Lão Kiều nhập môn muộn hơn một chút so với Triều Dương Tử, nhưng tuổi tác lại lớn hơn ông ta đến hơn mười năm, từ trước tới nay rất được sư phụ coi trọng, nên ngày thường Triều Dương Tử cũng có thể coi như rất tôn kính vị sư đệ này, giờ ông ta giận quá, nên mới nói ra những lời tùy tiện như thế. Khuôn mặt lão Kiều từ đỏ chuyển sang trắng, sau đó lại từ từ biến thành tái xanh, hồi lâu sau mới tức giận chất vấn lại ông ta: “Sư huynh, nếu không phải huynh bất chấp thân phận tranh cãi với một tiểu cô nương mới có mười mấy tuổi đầu, thì đệ có cần phải cong lưng quỳ gối với người ta như thế không?”.

Những lời chen ngang này khiến Triều Dương Tử sững người, sau đó lại càng tức giận hơn, hét lên: “Ai bảo đệ tới làm hộ vệ cho cái tên thế tử cứt chó đó làm gì? Còn nhất định mời ta tới chữa trị vết thương cho hắn nữa, ta chữa cho cái đít hắn thì có! Loại người môn phiệt thế gia bọn hắn chẳng phải thứ gì tốt đẹp, bên ngoài thì quân tử khiêm tốn nho nhã, bên trong lại độc ác thâm hiểm, đều là tai họa! Nếu không phải do đám người bọn hắn tranh quyền đoạt thế, thì thiên hạ có loạn đến thành thế này không? Thiên tai khắp nơi, dịch bệnh hoành hành, bách tính chết thảm không biết là hàng trăm hay hàng vạn! Đệ thử nhìn bọn hắn đi, kẻ nào kẻ nấy đắm chìm trong ca múa tửu sắc chơi bời tiêu khiển, ăn ngon mặc đẹp! Bảo ta chữa bệnh cho bọn hắn ư? Ta nhổ vào! Mơ đi nhé! Đám người đó chết hết đi thì thiên hạ mới được thái bình!”.

Lão Kiều biết tính tình Triều Dương Tử là người ghét cái ác như kẻ thù, nghe hết những lời này của ông ta xong, trong lòng ngược lại còn thấy dễ chịu đi đôi chút, trầm mặc hồi lâu mới nói: “Thế tử gia không giống với người khác.”

“Hắn ta có cái gì không giống? Ta thấy hắn ta và mấy tên công tử môn phiệt kia chả khác gì nhau!” Hai mắt Triều Dương Tử trợn trừng, kêu la giận dỗi như một đứa trẻ con: “Ta không chữa trị cho hắn, cứ không chữa trị cho hắn đấy!”.

Lão Kiều nghe vậy trong lòng liền chấn động, tâm tư xoay chuyển một hồi, thấp giọng hỏi Triều Dương Tử: “Sư huynh, huynh nói thật với ta đi, bệnh của thế tử gia không phải là không có cách chữa đúng không?”.

Triều Dương Tử quay đầu đi chỗ khác không chịu trả lời, lão Kiều thấy ông ta như vậy, càng khẳng định được suy đoán của mình, suy nghĩ thêm một lúc nữa, lại hỏi Triều Dương Tử: “Huynh có biết tại sao đệ lại tới phủ Vân Tây vương làm hộ vệ không?”.

Hai mươi năm trước lão Kiều đã thành danh, lúc tên tuổi đang thịnh thì đột nhiên đang từ giới võ lâm mai danh ẩn tích, bí mật gia nhập phủ Vân Tây vương làm một hộ vệ, trước giờ Triều Dương Tử cũng không sao hiểu được chuyện này, giờ nghe sư đệ mình nhắc đến, không nhịn được hỏi: “Ta vẫn luôn không hiểu chuyện này là sao, đang yên đang lành vì sao đệ lại đi làm hộ vệ cho Thế tử gia?”.

Lão Kiều nghĩ ngợi một lúc, lại hỏi: “Sư phụ lão nhân gia người lúc còn tại thế không nói gì với huynh sao?”.

Triều Dương Tử lắc đầu: “Ta đã từng hỏi sư phụ, nhưng lão nhân gia người lại không chịu nói, càng không cho ta đi hỏi đệ.”

Lão Kiều nghe xong bất giác lại thấy do dự, không biết có nên nói sự thật cho Triều Dương Tử biết không. Nói, thì sợ phạm phải di mệnh của sư phụ, càng sợ một khi chuyện này bị tiết lộ ra ngoài sẽ dẫn đến hậu quả khôn lường. Nhưng nếu không nói, Triều Dương Tử hiển nhiên không chịu cứu tính mạng Phong Quân Dương, ông ta cân nhắc hồi lâu, cuối cùng quyết định nói hết sự thật với Triều Dương Tử, bèn lên tiếng: “Đệ đến phủ Vân Tây vương là phụng lệnh của sư phụ.”

Triều Dương Tử sững người, ngạc nhiên nói: “Lệnh của sư phụ?”.

Lão Kiều là người cực kỳ cẩn trọng, hiện giờ trong viện tuy rằng không có người ngoài, nhưng ông ta vẫn kéo Triều Dương Tử vào trong phòng. Hai người vừa vào trong phòng không lâu, thì ở bên trong lùm hoa bên ngoài bức tường có một bóng người màu xám lặng lẽ chui ra, ăn vận giống y hệt những người hầu trong phủ, tướng mạo cũng bình thường không có gì đặc biệt, rất nhanh đã biến mất phía cuối con đường mòn.

Hết thảy mọi việc xảy ra thần không biết quỷ không hay, nào ngờ đã sớm rơi vào trong mắt một người để tâm, tin tức rất nhanh đã được gửi đến tai Thuận Bình. Thuận Bình liếc nhìn người này một cái, thấp giọng nói: “Nhìn có chính xác không? Chắc chắn là người trong tiểu viện của biểu tiểu thư chứ?”.

Người đó gật đầu nói: “Chính xác, lần trước biểu tiểu thư để lại nha hoàn trong phủ, hình như tên là Lục Diệp.”

Thuận Bình trầm ngâm một lúc, dặn dò: “Trước tiên cứ cẩn thận để mắt đến nàng ta, đừng đánh rắn động cỏ.”

Người nọ vâng lệnh rời đi, Thuận Bình quay đầu nhìn cánh cửa thư phòng đóng chặt của Phong Quân Dương, lại đứng trên hành lang thêm một lúc nữa, rồi mới nhẹ tay nhẹ chân đi tới bên ngoài cửa, dè dặt hỏi: “Thế tử gia.” Trong phòng không một tiếng động, trong lúc Thuận Bình chần chừ không biết có nên gọi nữa hay không, thì giọng nói từ bên trong phòng của Phong Quân Dương vang lên: “Vào đi.”

Thuận Bình đẩy cửa cúi đầu bước vào trong phòng, bước nhanh đến bên cạnh Phong Quân Dương, thì thầm bẩm báo tin tức vừa nhận được cho Phong Quân Dương nghe.

Phong Quân Dương nghe xong khẽ cười khẩy một tiếng, nói: “Không ngờ bên cạnh Vân Sinh lại có người có tài như vậy.”

Thuận Bình chần chừ hỏi Phong Quân Dương: “Vậy biểu tiểu thư……”

“Không phải Vân Sinh,” Phong Quân Dương nói, hắn dừng lại một lúc, sau một thoáng suy nghĩ lại nói: “Người này có lẽ là do Hạ Thập nhị giấu lại, e là ngay cả bản thân Vân Sinh cũng không biết, ngươi nghĩ cách xử lý đi là được, đừng để Vân Sinh biết sự thật.”

Hắn chỉ dặn dò đơn giản một câu như vậy, còn về xử lý cụ thể ra sao, Thuận Bình sẽ tự mình nghĩ cách, không cần hắn phải lãng phí tâm tư. Thuận Bình nhận lệnh của hắn xong, lại vội vàng cẩn thận lui ra ngoài, lúc sắp ra đến cửa mới dám liếc trộm vào trong một cái, thấy Thần Niên đang quay lưng đứng trước giá sách, trong tay cầm một quyển sách, giống như vẫn luôn chú tâm đọc sách. Thuận Bình không dám nhiều chuyện dừng lại lâu, vội khom người lui ra khỏi phòng, còn thuận tay khép cửa phòng lại.

