Lúc này đã có thể nhìn rõ quần áo của đối phương, tuy rằng nhìn qua thì đều mặc trang phục của quân Thanh Châu, nhưng trên mặt người nào người nấy đều bịt khăn đen, rõ ràng không giống những kỵ binh bình thường trong quân đội. Mắt thấy nỏ tên của bên mình sắp bắn hết, tên ám vệ lúc nãy vội nói với Phong Quân Dương: “Thiếu chủ, đó không phải là kị binh Thanh Châu!”.
Phong Quân Dương đương nhiên là nhìn ra được những người đó không phải là binh mã của Thanh Châu, khuôn mặt của hắn càng thêm nặng nề, trầm giọng nói: “Đám người này không phải là binh sĩ, có người muốn mượn danh quân Thanh Châu tới lấy mạng ta.”
Trong lúc nói chuyện, nỏ tên trong tay những ám vệ đã bắn hết, chỉ đành thu cung nỏ lại rồi đổi thành trường đao, phi ngựa xông lên chém giết, người ngựa hai bên lập tức quấn lấy nhau. Võ công của tất cả các ám vệ Phong Quân Dương dẫn theo đều không hề kém, nhưng không ngờ khi đối đầu với đám người này lại không hề chiếm được chút lợi thế nào, lại thêm việc số người ít hơn, nên dần dần rơi xuống thế hạ phong.
Đôi môi mỏng của Phong Quân Dương dường như mím chặt lại thành một đường kẻ, thờ ơ quan sát hồi lâu, rồi bỗng nhiên nhấc dây cương dợm xông thẳng vào giữa trận chiến, một ám vệ bên cạnh vội thúc ngựa chặn trước ngựa của hắn, vội vàng khuyên nhủ: “Thiếu chủ không thể lấy thân mình xông vào nơi nguy hiểm như vậy được.”
Hàng mày kiếm của Phong Quân Dương dựng ngược lên, lạnh lùng quát: “Tránh ra!”.
Trong lòng tên ám vệ hoảng sợ, theo bản năng liền gạt đầu ngựa tránh ra chỗ khác. Phong Quân Dương thúc ngựa nhảy lên, một người một ngựa xông vào chính giữa phe cánh của đối phương, nơi nào trường kiếm vung đến thì nơi đó máu thịt bay tung tóe, ngay sau đó có vài tên thích khách rơi khỏi lưng ngựa. Nhưng ngay sau đó có một tên thích khách chỉ thẳng vào hắn hét to: “Phong Quân Dương ở bên này!”.
Lời nói còn chưa dứt, thì lập tức mấy tên thích khách không quan tâm đến toán ám vệ đang quấn lấy bên người mình, từ trên lưng ngựa nhảy lên, giống như một lũ chim đại bàng lao bổ về phía Phong Quân Dương truy giết. Phong Quân Dương vừa mới khom lưng né được một chiêu hung hiểm, trường kiếm trong tay thuận thế đâm xuyên qua ngực của một tên thích khách, thân người vẫn còn chưa kịp ngồi thẳng dậy thì đã bị hai tên thích khách khác từ hai hướng khác nhau xông đến giết.
Cứ ngồi trên lưng ngựa lại bị mấy tên thích khách liên thủ lại tấn công, thì dù võ công của Phong Quân Dương thuộc dạng cao cường cũng không khỏi lâm vào cảnh nguy hiểm.
Thần Niên suốt từ đầu tới giờ vẫn bị một ám vệ bảo hộ đứng tách hẳn ra xa, nhìn thấy cảnh ấy hồn vía đã bị chấn động từ lâu. Tên ám vệ này thấy Phong Quân Dương gặp phải nguy hiểm, liền không quan tâm gì tới việc bảo vệ cho Thần Niên đang ngồi ở phía trước nữa, mà thúc ngựa xông thẳng tới chỗ Phong Quân Dương. Trong lòng Thần Niên hoảng hốt, có ý muốn cướp lấy dây cương rồi bỏ chạy, nhưng huyệt đạo trên người bị Phong Quân Dương điểm, tứ chi đều cứng đờ không chút sức lực, chỉ có thể giương mắt lên nhìn tên ám vệ ấy dẫn theo mình xông thẳng vào chiến trường.
Đám ám vệ tuy rằng đều ở bên cạnh bảo vệ Phong Quân Dương, nhưng có thể thấy số lượng thích khách lao tới muốn giết hắn lại càng nhiều, trong đó lại không thiếu những kẻ võ công cao cường, ngay lập tức đã sắp giết sạch số ám vệ bên người Phong Quân Dương.
Thần Niên cùng một tên ám vệ hai người một ngựa vội vàng từ phía sau xông tới, đám người nhất thời đều không mảy may đề phòng, nên bọn họ trong chốc lát đã phá vỡ vòng vây của đám thích khách, lao thẳng đến trước mặt Phong Quân Dương. Con mắt Thần Niên đảo tròn, nói với Phong Quân Dương: “Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách!”.
Nhưng Phong Quân Dương và mọi người lại có vẻ như không hề nghe thấy gì, vẫn xông vào chém giết cùng đám thích khách.
Thần Niên sợ bị đao thương không có mắt đâm trúng, cứng người nằm sấp trên lưng ngựa, hai tay dùng sức ôm chặt lấy cổ ngựa, lại hét to: “Núi vẫn còn xanh sợ gì không có củi đốt, chết hết ở đây thì còn mưu tính được chuyện gì nữa?”.
Tên ám vệ ở phía sau lưng Thần Niên cũng vội vàng lên tiếng khuyên can Phong Quân Dương: “Thiếu chủ mau chạy đi! Đừng để trúng gian kế của kẻ khác!”.
Khuôn mặt anh tuấn của Phong Quân Dương tái mét, chân mày mang theo khí thế sát phạt. Hắn nghiến chặt khớp hàm, rồi đột nhiên vươn tay ra nhấc Thần Niên lên đặt xuống phía trước ngựa của mình, cùng một số ám vệ bảo vệ liều chết xông vào con đường nhỏ ở phía Bắc. Đám thích khách vẫn đuổi theo từ phía sau không buông tha, cũng may đi về phía Bắc không xa thì đến một rừng cây, đường hẹp rừng rậm, vô cùng khó đi, đám thích khách đông người cũng không thể phô diễn ra được ưu thế gì lớn, ngược lại còn tạo cơ hội sống sót cho đoàn người của Phong Quân Dương.
Cứ như vậy đi được non một canh giờ, rừng cây đột nhiên thưa thớt hẳn, con đường đất cũng dần dần không thấy dấu tích nào cả, Phong Quân Dương hơi kìm dây cương, hỏi Thần Niên đang ngồi phía trước: “Có phải là nhầm đường rồi không?”.
Thần Niên ngẩng đầu lên nhìn, rồi đáp: “Không sai đâu, từ chỗ có cái cây cổ cong kia rẽ sang đi về hướng Đông.”
Vào lúc này, trong lòng Phong Quân Dương dù có tràn đầy nghi ngờ, cũng chỉ có thể đi về hướng Thần Niên đã chỉ. Không có rừng cây cản trở, tốc độ cưỡi ngựa của mọi người tăng lên đáng kể, giữa chốn núi non gió rất to, Thần Niên bị gió táp không nói được lời nào, chỉ có thể quay đầu lại nói với Phong Quân Dương: “Người giải huyệt đạo cho ta đi, lát nữa còn phải leo lên vách núi nữa đấy!”.
Cả người nàng ở trong lòng hắn, hắn cũng chẳng sợ nàng giở trò, càng đứng nói đến đám thích khách vẫn đang truy đuổi ở đằng sau kia. Phong Quân Dương nghe xong chẳng nói chẳng rằng nhấc ngón tay lên, soạt soạt nhanh chóng giải khai những huyệt đạo đã bị điểm trên người Thần Niên.
Lúc này đã sắp bình minh, sắc trời dần sáng rõ, con đường phía trước nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được điểm cuối, quả nhiên là bị một vách đá thấp chắn ngang. Một ám vệ theo sát phía sau lưng Phong Quân Dương đột nhiêm ghìm mạnh dây cương, cao giọng nói: “Thiếu chủ đi trước đi, đám thuộc hạ sẽ ở lại đây ngăn cản bọn thích khách.”
Những người này vốn dĩ là tử sĩ được Vân Tây Vương phủ nuôi, Phong Quân Dương cũng không khách sáo với bọn họ, chỉ đồng ý một tiếng rồi thúc ngựa tiếp tục xông thẳng đến chỗ vách đá thấp kia. Hai người một ngựa rất nhanh đã đến được dưới chân vách đá, Phong Quân Dương nhấc Thần Niên nhảy từ trên lưng ngựa xuống, ngẩng đầu nhìn vách đá dựng đứng, hỏi Thần Niên: “Tự cô có thể trèo lên được không?”.
Huyệt đạo của Thần Niên bị điểm suốt cả một đêm, giờ tuy đã được giải, nhưng huyết mạch còn chưa được thông suốt, tứ chi vẫn không có chút sức lực nào cả, chỉ có thể miễn cưỡng đứng tựa vào vách đá, nghe thấy vậy cười khổ lắc lắc đầu.
Phong Quân Dương khẽ nhíu mày, rồi đột nhiên tiến lên trước duỗi tay tháo dây lưng của Thần Niên ra.
Trong lòng Thần Niên giật mình, theo phản xạ duỗi tay ra bảo vệ, lại đột nhiên hiểu ra hắn muốn làm gì, trong lúc tay chân luống cuống vội vàng tháo dây lưng ra đưa cho hắn.
Phong Quân Dương xoay người lại, ngồi xổm xuống trước mặt nàng, lạnh lùng nói: “Lên đi, nhanh!” Thần Niên còn chưa kịp phản ứng lại, Phong Quân Dương đã lại lùi về sau nửa bước, với tay ra sau lưng kéo nàng lên lưng hắn, rồi dùng sợi dây lưng vừa tháo lúc nãy buộc nàng tâm trí vẫn đang hỗn loạn vào sau người mình, nói: “Ôm chặt!”.
Thần Niên quay đầu nhìn đám thích khách phía sau đang đánh nhau với đoàn ám vệ, liền không quan tâm nhiều nữa, vội vàng thò tay ra ôm lấy cổ hắn. Không đợi hai tay nàng kịp đan vào nhau, cả người Phong Quân Dương đã nhảy bật lên khỏi mặt đất, tay bám vào các mỏm đá trên vách núi để leo lên trên.
Vách đá cao hơn hai mươi trượng, từ trên xuống dưới dốc vô cùng, chỉ có một ít mỏm đá nhô cạnh ra ngoài, còn đại đa số đều cách nhau tầm ba bốn thước mới có thể chạm vào được, chỉ một người võ công cao cường trèo lên cũng còn gian nan, càng đừng nói đến việc sau lưng Phong Quân Dương còn buộc thêm cả Thần Niên.
Trong lòng Thần Niên thấy rất sợ, bị dọa cho đến mức nằm sát vào lưng Phong Quân Dương, không dám cử động lấy một lần.
Phong Quân Dương trèo được nửa giờ, động tác bỗng nhiên dừng lại chốc lát, nghiêng đầu khẽ nói với Thần Niên: “Cô nới lỏng tay ra đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT