Chỉ một câu này, ánh mắt Phong Quân Dương đã sầm xuống, dùng hai tay giữ chặt thắt lưng nàng, giọng hơi khàn: “Được, có điều giao hẹn ba điều, không được chơi xấu, không được làm biếng, không được bỏ cuộc giữa chừng”.
Thần Niên cười khì khì, gật đầu đồng ý.
Hai người lại quấn quýt đến nửa đêm, hôm sau, mãi giờ Ngọ Phong Quân Dương tan triều về nhà, Thần Niên vẫn nằm trên giường chưa chịu đứng dậy. Phong Quân Dương vừa thương xót vừa hả dạ, leo lên giường mặc y phục lại cho nàng, giáo huấn: “Tuy là không có nội lực, nhưng cũng không thể yếu ớt thế được, từ giờ trở đi thói quen tập đánh quyền mỗi sáng phải được lặp lại”.
Rõ ràng là chàng không biết tiết chế lại bảo nàng yếu ớt quá mức, Thần Niên không chịu trả lời, chỉ liếc xéo chàng.
Phong Quân Dương cười xấu xa, cố tình hỏi nàng: “Nhìn gì? Ta nói sai chắc?”.
Thần Niên đương nhiên không chịu mắc lừa, đong đưa mắt, hỏi chàng: “A Sách, trên triều chàng cũng hay lải nhải thế sao? Chẳng lẽ có thể so với mấy ông già râu bạc rồi?”.
Phong Quân Dương ở trên triều sao có thể như thế! Chàng không nói nhiều, bên môi luôn giữ nụ cười thản nhiên. Nhưng nếu một ngày nào đó nụ cười thản nhiên này bất chợt không còn nữa, hoặc là cười thật thâm sâu thì không biết sẽ có bao nhiêu người kinh hồn bạt vía. Mà việc này, Thuận Bình tâm đắc nhất.
Thần Niên vẫn đang liếc chàng, Phong Quân Dương duỗi ngón tay búng lên trán nàng một cái: “Nói hươu nói vượn”.
Thần Niên vội lấy hai tay bưng trán, đề phòng chàng búng mình tiếp, miệng kêu lên: “Thiếp chưa từng thấy chàng nói chuyện với họ ra sao, cho dù nói sai cũng không nên trách thiếp”.
Phong Quân Dương mỉm cười, nói: “Ta biết nàng đang động não cái gì, nếu chán quá có thể theo ta đến tiền viện, nhưng trên triều đình không cho phép làm càn”.
Thần Niên bị chàng vạch trần suy nghĩ, giải thích: “Thiếp chỉ không muốn ở hậu viện xã giao với mấy quý phu nhân thôi, phải vờ vịt suy tính với mấy người ấy, chẳng thà theo chàng tính chính sự còn hơn”.
Phong Quân Dương cúi người lấy giày xỏ cho nàng, hỏi đại: “Ồ? Thế nào là chính sự?”.
Phong Quân Dương lại sững người, giương mắt nhìn Thần Niên, một lát sau mới hỏi nàng: “Thật sự hận Hạ gia như vậy sao?”.
Thần Niên nhìn thẳng vào mắt chàng, trịnh trọng gật đầu: “Hận, muốn bao nhiêu hận có bấy nhiêu hận”.
Phong Quân Dương nhếch khóe môi lên, nụ cười hơi cứng lại, nhưng rồi vẫn không kiềm chế được hỏi nàng: “Còn ta thì sao?”.
Hận Hạ gia như thế, vậy còn người đưa nàng về Hạ gia là chàng thì sao? Cũng hận như thế ư?
Trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh, như thể đến cả không khí cũng ngưng tụ lại, Phong Quân Dương như có thể nghe được tiếng tim đập của mình, mỗi lúc một mau. Thần Niên im lặng nhìn chàng, một lúc sau mới đáp: “A Sách, thiếp vẫn yêu chàng, lúc nguy nan vẫn có thể dùng mạng mình đổi mạng chàng, nhưng, thiếp đã không còn dám yên tâm giao phía sau lưng mình cho chàng nữa”.
Phong Quân Dương rũ mắt, một lúc sau mới ảm đạm cười, nhẹ giọng nói: “Ta biết”.
Cả hai đều trầm mặc, chốc lát sau, chân Thần Niên đá chàng nhè nhẹ, cười nói: “A Sách, chàng có muốn xỏ giày cho thiếp nữa không?”.
Phong Quân Dương cười cười, nắm cổ chân đi giày vào cho nàng, miệng như vô tình nói: “Thần Niên, ngày mai theo ta vào cung một chuyến đi, đại tỷ luôn muốn gặp nàng”.
Thần Niên không cần nghĩ ngợi đáp luôn: “Thiếp không muốn vào cung”.
Phong Quân Dương thấy hơi bất ngờ: “Vì sao?”.
“Sợ bị ám toán thôi! Chàng coi thiếp là vật báu trong tay, thấy thiếp nghìn tốt vạn tốt, nhưng thái hậu nương nương và Phong phu nhân chỉ e sẽ cảm thấy thiếp đoạt mối lương duyên của Vân Sinh, coi thiếp là cái gai trong mắt.” Thần Niên đứng dưới giường, khởi động tay chân đã mỏi nhừ, cười ngoái đầu lại nhìn Phong Quân Dương, hỏi chàng: “Hơn nữa, hiện bảo thiếp vào cung, ngộ nhỡ gặp Vân Sinh, thiếp nên nói gì đây?”.
Phong Quân Dương nhất thời trầm mặc. Thần Niên cười, nói tiếp: “Thật ra thiếp và Vân Sinh chẳng ai đoạt gì của ai, mà là hoàn toàn bị nhầm thân phận, nếu ngay từ đầu thiếp đến Tiên Thị, cô ấy gả cho chàng, chưa biết chừng chính là hai mối duyên lành, không biết có thể giảm bớt bao nhiêu là chuyện”.
Nghe câu này, Phong Quân Dương trong lòng không thích, không khỏi sắt mặt lại, quát khẽ: “Không được nói bậy”.
Thần Niên cười hì hì đến bên cạnh Phong Quân Dương, dùng sức ôm hông chàng, ngẩng đầu nhìn chàng, mềm giọng cầu khẩn: “A Sách tốt bụng, chàng nghĩ cách từ chối giúp thiếp, chờ sau này Vân Sinh đi rồi, thiếp lại vào cung gặp thái hậu nương nương, còn không được ư?”.
Nàng cười đùa cợt nhả với mình như thế, Phong Quân Dương lại không giận nổi, buộc lòng phải trầm mặt nói: “Có thể không vào trong cung, nhưng sau này tuyệt đối không được nói thế nữa”.
Mục đích của Thần Niên đã đạt được, tất nhiên là phải nhận lỗi, vội gật đầu như giã tỏi đồng ý, lại gần thơm chàng một cái, cười nói: “A Sách là tốt nhất! Vừa rồi thiếp cố tình nói chọc tức chàng thôi, chàng đừng tưởng thật”.
Sắc mặt Phong Quân Dương giờ mới dần tốt lên, hai tay bất giác ôm lấy Thần Niên, đang toan mở miệng trò chuyện thì lại nghe thị nữ bên ngoài bẩm báo Thuận Bình đến. Phong Quân Dương đành buông Thần Niên, ra khỏi cửa, Thuận Bình đang đứng ngoài hành lang, thấy chàng đi ra, vội nói: “Vương gia, Triêu Dương Tử đạo trưởng đến rồi”.
Phong Quân Dương còn chưa kịp phản ứng, Thần Niên đã lao từ trong phòng ra, gấp giọng hỏi Thuận Bình: “Thật sao? Ông ở đâu?”.
Thuận Bình nhoẻn cười, trộm liếc mắt nhìn Phong Quân Dương một cái, thấy chàng khẽ gật đầu mới đáp: “Đạo trưởng vừa tới nơi, đang uống trà ở ngoại viện, tiểu nhân vội đến báo tin cho người đây”.
Thần Niên cảm xúc xao động, nhất thời không màng gì cả, chỉ nhấc váy chạy ra ngoài. Phong Quân Dương cũng đành phải chịu, chỉ bảo ám vệ đuổi hết đám vô công rỗi nghề trên đường rồi mới cất bước theo sau. Thuận Bình thấy thế vội đuổi theo, bẩm nhỏ với Phong Quân Dương: “Chỉ có mình đạo trưởng, không thấy sư phụ của vương phi”.