Mãi cho đến khi nghe tiếng cửa đóng lại, Thần Niên với đôi mắt vẫn còn hơi ửng đỏ mới quay người lại, nhìn Phong Quân Dương đang ngồi im lặng không nói năng gì bên thư án, cắn cắn cánh môi chần chừ một lúc, mới nói: “Nếu chàng có tức thì cứ giáo huấn mắng mỏ ta đi, cứ phớt lờ người ta đi như vậy nghĩa là làm sao?”.

Khóe miệng Phong Quân Dương hơi căng lên, nhưng vẫn rũ mi mắt trầm mặc.

Thần Niên nhất thời tủi thân đến phát khóc, nhưng cố gắng nhịn lại, chỉ nói: “Cho dù là quan phủ xử án cũng phải hỏi rõ tình tiết vụ án, để bản thân phạm nhân được giải thích rồi mới định tội cho người ta chứ……”

“Được,” Phong Quân Dương đột nhiên mở miệng cắt ngang lời Thần Niên, lãnh đạm nói: “Vậy nàng nói xem tại sao lại đi tìm Triều Dương Tử?”.

Thần Niên đáp: “Ta đâu có đi tìm Triều Dương Tử, ta không cẩn thận đi nhầm đường nên mới tới tiểu viện của ông ta đấy chứ.”

Phong Quân Dương ngước mắt lên nhìn nàng, hỏi: “Nàng ở trong phủ cũng được một thời gian rồi, tại sao trước đây chưa từng thấy nhầm đường?”.

Thần Niên bị hắn hỏi khó, hơi nhếch miệng nhưng lại không nói lên lời. Tại sao lúc đó nàng lại đi nhầm đường, lẽ nào không phải vì trong tiềm thức của nàng vẫn còn sót lại một tia hy vọng, hy vọng Triều Dương Tử có thể chữa trị Phong Quân Dương đấy ư? Nếu không, tại sao nàng lại đi nhầm đường? Hồi lâu, Thần Niên mới suy sụp cúi đầu xuống, thấp giọng nói: “A Sách, ta sai rồi.”

Nàng đi tới ngồi xổm xuống bên cạnh Phong Quân Dương, tay phủ lên đầu gối hắn, ngẩng đầu lên nhìn hắn, giải thích: “Ta thật sự không cố ý đến tìm Triều Dương Tử gây chuyện, là tại ông ta nói năng quá khó nghe, ta nhất thời tức giận nên mới cãi lại ông ta mấy câu.”

Nhưng hàng mày của Phong Quân Dương vẫn không hề giãn ra, hắn lạnh lùng nhìn nàng, hỏi: “Nàng có biết nàng gây náo loạn như vậy, sẽ có hậu quả gì không? Nàng có biết nếu như chuyện ta không thể sống được quá ba năm nữa truyền ra ngoài, kết thúc của ta sẽ như thế nào không?”.

Khuôn mặt hắn như được phủ một tầng ý lạnh, trong giọng nói càng không có chút cảm xúc nào, dường như Thần Niên có chút không nhận ra được Phong Quân Dương trước mắt, sững sờ nhìn hắn, “A Sách……”

“Vân Tây không cần một thế tử đoản mệnh không sống nổi được đến ba năm, phụ vương của ta sẽ lập tức bắt tay vào chuẩn bị thay người thừa kế khác, quyền lợi trong tay ta sẽ bị thu hồi, mà một thế tử bị phế không có quyền thế và tương lai rất nhanh sẽ bị mọi người vứt bỏ, sẽ không có ai tiếp tục nguyện trung thành với ta nữa, sẽ không có ai chịu bán mạng cho ta nữa, và những kẻ thù trước đây ta đã đắc tội sẽ không tha cho ta, bọn chúng sẽ đổ xô tới, bọn chúng sẽ……”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play