Mục Triển Việt nhìn hắn một lát đáp: “Phải, nhưng chính nó cũng không biết.”
Hắn dễ dàng thừa nhận như vậy, Lục Kiêu bất giác có chút sững sờ, trong phút chốc nói không nên lời, trong lòng không biết nên vui hay buồn. Bọn họ cuối cùng cũng tìm được huyết mạch của Nhã Thiện Vương nữ, Thiền Vu chỉ cần cưới nàng, sẽ không còn ai mang chuyện huyết thống ra làm phiền ngài ấy, cũng không biết vì sao, trái tim hắn lại không vui mừng. Lục Kiêu im lặng trong chốc lát, mới lại hỏi Mục Triển Việt: “Linh cốt kia đâu?”
Linh cốt này có hai mảnh, đó là hai chiếc răng nanh của Lang thần Bắc Mạc, là thánh vật của Vương tộc Thác Bạt Tiên thị.
Vài chục năm trước, Tiên thị xuất hiện một vị anh minh thần võ Đan Vu-Thác Bạc Hề, ngài ấy dẫn tộc nhân từ chỗ sâu nhất Bắc Mạc đi ra, không ngừng di chuyển đến phía nam, Tuyên Châu, phía bắc Ung Châu hiện giờ là chốn cũ từng thuộc về Bắc Mạc.
Thác Bạt Hề được ví như một vị thánh chủ của tộc Tiên thị, con nối dòng lại rất đơn bạc, cùng với thê tử Hột Cổ thị sinh một nam mộ nữ. Thác Bạt Hề yêu quý hai người con, xem như trân bảo, đem hai mảnh linh cốt chia ra ban cho chúng.
Về sau, Thác Bạt Hề qua đời, con trai Thác Bạt Quân lên ngôi, Nhã Thiện Vương Nữ đột nhiên từ vương đình mất tích, miếng linh cốt kia cũng không tìm thấy.
Thác Bạt Quân sống không thọ, lên ngôi chưa được hai năm liền mất sớm, chức Thiền Vu lại bị đường huynh của Thác Bạc Quân đoạt lấy, cũng chính là phụ thân của Thiền Vu đương nhiệm Thác Bạt Nghiêu, Thác Bạt Thôi Lăng. Thác Bạt Thôi Lăng tại vị mười lăm năm sau khi chết truyền ngôi cho con cả Thác Bạc Nghiêu.
Thác Bạt Nghiêu tính tình gan dạ dũng cảm, lại vốn có mưu lược, nhưng vì mẫu thân xuất thân thấp hèn, huyết thống không thuần mà bị đám quý tộc Tiên thị lên án. Vì nguyên nhân này, hắn mới khổ tâm tìm kiếm đứa con mồ côi của Nhã Thiện Vương Nữ, một là muốn tìm về mảnh linh cốt kia, hai là cũng hi vọng có thể tìm về huyết mạch của thánh chủ Thác Bạt Hề.
Cho nên Lục Kiêu mới nhận lệnh đi Nam Hạ.
Nếu Tạ Thần Niên là đứa con mồ côi của Nhã Thiện Vương Nữ, linh cốt kia nên ở trên người nàng mới phải, nhưng nàng lại nói chưa bao giờ thấy qua linh cốt gì. Lục Kiêu nhíu mày, truy vấn Mục Triển Việt: “Nếu Tạ Thần Niên là đứa con mồ côi của Nhã Thiện Vương Nữ, linh cốt kia sao lại không ở trên người nàng?”
Mục Triển Việt đáp: “Năm đó ta mang theo Thần Niên chạy trốn, bị kẻ khác đuổi giết không tha, trong lúc cấp bách đành phải dùng đứa trẻ con khác hoán đổi thay Thần Niên, hơn nữa để làm kẻ kia tin đứa trẻ đó chính là Thần Niên, nên đã đem linh cốt để lại trên người đứa trẻ đó.”
Lục Kiêu nhíu mày nói: “Kẻ đó biết đó là linh cốt?”
“Không biết.” Mục Triển Việt lắc đầu, “Nhưng đó là vật Nhã Thiện Vương Nữ luôn mang theo bên người, kẻ đó tất nhiên chỉ biết đó là vật quan trọng, nhìn thấy vật kia lúc này mới tin đứa bé kia là thật.”
Lục Kiêu suy nghĩ lại hỏi: “Đứa trẻ kia hiện đang ở nơi nào? Còn sống không?”
Lúc này đây, Mục Triển Việt cũng không lập tức trả lời hắn, nhìn hắn một lát nói: “Đứa trẻ kia còn sống, về phần đang ở đâu, ta cũng không thể nói cho ngươi.”
Lục Kiêu suy nghĩ liền hiểu được việc này có liên quan đến chuyện riêng của Nhã Thiện Vương Nữ. Quả nhiên còn nghe thấy Mục Triển Việt nói thêm: “Ta sẽ lấy lại miếng linh cốt kia giao cho vương đình, miếng linh cốt này có hai mảnh, có phải là thật hay không, Thiền Vu sẽ biết được.
Lục Kiêu không nghe ra trong lời ông ấy có ý tứ khác, không khỏi hỏi: “Ngài không mang Tạ Thần Niên về vương đình?”
Mục Triển Việt trầm giọng nói: “Vương đình hiện tại cực loạn, nếu bây giờ mang Thần Niên về, chỉ khiến mấy thế gia vọng tộc Tiên thị liên thủ công kích. Chi bằng ta để nó ở lại đây trước, chờ tình hình vương đình ổn định sau đó lại đem nó trở về.”
Lục Kiêu nghe vậy bất giác nhíu mày: “Nhưng Thiền Vu hiện tại rất cần liên hôn với đứa con mồ côi của Nhã Thiện Vương Nữ, lấy huyết thống chính, nếu không đám người bảo thủ của vương đình sẽ không ngừng lấy huyết thống đời sau sinh sự.”
Mục Triển Việt suy nghĩ một chút rồi trầm giọng nói: “Ngoài ra ta sẽ mang một đứa con gái khác về, Thiền Vu hiện tại chỉ cần một mảnh linh cốt và một cô gái tuổi gần giống với đứa con mồ côi của Nhã Thiện Vương Nữ, về phần đứa con mồ côi này có phải là thật hay không hắn sẽ không quan tâm.
Lục Kiêu thừa nhận trong lời nói của Mục Triển Việt có chút đạo lý, nhưng dù thế cũng xem như là lừa Thác Bạt Nghiêu. Hắn trầm mặc một lúc sau mới nói: “Việc này phải nói cho Thiền Vu biết.”
Mục Triển Việt thản nhiên nói: “Yên tâm, ta sẽ không giấu hắn.”
Hai người cuối cùng đạt được sự nhất trí, lúc này mới đổi chủ đề nói chuyện khác. Mục Triển Việt hỏi Lục Kiêu: “Thần Niên vì sao lại trở về Thanh Phong Trại? Tại sao cánh tay lại bị thương?”
Trước khi giết Tiết Trực hắn đã dự đoán được vận mệnh của Thanh Phong Trại, cho nên mới đem Thần Niên rời Thanh Phong Trại, không ngờ tới Thần Niên lại quay về đó, cánh tay còn bị thương.
Lục Kiêu đem những chuyện phát sinh trên người Thần Niên sau đó nhất nhất nói cho Mục Triển Việt, không biết tại sao hắn lại cố ý giấu chuyện yếu hận gút mắt Thần Niên và Phong Quân Dương.
Mục Triển Việt vốn không nhạy cảm với chuyện nam nữ lắm, khi ở Thịnh Đô chỉ thấy Phong Quân Dương khiêm tốn hữu lễ, cũng không nhìn ra có gì khác thường, giờ nghe Lục Kiêu nói chuyện này, cũng không có chút nghi ngờ.
Hai người đứng ở bên trong tuyết nói chuyện hồi lâu, mới quay về trại.
Đám người Thần Niên đều ở bên trong gian nhà chính, đứa bé đã được cho ăn cháo vụn bánh, cuối cùng cũng ngừng khóc, nằm ở bên người Dương Tập ca ca ngủ. Ôn Đại Nha lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, không khỏi cảm thán nói: “Bây giờ nghĩ đến Thôi Tiểu Nhị cũng thật là kiên cường, bản thân vẫn còn là một đứa nhóc chưa lớn, thế mà có thể nhẫn nhịn mang theo em nhỏ đến đây.”
Hắn nói hết lời, mới nhớ ra Thôi Tiểu Nhị kỳ thật không phải tên Thôi Tiểu Nhị, phải kêu là Dương Tập mới đúng. Ôn Đại Nha bất giác nhìn thoáng qua Dương Tập đang bất tỉnh, thấp giọng hỏi Thần Niên: “Tạ cô nương, tiểu tử kia là con của Dương Thành thật sao?”
“Đúng vậy thật.” Thần Niên gật gật đầu, rồi lại nhẹ giọng nhìn Ôn Đại Nha nói: “Ôn Đại đương gia, ta cảm thấy mọi người tốt nhất là nên quên chuyện này đi. Nếu cậu ấy nói cậu họ Thôi, thì chính là họ Thôi.”
Trước mắt quan binh tuy là bị họ giết, nhưng hai châu Thanh Ký vẫn còn nằm trong tay huynh đệ Tiết Thị, chỉ cần thân phận Dương Tập để lộ ra ngoài, sớm muộn gì cũng có quan binh lại đây nhổ cỏ tận gốc, đều không tránh được bị bọn chúng giết người diệt khẩu.
Ôn Đại Nha làm sao nghĩ không thông điểm ấy, nghe vậy vội gật đầu nói: “Đúng, đúng vậy, trở về ta lại căn dặn bọn họ, đừng nói Thôi Tiểu Nhị là ai, chuyện xảy ra đêm qua, mọi người phải quên sạch sẽ mới tốt! Chờ mọi người khôi phục sức lực, ta liền đem thi thể đám quan binh này chôn thật xa, để không ai biết bọn họ từng đến chỗ chúng ta. Nhưng mà…”
Trên mặt hắn lộ ra vẻ khó xử, ánh mắt nhìn về những chiến mã vô chủ: “Những con ngựa đó làm sao bây giờ? Nếu uổng phí bỏ đi, thì cũng quá đáng tiếc.”
Ôn Đại Nha do dự nửa ngày, nhịn không được hỏi Thần Niên: “Nếu không thì chúng ta giữ lại một ít để dùng?”
Thần Niên lắc đầu: “Không được, trên chiến mã đều có ấn ký, rất dễ dàng bị người khác nhận ra, giữ lại hậu họa khó lường.”
Vẻ mặt Ôn Đại Nha nhất thời sụp xuống, hắn từng sống những ngày tháng hết sức nghèo khổ, tất nhiên là luyến tiếc chôn những con chiến mã kia. Nhưng hơn mấy chục con ngựa, nếu là giết lấy thịt thì mười mấy người bọn họ cho dù là mỗi ngày ăn, cũng không biết ăn đến bao giờ!
Thần Niên nhìn bộ dáng hắn bất giác thấy buồn cười, liền nói chủ ý với hắn: “Mặc dù không thể giữ lại để dùng, nhưng thật ra có thể đem đi xa bán, đến lúc đó lại dùng tiền mua ngựa khác là được.”
Ôn Đại Nha có chút khó hiểu: “Đi đâu bán?”
Thần Niên uốn cong khóe môi, cười nói: “Việc này hãy chờ Dương Tập tỉnh lại rồi hỏi, nhìn thử quan binh đêm qua rốt cuộc là thuộc Thanh Châu hay Ký Châu, nếu là Thanh Châu ngươi hãy lén đem ngựa đến Ký Châu bán, nếu là Ký Châu vậy ngươi liền đi Thanh Châu bán.”
Dù sao hai huynh đệ Tiết Thị hiện tại cũng là bằng mặt không bằng lòng, đã vậy cứ để hai bọn chúng nghi kỵ nhau thôi!
Ôn Đại Nha nơi đó vẫn còn nghi hoặc, đang nghĩ ngợi hỏi lại, lại nhìn thấy Mục Triển Việt cùng Lục Kiêu một trước một sau từ ngoài tiến vào, hắn sợ đến mức đem lời trong miệng nuốt hết xuống, vội từ bên người Thần Niên đứng lên, chuồn đi chỗ khác.
Thần Niên nhìn thấy Mục Triển Việt trở về, khóe miệng đang tươi cười cũng liền phai nhạt, đứng dậy nói: “Nghĩa phụ, trong phòng có người bị thương, nếu người có việc, chúng ta ở trong viện nói đi.”
Mục Triển Việt hiểu ý của Thần Niên không muốn để những người này nghe được, nói: “Thần Niên, ta còn chuyện quan trọng trên người, cần phải đi ngay lập tức.”
Thần Niên sớm đã đoán được Mục Triển Việt còn muốn đi, nghe vậy chỉ nghe gật đầu, thấp giọng nói: “Con biết rồi.” Nàng muốn hỏi nghĩa phụ có muốn dẫn nàng đi cùng không, nhưng lời đến bên miệng lại không nói ra, chỉ hóa thành một nụ cười yếu ớt: “Nghĩa phụ, người yên tâm, con sẽ cố gắng tự bảo vệ mình.”
Lần trước khi Mục Triển Việt rời đi, nàng vẫn là một tiểu cô nương tính tình hoạt bát trẻ con, chưa đến thời gian một năm nàng đột nhiên lại trưởng thành rất nhiều.
Mục Triển Việt cũng không cảm thấy vui mừng, bất giác thu mày kiếm lại, nhìn đôi mắt Thần Niên nói: “Không quá hai năm, Giang Bắc có thể sẽ đại loạn, Thần Niên, hoặc là con cứ ở lại trong núi Thái Hành, hoặc là đi về phía Giang Nam, đợi vài năm nữa mọi chuyện xong xuôi ta sẽ quay lại tìm con.”
Thần Niên nhẹ gật đầu đáp: “Được ạ.”
Mục Triển Việt ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lục Kiêu đứng cách đó không xa, lại thấp giọng cùng Thần Niên nói: “Ta đã kêu Lục Kiêu lập lời thề nhận con làm chủ.”
Thần Niên nghe vậy kinh ngạc nhìn về phía Mục Triển Việt, vội hỏi: “Nghĩa phụ, thật sự không cần phải như vậy!”
Mục Triển Việt lại hạ giọng nói: “Hắn đã thề rồi con chớ nói thêm gì nữa. Người Tiên thị rất trọng lời thề, hãy cứ yên tâm dùng hắn, nếu hắn nói muốn dẫn con đi vương đình Bắc Mạc con cũng không được nghe lời hắn. Vương đình hiện tại cực loạn, ngoại trừ ta, bất luận kẻ nào bảo con đi, con cũng không được đi.”
Thần Niên nhịn không được hỏi: “Bọn họ sẽ dùng con uy hiếp người?”
Mục Triển Việt nhìn nàng đáp: “Phải, nếu con đi vương đình, một khi bọn họ biết con còn sống, sẽ dùng con uy hiếp ta, trói buộc tay chân ta.”
Thần Niên cắn cắn cánh môi nói: “Nghĩa phụ, con sẽ không đi vương đình Bắc Mạc.”
Mục Triển Việt gật gật đầu, lại đứng ở đó nhìn Thần Niên một lát, đột nhiên tiến lên dùng sức bế Thần Niên một cái, không đầu không đuôi nói: “Nàng yên tâm, ta sẽ đem những thứ vốn thuộc về nàng đoạt lại cho nàng!” Nói xong liền buông Thần Niên ra, ngay cả nhìn cũng không liếc mắt lấy một cái, xoay người đi nhanh về phía những võ sĩ Tiên thị, lật người lên ngựa, mang theo bọn họ chạy như bay ra khỏi trại.
Thần Niên có chút sững sờ, đợi tiếng vó ngựa biến mất hết mới chậm rãi xoay người lại, kinh ngạc nhìn về Lục Kiêu đang ở phía sau.
Lục Kiêu ôm loan đao nhìn nàng cười, nhướng mày nói: “Ta nghĩ rằng người ông ấy muốn ôm không phải là cô.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT