Thần Niên chạy đôn chạy đáo cả ngày trong núi, đương nhiên là ăn vận đồ nam, lại vì giữa hè nắng nóng, trên người chỉ mặc áo ngắn vải thô màu nâu xám. Nàng tưởng Lỗ Vinh Phong kinh ngạc cách ăn mặc của mình nên cũng không để ý, chỉ bỏ mũ trên đầu ra, nói: “Đã không còn là đại đương gia lâu rồi, Lỗ đại thúc cứ gọi ta là Thần Niên đi”.
Ánh mắt Lỗ Vinh Phong rời từ mặt nàng xuống người nàng, rồi lại từ người nàng lên mặt nàng, vài lần như thế, trong mắt vẫn là vẻ kinh ngạc không thể che giấu.
Thần Niên không để tâm, cười nhạt, giải thích: “Chẳng qua là vào núi tránh nắng thôi, Lỗ đại thúc không cần kinh ngạc thế đâu”.
Lỗ Vinh Phong gật gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn vô thức nhìn vào chỗ eo Thần Niên. Thần Niên tự biết mấy tháng nay mình bôn ba trong núi, không chỉ da mặt đen mà cơ thể cũng thô tháp hơn nhiều, không còn yểu điệu như trước nữa. Nàng không bận tâm đến cái nhìn của Lỗ Vinh Phong nữa, chỉ hỏi: “Sao Lỗ đại thúc lại ở đây? Đến tìm ta sao?”.
Lỗ Vinh Phong vội thu hồi tầm mắt, đáp: “À không phải, chỉ đi ngang qua thôi”.
Lần này thật ra ông lại không nói dối. Năm ngoái, Lục Kiêu và Linh Tước đến Nghi Bình tìm Thần Niên, Lỗ Vinh Phong nghe theo Thuận Bình đi theo Linh Tước làm tai mắt. Không ngờ ông và Linh Tước chờ trong khu rừng phía Bắc thành Nghi Bình đến quá nửa đêm, song chỉ thấy Lục Kiêu về, hỏi ra mới biết Thần Niên không chịu đi theo Lục Kiêu. Vửa thấy tình hình như vậy, Lỗ Vinh Phong cũng không muốn theo họ về phương Bắc nữa, bèn kiếm một cái cớ quay lại Nghi Bình, làm một viên tướng dưới trướng Tống Diễm.
Lần này, ông thực sự không biết Thần Niên ở đây, ông phụng mệnh Tống Diễm đi Thanh Châu trước, trên đường tá túc lại đây, vô tình nhìn thấy bài vị của Diệp Tiểu Thất, sinh lòng kinh ngạc nên mới sai thuộc hạ đi hỏi thăm ai gửi cỗ quan tài này lại ở đây, không ngờ thuộc hạ còn chưa thám thính về thì Thần Niên đã vào cửa.
Thần Niên nghe ông nói Tống Diễm lệnh cho ông đi Thanh Châu, không hỏi ông có việc gì, chỉ nói: “Nếu là thế, Lỗ đại thúc đi Thanh Châu nhanh lên, không thể chậm trễ quân lệnh”.
Thần Niên nói: “Không cần, ta thuê mấy người trong núi là được. Lỗ đại thúc vẫn nên đi làm việc của mình đi, đừng trễ nải nữa”.
Nàng đã nói đến mức này, rõ ràng có ý đuổi khách, Lỗ Vinh Phong đành từ biệt nàng, vừa ra khỏi miếu đã lệnh cho thân binh thông minh nhất cạnh mình tức tốc chạy về Nghi Bình, báo tin của Thần Niên cho Tống Diễm. Tống Diễm nhận được tin, bất giác kinh hãi. Cậu rất được Phong Quân Dương tín nhiệm, phải ở lại Giang Bắc trấn thủ Nghi Bình, vì nơi này cách Thịnh Đô quá xa nên chỉ loáng thoáng biết Thần Niên dùng thân phận con gái họ Hạ gả cho Phong Quân Dương, từ đó trở đi không nghe được tin gì của nàng nữa, không ngờ rằng nàng lại một thân một mình xuất hiện ở trong núi Thái Hành.
Tống Diễm đi loanh quanh trong phòng vài vòng, gọi phó tướng đến dặn dò việc trong thành, sau đó dẫn mấy thân binh tâm phúc lén ra khỏi Nghi Bình đi thẳng về hướng núi phía Bắc. Đến lúc cậu tìm thấy ngôi miếu sơn thần nọ, Thần Niên vẫn chưa đi, đang coi thợ mộc làm quan tài cho Tiểu Liễu. Nhưng Thần Niên lại không kiên nhẫn gặp cậu, nhìn thấy cậu một cái liền tránh vào trong núi.
Nàng quá nhanh, Tống Diễm không đuổi kịp nàng đành phải lui về miếu chờ, nhưng chờ trong miếu hai ngày vẫn không thấy Thần Niên về mới không thể không quay lại Nghi Bình. Cậu vắt óc nửa đêm, dao động giữa việc tuân thủ bổn phận và lo chuyện bao đồng vài phen, nhưng cuối cùng vẫn nhấc bút biết cho Phong Quân Dương một bức thư mật.
Lúc này, chiến sự Giang Bắc đã dần dần căng thẳng. Mục Triển Việt đoạt được trạm nhỏ của trọng tấn ở sườn Nam Tĩnh Dương, hợp binh với Lục Kiêu, đang định tấn công cửa ngõ phía Bắc đồng bằng trong sông – Dự Châu. Mà Mộ Dung Hằng sau khi dẫn đại quân đến, chưa hề liều lĩnh, mà đóng vững đánh chắc suốt dọc đường, đã chiếm được Tân Dã, tới gần Lam Đồng. Hạ gia không ngừng cầu cứu triều đình, Trịnh Luân mang binh đóng ở Vũ An cũng xin Phong Quân Dương cho xuất binh tấn công Tân Dã, muốn đánh đòn phủ đầu. Từng phong thư báo trong quân truyền đến, trong triều tranh luận sôi nổi, ngoài mặt Phong Quân Dương tuy lạnh nhạt nhưng Thuận Bình lại nhận ra mặt mày chàng đã có vẻ u ám.
Lúc Phong Quân Dương nhìn thấy bức mật thư của Tống Diễm thì sững người, chờ khi đọc đến mặt sau, chỉ thấy trong thư viết: “…Tuy chỉ nhìn từ xa, nhưng đúng như lời Lỗ Vinh Phong nói, dáng hình gầy gò tiều tụy, chỉ có chỗ eo là to, khác với chỗ khác, hẳn là có thai, nhưng lại không có ý che giấu, không biết là không biết, hay là…”.
Bàn tay cầm thư của chàng khẽ run lên, Thuận Bình đứng hầu bên cạnh không biết Phong Quân Dương sao lại như vậy, ngay khi kinh ngạc đã thấy Phong Quân Dương ngả người ra phía sau, lấy tờ thư che mặt, khàn giọng nói: “Ra ngoài”.
“Vương gia…” Thuận Bình thử mở miệng.
Phong Quân Dương lại không để cho y nói, chỉ nói: “Ra ngoài!”.
Thuận Bình không dám làm trái lời chàng, trong lòng tuy nghi ngờ khôn nguôi song vẫn cẩn thận lui ra.
Phong Quân Dương ngả người dựa vào ghế, không hề nhúc nhích, nhưng bức thư che mặt lại dần hiện ra một mảng ướt. Chàng từng khổ sở ngóng trông đứa con này, chỉ mong có thể giữ Thần Niên lại, nhưng giờ đây cuối cùng cũng có con rồi thì nàng lại không còn ở bên chàng nữa, lại càng không thể quay về. Trong lòng chàng chỉ vui mừng trong chớp mặt, sau đó lại đau đớn, đau đớn vô cùng, rồi lại cảm thấy như chết lặng, giống như bị người mổ bụng rạch ngực, còn sống sờ sờ mà bị cướp mất trái tim.
Trước kia, cho dù người đàn ông khác chỉ nhìn nàng thêm vài cái, chàng đã cảm thấy không thể chịu nổi. Nhưng giờ phút này, chàng lại hi vọng có một người đàn ông bên nàng, che mưa cho nàng, chắn gió cho nàng, biết nàng ấm lạnh, dỗ nàng tươi vui. Chàng thà nàng gả cho người khác, sinh con đẻ cái cho người khác cũng không muốn nàng một mình trong núi mang thai sinh con cho chàng, bơ vơ không nơi nương tựa.
Chàng không muốn nàng chịu khổ như thế nữa.
Thần Niên cười nói: “Một mình ngài đến, chứng tỏ vẫn chưa tìm được sư phụ ta. Đã không tìm được sư phụ mà lại đến tìm ta, có thể thấy là có người truyền tin cho ngài, nên ngài mới vứt bỏ sư phụ, vội vàng đến tìm ta”.
Nàng đoán đúng cả, Triêu Dương Tử cũng không tiện giấu nàng nữa, hơn nữa ông không giỏi nói dối, cũng không muốn giấu Thần Niên. Triêu Dương Tử ngẫm nghĩ, nói: “Quả thật là Phong Quân Dương tìm đến ta, nói cô có thai sắp sinh nên ta mới chạy đến đây”.
Thần Niên lại nói: “Ta đoán thế là vì có chuyện này. Đợt mùa hè, ta từng gặp Lỗ đại thúc, thúc ấy nói là đi Thanh Châu, nhưng chưa được vài bữa, Tống Diễm lại tìm đến. Ta vào núi né vài ngày, lúc trở ra cậu ta đã đi rồi, còn tưởng là không sao. Vậy thì xem ra, đích thị là về báo tin cho Phong Quân Dương rồi”.
Triêu Dương Tử nghe xong, tức giận lườm nàng một cái: “Nha đầu cô, có thai mà còn chạy khắp nơi trong núi, không sợ xảy ra sơ suất gì à”. Ông bảo Thần Niên ngồi xuống, cẩn thận chẩn mạch cho nàng rồi mới thở phào nhẹ nhõm: “May mà cơ thể cô khỏe mạnh, đứa bé lại cứng cáp mới có thể chịu được cô lăn qua lăn lại như thế”.
Thần Niên ngượng ngập cười cười, nói: “Đạo trưởng đừng giáo huấn nữa, trước kia ta không biết mà. Mấy tháng đó chỉ vội lo an táng Tiểu Thất và Tiểu Liễu, không để tâm đến chuyện gì, thấy eo ngày càng to còn tưởng mình béo lên. Sau thấy bụng nhô hẳn ra, được một đại tẩu nói cho nên mới biết mình có thai”.