Hạ Trăn đáp: “Vì con là con gái của Hạ Trăn ta, vì trong người con có huyết mạch của vương nữ Tiên Thị, xuất thân của con đã định vận mệnh của con. Hiện Hạ gia bị kẹp giữa Tiên Thị và Phong Quân Dương, hai mặt giáp địch, nhất định phải liên hợp với một bên mới có thể chống đỡ tiếp được”.

Nghe ông ta nhắc đến mẫu thân, trong lòng Thần Niên xáo động, nàng vốn lửa giận phừng phừng, giờ lại đột ngột trào nước mắt, run giọng nói với Hạ Trăn: “Nếu ông thật sự nhớ tới mẫu thân tôi dù chỉ chút ít, ông đã không bảo tôi đi theo con đường của bà, nối theo gót bà”.

Lời này chạm vào tiếng lòng Hạ Trăn, trong mắt của ông ta cũng bất giác lộ vẻ đau thương, rũ mắt xuống lặng đi một lát, nhẹ giọng nói: “Con sẽ không đi theo con đường của mẫu thân con, con có phụ thân. Chỉ cần Hạ gia còn chưa sụp một ngày, Phong Quân Dương sẽ phải coi trọng con một ngày”.

Trước kia Thần Niên lẻ loi một mình, vốn không sợ sinh tử, nhưng giờ vẫn còn tính mạng của Diệp Tiểu Thất, nàng không thể không nhẫn nhịn mà vòng vo với Hạ Trăn. Thấy Hạ Trăn lộ ra thần thái đó, Thần Niên lưỡng lự một lát, đột nhiên hỏi nhỏ ông ta: “Mẫu thân tôi tên A Nguyên sao?”

“Phải, là A Nguyên.” Hạ Trăn nhìn Thần Niên xót xa cười, nói tiếp, “Thần Niên, không phải phụ thân không muốn nuôi con, mà là không biết con ở đâu. Năm đó sau khi mẫu thân con qua đời, Mục Triển Việt thiêu di thể mẫu thân con, rắc tro cốt xuống sông Uyển, không để lại cho ta chút gì. Ta trở về từ Thịnh Đô, dẫn người đuổi hơn nửa vùng Giang Bắc mới chặn được hắn ở quan ngoại Tĩnh Dương. Hắn thấy không còn chỗ nào trốn được, bèn đốt nhà cỏ hắn ở, giờ phút cuối cùng còn ném đứa bé vào bên trong cửa sổ. Ta tin đứa bé đó là con, nào ngờ tới đứa bé chết bên trong là một người khác, mà hắn đã dẫn con trốn đi lâu rồi, mai danh ẩn tích mười mấy năm trời ở Thanh Phong trại”.

Đây là lần đầu tiên Hạ Trăn giải thích với Thần Niên chuyện năm xưa, Thần Niên thông minh đã nhận ra thái độ của ông ta có sự thay đổi, sau khi cương quyết lí trí đã bắt đầu thử dùng sự dịu dàng để cảm hóa nàng. Nàng cúi đầu im lặng, một lúc lâu sau, tâm tư đổi dời mấy vòng, rốt cuộc quyết định tìm kiếm nhược điểm của Hạ Trăn xuống tay, liền nhẹ giọng hỏi ông ta: “Mẫu thân của tôi năm đó chết như thế nào?”.

Hạ Trăn như đã liệu trước được nàng sẽ hỏi việc này, nghe vậy đáp: “Năm đó đại bá con tráng niên đột tử, Trạch Nhi còn quá nhỏ, ta đành phải gánh trách nhiệm làm chủ Hạ gia. Khi đó, bốn phía Thái Hưng đều là cường địch, trong nhà lại có kẻ phản bội, nguy cơ sớm tối, vì muốn thỉnh cầu đồng minh nên trong nhà quyết định liên hôn với Vân Tây”.

Rõ ràng là chuyện cũ đã qua từ lâu, nhưng giờ nhắc lại vẫn làm con tim đau nhói. Hạ Trăn bất giác nhắm mắt, một lúc lâu sau mới có thể tiếp tục nói: “Tính mạng già trẻ cả tộc đều phải gắn với ta, ta không thể vì tư tình cá nhân mà bỏ quên gia tộc không màng. Ta xin mẫu thân con nhẫn nhịn vì ta vài năm, nhưng nàng lại không chịu. Sau khi tranh đấu qua đi, ta một mạch đi đến Thịnh Đô, khi trở về thì mẫu thân con đã mất…”.

Trong phòng lặng ngắt như tờ, rất lâu không vang tiếng.

Một lát sau, Hạ Trăn mới cười tự giễu, mệt mỏi nói: “Thần Niên, ai cũng muốn thẳng thắn vô tư, tha hồ hân hoan. Nhớ ngày đó, ta cũng từng một lòng muốn đưa mẫu thân con du ngoạn thiên hạ, không màng thế sự. Nhưng với những người như chúng ta, có rất nhiều việc bất đắc dĩ”.

Thần Niên nghĩ bụng hay cho câu “bất đắc dĩ”, những gã bạc tình trên thế gian này đều vin vào bất đắc dĩ, lẽ thẳng khí hùng muốn người con gái tạm ấm ức vì lợi ích toàn cục, nếu nàng không chịu, đó là không hiểu tình lý, chết không hết tội. Trong lòng nàng hết sức khinh bỉ, nhưng ngoài mặt chỉ làm ra vẻ ngỡ ngàng, ngồi đó cúi đầu im lặng.

Hạ Trăn đưa mắt nhìn nàng, chỉ cho rằng nàng đang nhớ đến Phong Quân Dương, bất giác thở dài một tiếng, nói: “Con về trước đi. Còn Diệp Tiểu Thất, trước tiên con không thể đến thăm y, phải hành y mấy ngày mới được. Yên tâm, ta sẽ không làm gì y”.

Thần Niên đứng dậy, im lặng nhìn Hạ Trăn một lát, song lại không nói không rằng xoay người ra cửa. Vừa đến giữa sân thì thấy Hạ Trạch vội vàng đến đây, Thần Niên thấy gã vẫn vận quân bào, hiển nhiên là vừa về từ trong quân, vội nghiêng mình cản gã lại, hỏi: “Giờ Diệp Tiểu Thất sao rồi?”.

Hạ Trạch nhìn Thần Niên, hỏi: “Cô muốn hỏi Diệp Khinh Chu?”.

Diệp Khinh Chu là đại danh phu tử trong sơn trại ban cho Diệp Tiểu Thất ngày xưa, nhưng chưa từng có ai gọi, đừng nói là người trong trại không biết, ngay cả Thần Niên cũng đã quên cái tên này của cậu rồi. Nàng vừa nghe thế, bất giác ngẩn người rồi mới gật đầu nói: “Phải”.

Hạ Trạch đã được Hạ Trăn căn dặn trước, không được làm hại tính mạng Diệp Tiểu Thất, giờ nghe Thần Niên hỏi, cười đáp: “Không sao cả, chỉ đánh cho một trận, ngất đi rồi, tay chân vẫn còn đầy đủ”.

Thần Niên tuy biết trước Diệp Tiểu Thất khó tránh khỏi bị tra tấn, nhưng nghe nói thế vẫn không ghìm nổi run sợ. Nàng cố tình muốn châm chích Hạ Trạch vài câu nhưng nghĩ lại đấu võ mồm cũng không được lợi ích gì bèn cố nhịn xuống, ngược lại uốn gối hành lễ với Hạ Trạch, thấp giọng nói với gã: “Thập Nhị ca, Diệp Tiểu Thất và ta lớn lên bên nhau, tình như thủ túc, lại vì ta nên mới chịu nạn này, xin huynh đừng làm khó cậu ấy”.

