hờn giận nhăn mày lại, “Ta chỉ quan tâm đến sự an toàn của cô thôi! Không muốn cô gặp chuyện không may”

Tôi hừ khẽ một tiếng, ngồi ghé trên mép giường, trong lòng nghĩ loạn lên, ai thèm chứ!

Lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa, Long Kỳ đi ra ngoài. Tại sao có thể như vậy chứ?

Tôi nhớ lại, Thu Nhi gần gũi nhất vẫn là Trương Ngũ ca, Long Kỳ và Thu Nhi rất ít khi nói chuyện với nhau, sao lại có thể gần nhau được chứ?

Nhưng mà giống Long Kỳ một người đàn ông xuất sắc như vậy rất dễ dàng trêu chọc những cô thiếu nữ ngây thơ. Tôi xoa xoa mặt mình, ngồi trên giường suy nghĩ rất lâu, thế nào cũng nghĩ không ra cái gì, thực sự thấy rất kỳ lạ.

Từ thời khắc đó bắt đầu, Thu Nhi chẳng còn coi tôi là bạn nữa, không còn giống lúc trước ngoan hiền dịu dàng, làm tôi dở khóc dở cười, không biết là biểu hiện ra sao nữa. Xem hành động của Thu Nhi rõ ràng là muốn so với tôi rồi!

Muốn so với tôi cái gì chứ? So vị trí ở trong lòng Long Kỳ sao?

Tôi cũng không thèm để bụng, thấy Thu Nhi bưng trà lên lầu, tôi đi theo lên, Thu Nhi quay đầu kinh ngạc liếc nhìn tôi một cái, giọng có chút lãnh đạm, “Tỷ tỷ đi theo làm cái gì?”

“Thu Nhi….Chúng ta có chuyện gì hiểu lầm sao?” Tôi nghĩ muốn hoá giải sự hiểu lầm giữa chúng tôi. Mắt Thu Nhi cười đẹp, “Hiểu lầm à? Ta và cô từ đầu đã phát sinh hiểu lầm rồi, cô không biết sao?”

Điều này làm tôi thực sự tròn mắt, tôi cau mày, dùng ánh mắt tìm tòi hỏi nàng ta, Thu Nhi hừ lạnh một cái xoay người đi vào trong phòng Long Kỳ. Tôi kinh ngạc đứng tại chỗ, rốt cục tôi đã đắc tội với cô ta ở đâu vậy kìa?

Lãnh Phù và Viêm Hoả tới bữa tối mới thấy xuất hiện bên bàn, hai người toàn thân phong trần chắc đã đi khá lâu, cơm nước xong thì về phòng nghỉ ngơi. Tôi ngồi trước cửa quán quanh bếp sưởi lửa. Long Kỳ và Thu Nhi thì chẳng thấy bóng dáng rồi. Tôi thấy nhàm chán quá, đúng lúc này bên ngoài có tiếng Cao Y Mã gọi to, “Ôi muội muội à, sao muội lại ngồi một mình ở chỗ này thế, tướng công nhà muội đâu?”

Tôi nhìn về phía bà ta vui vẻ, “Ngài ấy ở trên lầu! Tỷ tỷ lại đây sưởi ấm đi!” Tôi dịch ra, Cao Y Mã ngồi xuống bên cạnh tôi, lập tức tung đề tài ra, “Tướng công nhà muội cũng thật là, bỏ lại một mình Phu nhân ở trên lầu làm cái gì chứ!”

Tôi lập tức nghĩ đến cảnh Thu Nhi và Long Kỳ đều ở trên lầu , cũng không biết nói gì, hít một hơi bảo, “Tướng công nhà muội ở trên lầu đọc sách, ngài ấy đang chuẩn bị thi cử lấy công danh!”

Cao Y Mã lập tức sợ hãi than lên, “Tướng công nhà muội vẫn là đại tài tử ha! Ta thực hâm mộ muội quá, vừa có nha hoàn hầu hạ, lại vừa có tướng công lại vĩ đại như vậy, muội nhất định là hạnh phúc quá đi!”

Bà ta càng nói càng say sưa, đến câu cuối tôi nghe mà thấy nổi cả da gà, tôi nhìn bà ta cười, “Tỷ tỷ à, muội không ngồi với tỷ được, muội muốn bưng trà lên cho tướng công, chắc ngài ấy khát nước rồi”

Tôi đứng dậy rời đi, lại nghe thấy tiếng Cao Y Mã thì thào, “Xem ra tướng công của nàng thực hạnh phúc lắm”

Tôi bưng trà bước từng bước lên lầu, trong phòng Long Kỳ vẫn còn ánh nến sáng, bọn họ đang làm cái gì nhỉ? Tôi âm thầm phỏng đoán, vừa tới sát cửa chợt nghe thấy tiếng Thu Nhi trong phòng, “Ta có thể giúp ngài lấy được chứng cớ, chỉ cần ngài đáp ứng điều kiện của ta!”

Bọn họ đang làm giao dịch sao? Tôi giật mình tại cửa, trở thành một vị thần giữ cửa, tiếp đó chẳng có tiếng nói nào nữa, im lặng, một lát sau tiếng Long Kỳ vang lên, cũng là nói với tôi, “Cô đứng ở cửa làm gì đó? Sao còn chưa tiến vào?”

Hắn phát hiện ra tôi rồi, tôi đẩy cửa ra, nhìn thấy Thu Nhi đang đứng bên cạnh Long Kỳ, vẻ mặt không hờn giận trừng mắt nhìn tôi. Tôi muốn cân bằng tâm tính, buông trà, “Các người nói chuyện chắc mệt rồi ha! Tới uống miếng nước nào!”

Thu Nhi lạnh lùng quét mắt liếc tôi một cái, đi ra cửa. Tôi nhìn theo bóng nàng ta mà thấy hoang mang vô cùng, cảm thấy rất chi là giận, thực không hiểu một phụ nữ bán mình chôn cất cha sao lại biến thành như vậy chứ?

Uổng công tôi một đường tới giờ cẩn thận chiếu cố nàng ta, thế mà nàng ta cũng chẳng thấy có chút tâm tư cảm ơn sao?

Ngay từ đầu tôi đã lấy tình cảm chị em để đối đãi cô ta, đã bao giờ bạc đãi cô ta đâu?

Thực tức chết đi mà, tốt bụng lại biến thành lòng lang dạ thú, “Nè, các người đang có chuyện gì gạt tôi phải không?”

Tôi soi cái vẻ mặt của Long Kỳ ra vẻ cao thâm khó hiểu kia, hình như hắn cũng có phần nha. Long Kỳ nhìn sâu vào tôi, “Cô chắc không muốn biết đâu!”

Làm sao tôi lại không muốn biết chứ? Mặc kệ xảy ra chuyện gì tôi cũng đều phải biết. Tôi làm mặt lạnh, hướng bức hắn, “Tóm lại là có chuyện gì? Chả nhẽ là chuyện ban ngày chúng ta bị người đuổi giết sao?” Tôi đoán chắc là sự kiện này thôi. Long Kỳ lắc đầu, “Là về thân phận Thu Nhi!” Tôi hoảng sợ, gì cơ? Thân phận Thu Nhi ư? Tôi nhíu mày, “Nàng ta có thân phận gì?”

“Nàng ta là con gái của quốc vương Đột Quyết, là thân phận quận chúa!” Long Kỳ không mặn không nhạt phun ra. Tôi cả kinh nhảy dựng lên, có nhầm không đây? Thu Nhi là người Đột Quyết à? Nhưng đáy lòng tôi lại thấy nghi hoặc, tôi không dám tin, không ngờ thân phận Thu Nhi lại là quận chúa, nàng ta ư? Nàng ta tiếp cận chúng tôi là có ý đồ gì?

Bị người đùa bỡn làm tôi thấy rất khó chịu, tôi lắc lắc đầu, “Thế Thu Nhi thực là ai? Thế thi thể nằm trên mặt đất kia là ai?”

Tôi nghĩ lại cảnh cứu Thu Nhi kia, kiểu gì cũng thấy không giỗng diễn trò, nhưng mà, vóc dáng Thu Nhi thực sự rất đẹp, trên người nàng ta khí chất căn bản không phải người dân bình thường so được. Cái loại công chúa hoa lệ thế này, chả lẽ tất cả đều là sự thật ư?

“Thu Nhi đúng là có người này, nhưng không rõ là đi đâu rồi, còn thi thể kia cũng không phải giả, là phụ thân của Thu Nhi thật”

Mỗi một lời phân tích của Long Kỳ, tôi nghe thấy mà nổi trận lôi đình, nắm chặt tay, chỉ còn kém một nước là tung một đấm thôi, “Anh đã biết từ khi nào rồi hả?” Tôi oán hận nhìn chằm chằm Long Kỳ, biến tôi thành kẻ ngốc lâu như vậy, hắn cũng chẳng nói một câu, hắn coi tôi là gì vậy cà?

Long Kỳ quay đầu nhìn tôi cười yếu ớt, “Ngay từ đầu ta đã biết rồi!” Tôi sắp phát điên lên nè, nhìn hắn quát, “Thế vì sao không nói cho tôi biết hả!”

Tôi chỉ biết Long Kỳ tuyệt đối không ngồi yên, đối với chuyện người xa lạ tiếp cận chắc chắn có hành động rồi, nhưng hiện giờ hắn lại hợp tác với cả người khác để lừa gạt cả tôi, tuyệt đối không thể tha thứ được. Long Kỳ lắc lắc đầu, nhìn chằm chằm vào tôi, “Cô rất thiện lương, tốt xấu trong lúc đó cũng không phân biệt được, suốt dọc đường đi cô lúc nào cũng để tâm bảo vệ cho Thu Nhi, ta sao lại nỡ làmtổn thương lòng của cô chứ!”

Tôi chẳng thèm nghĩ gì trừng mắt nhìn hắn, “Anh châm chọc tôi đấy à, rõ ràng thấy tôi đối xử tốt với kẻ địch mà cũng không nhắc tôi! Đến cuối cùng chả nhẽ không làm tổn thương lòng của tôi chắc?” Tôi giận tới mức cả người phát run lên, ngẫm lại Thu Nhi rõ ràng là thân phận quận chúa thế mà còn giả vờ yếu đuối nhu nhược, tôi thực sự là một kẻ ngốc quá mà, ngốc không tưởng nổi.

Trên đỉnh đầu tôi có vẻ bốc khói, một luồng chua xót nẩy lên trong lòng, “Tôi hận anh!” Tôi rống lên về phía hắn, đạp cửa xông ra, chỉ nghe thấy tiếng Long Kỳ gọi thảng thốt đằng sau, “Diệp Vũ!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play