Lão Kiều biết xưa nay sư huynh mình là người lòng dạ hẹp hòi có thù
nhỏ cũng nhất định phải báo, thấy hắn như vậy không khỏi thở dài, trong
lòng thầm nhủ sau này mình phải để ý thật sát sao hơn, ngàn vạn lần
không được để sư huynh lại xảy ra tranh chấp với Tạ cô nương, nếu không
chuyện cãi nhau hơn thua với một tiểu nha đầu, truyền ra ngoài giang hồ
thì chỉ tổ khiến người ta chê cười sư huynh không có tư cách thôi.
Mấy người bọn họ ai cũng có suy nghĩ riêng, nên biểu cảm trên mặt
cũng không giống nhau, duy chỉ có mình Phong Quân Dương là không có phản ứng gì, sau một thoáng cân nhắc mới hỏi Triều Dương Tử bằng vẻ mặt rất
bình tĩnh:
“Không biết những lời này của đạo trưởng có ý gì, cái gì gọi là không phải hoàn toàn không có cách chữa trị? Vết thương của ta rốt cuộc là có thể chữa được hay không?”.
Triều Dương Tử đáp:
“Có thể chữa được, nhưng không thể nắm chắc được cả mười phần.”
“Nếu thành công thì đương nhiên là không cần phải nói gì thêm, võ
công và nội lực của cậu đều sẽ trở lại như trước kia, nhưng nếu thất
bại, chất độc còn dư lại ở những nơi khác trong cơ thể sẽ theo đương
kinh mạch nghịch chuyển công tâm, đừng nói là sống hơn là ba năm, e là
lập tức sẽ mất mạng.”
Trong phòng nhất thời rơi vào bầu không khí tĩnh lặng không một tiếng động, Thần Niên ngẩn người ra hồi lâu, quay đầu lại hỏi Triều Dương Tử:
“Lẽ nào không có cách nào ổn thỏa hơn ư?”.
Triều Dương Tử chầm chậm lắc đầu,
“Không có, nếu muốn chữa khỏi chỉ có thể liều mạng thôi, nếu muốn an
ổn, thì chỉ kéo dài hơi tàn được ba năm thôi. Chính vì chuyện này quá
nguy hiểm, nên hôm qua ta mới nói với các vị bệnh này không thể chữa
được, chứ không phải là cố ý không chữa.”
“Ta cược.”
Phong Quân Dương đột nhiên nói, ánh mắt ung dung của hắn nhìn về phía Triều Dương Tử,
“Đạo trưởng, ta sẽ dùng ba năm để đánh cược với năm phần nắm chắc của đạo trưởng.”
“Thế tử gia, chuyện này cậu hãy suy nghĩ cho kỹ, đừng tưởng rằng ta
đang cố ý hù dọa cậu. Ta nói nắm chắc năm phần, nghĩa là chủ có năm
phần, sống chết mỗi bên một nửa, một chút cũng hơn đâu. Nếu như ta không chữa khỏi được cho cậu, thì ngàn vạn lần đừng có hối hận đấy.”
Phong Quân Dương cười nhạt,
“Có gì để hối hận nào, đừng nói là nắm chắc được năm phần, cho dù chỉ có ba phần, ta cũng muốn thử một lần.”
“Được, sảng khoái lắm!”
Triều Dương Tử kêu lên, ông ta đứng bật dậy từ trên ghế, cẩn thận dặn dò:
“Bây giờ ta sẽ quay về chuẩn bị những vật dụng cần thiết, Thế tử gia
hãy bảo người chuẩn bị một căn phòng yên tĩnh, một chiếc thùng tắm thật
to, một chiếc bếp lò lửa cháy thật đượm. Bên ngoài căn phòng đó do sư đệ của ta và vị thủ hạ có khả năng rống như sư tử của cậu canh giữ, nhất
định không được để người khác xông vào quấy rầy, còn cả vị Tạ cô nương
này nữa, cô nương cũng chuẩn bị một chút đi, lúc trị thương cần có cô ở
bên cạnh giúp cho một tay.”
Nói xong ông ta quay người đi luôn, lúc sắp ra đến của lại quay người lại bổ sung thêm một câu:
“Đúng rồi, Thế tử gia tốt nhất lên viết hết những di ngôn gì gì đó ra đi, ngộ nhỡ đến lúc đó tốt xấu gì cũng coi như có một cái bằng chứng.”
Thần Niên nghe ông ta những lời không lành như vậy, lập tức bốc hỏa,
nhưng Phong Quân Dương đã nắm chặt lấy tay nàng, khẽ cười gật đầu với
Triều Dương Tử, đáp:
“Đạo trưởng yên tâm, tự ta sẽ sắp xếp cẩn thận chuyện hậu sự cho bản thân.”
Triều Dương Tử ngửa đầu cưới lớn một tiếng, rồi đi lướt ra ngoài.
Nhưng lão Kiều rớt lại phía sau thì lại cảm thấy vừa lúng túng lại vừa
xấu hổ, võ công của ông ta tuy cao cường, nhưng con người lại không giỏi nói chuyện, nhất thời thật sự không biết nên thay mặt sư huynh mình xử
lý chuyện này sao cho chu toàn. Phong Quân Dương nhìn ra được sự quẫn
bách của ông ta, ngược lại còn giải thích thay nói:
“Đạo trưởng tính tình thẳng thắn, chúng ta nhìn mà chỉ có thể càng thêm phần kính trọng mà thôi.”
Lão Kiều nghe vậy cảm kích vô cùng, vội nói:
“Tính khí sư huynh lão tuy rằng cổ quái, nhưng lòng dạ huynh ấy không xấu, nếu có chỗ nào bất kính, thì mong Thế tử gia đừng tính toán với
huynh ấy.”
Phong Quân Dương cười đáp:
“Ta đã giao tính mạng vào trong tay của đạo trưởng, nghĩa là tin
tưởng vào tư cách làm người của ông ấy, lão Kiều xin chớ nghĩ nhiều.”
Hắn đứng dậy đích thân tiễn lão Kiều ra ngoài, sau đó quay lại dặn dò Thuận Bình đi chuẩn bị tất cả những thứ Triều Dương Tử yêu cầu. Đợi
Thuận Bình vâng mệnh đi rồi, Thần Niên mới bước đến, sắc mặt khẩn trương hỏi Phong Quân Dương:
“Phải thật sự để Triều Dương Tử chữa thương cho chàng ư?”.
Khuôn mặt Phong Quân Dương giờ phút này không giấu được vẻ vui mừng, cười hỏi ngược lại nàng:
“Nếu không thì sao? Hai mươi mốt tuổi chết so với hai mươi tư tuổi chết thì có gì khác nhau nào?”
Hắn vốn dĩ tưởng rằng mình đã rơi vào bước đường cùng, chưa từng nghĩ rằng phía trước lại lóe lên một tia hy vọng như bây giờ, thì sao có thể cam tâm bỏ qua được. Bất luận là hy vọng đó có mong manh cỡ nào, hắn
cũng không thể từ bỏ.
Thần Niên không biết trả lời hắn ra sao, đừng nói là Phong Quân
Dương, cho dù đổi lại là nàng, sợ là cũng sẽ đem ba năm sau ra đánh cược với năm phần nắm chắc đó. Nghĩ như vậy rồi, nàng liền ngẩng đầu lên
nhìn thẳng vào hắn, nói rành rọt từng câu từng chữ một:
“A Sách, ta sẽ ở bên chàng.”
Phong Quân Dương yêu nhất là tính cách nhanh nhẹn dứt khoát của nàng, không nhịn được khóe môi liền cong lên, hai tay nắm chặt lấy tay nàng,
đồng ý:
“Được.”
Hai người nhìn nhau bật cười, Phong Quân Dương lại không kìm được cúi đầu xuống hôn nàng, nhưng Thần Niên lại vội vàng ngửa người ra sau
tránh đôi môi của hắn, khuôn mặt đỏ ửng cuống quýt nói:
“A Sách, không được phóng túng bừa bãi.”
Phong Quân Dương cuối cùng không chịu nổi phá lên cười, kéo nàng ôm
vào lòng, cúi đầu lướt nhanh lên cánh môi nàng một cái, cười nói:
“Ta biết rồi, nha đầu ngốc.”
Rất lâu trước kia, Diệp Tiểu Thất từng lỡ miệng gọi Thần Niên là “nha đầu ngốc”, lúc ấy Thần Niên nổi giận đến mức đuổi hắn chạy khắp nửa sơn trại, thiếu chút nữa là dần cho một trận nhừ tử. Nhưng hiện giờ cũng là ba chữ như thế nhưng thốt ra từ miệng của Phong Quân Dương, lại khiến
trong lòng nàng cảm thấy thấp thoáng vị ngọt ngào. Nàng cười giãy ra
khỏi lòng Phong Quân Dương, lùi ra sau đứng yên ổn rồi, trong lòng đột
nhiên rúng động, hỏi:
“A Sách, chàng nói xem tại sao lão đạo sĩ thối đó bỗng nhiên lại thay đổi ý kiến? Không phải là bên trong có gì gian trá đấy chứ?”.
Lúc trước Triều Dương Tử nói chắc chắn rằng không thể cứu được, hiện
giờ lại sửa thành nắm chắc được năm phần, điều gì đã khiến ông ta thay
đổi lời nói như thế? Nhất định là không phải vì nàng vừa đánh nhau với
ông ta một trận rồi. Trong lòng Thần Niên nảy sinh nghi ngờ, chợt cảm
thấy bên trong nhất định có điều gì đó kỳ lạ, lẽ nào là cố ý muốn hại
Phong Quân Dương?
Nàng nói nỗi nghi ngờ trong lòng mình cho Phong Quân Dương nghe, Phong Quân Dương nghe xong chỉ cười khẽ, nói:
“Bất luận là thế nào đi nữa, thì cũng không bao giờ là vì muốn cố ý
hại ta đâu. Trước đó ta đã phái người đi điều tra cặn kẽ về ông ta rồi, y thuật của ông ta vô song, nhưng tính cách lại cực kỳ cổ quái, nói không chừng chính là vì bị nàng gây náo loạn một trận vừa rồi, nên mới đột
nhiên thay đổi chủ ý đấy.”
Thần Niên vẫn còn có hơi chần chừ,
“Nhưng mà……”
“Không nhưng nhị gì cả,”
Phong Quân Dương cắt ngang lời nàng, cúi mặt xuống im lặng hồi lâu,
chậm rãi kéo hở vạt ao trên người mình ra một chút, để hở ra lồng ngực,
thấp giọng nói:
“Triều Dương Tử nói không sai chút nào, loại âm độc này đã xâm nhập
sâu vào trong huyệt đạo của ta rồi, nếu như sâu thêm chút nữa, thì dù có là thần tiên hạ phàm cũng không thể cứu được.”
Thần Niên cúi đầu nhìn thật kỹ, quả nhiên nhìn thấy mấy đại huyệt
trên người hắn thấp thoáng hiện lên màu xanh, không khỏi cả kinh nói:
“Sao lại như vậy được? Trước đây sao ta chưa từng nhìn thấy?”.
“Mấy ngày trước mới bắt đầu hiện ra, màu sắc mỗi ngày một đậm thêm.”
Phong Quân Dương cười khổ nói. Hắn từ từ khép vạt áo lại, lôi Thần Niên đang sững sờ ngồi lên đùi mình, khẽ nói:
“Yên tâm đi, hai người bọn họ sẽ không cố ý ám hại tính mạng của ta
đâu. Nếu như thật sự có ý hại ta, thì dựa vào võ công của hai người bọn
họ, chỉ cần vừa nãy bất ngờ tấn công, thì trước khi đám người của Trịnh
Luân đuổi kịp tới bảo vệ thì đã có thể lấy được mạng của ta rồi, hà tất
phải phiền phức thêm lần này nữa?”.
Tuy là nói như thế, nhưng nơi Thuận Bình sắp xếp lại cực kỳ cẩn thận, không chỉ chọn một căn phòng yên tĩnh ở một nơi an toàn nhất, mà bên
ngoài còn sắp xếp rất nhiều ám vệ cầm cung theo cung tên để bảo vệ, vây
kín cả một tiểu viện đến mức một cơn gió cũng chẳng thể chui lọt, đừng
nói là người bên ngoài rất khó để tấn công vào trong, mà chính người ở
bên trong tiểu viện cũng không cách nào mạnh mẽ xông ra được.
Triều Dương Tử nhìn thấy sự bố trí này, kỳ quái hỏi Phong Quân Dương:
“Thế tử gia, cậu đang đề phòng ai vậy?”.
Lão Kiều thấy ông ta như vậy, vội vàng kéo ông ta lại, bất lực khuyên:
“Sư huynh, chính sự quan trọng hơn.”
Triều Dương Tử lúc ấy mới hầm hực bỏ qua, đi đầu bước vào phòng.
Trong phòng đã đốt sẵn một bếp lò bằng sắt từ trước đó, từ chỗ miệng
lò phun ra một ngọn lửa đỏ rực, bùng cháy rất đượm. Cách cái lò không xa có đặt một chiếc thùng tắm cực to, bên trong có đổ nước ấm đầy quá nửa
thùng, hơi nước nóng bốc lên khiến cả căn phòng có hơi mờ mịt, khiến
người ta có cảm giác trước mặt mình được phủ một lớp sương mù. Thời tiết lúc này vốn dĩ đã rất nóng, trong phòng lại vừa có bếp lò lại vừa có
thùng tắm, bà người vừa mới bước vào mà thoáng chốc cả người đã ướt đẫm
mồ hôi.
Đầu tiên Triều Dương Tử mở hòm thuốc của mình ra, lấy một bình thuốc
bột rắc vào trong thùng tắm, rồi lại lấy từ trong đó là một cuộn lưới tơ vàng mảnh cùng một bọc kim bạc nhỏ như sợi lông, không thèm liếc nhìn
đến hai người bên cạnh lấy một cái, chỉ cúi đầu cẩn thận xét đống đồ của mình, dặn dò:
“Cả hai người ngâm mình vào trong nước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT