Editor: Hạ Mộc
Nàng nói xong, lấy ngân lượng từ trong bọc hành lý ra, nói mình cần những gì, lại nói: “Còn lại mời các huynh đệ chút đồ ăn uống tạm vậy.”
Thần Niên đưa không ít ngân lượng, những thứ nàng muốn mua cũng không có gì, tiền còn dư lại cũng đủ mua lương thực cho mọi người trong trại ăn được nhiều ngày.
Ôn Đại Nha lại không ngốc, liền hiểu được Thần Niên có ý tốt giúp đỡ bọn họ, hắn vốn không muốn nhận, nhưng bây giờ quả thực trại đã quá túng quẫn, hắn do dự một lát, cứ nhận chỗ ngân lượng này, nói: “Đa tạ nữ hiệp, ý tốt của cô nương chúng ta đều hiểu, những thứ vô nghĩa Ôn Đại Nha ta không nói nhiều, về sau phàm là cần đến ta, cô nương cứ đến phân phó.”
Thần Niên ảm đạm cười: “Ôn Đại đương gia khách khí rồi.” Nàng đột nhiên nghĩ đến đứa bé mới mười một tháng kia, nói thêm: “Xin nhờ Đại đương gia mua mấy cân hoàng mễ [1] về đây, trước kia nghe nói nếu đứa bé không có sữa uống, thì uống cái đó là tốt nhất.”
[1] Hoàng mễ còn có tên là Kê Proso (
danh pháp hai phần:
Panicum miliaceum). Cả tổ tiên hoang dại lẫn nơi rhuần hóa kê Proso đều không rõ, nhưng lần đầu tiên nó xuất hiện như là một loại cây trồng ở cả miền nam
Kavkaz lẫn
Trung Quốc vào khoảng năm 5000 TCN, cho thấy nó có thể đã được thuần hóa một cách độc lập ở từng khu vực. Nó vẫn được trồng rộng khắp tại
Ấn Độ,
Nga,
Trung Đông,
Thổ Nhĩ Kỳ và
România. Tại
Hoa Kỳ, kê Proso chủ yếu được trồng để lấy hạt cho chim ăn. Nó được bày bán như là một loại thực phẩm tự nhiên và do nó không chứa
gluten nên có thể được đưa vào trong khẩu phần ăn của những người không chịu được
bánh mì.
Ôn Đại Nha gật gật đầu, lập tức kêu vài người đến, đưa bạc cho bọn họ phái đi trấn mua đồ, dặn: “Mua đồ xong cũng đừng nên ở trên trấn nghỉ ngơi, gấp rút trở về.”
Lục Kiêu bên cạnh vẫn đang trầm mặc bỗng nhiên nói: “Cưỡi ngựa đi đi, cũng có thể lấy nó chất đồ đem về.”
Đám người Ôn Đại Nha vui mừng quá đỗi, không ngớt lời cảm tạ, Lục Kiêu không khách khí với bọn họ, chỉ nhìn về phía Thần Niên. Không ngờ Thần Niên đã mỉm cười nhìn hắn, Lục Kiêu liền liếc ngang nàng một cái, nói: “Ta thấy cô có lòng tốt, dứt khoát để cô làm người tốt đến cùng vậy.”
Thần Niên mỉm cười nhìn hắn, vẫn không nói gì.
Sau một lúc lâu Lục Kiêu không đầu không đuôi nói: “Tạ Thần Niên, ta từng nghe mẹ ta nói, người có tấm lòng tốt nhất định sẽ được hồi báo tốt.”
Thần Niên suy nghĩ, nhỏ giọng đáp: “Mong là được như mẹ ngươi nói.”
Không biết từ lúc nào, sắc trời bên ngoài dần tối đen, đám người Ôn Đại Nha cảm thấy buồn ngủ quay về phòng. Thần Niên nằm trên ghế đã lâu, không thấy buồn ngủ, một mình ngồi ngây người bên đống lửa. Lục Kiêu lại đến bên người nàng ngồi xuống hỏi: “Vẫn không ngủ được à?”
Thần Niên chậm rãi gật đầu, khẽ khàng nói: “Mỗi lần nhắm mắt lại là thấy chuyện trước kia.”
Lục Kiêu bất giác nhíu mày, muốn khuyên nàng nhưng cũng không biết nên mở lời từ đâu. Thần Niên đoán được tâm tư của hắn, cúi đầu xuống, chậm rãi nói: “Lục Kiêu, ngươi không cần khuyên ta, trong lòng ta rất đau khổ. Nhưng nếu ta đã lựa chọn sống tiếp, thì phải sống tốt, ta sẽ tốt lên thôi, ngươi hãy cho ta thêm chút thời gian.”
Lục Kiêu nghe vậy liền gật đầu. Thần Niên đang nghĩ ngợi muốn khuyên Lục Kiêu nghỉ ngơi trước, lại chợt thấy thân thể hắn hơi căng thẳng, cả người bừng tỉnh như một con báo đen, lặng lẽ không một tiếng động nhảy lên khỏi mặt đất, mở cửa phòng lao ra bên ngoài. Trong lòng nàng cả kinh, nhất thời ý thức được bên ngoài xuất hiện tình huống gì.
Ngoài phòng tuyết rơi không biết đến khi nào sẽ dừng, Lục Kiêu đi rất nhanh đã quay lại, thấp giọng nói với Thần Niên: “Phía trước có hai mươi sáu, phía sau có mười bảy mười tám người, hai bên sườn cũng đều có sắp xếp, hình như là kỵ binh trong quân, cách nơi này chỉ có một đoạn, đang từ từ hướng về đây đánh bọc sườn [2].”
[2] Đánh bọc sườn: Vây đánh bên hông hoặc tấn công từ phía sau.
Mày Thần Niên không khỏi nhíu chặt, mười mấy người này cũng không phải là sơn phỉ có tiếng, sao phải sử dụng nhiều kỵ binh đến tiêu diệt như thế, có thể thấy những người bên ngoài này không phải đến vì đám người Ôn Đại Nha. Nếu không phải vì bọn họ, vậy thì vì ai? Là vì nàng và Lục Kiêu, hay là thiếu niên ở sườn đông phía bên kia phòng Thôi Tiểu Nhị?”
Lục Kiêu thấp giọng hỏi nàng: “Làm thế nào bây giờ? Nếu hiện tại muốn đi, có thể lao ra theo hướng đông, bên đó ít người nhất.”
Thần Niên có chút chần chừ, nếu cứ như vậy mà đi, tính mạng của bọn họ chắc chắn có thể bảo toàn, chỉ sợ những người vô tội trong trại này đều sẽ chết, càng chưa nhắc đến phòng bên cạnh còn có một đứa trẻ mới sinh chưa đầy một tuổi.
Nàng khép mi mắt, đến khi mở ra, trong mắt đã có thêm nhiều phần kiên nghị, trầm giọng cùng Lục Kiêu nói: “Ta lặng lẽ đi đánh thức mọi người, có thể cứu một người thì cứu một người vậy.”
Nàng nói xong liền đến gian phòng phía tây, tìm được Ôn Đại Nha đang ngủ say bên cạnh, bịt kín miệng mũi hắn một phen, lúc này mới thấp giọng nói: “Đại đương gia, tỉnh dậy tỉnh dậy!”
Ôn Đại Nha thở không được, nhất thời bừng tỉnh, mơ màng mở mắt ra, đã thấy Thần Niên ở ngay trước mặt, sợ giật cả mình, chợt nghe Thần Niên thấp giọng nói: “Đại đương gia đừng để lộ động tĩnh, bên ngoài hình như không ít quan binh đến, không biết là vì sao?”
Nàng nhìn Ôn Đại Nha mở to mắt bối rối đứng lên, lúc này mới buông lòng tay ra, thấp giọng nói: “Nhanh đánh thức mọi người, đừng để phát ra tiếng, dặn mọi người phòng bị.”
Ôn Đại Nha tốt xấu gì cũng làm Đại đương gia mấy năm, vẫn hiểu được chuyện này, mặc dù không biết tại sao bên ngoài lại có quan binh tìm đến, nhưng vẫn lập tức đứng dậy đánh thức đồng bọn dậy.
Thần Niên lại nhanh chân nhanh tay vào trong phòng thiến niên họ Thôi, đang muốn gọi hắn, lại thấy hắn mạnh mẽ từ trên đất đứng dậy, một tay ôm em gái vào lòng ngực, đề phòng nỏi: “Kẻ nào?”
“Là ta.” Thần Niên vội thấp giọng nói: “Bên ngoài đã có không ít kỵ binh đến đây, bao vây trại rồi, lát nữa ngươi chớ có chạy loạn, chăm sóc em gái của ngươi.” Nói xong liền xoay người ra khỏi phòng.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, mười mấy sơn phỉ đều đã tập hợp ở trong nhà chính, chỉ là mọi người còn đang mơ hồ, nếu không phải sợ ầm ĩ phát ra động tĩnh, Ôn Đại Nha hận không thể đạp cho mỗi người một cước. Thấy Thần Niên trở về, Ôn Đại Nha vội qua đón, thấp giọng hỏi: “Sao quan binh lại đến đây?”
Thần Niên lắc đầu: “Ta cũng không biết.”
Ôn Đại Nha vô cùng khó hiểu nói: “Theo lý mà nói sóng gió đã qua lâu rồi, quan binh còn đến chỗ chúng ta làm gì?”
Thần Niên không để ý tới hắn đang lầu bầu, chỉ hòi: “Trong trại có mật đạo thông ra phía ngoài không?”
Ôn Đại Nha mặt như đưa đám lắc đầu: “Không có, trại chúng ta nghèo thành như vậy, cho không người ta cũng chưa chắc lấy, lại càng không có cừu nhân lại đây trả thù, làm sao dùng đến mấy thứ đó.”
Đang nói, Thôi Tiểu Nhị cũng ôm em gái qua, thấp giọng nói với Thần Niên: “Nữ hiệp, có thể qua kia nói chuyện một chút không?”
Thần Niên lưỡng lự một chút, dẫn hắn đi đến cửa sổ chỗ Lục Kiêu bên kia, thiếu niên kia nhìn nhìn đứa bé còn đang ngủ say trong lòng ngực thấp giọng nói: “Hai vị là người thiện tâm, cầu xin hai vị đem em gái của ta ra khỏi Thái Hành Sơn, tùy ý chọn một nhà tốt đem tặng đi, bảo nó có thể sống thì hãy tiếp tục sống.”
Hắn nói xong vội quỳ xuống dập đầu trước mặt Thần Niên và Lục Kiêu, sau đó liền đứng dậy đi ra ngoài. Thần Niên muốn kéo cậu ấy lại, nhưng vì có đứa trẻ trong lòng nên không tiện ra tay, ngược lại Lục Kiêu kéo thiếu niên hỏi: “Ngươi ra ngoài làm gì?”
Đầu thiếu niên rũ xuống đáp: “Những người bên ngoài đó tới tìm ta, ta ra ngoài rồi, mọi người sẽ không sao nữa.”
Thần Niên nghe vậy bất giác nhíu mày, theo ánh lửa đánh giá đôi mắt cậu ấy, thấp giọng hỏi: “Cậu rốt cuộc là ai?”
Thiếu niên kia hơi cúi đầu, mím môi không đáp. Thần Niên liền đem đứa bé kia để lại trong ngực hắn, thản nhiên nói: “Ta cũng không thể mơ hồ mang theo đứa bé này, ai biết được cô bé này có mang đến họa sát thân cho chúng ta hay không?”
“Không đâu, muội ấy sẽ không đâu.” Thiếu niên gấp giọng nói, hắn ngẩng đầu nhìn Thần Niên ánh mắt đầy cầu khẩn: “Muội ấy sẽ không mang cho các người tai vạ gì đâu, người bọn chúng muốn bắt là ta, sẽ không ai để ý tới muội ấy.”
Ôn Đại Nha phái người đi thăm dò tình hình cũng đã trở về, nói bên ngoài rất nhiều quan binh, còn đều là khinh kị binh, sắp sửa bao vây trại chúng ta. Ôn Đại Nha bất giác có chút hoảng loạn, thấy bọn Thần Niên cũng chưa để ý, nhịn không được bật ra tiếng kêu lên: “Hai vị đại hiệp, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
Trong những người này Thần Niên và Lục Kiêu võ công cao nhất, lại chính là hai người phát hiện ra quan binh đầu tiên, đám người Ôn Đại Nha đã âm ỷ xem nàng là người đáng tin cậy.
Mắt thấy quan binh đến gần, mọi người đều lấy đao kiếm, cùng nhìn về phía hai người, chờ họ bố trí.
Thần Niên nhìn thiếu niên trước mặt kia một cái, trầm giọng nói: “Nếu cậu không nguyện ý nói, ta cũng không làm khó dễ cậu, chỉ là cho dù cậu có đi ra ngoài khoanh tay chịu trói, đám người bên ngoài đó cũng sẽ không tha cho những người trong này.”
Nàng nói xong liền không để ý tới thiếu niên kia, cùng Lục Kiêu đi qua phía Ôn Đại Nha, liếc mắt nhìn mười mấy người này lại quay đầu nhìn về phía Lục Kiêu.
Lục Kiêu hiểu được ý của nàng liền đáp: “Ta có thể mang theo những người này xông ra, nhưng cuối cùng có thể còn mấy người sống đi ra ngoài, ta cũng không thể cam đoan.”
Thần Niên nói với Ôn Đại Nha: “Xem tình hình này, quan binh rõ ràng có chuẩn bị mà đến, chúng ta nếu chia nhau ra ngoài, chỉ để bọn chúng tiêu diệt mà thôi, chi bằng tập trung mọi người lại cùng tiến cùng lui, chắc chắn có thể giết ra một con đường sống.
Vừa nãy Ôn Đại Nha sợ nhất hai người họ không để ý đến mọi người tự mình chạy trốn, giờ nghe bọn họ đồng ý cùng tiến cùng lui, bất giác mừng rỡ, vội gật đầu nói: “Đúng vậy, đúng vậy.”
Những người khác trong trại cũng thấp giọng ứng hòa, chỉ có Đại Ngốc kia vẫy vẫy cánh tay, lớn tiếng kêu lên: “Lão tử……”, một chữ lão tử này của hắn còn chưa xong, Ôn Đại Nha đã nhấc chân đạp hắn, hạ giọng quát: “Hét con mẹ ngươi à! Sợ quan binh không biết chúng ta có đề phòng hay gì?”
Đại Ngốc xấu hổ, rút vào bên trong mọi người.
Thần Niên hơi trầm ngâm, cùng Lục Kiêu bàn bạc nói: “Ta từng nghe nói giao chiến với kỵ binh, kiêng kị nhất là chạy trên đất trống, hai cái chân chạy thế nào cũng không lại bốn chân. So với việc dẫn mọi người lao ra ngoài mặc cho bọn chúng ở phía sau chém giết, còn không bằng trốn ở trong trại trước.
Lục Kiêu gật đầu nói: “Đúng là như vậy.”
Thần Niên lại nói: “Trong những kẻ này chắc chắn phải có tên cầm đầu, bắt địch bắt vua trước, bắt được một mình hắn, so với giết mười mấy tên tiểu tốt còn có tác dụng hơn.
Nàng phân phó một chút cho đám người Ôn Đại Nha nên hành sự thế nào, Lục Kiêu ở bên cạnh bổ sung vài câu, mọi người liền vội rời nhà chính bí mật trốn ở chỗ khác.
Thần Niên hơi chần chừ một chút, lại nói với thiếu niên họ Thôi đang sững người trước cửa sổ: “Nếu ngươi muốn tìm một tia sống sót, vậy ở nhà chính kéo dài quan binh một lát.”
“Được!” Thiếu niên kia không nói hai lời liền đưa đứa bé cho Thần Niên: “Chỉ mong nữ hiệp mang theo muội ấy.”
Thần Niên có chút do dự, lẽ ra võ công Lục Kiêu cao nhất, đứa bé này nên đưa cho Lục Kiêu sẽ rất an toàn. Nhưng lát nữa Lục Kiêu còn phải đi bắt tên quan binh cầm đầu, nếu mang theo đứa bé này sẽ không tiện hành động, lỡ như đứa nhỏ này lại khóc nháo lên, sợ là còn tiết lộ hành tung của hắn.
Thần Niên vốn định kiên quyết để thiếu niên tự mình mang theo đứa bé, nhưng đến khi nhìn gương mặt đỏ bừng của đứa trẻ đang ngủ, cuối cùng không đành lòng, cắn chặt răng nói với Thiếu Niên kia: “Cậu buộc cô bé lên lưng ta đi!”