Hạ Trạch thấy thế, mặt lộ vẻ kinh ngạc, ngạc nhiên hỏi: “Thần Niên, cô đang cầu xin ta?”.

Thần Niên gật đầu đáp: “Phải”.

Nàng thản nhiên thừa nhận như thế làm Hạ Trạch hết sức bất ngờ, ngược lại không biết nói gì cho phải. gã nhìn nàng một lát, nhếch miệng cười cười, nói nhỏ: “Thần Niên ơi Thần Niên, chỉ khi cô cầu xin ta mới chịu gọi ta một tiếng Thập Nhị ca”.

“Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt mà! Yên tâm, sau này sẽ gọi huynh là Thập Nhị ca nhiều hơn.” Thần Niên mỉm cười, khẽ cúi người với Hạ Trạch rồi theo thị nữ về chỗ mình ở.

Mấy ngày sau, Thần Niên vào tiểu viện sâu nhất trong nội viện ở. Hạ Trăn vốn định đưa cô ngốc ra khỏi đó, đổi sang chỗ khác để nuôi dưỡng, Thần Niên lại bảo: “Thôi đừng, cứ ở lại đây đi, một là có thể làm bạn với con gái, hai là cũng có thể đánh thức nhau, để con gái tỉnh một chút, không bến thành giống như cô ấy”.

Nghe nàng nói thế, Hạ Trăn lặng lẽ nhìn Thần Niên một lúc lâu, mới lãnh đạm đáp: “Được”.

Thần Niên lại hỏi ông ta: “Có cần đi bái kiến phu nhân Phong thị không?”.

Hạ Trăn nói: “Không cần”.

Thần Niên nghiêng đầu, ra vẻ ngây thơ nhìn ông ta, nói: “Không cần thật ạ? Phụ thân cũng không thể vì thương con gái mà biến con gái thành kẻ không hiểu lễ nghĩa”.

Hạ Trăn sầm mặt, lạnh lùng nói: “Không cần”.

Thần Niên nhoẻn cười, nói: “Vậy phụ thân phái thêm người đến bảo vệ con gái. Nếu con gái bị người ta tính toán lấy mạng, phụ thân tuy có thể tiếp tục tìm một cô gái hiểu biết xinh đẹp, nhưng Phong Quân Dương chưa chắc đã cần đâu”.

Hạ Trăn đưa mắt nhìn Thần Niên, nói: “Thần Niên, trong lòng con còn oán hận”.

“Còn”. Thần Niên gật đầu, cong môi cười nói, “Hơn nữa còn rất nhiều”.

“Vậy cũng không thể biểu lộ ra mặt, ngay cả khi oán thán hơn nữa, cũng không thể.” Hạ Trăn nói.

Thần Niên lập tức đổi giọng, nũng nịu: “Phụ thân đừng trách mắng người ta nữa mà, bất cứ chuyện gì cũng phải từ từ, đúng không nào?”.

Hạ Trăn quan sát Thần Niên một lát, đột nhiên cười ảm đạm, đáp: “Đúng”.

Trong bữa tiệc của phủ Hạ gia đêm trừ tịch, Thần Niên ngồi xuống ghế trưởng nữ của Hạ Trăn. Người Hạ gia như thể toàn bộ đã được dặn dò từ trước, thấy lạ mà không kinh ngạc, ngay cả Phong phu nhân cũng bình thản ung dung, như thể vị trí kia vốn là chỗ ngồi của Thần Niên, không liên quan chút gì đến Vân Sinh.

Thần Niên cụp mi xuống, đủng đỉnh ăn của ngon vật lạ trên bàn ăn. Nàng từ tấm bé đã lớn lên ở miền sơn dã, trước sau đều là cơm canh rau dưa sơ sài, ngay cả những tháng ngày đi theo Phong Quân Dương cũng chưa từng chú ý ăn gì. Một bàn đồ ăn thịnh soạn thế này, nàng còn chưa từng nếm. Nàng ăn rất cẩn thận tập trung, khi nếm đến món nào hợp miệng còn quay đầu sang hỏi nhỏ thị nữ bên cạnh tên của món ăn.

Hạ Trạch thật sự không nhịn được, chờ yến tiệc xong xuôi, thừa dịp mọi người vào trong viện xem pháo hoa, gã kín đáo đến gần Thần Niên, thấp giọng hỏi: “Mấy món đó thật sự ngon đến thế sao?”.

“Ngon lắm!” Thần Niên gật đầu, lại ngoảnh nhìn Hạ Trạch bảo, “Thập Nhị ca, ta đang muốn đi tìm huynh, huynh giúp ta một việc, lấy chút rượu thịt trong nhà bếp cho Diệp Tiểu Thất ăn được không? Năm hết Tết đến, dù sao cũng phải cho cậu ấy ăn ngon một bữa chứ”.

Mắt nàng sáng long lanh, nhìn vào Hạ Trạch, cong ngón tay kể tên những món nàng nhớ, ngây thơ chẳng khác gì mấy cô tiểu thư được nuôi trong khuê phòng, làm cho Hạ Trạch rùng mình một cái, nhìn Thần Niên như nhìn quái vật, nói: “Cô đừng vờ vịt nữa, ta trông mà sợ phát khiếp!”.

Thần Niên cười, đưa tay túm ống tay áo Hạ Trạch, vừa lắc vừa cầu khẩn: “Đi mà Thập Nhị ca, đồng ý với ta đi mà!”.

Mọi người trên danh nghĩa tuy đang ngắm pháo hoa nhưng lại liếc khóe mắt nhìn về phía bọn họ. Hạ Trạch dở khóc dở cười, vội đẩy tay Thần Niên ra, bất đắc dĩ đành đồng ý: “Được, được, được, ta đi, bà cô ơi, cô bỏ tay ra đi!”.

Thần Niên giờ mới chịu buông tay, cười hì hì liếc nhìn Hạ Trạch một cái rồi quay đi, ngửa đầu nhìn ngắm pháo hoa rực rỡ xán lạn trên bầu trời. Hạ Trạch lại không đi, chỉ lùi sang bên cạnh hai bước, ẩn mình dưới bóng mái hiên cong, âm thầm quan sát Thần Niên.

Khuôn mặt vóc người nàng đường nét gần như hoàn mỹ, như thể bất luận xê xích chỗ nào cũng không đẹp bằng hiện giờ. Không hiểu vì sao, Hạ Trạch đột nhiên cảm thấy cô gái trước mắt có phần xa lạ, không còn là Tạ Thần Niên ngoài thành Nghi Bình nữa.

Tết Nguyên tiêu qua đi, Hạ Trăn cuối cùng cũng chịu cho Thần Niên gặp Diệp Tiểu Thất. Hạ Trạch đích thân đến tiểu viện đón Thần Niên, nói: “Đi, ta dẫn cô đi gặp Diệp Khinh Chu”.

Thần Niên theo Hạ Trạch ngồi xe ngựa đi non nửa thành Thái Hưng, rốt cuộc cũng gặp được Diệp Tiểu Thất ở thành Bắc. Viện khá lớn, Diệp Tiểu Thất bị mấy quân sĩ trông coi, đang một mình chậm rãi tản bộ trong sân. Cậu gầy hơn nhiều so với lần trước Thần Niên gặp, tựa như chỉ còn lại một bộ khung xương cao lớn, chân hơi khập khiễng, đi lại có phần bất tiện.

Mới chỉ nhìn thoáng, nước mắt Thần Niên đã ứa ra. Nàng vẫn chưa tiến lên ngay, im lặng đứng ở cửa viện nhìn Diệp Tiểu Thất hồi lâu mới lau sạch nước mắt trên mặt, cất tiếng gọi cậu: “Tiểu Thất”.

Diệp Tiểu Thất nghe thấy giọng nàng ban đầu là cứng người, sau đó theo tiếng nhìn sang, ngơ ngác nhìn Thần Niên một lúc lâu sau mới do dự gọi to: “Thần Niên?”.

Thần Niên cười gật đầu, nhưng nước mắt lại chảy xuống, cười nói: “Ừ, là tôi, Tạ Thần Niên”.

Diệp Tiểu Thất nhìn Thần Niên đến gần, nghi hoặc nhìn Hạ Trạch phía sau nàng, kinh ngạc nói: “Sao cô lại ở đây?”.

Thần Niên tiến lên, đỡ Diệp Tiểu Thất từ từ đi vào trong phòng: “Việc này kể ra thì dài dòng lắm, chúng ta tìm một chỗ ấm áp, tôi kể từ đầu cho cậu nghe”. Nàng nói xong, lại ngoái đầu nhìn Hạ Trạch theo sau, “Thập Nhị ca, ta muốn nói với Tiểu Thất vài câu, huynh có thể tránh đi một lát không?”.

Hạ Trạch nghe vậy bất giác nhíu mày, Thần Niên nhếch khóe miệng, chỉ vào các quân sĩ trong viện, nói với Hạ Trạch: “Huynh nhìn những người đó đi, chỉ bằng ta và Tiểu Thất hiện giờ, chúng ta có thể thoát ư? Thập Nhị ca châm chước một chút, huynh đi tìm chỗ nào đó nghỉ một lát, cho ta và Tiểu Thất chút thời gian nói vài câu được không?”.

Nàng tuy nói lời hay ý đẹp nhưng trong thần thái lại có vài phần mỉa mai, như là đã trở về Tạ Thần Niên trước kia. Không hiểu sao, Hạ Trạch chợt mỉm cười, lại tốt tính đáp: “Được”.

Nói xong, gã thật sự xoay người bỏ đi, ngay cả mấy hộ vệ trong viện cũng bị gã đuổi đi hết, nhưng trước đó lại dặn Thần Niên: “Dù sao nam nữ khác biệt, đừng đóng cửa”.

Thấy gã như thế, ánh mắt Thần Niên toát ra vẻ bất ngờ, ngước mắt lên nhìn Hạ Trạch đôi cái, thả lỏng khóe miệng, đoan trang cảm ơn Hạ Trạch: “Cảm tạ Thập Nhị ca”.

Hạ Trạch chỉ cười, tự đi tìm một căn phòng ấm áp chờ Thần Niên. Thần Niên đỡ Diệp Tiểu Thất vào phòng, nhìn bài trí trong phòng, quay sang bàn bạc với Diệp Tiểu Thất: “So với ở trong phòng làm người ta đoán mò, chẳng thà sai người mang chậu than ra ngoài hiên, chúng ta vô tư ngồi ngoài đó được không?”.

Diệp Tiểu Thất từ nhỏ đã nghe lời nàng, nghe vậy gật đầu đáp: “Được”.

Thần Niên cao giọng gọi người đến, lệnh cho họ chuyển chậu than trong phòng ra ngoài hiên, nàng và Diệp Tiểu Thất ngồi đối diện qua đống lửa than. Diệp Tiểu Thất tràn đầy nghi hoặc vì sao nàng lại xuất hiện ở Thái Hưng, sao lại gọi Hạ Trạch là “Thập Nhị ca”, khó khăn lắm mới chờ được mấy đầy tớ lui ra, vội hỏi: “Thần Niên, rốt cuộc là chuyện gì thế này?”.

Thần Niên nói toạc móng heo với Diệp Tiểu Thất mọi chuyện thân thế của mình, đến Thái Hưng thế nào, bị Hạ Trăn uy hiếp ra sao. Diệp Tiểu Thất nghe mà trợn tròn mắt, ngây người nhìn Thần Niên, chờ nàng nói xong mà không thể chấp nhận sự thật này, chỉ hỏi Thần Niên: “Đây là sự thật?”.

Thần Niên cười gượng gật đầu, nói: “Là thật đấy, tạo hóa trêu ngươi”.

Diệp Tiểu Thất kinh ngạc vô cùng, chỉ cảm thấy đầu óc rối như tơ vò, nhất thời không nói nên lời. Nhưng cậu cũng không còn là tên sơn tặc chỉ biết đi theo sau Thần Niên mấy năm trước nữa, mấy năm nay tòng quân cũng coi như từng trải hơn nhiều, đầu óc tâm trí đều trưởng thành hơn. Cậu im lặng được một lát, giương mắt nhìn Thần Niên, hỏi: “Hạ Trăn dùng tôi để uy hiếp cô, bắt cô gả cho Phong Quân Dương?”.

Thần Niên gật đầu, nói: “Ừ”.

Không khác so với dự đoán của Hạ Trăn, trên mặt Diệp Tiểu Thất hiện lên vẻ hối hận tự trách, căm hận nói: “Đều tại tôi làm việc lỗ mãng nên mới khiến cô bị áp chế”.

Ánh mắt Thần Niên trầm tĩnh, nhìn Diệp Tiểu Thất một lát, hạ giọng: “Tiểu Thất, tôi thấy cậu không hề thay lòng, những lời tiếp theo, cậu phải nghe thật cẩn thận, ghi nhớ thật kĩ”.

Nghe nàng nói thế, Diệp Tiểu Thất vô thức ưỡn lưng lên, nói: “Cô nói đi, tôi sẽ nhớ”.

Thần Niên trầm giọng nói: “Không phải cậu liên lụy tôi chịu sự uy hiếp của Hạ Trăn, mà là tôi liên lụy cậu, trúng bẫy của Hạ Trăn, thành lợi thế trong tay ông ta. Sở dĩ cậu có thể điều tra được chân tướng nhanh như thế, có thể có cơ hội ám sát Hạ Trăn, chẳng qua đều do ông ta tính kế. Có cậu, ông ta sẽ dùng cậu áp chế tôi; không có cậu, ông ta cũng sẽ nghĩ ra cách khác. Cậu đừng tự trách, bằng không lại mắc mưu Hạ Trăn rồi. Người Hạ gia lắm mưa nhiều kế, đê tiện vô sỉ. Bọn chúng đã thối nát từ gốc rễ rồi”.

Ánh mắt nàng rời sang khoảnh sân rộng rãi vuông vắn, nói: “Giống như cái sân này, thoạt nhìn rộng rãi bằng phẳng, kì thực ngầm giấu bên dưới không biết bao nhiêu ma quỷ”.

Khi đang nói chuyện, tùy tùng của Hạ Trạch đến truyền lời: “Thập Nhị công tử nói thì giờ đã muộn rồi, nên về phủ thôi”.

Thần Niên khẽ gật đầu với tùy tùng nọ, rồi lại quay đầu dặn Diệp Tiểu Thất: “Giờ cậu đừng nghĩ nhiều gì cả, chỉ cần yên tâm bồi dưỡng cơ thể thật tốt, sau này tôi vẫn còn rất nhiều việc cần cậu giúp đỡ”. Nàng nói xong bèn đứng dậy, thấy Diệp Tiểu Thất cũng toan đứng dậy theo mình, vội nói: “Không cần tiễn tôi, cậu vào nhà nghỉ ngơi đi, sau này tôi sẽ lại đến thăm cậu”.

Diệp Tiểu Thất cũng không khách khí với nàng, chỉ sâu sắc nhìn vào mắt Thần Niên đáp: “Được”.

Thần Niên lại mỉm cười với cậu, đi theo tùy tùng nọ ra khỏi viện. Hạ Trạch chờ sẵn trên xe ngựa bên ngoài, đưa tay kéo Thần Niên lên xe, hỏi nàng: “Sao rồi? Đã nói những gì với bạn cũ thế?”.

Thần Niên nghe thế nhíu mày, ngạc nhiên hỏi lại: “Thập Nhị ca chẳng phải nghe rõ hết cả rồi sao? Ta thấy trong phòng hẳn có cơ quan chuyên dùng để nghe lén, sao còn phải hỏi ta?”.

Hạ Trạch cũng không che giấu, chỉ cười hỏi: “Hai người chẳng phải ngồi ngoài hiên ư, ta nghe không rõ lắm”.

Thần Niên nhếch môi, mang theo vài phần bỡn cợt nói: “À, ra là thế. Thế thì Thập Nhị ca phải nói sớm chứ, ta mà biết người nghe lén kia thính lực kém thế thì đã nói chuyện to hơn rồi. Việc này là do Thập Nhị ca không báo với ta trước, không trách ta được”.

Nàng mỉm cười làm nũng như vậy khiến Hạ Trạch nhất thời hết cách, bất đắc dĩ nhìn nàng, thấp giọng nói: “Cô không nói cho ta biết, trở về rồi, thúc phụ cũng sẽ hỏi đến, đến lúc đó chúng ta nói không thống nhất, lại rước lấy phiền toái”.

Nhắc tới Hạ Trăn, nụ cười trên mặt Thần Niên vụt tắt, lại hỏi Hạ Trạch: “Thập Nhị ca, huynh nói ông ta thương ta nhiều hơn hay thương Vân Sinh nhiều hơn?”.

Nàng đột nhiên chuyển đề tài cách xa ngàn dặm, làm Hạ Trạch bất giác sửng sốt, hỏi: “Sao tự nhiên hỏi thế?”.

Thần Niên cụp mắt xuống, cười gượng gạo, nói: “Hai đứa con gái, một ở Tiên Thị, một lại phải gả đến Thịnh Đô, nếu cuộc chiến này bắt đầu sẽ có một bên bị vứt bỏ. Tuy ông ta có điều áy náy với ta, nhưng chưa hẳn đã so được với tình cảm cha con mười mấy năm với Vân Sinh. Đến lúc đó, e là ông ta sẽ lo Vân Sinh nhiều hơn một chút. Giống như huynh, ngoài mặt tuy rất tốt với ta, nhưng trong lòng chỉ coi Vân Sinh là em gái”.

Ở trước mắt gã, xưa nay nàng đều hung hăng đắc ý, chưa từng bộc lộ thái độ yếu ớt đến thế, Hạ Trạch không khỏi thoáng mềm lòng, nhìn Thần Niên, thấp giọng nói: “Cô hiểu nhầm thúc phụ rồi, ông không phải người hà khắc vô tình, ông đã âm thầm phái người đến Thượng Kinh, chính là vì muốn cứu Vân Sinh về”.

Thần Niên kì thực đã đoán được Hạ Trăn sẽ có hành động này từ sớm, nhưng nghe thế vẫn làm ra vẻ giật mình, giương mắt kinh ngạc nhìn Hạ Trạch, hỏi: “Muốn cứu Vân Sinh về?”.

Hạ Trạch gật đầu, lại nói: “Về phần ta, cũng sẽ đối đãi với cô như với Vân Sinh”.

Thần Niên nhìn gã chăm chú một cái, rồi mới mỉm cười gật đầu, nói: “Thập Nhị ca nói lời phải giữ lấy lời, đến khi Vân Sinh về, huynh đừng thiên vị là được”.

Hạ Trạch đương nhiên không thể đối đãi với nàng như với Vân Sinh được, bị nàng nhìn chăm chú như thế, khó tránh khỏi thấy chột dạ, vô thức tránh ánh mắt Thần Niên, miệng lại cười nói: “Ta có thể thiên vị cái gì chứ”.

Nom gã như vậy, Thần Niên chỉ cong môi cười mà thôi.

Hai người trở lại trong phủ, Hạ Trạch đưa Thần Niên về nội viện trước rồi mới đến chỗ Hạ Trăn phục mệnh. Gã kể lại tỉ mỉ tình hình Thần Niên gặp Diệp Tiểu Thất xong, chần chừ một lát, lại nói: “Điệt nhi thấy Thần Niên hình như chỉ lá mặt lá trái với chúng ta, không phải là thật lòng quay đầu đâu”.

“Nó chịu lá mặt lá trái đã là tốt rồi. Phàm việc gì khó khăn nhất cũng là bước đầu tiên, chỉ cần bước rồi, tự tình hình sẽ buộc con người ta bước tiếp”. Hạ Trăn nói xong, đưa mật báo trong tay cho Hạ Trạch, “Thịnh Đô truyền tin tới, Phong thái hậu đã hạ chỉ, lệnh cho con gái họ Hạ vào kinh thành thân với Phong Quân Dương. Con chuẩn bị đi, đợi khi ý chỉ tới thì đưa Thần Niên đến Thịnh Đô”.

Hạ Trạch cúi đầu đọc lướt qua bức mật báo, ngẩng đầu nhìn Hạ Trăn, hỏi: “Thúc phụ, điệt nhi thấy hơi khó hiểu, nếu khí thế xuôi Nam của Tiên Thị đã không thể chống đỡ, vậy giữ Thần Niên ở lại Thái Hưng chẳng phải là có lợi ích lớn hơn sao?”.

Hạ Trăn hỏi lại gã: “Có ích lợi gì? Để uy hiếp Thác Bạt Nghiêu? Nực cười! Để Thần Niên lại, ngoại trừ làm cho Phong Quân Dương cho rằng chúng ta nửa muốn nửa không thì chẳng có ích lợi gì cả”. Hạ Trăn thản nhiên liếc mắt nhìn Hạ Trạch, nói tiếp: “Ta biết trong lòng con nghĩ gì, con muốn chờ cứu được Vân Sinh về, gả con bé đến Thịnh Đô. Phong Quân Dương và Vân Sinh ít nhiều cũng có chút tình cảm, tuy không yêu nó nhưng cũng cho nó trọn đời bình an”.

Tâm tư của Hạ Trạch bị Hạ Trăn vạch trần chỉ bằng một câu, trên chóp mũi bất giác toát mồ hôi, gã nghiến răng, đánh bạo nói: “Con nghĩ, mối nhân duyên này vốn là của Vân Sinh. Vân Sinh sinh ra ở Hạ gia, lớn lên ở Hạ gia, gả muội ấy đi sẽ càng có lợi hơn với nhà ta”.

“Nhưng người Phong Quân Dương muốn là Thần Niên.” Hạ Trăn lạnh lùng nói, “Con đưa Vân Sinh qua đó, hắn há chịu để yên?”.

Hạ Trạch trầm mặc một lát, nhận lỗi: “Điệt nhi đã nghĩ sai rồi”.

Sắc mặt Hạ Trăn giờ mới dịu đi một chút, nói: “Thần Niên cũng là em gái con, từ nay về sau Hạ gia phải nhờ hai con chèo chống, các con nên dựa vào nhau, không thể cứ ghi thù mãi không bỏ. Trạch Nhi, con là nam tử, lòng dạ càng phải nên rộng lượng mới phải”.

Hạ Trạch không dám nhiều lời, vội cúi đầu đáp: “Thúc phụ dạy chí phải, điệt nhi biết sai rồi”.

Đầu tháng Giêng, ý chỉ của Thịnh Đô quả nhiên đã đến Thái Hưng, nội dung y hệt bức mật báo kia. Hạ Trăn điềm nhiên ung dung tiếp thánh chỉ rồi mới sai người tìm Thần Niên đến, nói: “Giữa con và Vân Sinh, Phong Quân Dương vẫn chọn con”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play