Bước chân Phong Quân Dương thoáng khựng lại, hỏi y: “Có biết vì sao không?”.
“Đạo trưởng không nói.” Thuận Bình đáp.
Phong Quân Dương chậm rãi gật đầu, đi theo Thần Niên tới cửa sảnh nhỏ, chần chừ một chút nhưng không bước vào, chỉ đứng ngoài một lúc rồi xoay người đến thư phòng phía sau.
Triêu Dương Tử trong phòng nghe tiếng bước chân bên ngoài đi xa dần rồi mới nhìn về phía Thần Niên, hỏi nàng: “Có chuyện gì thế? Sao lại dùng thân phận con gái Hạ gia gả cho Phong Quân Dương?”.
Thần Niên bất đắc dĩ cười gượng, kể lại từng chuyện đã xảy ra sau khi Triêu Dương Tử rời khỏi Nghi Bình cho ông nghe. Triêu Dương Tử không ngờ sự việc lại rối rắm phức tạp như thế, nhất thời nghe mà sửng sốt, đến khi có phản ứng liền bảo Thần Niên đưa cổ tay cho ông xem, ngón tay đặt nhẹ lên mạch của nàng, tập trung một lát, nói: “Đúng là kì quái, kinh mạch các nơi rõ ràng rất tốt, hơn nữa còn rộng rãi hơn người thường mấy phần, nhưng sao lại trống rỗng không có chút chân khí nào”.
“Chắc là vì đơn dược kia.” Thần Niên nói, sau khi bị thương nàng nóng lòng luyện công, ăn rất nhiều “nguyên đơn” mà Bạch tiên sinh cho, nhưng không ngờ đơn dược đó không phải dùng để gia cố nguyên gốc, mà lại cải tạo kinh mạch của nàng vô cùng kì lạ, bất kể chân khí nhiều ít thế nào, chỉ cần vừa vào kinh mạch đã như trâu đất xuống biển mất tăm mất tích.
Vẻ mặt Triêu Dương Tử trầm trọng, vê râu không nói, Thần Niên thấy ông như vậy liền cười nói: “Đạo trưởng, không cần buồn vì thế. Nửa năm qua ta không có võ công vẫn sống được, cũng không thấy làm sao cả”.
Triêu Dương Tử mặt không khỏi đen hơn, tức giận lườm Thần Niên một cái, nói: “Vờ vĩnh trước mặt đạo gia ta thôi, tính tình cô thế nào, đạo gia còn không biết chắc? Nếu cô có võ công, sao lại chịu ấm ức dưới đám người Hạ gia chứ!”.
“Đã là như thế, cũng chỉ có thể tự mình khuyên mình.” Thần Niên cười, đột nhiên nhớ ra một chuyện, hỏi Triêu Dương Tử: “Sao không thấy sư phụ ta đâu? Bà không đi cùng ngài sao?”.
Triêu Dương Tử không khỏi trầm mặc, một lát sau mới bảo Thần Niên: “Tình hình của sư phụ cô không tốt lắm, cũng không tốt hơn cô là bao. Chân khí trong cơ thể cô không còn sót lại chút gì, hoàn toàn tương phản với bà ta, chân khí phát động, kinh mạch muốn nứt ra”.
Thần Niên nghe thế cả kinh: “Sao có thể thế được?”.
Triêu Dương Tử sầm mặt nói: “Ta đã nói sớm Ngũ Uẩn thần công không phải thứ gì tốt đẹp, luyện đến cuối cùng vẫn không thoát khỏi nước tẩu hỏa nhập ma, bà ta lại cố tình không nghe, chỉ một lòng một dạ muốn luyện thành thần công. Giờ chân khí trong người xáo động rối loạn, không biết một ngày nào đó kinh mạch phát nổ, người cũng tiêu đời”.
“Không phải còn có Tuệ Minh đại sư sao?” Thần Niên hỏi.
Nghe Thần Niên nhắc tới Tuệ Minh, Triêu Dương Tử lại hừ một tiếng, nói: “Lão hòa thượng ấy có biết tí võ công nào đâu, suốt ngày chỉ biết nói mấy thứ xằng xiên lừa đảo, có ích quái gì!”.
Tịnh Vũ Hiên luyện thần công đến tầng cuối cùng thì chững lại không lên được nữa, cũng là vì nguyên nhân này nên Triêu Dương Tử mới đưa bà đến Vân Tây, muốn quay lại sư môn lật lại bộ bút ký sư phụ để lại xem có tìm được cách giải quyết hay không. Nhưng chưa tìm được cách thì chân khí trong cơ thể Tịnh Vũ Hiên đã không chịu khống chế nữa. Triêu Dương Tử bó tay, muốn dùng châm phế môn Ngũ Uẩn thần công này đi, không ngờ lần này Tịnh Vũ Hiên lại sống chết không chịu, thà chết cũng phải luyện thần công.
Tính khí cả hai người đều không dễ chịu gì, nói chưa đầy vài câu đã đàm phán bất thành, Tịnh Vũ Hiên điên lên, bỏ lại Triêu Dương Tử một mình chạy mất. Triêu Dương Tử sợ bà gặp chuyện, đang đi tìm khắp nơi thì bị người Phong Quân Dương phái đi tìm được, mời ông về Thịnh Đô.
Thần Niên nghe xong, vội hỏi Triêu Dương Tử: “Vậy sư phụ ta đang ở đâu? Có tin tức gì không?”.
Triêu Dương Tử lắc đầu nói: “Tuy bà ta đã rơi vào đường cùng, nhưng võ công còn đó, lại có lòng muốn trốn ta, làm sao ta có thể tìm được hành tung”.
Thần Niên nghĩ ngợi, trầm giọng nói: “Ta tìm Phong Quân Dương giúp đỡ, phái thêm một số người nữa ra ngoài tìm, thế nào cũng tìm được tung tích của sư phụ”.
Triêu Dương Tử bất giác cười gượng, nói: “Với võ công của sư phụ cô, cho dù tìm được, chỉ cần bà ta không chịu tấn công thì chúng ta cũng không làm gì được”. Ông ngừng lại một chút mới nói tiếp, “Trước kia bà ta đã từng nói, nếu ta ám toán bà ta, tấn công bà ta như lần trước, bà ta sẽ một đao làm thịt ta trước rồi sau đó tự sát”.
Thật sự giống với những lời Tịnh Vũ Hiên sẽ nói ra, Thần Niên nghe thế trầm mặc, hồi lâu không nói gì.
Triêu Dương Tử lòng buồn vô hạn, tức giận khoát tay áo, nói: “Không nhắc đến nữ ma đầu kia nữa, nói xem cô có dự tính gì trước đã. Cô có muốn theo ta rời khỏi chốn thị phi này không? Nếu muốn đi, đạo gia sẽ nghĩ cách làm cho mọi người trong phủ đại tướng quân này ngất hết, lúc đó cô hãy cùng ta nghênh ngang bỏ đi, cho Phong Quân Dương tức chết!”.
Ngay cả khi Tịnh Vũ Hiên không sao, Thần Niên cũng không muốn liên lụy hai người họ, huống chi giờ lại đang trong tình cảnh này. Nàng nở nụ cười, lắc đầu nói: “Hiện ta sống rất tốt, không định đi”.
Triêu Dương Tử liếc nàng, hỏi: “Cô thật sự không so đo tiểu tử đó lừa gạt mình, quên hết chuyện xưa sao?”.
Thần Niên lặng đi một chốc, miệng lại cất lên điệu cười mỉa mai, thấp giọng nói: “Sao có thể quên hết được? Trong lòng luôn có một cái gai đâm vào, có điều chờ khi trái tim sắt đá, cũng không thấy gì cả”.
Nàng không muốn đàm luận việc này với Triêu Dương Tử, chuyển đề tài, nói: “Đạo trưởng không cần nhọc lòng vì ta nữa, còn một việc khác cần ngài ra tay giúp đỡ. Ta có một người bạn từ thuở bé, cậu ấy bị Quỷ thủ Bạch Chương hạ độc, xin đạo trưởng hãy xem giúp cậu ấy, nghĩ cách giải được độc ấy mới tốt”.
“Quỷ thủ Bạch Chương?” Triêu Dương Tử bất giác cau mày, “Mười mấy năm trước ta đã từng nghe tên người này, nghe nói thủ đoạn cực kì ti tiện tàn nhẫn, ra tay không bao giờ để lại nhân chứng sống nên mới có cái danh Quỷ thủ. Có điều y chỉ là hoa quỳnh sớm nở tối tàn trong giang hồ năm đó, vừa mới có tiếng tăm thì đã hoàn toàn mất tích, ai nấy chỉ cho rằng y bị kẻ thù giết, không ngờ lại được Hạ gia nuôi trộm”.
Thần Niên nói: “Đạo trưởng không biết, người này mặt mũi hiền lành, dáng vẻ ôn hòa, lần đầu tiên gặp mặt đều cảm thấy ông ta là người tốt, không hề thấy chút ti tiện tàn nhẫn nào”.
Triêu Dương Tử nghe thế cười nhạt, nói: “Nha đầu, cô thích nhất là trông mặt mà bắt hình dong đấy. Người khác ta không nói, chỉ nói tiểu tử Phong Quân Dương thôi, ngoại trừ tướng mạo hơn người ra, hắn có chỗ nào tốt? Ngoài mặt thì có vẻ khiêm tốn, trong bụng lại toàn mưu ma chước quỷ, tính khí đã âm tàn, thủ đoạn càng thâm độc, chẳng có chút thẳng thắn quang minh nào. Tính nết cô như thế, chẳng hiểu sao lại thích hắn nữa!”.
Ông nói tuy khó nghe nhưng đều là sự thật, Thần Niên nghe thế cúi đầu, trầm mặc im lặng. Triêu Dương Tử thấy lại mềm lòng, hừ lạnh một tiếng, nói: “Thôi đi, hiện giờ nói mấy chuyện này cũng vô ích, may mà tiểu tử này cũng coi như không phải xấu tính hoàn toàn, ít nhất cũng coi như si tình với cô”.
Triêu Dương Tử không nhịn được lại nhướng mày, tức giận lườm Thần Niên một cái, nói: “Chuyện nội lực của cô không nên gấp gáp, chờ ta cân nhắc kĩ càng đã, chưa biết chừng có thể chữa trị lại kinh mạch cô một lần nữa. Còn nữa, bằng hữu của cô hiện đang ở đâu? Gọi nó ra đây, bản thân ta muốn xem xem Bạch Chương có bản lĩnh gì, có thể dùng những thứ độc gì!”.
“Cậu ấy hiện đang nằm trong tay Hạ gia, ta phải sắp xếp một chút mới có thể gặp được cậu ấy.” Thần Niên phân vân một lát, lại nói. “Chi bằng thế này, đạo trưởng cứ ở lại chỗ ta trước đã, ta bảo Phong Quân Dương phái người đi tìm tung tích của sư phụ. Sư phụ gây thù với nhiều người trên giang hồ, việc này phải âm thầm tiến hành, chờ khi có tin tức xác thực, chúng ta lại đi tìm bà”.
Thiên hạ lớn dường này, nếu có thể mượn thế lực của Phong Quân Dương, tất nhiên là tốt hơn Triêu Dương Tử tự mình đi tìm. Triêu Dương Tử chậm rãi gật đầu, nói: “Trước mắt cũng chỉ có thể làm thế thôi”.
Hai người lại nói chuyện một chập nữa, nghe có tiếng bước chân bên ngoài đến gần, ra là Thuận Bình đến truyền lời, “Vương gia đã chuẩn bị tiệc rượu, lệnh cho tiểu nhân mời đạo trưởng qua đó”. Y nói xong lại nhìn Thần Niên, cung kính nói, “Vương gia bảo tiểu nhân chuyển lời cho vương phi, nói tiền viện đông người phức tạp, xin vương phi về đổi y phục rồi hẵng đến”.
Cách ăn vận của Thần Niên quả thật không thích hợp xuất hiện ở tiền viện, bèn nói với Triêu Dương Tử: “Đạo trưởng đi trước đi, lát nữa ta sẽ đến sau”.
Thuận Bình nghe vậy vội khom người dẫn Triêu Dương Tử đến bàn tiệc. Phong Quân Dương đã đến trước rồi, hàn huyên vài câu với Triêu Dương Tử rồi mời ông vào chỗ. Tính nết Triêu Dương Tử tuy nóng nảy song cũng không phải kẻ ngốc, nhìn thái độ kính cẩn quá đà của Phong Quân Dương, không khỏi hồ nghi nhìn chàng, hỏi: “Ngươi có việc gì muốn xin ta à?”.
Phong Quân Dương nghe thế tủm tỉm cười, phất tay đuổi hết người hầu xung quanh, nói: “Thực không dám giấu giếm, quả tình có một chuyện muốn xin đạo trưởng”. Chàng nói đến đây bất giác dừng lại, gương mặt tuấn tú hơi đỏ lên, “Ta và Thần Niên đều đã không còn nhỏ nữa, đến nay vẫn chưa có con nối dõi, không biết đạo trưởng có thể kê vài thang thuốc, để Thần Niên sớm ngày hoài thai”.
Triêu Dương Tử thật sự bất ngờ, mở miệng sững sờ một lát, rồi mới hỏi Phong Quân Dương: “Các ngươi thành thân bao lâu rồi?”.
Phong Quân Dương đáp: “Hôm nay là ngày thứ tư”.
Triêu Dương Tử tức đến nỗi suýt nữa nhảy khỏi ghế, khó tin trừng mắt nhìn Phong Quân Dương, nói: “Vừa mới được bốn ngày, ngươi đã sốt ruột? Nếu bây giờ con bé có thai mới là gặp quỷ đấy?”.
Phong Quân Dương cũng quá mức nóng vội, hận Thần Niên không thể lập tức có thai nên mới đưa ra thỉnh cầu đó với Triêu Dương Tử. Giờ nghe Triêu Dương Tử nói thế, chàng khó tránh khỏi ngại ngùng, nhưng cũng không nói gì nữa.
Triêu Dương Tử thấy chàng như vậy, không khỏi thở dài, nói: “Ta biết ngươi có tâm tư gì, ngươi muốn dùng đứa bé buộc chặt Thần Niên, ta đoán đúng chứ?”.
Môi Phong Quân Dương nở nụ cười gượng gạo, nhẹ giọng nói: “Đạo trưởng đoán rất đúng, ngài cũng biết, trước kia ta phụ Thần Niên quá nhiều, hiện Thần Niên tuy đã gả cho ta, nhưng trong lòng ta vẫn rất bất an, thầm nghĩ nếu hai chúng ta có con, khi nào nàng muốn đi sẽ có nhiều thứ để nhớ hơn”.
Lời nói của chàng làm người khác nghe mà xót xa, Triêu Dương Tử tuy không thích chàng, nhưng cũng nhận ra chàng dành tình cảm sâu sắc cho Thần Niên. Nói cho cùng, Triêu Dương Tử và Thần Niên đều là cái tính thích mềm không thích cứng. Phong Quân Dương tỏ ra yếu thế thế này, cơn thịnh nộ của Triêu Dương Tử với chàng cũng vơi đi vài phần, lại nghĩ Thần Niên đã muốn bước tiếp cùng Phong Quân Dương, sớm muộn gì cũng phải có con, Triêu Dương Tử vê râu suy nghĩ một phen, rồi nói: “Ngươi duỗi cổ tay ra đây”.
Phong Quân Dương nghe vậy giật mình đánh thót rồi mới đưa cổ tay sang, miệng lại nói: “Đạo trưởng, thân thể của ta lúc nào cũng cường tráng”.
“Nói nhảm ít chứ!” Triêu Dương Tử chỉ đặt tay lên mạch Phong Quân Dương, chưa đầy chốc lát đã thu tay lại, liếc mắt nhìn Phong Quân Dương, chế nhạo: “Hai ngày nay đúng là ngươi cũng dốc ra không ít sức lực”.
Phong Quân Dương nghe ra ý giễu cợt trong lời ông, khuôn mặt khôi ngô đỏ bừng, nói: “Là sốt ruột ấy mà”.
“Việc này không phải cứ sốt ruột là được.” Triêu Dương Tử cười hì hì, ý bảo Phong Quân Dương đưa tai sang, ông ghé sát vào tai Phong Quân Dương dặn dò vài câu, rồi bảo, “Nhất mực quấn quýt si mê cũng không được, tính ngày thật chuẩn, còn phải nghỉ ngơi giữ sức vài ngày, hai người các ngươi đều khỏe mạnh, yên tâm, sẽ có con nhanh thôi”.
Phong Quân Dương nghe vậy liên tục gật đầu, hỏi tiếp: “Thế có cần uống thuốc thang nữa không?”.
“Khỏi cần.” Triêu Dương Tử lắc đầu, đang muốn nói tiếp thì Thần Niên và Thuận Bình từ ngoài đi vào, cười tiếp lời: “Khỏi cần cái gì? Đạo trưởng và vương gia nói gì thế?”.
Triêu Dương Tử đang toan trả lời thì Phong Quân Dương đã cướp lời: “Không có gì, Thuận Bình bụng dạ không tốt, muốn bảo đạo trưởng khai cho thang thuốc, đạo trưởng nói khỏi cần”.
Nói xong, liền liếc mắt nhìn Thuận Bình đi theo sau Thần Niên. Thuận Bình phản ứng cực nhanh, lập tức hùa theo: “Đạo trưởng đã nói không cần, vậy nhất định là không cần rồi. Tiểu nhân cũng thấy không phải việc gì to tát, có lẽ mấy đêm trước ngủ không đắp chăn nên bị lạnh bụng”.
Triêu Dương Tử nghe chủ tớ hai người mở miệng nói dối dễ như bỡn, lừa gạt Thần Niên như thế, bất giác hừ lạnh một tiếng, bực dọc nói: “Ta bỗng thấy vẫn nên uống thuốc gì đó thì hơn, cũng không cần sắc thuốc gì cả, ta đây có thuốc viên, bảo Thuận Bình uống luôn là được”.
Ông nói xong, thật sự lôi một viên thuốc trong ngực ra, đưa cho Thuận Bình. Thuận Bình đoán thuốc này nhất định không tốt đẹp gì, bất giác khổ sở nhăn mặt, tội nghiệp nhìn về phía Phong Quân Dương: “Vương gia...”.
Thần Niên thấy tình hình khác thường, cũng không lên tiếng, chỉ nhìn Thuận Bình rồi lại nhìn Phong Quân Dương.
Phong Quân Dương giờ chỉ có thể vứt bỏ Thuận Bình, mỉm cười nói với Thuận Bình: “Đã là thuốc đạo trưởng cho, còn không nuốt mau lên”.
Thuận Bình bất đắc dĩ, cố gắng gượng cười uống viên thuốc kia, không ngờ vừa mới nuốt trôi, chợt nghe Thần Niên nói: “Đạo trưởng, một viên liệu có đủ không? Ngài đừng có keo kiệt, cho thêm vài viên đi!”.
Thuận Bình sợ đến mức nhảy dựng lên, vội nói: “Đủ rồi, thật sự đủ rồi!”, nói xong cũng không dám ở lâu nữa, vội vàng lui xuống.
Dáng vẻ y như thế làm mấy người trong phòng phì cười. Thần Niên ngồi xuống cạnh Phong Quân Dương, mỉm cười liếc chàng, sẵng giọng: “Nhất định là chàng lại lừa thiếp”.
Nàng đã đổi sang kiểu ăn mặc của nam tử, thân vận áo bào màu thiên thanh, eo thắt đai ngọc, làm bật lên vẻ tuấn tú hơn người, tựa linh lan cây ngọc. Phong Quân Dương nhác trông vừa tự hào vừa vui mừng, thấy nàng cười như có như không liếc xéo mình, lòng lại càng rục rịch, chỉ hận không thể thầm đưa tay véo nàng một cái mới được. Chàng cố nhịn xuống, hắng hắng giọng, dịu dàng nói: “Nàng đừng uống rượu, ta với đạo trưởng uống là được rồi”.
Vừa mới dứt lời, Triêu Dương Tử không kìm được lạnh hết cả gáy, giận dữ nói: “Thôi đừng có chua loét thế đi, ghê hết cả răng ta rồi”.
Phong Quân Dương không để tâm mỉm cười, nâng chén mời rượu Triêu Dương Tử. Triêu Dương Tử tâm tư đơn thuần, Phong Quân Dương lại cố tình lấy lòng, chỉ mới nói được vài câu, không khí trên bàn tiệc đã vô cùng hòa hợp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT