Nhậm Lịch đương nhiên là sẽ đến, vì chuyện của Hứa Kiệt, Lưu lão gia thực sự đã giúp ông rất nhiều, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn kia, Hứa Kiệt đã sớm ra nước ngoài rồi.
Bác Kim bưng thức ăn đặt lên bàn, Hứa Kiệt liền kéo Hứa Quan Hạo đứng dậy. “Yên tâm đi, em đã nói không đi thì nhất định sẽ không đi.”
Nhìn Hứa Kiệt liếc mắt, Hứa Quan Hạo bĩu môi bất mãn. “Chẳng biết ai mới gặp mặt một lần đã theo người ta bỏ đi luôn.”
Dựa vào tính cách Hứa Quan Hạo, cậu biết chuyện này đã khắc sâu vào lòng anh, trở thành bóng ma lớn, vĩnh viễn không quên được.
Không thấy Hứa Kiệt trả lời, Hứa Quan Hạo tự mình ngồi xuống bàn ăn cơm, bắt đầu tấn công mạnh mẽ.
“Hôm đó tới nhà lão Lưu, em còn chẳng chịu để ý đến anh, cứ như chưa từng quen biết.”
Thở dài trong lòng, Hứa Kiệt múc canh đưa tới trước mặt Hứa Quan Hao. “Ăn canh đi.”
“Lúc em mất tích, anh còn tưởng em bị bắt cóc! Lo lắng muốn chết, mãi mới tra ra được em ở đâu, tìm lý do để gặp em, nhưng em đâu có để ý..” Giọng Hứa Quan Hạo nhỏ dần, nhìn sang Hứa Kiệt đang uống canh.
Hứa Kiệt không khỏi ngạc nhiên, cái người lẩm bẩm nãy giờ lại đột nhiên yên lặng, suốt bữa chỉ cúi đầu buồn bã ăn, cũng không nói thêm lời nào nữa.
Ăn cơm xong, Hứa Kiệt kéo Hứa Quan Hạo còn đang ngồi xụ mặt trên sô pha. “Chúng ta ra ngoài đi dạo đi, mới ăn cơm xong không nên ngồi.”
Hai người đi ra vườn hoa, Hứa Kiệt thấy Hứa Quan Hạo vẫn mãi rầu rì, cuối cùng không nhịn được hỏi. “Anh làm sao vậy?”
Hứa Quan Hạo xoay đầu lại, mặt đối mặt với cậu. “Anh đang nghĩ...”
Nói đến nửa câu thì dừng lại, Hứa Kiệt nhíu mày nhìn anh. “Nghĩ gì?”
Hứa Quan Hạo nhìn Hứa Kiệt, ánh mắt pha chút phức tạp. “Hôm đấy ở bãi đỗ xe em nói, em rời đi là vì biết anh yêu em nên muốn trốn tránh, lời em nói là thật đúng không?”
Tim đập chậm một nhịp, Hứa Kiệt trầm mặc đứng ở đó không trả lời.
Trông thấy Hứa Kiệt trầm mặc, ngón tay Hứa Quan Hạo rụt rè rút lại, trong lòng có chút khổ sở.
Đương lúc hai người đứng yên lặng, một cơn gió nhẹ thổi qua, tiết sang thu trời chớm lạnh, mái tóc Hứa Quan Hạo bị gió thổi loạn.
Ngẩng đầu nhìn sắc trời, tối nay không có trăng, nền trời có chút u ám.
“Vào nhà thôi.” Hứa Kiệt cất lời.
Đưa mắt nhìn Hứa Kiệt, Hứa Quan Hạo cúi đầu xuống. “Ừ.” Nói rồi hai người quay trở về.
Nhìn bóng lưng Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng đem lời bên miệng nuốt ngược trở lại.
Hứa Kiệt theo Hứa Quan Hạo trở về phòng, nhìn thấy cậu bước theo, Hứa Quan Hạo thu sắc mặt buồn bã lại, khẽ nở nụ cười.
“Đi tắm đi! Em tắm rồi.”
Hứa Quan Hạo gật đầu, cầm áo ngủ đi vào phòng tắm.
Ngâm mình trong bồn tắm, Hứa Quan Hạo gục đầu vào cánh tay. Chuyện anh thích Hứa Kiệt khiến em ấy muốn bỏ chạy, sự thật này khiến anh cảm thấy khổ sở, mà bây giờ Hứa Kiệt không đi nữa, có lẽ vì những ngày ở viện anh đã chăm sóc em ấy, nói không chừng có lẽ chỉ vì cảm động. Nếu thật vậy, Hứa Kiệt có thể thích anh không?
Bàn tay nắm chặt lại, nét mặt Hứa Quan Hạo có chút thống khổ. Chỉ mới nghĩ tới chuyện Hứa Kiệt không thích mình, anh có cảm giác như ***g ngực bị bóp nghẹn, tình yêu chỉ cho đi mà không nhận được gì thực sự rất đau lòng. Anh yêu Hứa Kiêt, sẵn sàng vì cậu mà làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần Hứa Kiệt thương anh, việc gì anh cũng có thể nỗ lực, nhưng anh sợ, bất luận mình làm cái gì, em ấy vẫn sẽ không thích mình.
Cánh tay buông thõng xuống, Hứa Quan Hạo ra khỏi bồn tắm.
“Tiểu Kiệt, anh yêu em, em cũng yêu anh đi!” Hứa Quan Hạo khẽ than một tiếng, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lời vừa thốt ra, lệ bên khóe mắt nhẹ lăn xuống.
Hứa Kiệt đang ngồi trên giường đọc sách, thế nhưng chẳng đọc được chữ gì, tầm mắt thi thoảng lại đảo về phía bên phòng tắm, nghe tiếng nước tắm xong thì khép sách lại.
“Sao tắm lâu vậy?” Trông thấy sắc mặt Hứa Quan Hạo vẫn bình thường, chẳng hiểu sao cậu lại thấy yên lòng.
Thấy Hứa Kiệt liếc mắt qua đây, Hứa Quan Hạo cười cười. “Ngâm nước nóng.”
Hứa Kiệt gật đầu không nói gì nữa, nhìn Hứa Quan Hạo đứng trước gương sấy tóc.
Sấy khô tóc xong, Hứa Quan Hạo lên giường nghiêng người nhìn Hứa Kiệt, đợi Hứa Kiệt nằm xuống xong, cánh tay vươn ra ôm cậu vào lòng.
“Tiểu Kiệt, tối mai anh cũng sẽ về muộn, phải đi đón một người bạn.”
Hứa Kiệt nhắm mắt, gật đầu. “Được.”
Hứa Quan Hạo đợi một lúc mà vẫn chẳng thấy Hứa Kiệt hỏi, vì vậy bất mãn nói. “Em không hỏi là ai sao?”
Có chút bất đắc dĩ mở mắt, Hứa Kiệt quay đầu nói. “Được rồi! Anh đi đón…” Lời còn chưa nói hết, Hứa Kiệt dịch người ra sau, không tự nhiên quay đầu lại. Lúc nãy cậu quay đầu, không nghĩ tới Hứa Quan Hạo nằm sát bên cạnh, chóp mũi hai người chạm vào nhau.
“Anh đón ai?” Hứa Kiệt tĩnh tâm, nhàn nhạt hỏi.
Bởi vì lúc nãy nằm sát cạnh nhau, mặt Hứa Quan Hạo có hơi đỏ, lại thấy Hứa Kiệt cũng đỏ bên mang tai thì cười nói. “Anh có một người bạn rất thân, tên là Ngụy Tử Tân.”
Hứa Kiệt mở to mắt, cái tên này cậu từng nghe qua. Lúc cậu bị nhốt, Hứa Quan Hạo hầu như không liên lạc với ai, thời gian đến công ty ngày một ít, có mấy lần cậu nghe thấy Hứa Quan Hạo nói chuyện điện thoại, hình như người kia tên Ngụy Tử Tân. Khi cậu chết Hứa Quan Hạo ôm chặt cậu không ăn cũng chẳng uống, chuông điện thoại anh không ngừng reo, chính là người này gọi tới. Thế nhưng khi ấy Hứa Quan Hạo cũng không nhận điện, mãi đến khi di động tự động tắt.
“Quan hệ hai người rất tốt sao? Sao trước giờ chưa từng nghe anh nhắc tới.” Hứa Kiệt đột nhiên có chút hứng thú.
Thấy Hứa Kiệt có vẻ hứng thú với chuyện của mình, Hứa Quan Hạo không khỏi cao hứng. “Bọn anh cùng nhau lớn lên, đến giữa cấp hai thì cậu ta xuất ngoại, cũng ít khi về, em từng gặp cậu ta nhưng chắc quên rồi, năm ấy em sáu tuổi.”
Hóa ra Hứa Quan Hạo cũng có bạn bè, trước đây cậu luôn nghĩ Hứa Quan Hạo chẳng có một người bạn nào, thậm chí còn nghĩ, trong mắt anh chỉ có mình cậu.
“Lần này cậu ta về ở lại lâu hơn một chút, đến lúc ấy chúng ta cùng nhau ăn cơm, anh sẽ giới thiệu lại hai người với nhau.”
“Được.” Hứa Kiệt lập tức đáp.
Hứa Quan Hạo mỉm cười, ôn nhu nhìn sườn mặt Hứa Kiệt. “Em mệt rồi, ngủ đi.”
Cậu gật đầu, hai mắt nhắm nghiền, đồng thời theo bản năng, khoát tay anh đặt lên người mình.
Đợi Hứa Kiệt ngủ rồi, nụ cười trên gương mặt Hứa Quan Hạo mới tan biến, anh ngẩn người nhìn Hứa Kiệt thật lâu.
Sớm hôm sau tỉnh dậy, Hứa Kiệt khẽ động một chút, Hứa Quan Hạo nằm cạnh cũng tỉnh dậy theo.
“Hôm qua ngủ ngon không?” Vừa tỉnh lại, ý nghĩ trong đầu còn hơi mơ hồ, cậu khép mắt thấp giọng hỏi.
Mặt đỏ lên, Hứa Quan Hạo đột nhiên buông Hứa Kiệt ra, xoay người nằm lỳ trên giường, còn tiện tay kéo chăn trùm qua đầu.
“Sao vậy?” Hứa Kiệt ngạc nhiên, cũng tỉnh hẳn, nhìn Hứa Quan Hạo chôn đầu trong chăn.
“Em đi rửa mặt trước đi! Anh chờ em rồi rửa mặt sau.” Hứa Quan Hạo ấp a ấp úng nói.
Cậu im lặng một lúc, từ trên giường đứng dậy. “Được rồi, em đi rửa mặt đây.”
Đợi Hứa Kiệt đi rồi, Hứa Quan Hạo mới lò đầu ra khỏi chăn, có chút ảo não nhíu mày, may là Hứa Kiệt chưa phát hiện ra, nếu cậu phát hiện sẽ không cùng anh ngủ nữa. Hứa Quan Hạo nắm chặt tay, cố nén dục vọng xuống.
Hứa Kiệt rửa mặt xong quay lại thì Hứa Quan Hạo đã dậy, thấy anh trực tiếp đi vào phòng tắm.
Hứa Kiệt thay quần áo xong xuôi Hứa Quan Hạo mới từ phòng tắm trở ra, thế nhưng không chỉ ướt tóc, quần áo trên người cũng có chút ẩm.
Đây là tắm chứ rửa mặt gì. Hứa Kiệt nhíu mày, nhìn Hứa Quan Hạo thay quần áo rồi rời khỏi phòng.
Ăn sáng xong, trên đường đi học, Hứa Kiệt nhớ tới chuyện của Vương Vọng, vì vậy liền quay sang hỏi Hứa Quan Hạo. “Kịch bản hôm nọ bao giờ thì khởi quay, bạn em có phải chuẩn bị gì không?”
