Trên bàn cơm tướng phủ hôm nay tình hình chiến đấu thật kịch liệt, Vương
gia, tướng gia không ai nhường ai, đối chọi gay gắt, Tể tướng mất phong
độ, Vương gia mất hình ảnh.
Tô Linh Linh ngồi bên cạnh hai người
xem xong bên trái lại xem bên phải, ánh mắt đi theo hướng di chuyển hai
của đôi đũa, thỉnh thoảng bỏ đồ ăn vào miệng.
Một con cá hấp khiến gia đình phát ra thảm kịch, trò cười này hẳn là đủ kích thích.
“Suy nghĩ cái gì?” Lơ đãng quay đầu, Long Kí Vân liền nhìn đến thê tử của
mình mang vẻ mặt nghiền ngẫm, cười như không cười đắm chìm trong suy
nghĩ của mình.
“Linh Linh, con không ăn cơm lại đang cười cái gì?” Lão tướng gia cũng chú ý tới sự không bình thường của con gái.
Nháy mắt mấy cái, một đôi con ngươi xinh đẹp như nước thu chớp động, vẻ mặt
nàng kinh ngạc hỏi lại: “Các ngươi sao lại không đoạt?”
Phụ tế (cha và con rể) hai người đồng thời đen mặt, thì ra vừa rồi là nàng đang xem diễn?
“Cha, người quả nhiên càng già càng dẻo dai, uy phong không kém trước đây,
ngay cả Vương gia tuổi trẻ khí thịnh như vậy cũng tranh không được
người, thấy răng nướu người mạnh khoẻ vậy, con cũng yên tâm.” Cuối cùng
vẻ mặt nàng hiện lên sự vui sướng.
“Tất cả là nhờ khoai lang con
đưa cho ta làm lương thực ăn nhiều năm.” Tô Thừa Viễn cũng cười đến sung sướng, “Nếu không, một cái răng của cha cũng không còn dùng được.”
“Ha!” Long Kí Vân nhịn không được cười thành tiếng, hình thức Tô cha con ở chung nhìn thế nào cũng thấy thú vị. “Khụ… ”
Vừa không cẩn thận đã bị sặc nước miếng của chính mình.
“Uống miếng nước cho xuôi khí.” Tô Linh Linh coi như săn sóc đưa chén nước cho hắn.
Long Kí Vân vội vàng tiếp nhận uống xong, hai chén nước vào cổ, cuối cùng thuận khí, không khỏi cảm kích nhìn qua thê tử.
Tô Linh Linh cũng hướng hắn mỉm cười, sau đó nói: “Vui sướng khi người gặp họa là phải trả giá lớn.”
Đầu tiên là sửng sốt, Long Kí Vân lập tức muốn cười .
Thê tử mới cưới của hắn làm người khác thật ngạc nhiên, hắn không dưới một
lần nghĩ đến thê tử tương lai sẽ là người như thế nào, nhưng cá tính như Tô Linh Linh, làm cho hắn thật bất ngờ.
Nhưng mà… Ánh mắt hắn
khẽ biến, độ cong ở khóe môi cũng càng rộng hơn, lần này phụ hoàng không có lòng dạ nào xen vào lại làm cho hắn trở thành người được lợi lớn
nhất, có vợ như thế, cuộc sống tương lai nhất định muôn màu muôn vẻ.
“Nương tử giáo huấn phải.” Hắn nói như thế.
Được hắn tán thành như vậy, cánh môi Tô Linh Linh khẽ nhếch, trên mặt hiện
lên một chút kinh ngạc, cuối cùng nàng chỉ có thể ngượng ngùng trả lời,
“Ngươi biết thì tốt.”
Xem vẻ mặt ngoài dự đoán của nàng, trong
lòng Long Kí Vân cười thầm, trên mặt lại càng thêm thành khẩn, “Phàm là
nương tử giáo huấn, bổn vương luôn nhớ kỹ trong lòng.”
Bị phản ứng của hắn làm cho hồ đồ, Tô Linh Linh tràn đầy hồ nghi nhìn hắn.
“Nương tử có cái gì nghi hoặc sao?”
“... Không có.” Nàng trực tiếp phủ nhận, chỉ cảm thấy người này hơn phân nửa là có tâm xem nàng chê cười.
Tô lão tướng gia cơ hội nhân lúc con gái cùng con rể tranh cãi, đem dưa chua cùng thịt trộn trước mặt mình ăn đến dễ sợ.
“Cha, con mới ăn một miếng... ” Tô Linh Linh nhanh mắt phát hiện nhưng đã quá muộn, chỉ cướp được một miếng thịt cuối cùng, không khỏi bất mãn trừng
mắt nhìn phụ thân một cái.
Đáng tiếc, vừa gắp lên miếng thịt, không ngờ bị người chặn đường lấy đi.
“Long --”
“Làm sao vậy, nương tử?” Có người vẻ mặt mỉm cười, không ngại học hỏi kẻ dưới.
“Ngươi cướp của ta.”
Nhìn miếng thịt trên đũa mình, Long Kí Vân thành khẩn ham học: “Này tính là cướp đoạt sao?”
“Tự ý lấy đi đồ vật mà không được chủ nhân đồng ý thì gọi là cướp --” Nói
còn không có nói xong, ánh mắt Tô Linh Linh lại biến, “Cha, canh ngân
nhĩ kia người không thể uống hết, con cũng muốn uống… ”
Nhìn thấy hai người cha con vì đồ ăn mà suýt nữa gây lộn, Long Kí Vân hết chỗ nói rồi.
Chờ hắn lấy lại tinh thần thì trời đã tối, mới phát hiện Tô cha con chừa
lại cho hắn một bàn ăn toàn là cơm thừa rượu cặn, khi họ nhận được ánh
mắt chất vấn của mình thì bọn họ ăn ý mười phần liếc nhau, liền bằng tốc độ nhanh nhất cùng nhau chạy thoát.
Một con rể hoàng gia như hắn tới nhà, lại bị đãi ngộ như thế, thật sự là tổn thương danh dự hoàng gia.
Nhìn bàn ăn, nhìn lại cửa phòng -- không đúng, hắn bật dậy.
Hắn sớm nên nghĩ đến Tô tướng gia yêu con gần như sủng nịch sẽ đứng về phía con gái mình vô điều kiện, mà hắn cũng quá hiểu tâm tư không vui của
thê tử khi bị vương phủ trói buộc.
Nghĩ lại liền không thể chấp nhận, hắn vội vàng đuổi theo.
“Tô thừa tướng --” Cửa thư phòng bị người dùng lực thật mạnh đẩy ra, tiếp
theo Long Kí Vân xuất hiện ở trước mặt Tô Thừa Viễn. Khẩu khí nhẹ mà tùy ý, “Có nhìn thấy Linh nhi không?”
“Không có.” Tô Thừa Viễn đang
cầm sách thơ làm bộ dáng thật vô tội chớp mắt khó hiểu, miệng nói như
không có việc gì như vậy so với lực mạnh phá cửa phòng của hắn, đối lập
rõ ràng như vậy, chẳng nhẽ Tấn vương điện hạ không biết là chính mình có chút giấu đầu hở đuôi sao?
“Các ngươi không phải cùng nhau rời đi nhà ăn sao?” Thanh âm lạnh nhạt cất cao hơn một chút.
Biểu tình của Tô lão tướng gia càng vô tội, “Nhưng, ở chỗ rẽ hành lang gấp khúc nàng với ta liền mỗi người đi một ngả.”
“Mỗi người đi một ngả?” Bị những chữ này làm giật mình, thanh âm hắn nhất thời lạnh lùng.
“Đừng hiểu lầm, trăm ngàn đừng hiểu lầm.” Tô lão tướng gia vội vàng giải
thích,“Ta về thư phòng, Linh Linh đi ra hậu viên, như vậy cũng coi như
mỗi người đi một ngả, nàng tuyệt đối không có bỏ trốn sau lưng chồng.
Cái gọi càng tô càng đen, chính là như thế này.
Long Kí Vân cười như không cười nhìn nhạc phụ liếc mắt một cái, xoay người
ra thư phòng, thật sự là lão dối trá, rõ ràng là muốn xem diễn, biết rõ
hắn lo lắng cái gì còn cố ý lầm đường, trình diễn thật sự là vụng về.
Bất quá -- hậu viên bình thường sẽ có cửa sau, cánh cửa đó bình thường lại
dùng để trốn tránh người khác… Lông mày Long Kí Vân lại nhíu lại, cước
bộ càng thêm nhanh hơn.
Mãi đến thấy được bóng hình xinh đẹp dưới tàng câu sau hậu viên kia, hắn mới thở dài một hơi, buông tảng đá lớn trong lòng.
Nàng một thân màu hồng trong biển cây xanh dào dạt, trông rất đẹp, trong
vườn có mùi hoa hè thoang thoảng, nhìn nàng ngồi trên mặt đất dưới tàng
cây, ăn thứ gì đó đang bốc mùi thơm trong tay, hắn không khỏi nhíu mày.
“Nương tử.”
“Vương gia.
“Đang ăn cái gì?”
Nàng cười chỉa chỉa trên đầu, “Hoa hoè.”
Hắn nhíu mày rất cao, “Có thể ăn sao?”
“Có nước gải khát, năm hạn hán đây chính là lương thực lót dạ của dân chúng.”
“Nàng cứ ăn như vậy?” Hắn nhìn một đống hoa trên váy nàng, hơi hơi nhíu mày.
“Không thể sao?”
“Vì sao không rửa một chút?”
“Ta nào được chiều chuộng như vậy, trước kia lúc ở trong núi, nhìn đến trái cây mới mẻ đều là trực tiếp hái ăn, nhiều lắm thì sát vào ống tay áo
một chút mà thôi.”
Thiếu chút nữa hắn đã quên hoàn cảnh trưởng thành thuở nhỏ của nàng không giống các tiểu thư khuê các khác.
“Ngươi làm cái gì?” Nhìn hắn lấy hoa hoè trên váy của mình, Tô Linh Linh nhịn không được hỏi.
Hắn dĩ nhiên nói: “Ăn.”
“Đợi chút, ta giúp ngươi rửa một chút lại ăn.”
“Nàng không phải cũng không rửa liền ăn sao?” Hắn nhíu mày.
“Không giống nhau, dạ dày của ta rắn chắc, Vương gia ngươi lại không quen.”
Sắc mặt Long Kí Vân khẽ biến, hắn không thích nàng đem hắn bài trừ bên
ngoài, tuy rằng nàng nói là sự thật, nhưng hắn không thoải mái.
“Bổn vương cũng không phải được chiều chuộng như vậy.” Hắn phun ra những lời này, trực tiếp bỏ hoa hoè vào miệng, dùng sức mà ăn. “Sao lại tự gây
khó dễ cho dạ dày của mình.” Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Nàng nói cái gì?” Hắn trừng nàng, đừng tưởng rằng hắn không nghe được.
“Không có gì, ta nói hoa hoè này rất thơm.” Nàng nhanh chóng cười lấy lòng hắn.
Vén lên cẩm bào, hắn ôm thê tử ngồi lên chiếu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT