Hứa Kiệt cúi đầu, trầm giọng nói. “Xin lỗi.”

Vẻ mặt biến đổi, Nhậm Lịch nhịn không được mà cả giận. “Con có biết vì con mà ta phải đánh đổi những gì không? Công ty của ta, tâm huyết của ta đều đã bị Hứa Quan Hạo phá hủy, chỉ vì con, mà con lại tình nguyện ở lại với nó, chẳng lẽ con còn chưa biết tâm tư của nó hay sao? Con tình nguyện ở cùng với một thằng đồng tính biến thái chứ không về cùng với ta.”

“Thôi đi!” Lời Nhậm Lịch nói khiến Hứa Kiệt sửng sốt, sau đó lạnh lùng quát.

“Nếu con không theo ta trở lại, ta sẽ kiện Hứa Quan Hạo dụ dỗ trẻ vị thành niên, tố cáo nó là một thằng *** loạn, cho dù không thể để nó ngồi tù, ta cũng phải phá hủy danh tiếng của nó, con nghĩ kỹ đi, chẳng phải ta ép con đâu, bây giờ con cùng ta trở lại, những gì Hứa Quan Hạo làm cho con, ta đều có thể làm, tương lai con sẽ là người thừa kế của ta, tài sản của Nhậm gia mà ta có, sau này sẽ đều thuộc về con, còn Hứa Quan Hạo, nó cho con được cái gì, thậm chí con và nó còn chẳng có quan hệ, nó chỉ làm người giám hộ của con cho đến năm con mười tám thôi. Tương lai thì sao, ai nói được? Hơn nữa nó còn ôm tình cảm sai trái với con, bây giờ nó nuôi con cũng chỉ để thỏa mãn tâm tư của mình, con nguyện ý ở bên nó sao, cả đời làm nô lệ cho Hứa Quan Hạo sao?”

Bởi vì lời Nhậm Lịch nói, Hứa Kiệt ném cái ly trong tay xuống đất, hai mắt lạnh băng nhìn Nhậm Lịch trước mặt, đợi ông ta nói xong thì đi tới trực tiếp đánh một cái vào bụng ông, sau đó lạnh lùng rời đi.

Quay lại căn phòng, Hứa Kiệt ngay lập tức nhìn thấy Hứa Quan Hạo đang cười đùa nói chuyện cùng mọi người, phẫn nộ trong lòng cũng tan chút ít.

Cậu tìm đến sô pha gần đó ngồi, sau đó lấy một ly rượu trái cây từ trong tay người phục vụ, vừa uống vừa nhìn Hứa Quan Hạo cách đó không xa.

“Hứa Kiệt.”

Thấy có người lại gần, Hứa Kiệt đưa mắt nhìn. “Xin chào.”

Thần sắc có chút do dự, Lý Đồng ngồi xuống bên cạnh Hứa Kiệt, cô vốn nghĩ Hứa Kiệt thấy mình sẽ giật mình. “Cậu sao vậy? Tớ thấy cậu…” Thấy Hứa Kiệt mặt không đổi sắc, ánh nhìn cũng rất lạnh lùng, Lý Đồng do dự cất lời.

“Mình không sao, cảm ơn đã quan tâm.” Hứa Kiệt lễ phép nói một câu, khiến Lý Đồng không biết nói gì hơn, đành ngượng ngùng uống nước trái cây.

Đến giữa buổi tiệc, Lưu Minh đi lên phát biểu, sau đó mời cha mình lên nói vài lời.

Lúc Lưu lão gia đứng lên phát biểu, Hứa Quan Hạo chào mọi người rồi đi tới trước mặt Hứa Kiệt.

Bởi vì uống rượu, sắc mặt Hứa Quan Hạo có hơi ửng đỏ, anh vừa đi tới chỗ Hứa Kiệt thì nhẹ cười.

Hứa Quan Hạo nhìn ly rượu trong tay cậu, nói. “Rượu trái cây à, lát nữa em nên thử uống rượu đỏ ở đây, rất ngon, uống một chút cũng không sao.”

Lời Nhậm Lịch nói ban nãy khiến Hứa Kiệt không khỏi cảm thấy tức giận, đặc biệt là những lời ông nói về Hứa Quan Hạo, thế nhưng Hứa Quan Hạo vừa tới đây, nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt anh, tức giận trong lòng Hứa Kiệt dần tan biến. Nếu Hứa Quan Hạo không thích cậu, cậu đã có thể hùng hồn đáp trả lại Nhậm Lịch, Hứa Quan Hạo không xấu xa như ông ta nói, Hứa Quan Hạo đối với cậu rất thật tâm, chứ không dơ bẩn như ông ta nghĩ, nhưng vì cậu hiểu rõ tình cảm của Hứa Quan Hạo dành cho mình, nên không biết nên nói thế nào với Nhậm Lịch, cho dù cậu tin Hứa Quan Hạo, nhưng người khác sẽ không như vậy, thậm chí cậu còn nghĩ, nếu để mọi người biết, họ sẽ đều nghĩ giống Nhậm Lịch, nghĩ rằng Hứa Quan Hạo là biến thái, dù Hứa Quan Hạo tốt với cậu đến đâu cũng sẽ bị bọn họ hiểu lầm.

Hứa Quan Hạo nói cười mãi, nhưng thấy Hứa Kiệt vẫn giữ nguyên bộ mặt lạnh lùng, trong lòng có chút khó hiểu, nụ cười trên môi cũng không còn tươi rói.

“Tiểu Kiệt… em, em không thích ở đây sao? Hay là chúng ta trở về nhé.”

“Không cần, anh cứ làm việc của mình đi, mặc kệ em.” Hứa Kiệt nhàn nhạt nói, rồi bưng cái ly rời đi.

Chân mày cau lại, Hứa Quan Hạo tỏ vẻ nghi hoặc.

Lưu lão gia nói xong thì chiếc bánh gato lớn được đẩy ra, mọi người vây xung quanh bắt Lưu lão gia phải thổi nến, ông đành thổi một cái tượng trưng, sau đó gọi người hầu lên cắt bánh, mời mọi người cùng nhau thưởng thức.

Hứa Quan Hạo đi một vòng mới tìm thấy Hứa Kiệt, chỉ thấy Hứa Kiệt đang đứng cùng hai người, một người anh nhận ra, còn nhớ rõ người ấy tên Trần Sam, là một diễn viên, người kia... Nhìn đến đây, Hứa Quan Hạo híp mắt lại, là một cô bé, trước giờ chưa từng gặp qua, thế nhưng đối với Hứa Kiệt có vẻ quen thuộc!

“Hứa thiếu gia..”

Hứa Quan Hạo đang định bước tới chỗ Hứa Kiệt thì đã bị Lưu Minh gọi lại.

Trên mặt có chút không cam lòng, Hứa Quan Hạo quay lại nhìn Hứa Kiệt lần nữa, sau đó mới quay đầu, mỉm cười nhìn Lưu Minh.

“Hứa thiếu gia, mừng hợp tác vui vẻ.” Lưu Minh cười cười nâng ly rượu lên.

Hứa Quan Hạo cười nhạt, sau đó cụng ly với Lưu Minh. “Nói hợp tác còn hơi sớm, Lưu thiếu gia đừng quên tôi là một thương nhân, tôi chỉ kiếm tiền buôn bán.”

Ánh mắt Lưu Minh hơi trầm xuống, sau đó mỉm cười, đến bên tai Hứa Quan Hạo nhẹ giọng nói. “Đó là điều đương nhiên, tôi tuyệt đối sẽ không để Hứa thiếu gia bị lỗ, anh có tiền, tôi có người, chúng ta hợp tác là không thể chê vào đâu được.”

Hứa Quan Hạo dịch người khỏi Lưu Minh, sau đó gật đầu. “Tôi rất mong chờ.”

Hứa Quan Hạo đứng bên này không kiên nhẫn nói chuyện cùng người ta, Hứa Kiệt ở bên kia cũng chẳng cao hứng gì, bất đắc dĩ nghe hai người kia nói chuyện.

Lúc nãy vừa rời khỏi Hứa Quan Hạo, cậu vô tình đụng phải Trần Sam, vừa bị Trần Sam kéo đi, còn chưa nói được hai câu đã thấy Lý Đồng đi tới, vì vậy, không thể đi được.

“Trần Sam, em đã xem phim anh đóng, anh đóng Nhị thiếu gia, em rất thích.” Lý Đồng nhìn thấy Trần Sam thì không khỏi cao hứng.

“Cảm ơn Lý tiểu thư, được lọt vào mắt em, tôi cảm thấy rất vinh hạnh”

Hai người trò chuyện khí thế ngất trời, nhưng chỉ cần Hứa Kiệt nhấc chân định đi, thì hai người sẽ lập tức quay đầu nói với cậu, Hứa Kiệt chỉ có thể bất đắc dĩ đứng ở đó.

“Lần này chị Lý giúp tôi có được thiệp mời, cơ hội này không thể bỏ lỡ a.” Nói chuyện với Lý Đồng xong, Trần Sam cảm thán.

“Người đại diện của anh sao?”

“Ừ, nếu quen với mấy nhà đầu tư, sau này sẽ có nhiều cơ hội nhận phim hơn… À phải rồi, tôi còn muốn cảm ơn Hứa Kiệt cậu đó. Nhờ cậu và Hứa tiên sinh, lần này đạo diễn Triệu cho tôi một cơ hội, nghe chị Lý nói, lúc tuyển diễn viên, Hứa tiên sinh có chỉ tên tôi.”

Hứa Kiệt không khỏi ngạc nhiên, không nghĩ chỉ gặp gỡ một lần mà sẽ có được cơ hôi, còn có người đại diện của Trần Sam, hình như rất lợi hại, tạo điều kiện cho anh ta nhiều như vậy, tiệc rượu lần trước, và cả bữa tiệc ngày hôm nay.

“Hứa Kiệt, không ngờ Hứa Quan Hạo là anh trai cậu, khó trách mỗi ngày cậu đều có người đưa đi đón về.

Hứa Kiệt mỉm cười, cũng không trả lời.

Trần Sam nhìn thấy người mình muốn tìm thì liền đi tới, Hứa Kiệt ngồi xuống ghế sô pha, Lý Đồng đứng lấy thêm hoa quả xong cũng ngồi xuống bên cạnh cậu.

Hứa Quan Hạo đang nói chuyện với Lưu Minh, cuối cùng không biết Ngụy Tử Tân từ đâu chạy tới, hơn nữa còn có vẻ uống rất nhiều rượu, Hứa Quan Hạo thấy vậy đành phải đỡ cậu ta, sau đó chào Lưu Minh, hẹn hôm nào gặp lại sau, cuối cùng đỡ Ngụy Tử Tân đi tới chỗ Hứa Kiệt.

Hứa Quan Hạo đỡ Ngụy Tử Tân ngồi xuống sô pha, lúc này anh mới mỉm cười nhìn Hứa Kiệt, sau đó liếc mắt sang nhìn Lý Đồng.

“Anh Hứa, chào anh, em là Lý Đồng, bạn cùng lớp với Hứa Kiệt … Bọn em còn ngồi cùng bàn nữa! Hứa Kiệt chiếu cố em rất nhiều!” Không đợi Hứa Kiệt lên tiếng, Lý Đồng đã vội đứng lên chào hỏi Hứa Quan Hạo.

Sắc mặt có chút trầm xuống, trên mặt vẫn giữ nét cười. “Là như vậy?” Lý Đồng vừa đứng lên, Hứa Quan Hạo liền ngửi thấy một mùi hương thơm ngát, giống với chiếc áo Hứa Kiệt được người khác giặt.

Trong lòng không khỏi phiền muộn, Hứa Quan Hạo trầm mặc gật đầu, sau đó nói với Hứa Kiệt vẫn đang ngồi trên ghế. “Ta đi thôi.”

Vừa nghe thấy có thể đi, Hứa Kiệt liền đứng dậy, cùng Hứa Quan Hạo đỡ lấy Ngụy Tử Tân, sau đó hướng Lý Đồng chào hỏi một tiếng.

Đỡ Ngụy Tử Tân xuống phía sau xe, Hứa Kiệt ngồi xuống ghế bên cạnh, đợi Hứa Kiệt ngồi vào chỗ, Hứa Quan Hạo liền khởi động xe.

Dọc đường về bầu không khí có chút trầm lặng, Hứa Quan Hạo vẫn mím môi lái xe, mà Hứa Kiệt mặt không đổi sắc ngồi bên cạnh.

Về đến nhà, hai người đỡ Ngụy Tử Tân vào phòng cho khách, người vừa nằm xuống Hứa Kiệt liền rời đi, Hứa Quan Hạo buồn bực nhìn theo bóng lưng cậu, lại nhìn Ngụy Tử Tân say khướt cười cười trên giường, đành phải đặt cậu ta nằm lại cho tử tế, sau đó cởi áo khoác và giày rồi giúp cậu ta đắp kín chăn.

Lúc Hứa Quan Hạo về phòng thì Hứa Kiệt đang ở trong phòng tắm, ngồi xuống bên giường, Hứa Quan Hạo nghĩ tới Lý Đồng kia, lại nhớ cái câu rất “Chiếu cố rất nhiều..”, trong lòng không khỏi khó chịu.

Bởi vì luôn lo lắng chuyện Hứa Kiệt không thích mình, tuy rằng trong lòng khó chịu, Hứa Quan Hạo cũng không biết có nên hỏi cậu hay không, đành rầu rĩ đi vào phòng tắm của mình, tẩy mùi rượu trên người, sau đó uống canh giải rượu mà bác Kim chuẩn bị.

Thấy Hứa Kiệt tựa vào đầu giường dùng điện thoại, Hứa Quan Hạo không khỏi ngạc nhiên, trong trí nhớ của anh, Hứa Kiệt chưa từng ngồi trên giường nghịch điện thoại, mỗi lần tắm xong, cùng lắm cậu chỉ đọc sách.

Hứa Quan Hạo tò mò, lặng lẽ đi tới gần, đúng lúc nghe thấy tiếng chuông tin nhắn, tiếng chuông đánh sâu vào trái tim anh.

Nhưng Hứa Quan Hạo đang chuẩn bị đi đến xem, Hứa Kiệt lại cất điện thoại đi.

Trong lòng càng thêm hoài nghi và lo lắng, đặc biệt hôm nay nhìn thấy Hứa Kiệt và Lý Đồng kia nói chuyện phiếm, Hứa Quan Hạo rốt cuộc không nhịn được nữa.

“Tiểu Kiệt, em đang nhắn tin cho ai vậy.”

“Bạn học.” Liếc mắt nhìn Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt trả lời.

“Bạn học nào, cái cô bé Lý Đồng ngày hôm nay sao? Hai người đang nói chuyện gì vậy?” Hứa Quan Hạo không thể khống chế được bản thân mà đặt câu hỏi, anh đã lo lắng suốt từ tối đến giờ, hơn nữa hôm nay anh lại còn uống rượu, tuy không say nhưng khiến anh dễ bị kích động hơn.

Câu hỏi của Hứa Quan Hạo làm Hứa Kiệt nhíu mày, cậu cất điện thoại vào ngăn kéo, thần sắc có chút không kiên nhẫn.

“Sao em không trả lời anh? Em nói chuyện cùng cô bé kia sao?” Hứa Kiệt trầm mặc khiến anh cảm thấy lo lắng, sắc mặt cũng trầm xuống theo.

Hứa Kiệt ghét nhất là nhìn thấy gương mặt ấm ức của Hứa Quan Hạo, vì nó làm cậu nhớ tới hình ảnh anh, ở kiếp trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play