“Em không nói suýt chút nữa anh quên, tháng sau bấm máy, hình như ngày 23, cho bạn em đi gặp đạo diễn một chút, làm quen với phim trường.”
Nghe Hứa Quan Hạo nói xong, Hứa Kiệt gật đầu, nhưng vừa nghĩ đến Vương Vọng không có kinh nghiệm gì thì lại thấy lo. “Đây là lần đầu bạn ấy nhận vai.”
“Anh nói chuyện này với đạo diễn rồi, đến lúc ấy ông ý sẽ quan tâm đến bạn em.” Hứa Quan Hạo nói xong, mím môi, bạn bè thôi mà cũng quan tâm gớm.
Nhìn vẻ mặt Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt cũng không nói gì nữa, xe dừng trước cổng trường, vừa hay trông thấy Vương Vọng đeo cặp đi vào trường, cậu liền xuống xe gọi Vương Vọng.
“A Kiệt!” Nghe thấy thanh âm Hứa Kiệt, Vương Vọng chạy vội tới chỗ cậu.
Hứa Quan Hạo từ trong xe bước xuống, Hứa Kiệt chỉ vào người Hứa Quan Hạo rồi hướng Vương Vọng giới thiệu. “Đây là anh ấy.”
Nhìn thấy Hứa Quan Hạo, Vương Vọng có chút giật mình, đứng sau Hứa Kiệt quan sát người anh đẹp trai của cậu. “Chào anh, em là Vương Vọng, bạn học của Hứa Kiệt, A Kiệt nói với em chuyện bộ phim kia rồi, cảm ơn anh đã cho em cơ hội.”
Đây cũng là lần đầu tiên Hứa Quan Hạo nhìn thấy cậu bạn này của Hứa Kiệt, trước đây anh mới chỉ nhờ người điều tra tư liệu của thằng bé này thôi.
Có vẻ khỏe mạnh kháu khỉnh, tướng mạo phổ thông, môi dày mắt to, so ra không đẹp bằng mình. Ở trong lòng đánh giá đối phương, Hứa Quan Hạo nhìn theo ánh mắt Hứa Kiệt, chỉ thấy cậu đang nén cười nhìn Vương Vọng, ngoài ra không có ý tứ nào khác.
Hứa Quan Hạo yên lòng, gật đầu. “Chào em, Hứa Kiệt cũng từng nhắc đến em, vai diễn này là Tiểu Kiệt nhờ anh tạo điều kiện cho em, không cần cảm ơn anh.”
Tuy Hứa Quan Hạo nói vậy nhưng Vương Vọng vẫn đùng ánh mắt sùng bái đầy cảm kích nhìn anh.
Liếc nhìn đồng hồ, thấy không còn sớm, Hứa Kiệt vỗ vai Vương Vọng. “Thôi đi thôi, cũng không còn sớm.” Sau đó quay sang phía Hứa Quan Hạo nói. “Anh cũng về đi.”
Hứa Quan Hạo gật đầu, nhìn Hứa Kiệt cười cười rồi chui vào trong xe.
Hứa Kiệt kéo Vương Vọng đang cười ngu đi vào trường.
Lúc phục hồi tinh thần, Vương Vọng sáng mắt nhìn Hứa Kiệt. “A Kiệt, anh ông đẹp trai ghê.”
Hứa Kiệt cong môi, nói. “Đẹp trai hơn Sở Hành không?”
“Không giống nhau, Sở Hành nhà chúng ta đẹp kiểu ôn nhu, còn anh ông thì đẹp kiểu xuất chúng.”
Hứa Kiệt dùng ánh mắt cổ quái nhìn Vương Vọng. “Nhà chúng ta? Này, vẻ mặt của ông hồi nãy kinh dị lắm, ông YY ông với Sở Hành còn được, đừng tùy tiện lôi anh tôi vào mớ ý nghĩ đen tối của ông.”
*YY (yi yin): hoang tưởng, tự sướng..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT