Mục Táp đi công tác ở thành B trong ba ngày. Ngày cô trở về, vừa vặn là ngày công ty Tống Vực tham gia buổi đấu thầu.
Buổi đấu thầu kết thúc, Tống Vực cùng nhân viên của mình rời khỏi
phòng 211 của tòa nhà chính phủ. Ra ngoài, anh lập tức lấy chìa khóa xe
trong túi. Ngoài trời, mưa phùn rơi rả rích, Tống Vực vô thức ngước nhìn bầu trời mênh mông nơi xa tít tắp. Lúc cúi đầu, tia sáng nơi khóe mắt
anh hình như lướt qua một vật thể màu vàng tươi. Anh tò mò nhìn kĩ lại,
liền thấy Mục Táp mặc bộ áo mưa vàng chóe, đang nhiệt tình vẫy tay với
anh.
Lòng anh bỗng rộn rạo, đôi chân thoăn thoắt đi về phía cô.
“Sao em đến đây?” Tống Vực lia mắt đánh giá cô một phen. Toàn thân cô bọc trong cái áo mưa vô cùng chói mắt, tóc mái trước trán ướt nhẹp nước mưa. Vài giọt mưa trong suốt như hạt trân châu từ khóe mắt cô nhiễu
xuống dưới.
“Trông em giống chú vịt vàng không?” Mục Táp đứng tại chỗ xoay một vòng.
Trên đường cô tới đây, thời tiết vẫn khá đẹp. Nào ngờ vừa tới nơi,
trời thoắt đổ cơn mưa, cô hối hả tấp vào cửa hàng gần đấy, định mua tạm
cái ô. Nhưng cửa hàng chẳng còn cái ô nào, chỉ bán áo mưa. Hơn nữa, toàn bộ áo mưa đều có màu vàng tươi. Thoạt đầu cô hơi do dự, nhưng cuối cùng thấy trời mưa không ngớt, cô đành chấp nhận bỏ mười đồng mua một cái.
Tống Vực nghiêng đầu ngắm nghía, sau phán: “Bậy nào, vịt gì mà vịt, giống quả chuối di động hơn.”
Mục Táp bất mãn lườm nguýt anh.
“Em chưa trả lời câu hỏi của anh đấy, sao lại chạy tới đây?”
“Chiều nay được nghỉ, em rãnh rỗi chạy tới tìm anh.” Mục Táp phóng
tầm mắt về phía xa xa,“Mọi người trong công ty đều ra hết rồi hả anh?
Buổi đấu thầu hôm nay có thuận lợi không?”
“Tạm ổn.” Tống Vực kéo tay cô: “Lên xe trước hẳn nói.”
Mục Táp theo Tống Vực lên xe. Ở đằng xa, những nhân viên của công ty
AGE đồng loạt dùng cặp mắt bừng bừng thích thú nhìn hai vợ Tống Vực diễn cảnh ‘xà nẹo thắm thiết’. Mục Táp vui vẻ thò đầu ra ngoài, vẫy vẫy tay
với họ.
Giây tiếp theo, cô bị Tống Vực kéo trở về:“Ngồi yên nào, đừng để trúng mưa kẻo bệnh.”
Xe chậm rãi di chuyển, Mục Táp tình cờ nhìn thấy thêm tốp người từ
trong tòa nhà chính phủ đi ra. Và người dẫn đầu là gã đàn ông tên Đinh
Triệt.
Gã đàn ông bị Ngu Nhiên chửi mắng thậm tệ hết chỗ chê.
“Công ty anh trúng thầu rồi hả?” Mục Táp quay sang hỏi Tống Vực.
“Ờ.” Anh thông báo gọn lỏn.
“Thật sự trúng rồi?” Mục Táp quá đỗi vui mừng,“Nhưng sao nhìn anh chả hưng phấn tí tẹo nào thế?”
“Bởi kết quả nằm trong dự liệu của anh, nên không mấy hưng phấn.”
Tống Vực vẫn giữ thái độ thong dong cố hữu,“So ra không bằng một góc
niềm hưng phấn khi anh bất ngờ thấy em hóa trang thành quả chuối tới
tìm anh.”
Tống Vực cười ha hả, sau dùng bộ mặt nghiêm túc hỏi: “Mà này, vợ
chồng chúng ta bất đắc dĩ xa cách ba ngày. Vừa nãy trông thấy anh, em có hưng phấn không đấy?”
Mục Táp chợt lấy tay sờ sờ mặt mình. Quái, sao nóng thế này, điều hòa trong xe hình như chỉnh nhiệt độ cao quá mức cho phép?
Thực tế chứng minh tiểu biệt thắng tân hôn. Về nhà, Tống Vực ôm kè kè Mục Táp hướng tới phòng tắm trên lầu hai. Anh cẩn thận giúp cô tắm rửa. Đương nhiên, anh cũng khỏa thân nhảy vô bồn tắm lớn, thản nhiên động
tay động chân với vợ. Động tới động lui, động bén thành lửa, anh hung
hăng ‘hành quyết’ cô ngay trong bồn tắm.
Ra khỏi phòng tắm, Mục Táp cảm nhận rõ rệt ánh mắt Tống Vực vẫn nhuốm đầy màu sắc dục, bèn co giò chạy trốn:“Anh đói bụng chưa? Em đi nấu
cơm.”
Tống Vực nhẹ nhàng vươn tay kéo cô vào lòng, cúi đầu vần vò đôi môi
đỏ mọng, dắt tay cô thám hiểm bộ phận đàn ông nóng bỏng của mình, lúng
búng nói:“Nơi này đói meo ba ngày rồi. Em ưu tiên cho nó ăn trước đi.”
Dứt lời, anh bế cô đến trận địa thứ hai, là chiếc giường êm ái. Anh
dùng chiêu ‘lấy thịt đè người’, ngăn chặn mọi phản kháng yếu ớt của cô.
Bàn tay anh quen lối, lùa vào nơi huyền bí giữa hai chân cô, dùng mười
phần kỹ xảo ‘vô sỉ’, thiêu đốt cô trong ngọn lửa tình rừng rực cháy.
Tống Vực tựa như ‘siêng quá hóa điên’, mải mê ‘cày cấy’ không ngừng
nghỉ. Tận đến nửa đêm, Mục Táp thút thít nài nỉ anh buông tha, anh mới
miễn cưỡng rời khỏi cô. Sau đó, lồng ngực anh kề sát lưng cô, đầu lưỡi
uyển chuyển ve vuốt vành tai nhỏ, bàn tay lưu luyến nơi gò ngực trắng
ngần. Bọn họ như thể hòa thành một khối.
“Táp Táp.” Anh khẽ cười, âu yếm vào tai cô,“Xa nhau ba ngày, em có nhớ anh không?”
Mục Táp buồn ngủ đến cực điểm, theo tiềm thức mơ mơ màng màng gật đầu, rồi lại lắc lắc đầu.
Dưới ngọn đèn, khuôn mặt trắng nõn của Mục Táp lóe lên hai rặng mây
đỏ, rèm mi cong vút như cánh bướm xinh, cần cổ mảnh dẻ tỏa hương thơm
dìu dịu của sữa tắm, mái tóc hơi ẩm ướt càng tăng độ óng ả, vầng trán
lấm tấm những giọt mồ hôi… Nhìn cô giống như một đứa bé mệt mỏi rã rời
sau khi hăng hái chơi đùa.
Hiển nhiên sự trả lời nửa vời của cô không thỏa mãn được anh. Tống
Vực véo nhẹ chóp mũi cô, cố chấp hỏi lại: “Nhớ anh không nào?”
Mục Táp bực bội mở mắt, mắt mũi kèm nhem nhìn thấy hai anh chàng Tống Vực. Cô bất giác lắc lắc đầu. Tống Vực càng bất mãn, anh nhoẻn cười
gian xảo, đoạn cúi đầu cắn cắn môi cô, dùng hành động thực tế chứng minh sự khó chịu.
Mục Táp nào có hứng hùa theo nụ hôn của anh. Bấy giờ, cô chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon. ‘Con giun xéo lắm cũng quằn’, trước sự quấy nhiễu
dai dẳng của anh, cuối cùng cô đáp trả bằng cách cắn mạnh lưỡi anh một
phát. Anh bất ngờ bị đau, liền rên một tiếng, rồi dùng tay nâng cằm cô
lên, bức bách cô hùa nhập cùng anh. Tuy nhiên, thấy người cô mềm nhũn,
èo uột như cọng bún, lòng anh lại thương xót, nên chỉ hôn chứ không
hoan.
Kết quả túng dục là, Mục Táp eo mỏi lưng đau suốt hai ngày.
Thấy cô như thế, tên đầu sỏ gây chuyện lại cười nhạt, tỉnh queo phê
bình việc cô thiếu rèn luyện thân thể, sẵn tiện đề nghị trong nhà nên
sắm một cái ghế tập bụng để cô mỗi đêm tập luyện.
Mục Táp rùng mình trước đề nghị của Tống Vực, nhưng không dám trực
tiếp cự tuyệt, cô bèn chơi trò đánh trống lảng, nói vòng vo sang chuyện
khác, anh cũng không nhắc lại nữa.
Mục Táp cứ tưởng bản thân may mắn tránh được một kiếp, tí tởn vứt
chuyện này xuống tận thái bình dương cho cá nó gặm. Nào ngờ hai ngày
sau, ngay cạnh sopha trong phòng ngủ xuất hiện thêm chiếc ghế tập bụng.
“Từ hôm nay trở đi, anh sẽ đích thân giám sát việc tập luyện của em,
phòng ngừa thắt lưng em vì hành động quá kịch liệt mà chịu tổn thương.”
Ngữ khí Tống Vực vô cùng trịnh trọng: “Việc này liên hệ trọng yếu đến
hạnh phúc của hai ta, không thể xem thường.”
Mục Táp: “……” ‘Âu mai chúa ~~~~~~~~~~~’, cô ghét tập thể dục mà!
***
Giữa tháng, ông Mục Chính Khang gọi điện cho Mục Táp, thông báo gần
tới sinh nhật Mục Kiều. Bởi đây là lần sinh nhật đầu tiên sau khi Mục
Kiều tốt nghiệp, nên ông và bà Kiều Tuệ Tuệ định tổ chức long trọng hơn
mọi lần. Địa điểm tổ chức là khách sạn Văn Hoa * – nơi chị của Cảnh Chí
Sâm làm việc. Ông bà Cảnh cũng sẽ tới dự. Mục Chính Khang muốn mời vợ
chồng Mục Táp tới luôn.
*khách sạn Văn Hoa: tên tiếng anh
Mandarin Hotel thuộc Mandarin Oriental Hotel Group: là một tập đoàn quản lí khách sạn trải rộng khắp thế giới. Tính đến tháng 6 năm 2013, tập
đoàn khách sạn có mặt trên 27 quốc gia, gồm 45 khách sạn. Trong đó, 19
cái ở châu Á, 12 cái ở Mỹ, 14 cái cái ở châu Âu, Trung Đông cùng Bắc
Phi.
Thâm tâm Mục Táp chỉ muốn tránh xa những nơi có Cảnh Chí Sâm xuất hiện, nên khéo léo từ chối ông.
Mục Chính Khang thở dài thườn thượt:“Dì Kiều của con đã bỏ nhiều công sức cho bữa tiệc này. Bà ấy đích thân gọi điện mời mẹ Tiểu Cảnh, dùng
một đống lời khách khí, lễ độ, mẹ Tiểu Cảnh mới đồng ý. Lần này xem như cơ hội cuối cùng để hàn gắn quan hệ giữa Kiều Kiều và Tiểu Cảnh, thành
hay bại đều dựa vào hôm ấy . Vì muốn tăng thêm phần tôn trọng của gia
đình ta với họ, bố mong con dẫn theo Tống Vực tới. À phải, gần đây cảm
xúc Kiều Kiều ổn định hơn nhiều. Con bé đã nhận ra sai lầm của bản thân, cũng dần buông bỏ những băn khoăn, lo lắng dư thừa. Về phần Tiểu Cảnh,
bố biết con ít nhiều ngại ngùng khi tiếp xúc với nó. Nhưng Táp Táp à,
lảng tránh không thể giải quyết vấn đề. Nếu sau này Kiều Kiều và nó
thành đôi, con dù muốn hay không, vẫn phải có lúc tiếp xúc với nó. Lại
nói, con và nó trong sạch, hết thảy đều quang minh chính đại, con hà tất trốn tránh làm gì? ”
Cúp máy, Mục Táp suy nghĩ thật lâu. Cô thừa nhận, lời bố cô nói rất
hợp tình hợp lí. Chờ sau này Mục Kiều và Cảnh Chí Sâm kết hôn, cô tránh
không khỏi những trường hợp đụng mặt họ. Chẳng lẽ, cô cứ định tránh mãi?
Hơn nữa, cô hiểu rõ, bố cô muốn mượn cơ hội lần này, để hai bên có
thể tụ họp, tiện thể xóa bỏ những nghi ngờ, khúc mắc trước đây. Ông mong mọi thứ sẽ khôi phục như cũ.
Đợi Tống Vực về nhà, cô hỏi ý kiến anh. Anh nghe xong, hờ hững hỏi lại:“Ngày nào vậy em?”
Mục Táp đáp:“Ngày hai mươi ba ạ.”
“Để anh xem lại lịch công tác. Nếu ngày đó không có việc quan trọng, anh sẽ đi cùng em.” .
Mục Táp khẽ gật đầu. Cô bỗng cảm thấy yên tâm hơn nhiều, có Tống Vực đi cùng, cô không việc gì phải sợ.
Chiều ngày hai mươi ba, gần tan tầm, Mục Táp nhận điện thoại của Tống Vực. Anh bảo công ty đang có cuộc họp đột xuất, có thể sẽ đến trễ một
chút, nhưng anh sẽ kêu tài xế chở cô đến khách sạn Văn Hoa trước.
Mục Táp nói được.
Chỉ lát sau, người tài xế đã xuất hiện trước cửa công ty Mục Táp. Cô
lên xe, đi tới khách sạn Văn Hoa trước. Đến nơi, người phục vụ dẫn cô
lên phòng bao ở lầu bốn. Cô đẩy cửa đi vào, ngó thấy bàn ăn bên trong đã đông người ngồi.
“Táp Táp, đến ngồi đi con?” bà Kiều Tuệ Tuệ ngoắc ngoắc tay,“Tống Vực đâu?”
“Dạ, anh ấy còn bận họp, sẽ đến trễ một chút.” Mục Táp ngồi xuống vị trí bên cạnh ông Mục Chính Khang.
Cảnh Chí Sâm và Mục Kiều ngồi cạnh nhau. Thoạt nhìn, hệt như đôi kim đồng ngọc nữ.
Hôm nay, Mục Kiều vận chiếc áo lông cừu màu hồng phấn, trang điểm tự
nhiên, phối hợp cùng bộ trang sức nền nã. Toàn thân toát lên nét đẹp trẻ trung mà kiều diễm. Cô ta ngồi lặng yên một chỗ. Nhìn thấy Mục Táp, cô
ta miễn cưỡng gật đầu, rồi lạnh lùng dời tầm mắt.
Mục Táp không buồn so đo. Cô biết ngày hôm nay, Mục Kiều là nhân vật
chính, nên cô tự dặn lòng, không được làm mất mặt con bé và Mục gia.
Cảnh Chí Sâm thấy Mục Táp, liền cố gắng khắc chế gợn sóng dập dìu
lâng lâng trong lòng, chỉ mỉm cười chào một tiếng. Sau đó, anh ta quay
lại chăm sóc Mục Kiều, làm tròn bổn phận người bạn trai chu đáo.
Người lớn hai bên đều diện những bộ lễ phục sang trọng. Đặc biệt là
bà Cảnh, bà ta mặc chiếc áo lông cừu màu tím, phối với chiếc khăn choàng thêu hình khổng tước (chim công), mái tóc búi sau đầu, khóe miệng cong
thành nét cười nhàn nhã, kín đáo khoe ra khí chất ung dung, quý phái. Bà Kiều Tuệ Tuệ cũng không kém, cách ăn mặc và trang điểm hôm nay của bà,
khiến bà nhìn trẻ ra vài tuổi.
“Tôi từng gặp Mục Táp rồi. Lúc tôi nằm viện, con bé có tới đưa canh
cho tôi, còn nán lại tán gẫu cùng tôi một lúc.” Giong nói bà Cảnh ôn
nhu, hòa ái. Bà quay sang nhìn ông Mục Chính Khang,“Chí Sâm hay khen
ngợi năng lực làm việc của con bé. Cũng nhờ con bé nhiệt tình góp sức,
mà công ty hoàn thành xuất sắc mấy hạng mục quan trọng, thật sự là nhân
tài hiếm thấy. Nhân đây, tôi chân thành cảm ơn gia đình ông, vì đã sinh
ra hai cô con gái vừa xinh đẹp vừa ưu tú.”
Mục Chính Khang đáp trả bằng sự khiêm tốn đúng mực. Ông cho rằng đây
là trách nhiệm và phận sự của Mục Táp, bà Cảnh khen quá lời rồi.
Ông Cảnh cũng lên tiếng khen ngợi, hâm mộ gia đình ông Mục sinh được hai cô con gái vừa đẹp người lại đẹp nết.
Tới lượt bà Kiều Tuệ Tuệ thể hiện sự khiêm nhường.
Cuộc trò chuyện diễn ra khá vui vẻ, hòa thuận.
Chỉ có Mục Kiều ngoại lệ, cô ta vẫn cúi đầu, lặng thinh uống nước,
không hé răng một chữ. Cảnh Chí Sâm thấy thế, bèn vỗ vỗ bả vai cô ta.
Khuôn mặt cô ta vẫn sa sầm,còn dùng khuỷu tay đẩy nhẹ cơ thể anh ta ra.
Chốc lát sau, chị gái Cảnh Chí Sâm mặc bộ âu phục đen của người quản
lí tươi cười bước vào phòng. Chị ta nhiệt tình chào hỏi Mục gia theo thứ tự từ trên xuống dưới.
“Bây giờ có thể dọn thức ăn lên rồi đấy!” Cảnh Chí Dao nói,“Mời mọi
người dùng bữa trước. Con phải ra ngoài kiểm tra tình hình một lát. Nếu
tình hình vẫn ổn, con sẽ quay lại kính hai bác vài ly rượu.”
Mục Chính Khang phấn khởi dặn chị ta nhớ mau quay lại.
Thức ăn lần lượt dọn lên. Mỗi món đều được trình bày khéo léo, đầy đủ sắc hương. Mọi người bắt đầu cầm đũa, bầu không khí càng lúc càng hòa
hợp.
Mục Táp ăn được vài miếng, đoạn lén lút lấy di động gửi tin cho Tống
Vực, hỏi anh chừng nào đến. Anh trả lời, tầm ba mươi phút nữa.
Cảnh Chí Sâm vẫn âm thầm chú ý Mục Táp, nên rất nhanh phát hiện cô
thấp thỏm bấn an. Anh ta thoáng trầm ngâm, lo ngại thức ăn không hợp
khẩu vị của cô. Chợt bên tai vang nhẹ tiếng hừ, Cảnh Chí Sâm lập tức hồi hồn, tiếp tục tỉ mỉ gắp thức ăn bỏ vào bát Mục Kiều.
“Ngại quá, con xin phép đi toilet tí.” Mục Kiều đột nhiên đứng dậy, nhếch miệng cười gượng gạo, vẻ mặt cứng đờ.
“Ừm, con cứ tự nhiên.” Bà Cảnh buông đũa, khẽ xua tay.
Mục Kiều bước nhanh khỏi phòng.
Chờ Mục Kiều khuất bóng, tầm mắt Cảnh Chí Sâm lần nữa rơi trên người
Mục Táp, anh ta cất giọng ôn hòa:“Táp Táp, sao ăn ít vậy, thức ăn không
hợp khẩu vị hả?”
Mục Táp ngượng nghịu đáp:“Không có, thức ăn ngon lắm, chỉ là tôi có thói quen nhai kĩ nuốt chậm thôi.”
Cảnh Chí Sâm gật đầu, ánh mắt bịn rịn khắp khuôn mặt cô, tựa hồ quên bẵng sự tồn tại của mọi người xung quanh.
Mục Táp bỗng xuất hiện ảo giác, ánh mắt Cảnh Chí Sâm như thể hóa
thành ngọn lửa nóng hừng hực, nung khắp khuôn mặt cô. Mục Táp ôm cơn hậm hực, quyết định cắm đầu cắm cổ lùa thức ăn vào miệng, dứt khoát không
ngó ngàng anh ta.
Mục Kiều vào toilet đã lâu mà chưa trở ra, bà Kiều Tuệ Tuệ sốt ruột:“Con bé Kiều Kiều này, sao đi lâu thế?”
“Chiều thứ sáu, khách sạn thường đông người, chắc con bé phải chờ.” Bà Cảnh nói.
Kiều Tuệ Tuệ khẽ gật đầu:“Chắc thế.”
Tuy nhiên, Mục Kiều biến mất quá lâu, lâu đến mức Mục Táp cũng cảm thấy bồn chồn.
“Để tôi đi tìm nó.” Kiều Tuệ Tuệ toan đứng dậy.
Song, giây tiếp theo, cửa phòng bị đẩy ra, Mục Kiều thình lình xuất hiện.
Ánh mắt mọi người đồng loạt quay về phía Mục Kiều, và cùng phát hiện
dường như trạng thái tinh thần cô ta bất ổn. Dưới ngọn đèn vàng, sắc mặt Mục Kiều trắng đến dọa người, cặp mắt vằn đầy tơ máu đỏ, đôi môi run
bần bật, hai tay chắp sau lưng, hình như đang giấu thứ gì.
“Con sao thế?” Kiều Tuệ Tuệ tức tốc hỏi.
Thời gian như thể ngưng đọng, Mục Kiều chậm rãi lia mắt khắp một
vòng, rồi hùng hổ đi tới trước mặt Cảnh Chí Sâm, nhìn anh ta bằng ánh
mắt tóe lửa.
“Kiều Kiều? Sao sắc mặt em khó coi vậy? Xảy ra chuyện gì ư?” Cảnh Chí Sâm lo lắng đứng phắt dậy, giơ tay ghì chặt bả vai cô ta.
“Cảnh Chí Sâm, anh là kẻ lừa đảo.” Giọng nói Mục Kiều gãy gọn, song ẩn chứa tia bén nhọn, cặp mắt ngập ngụa tia thù hận.
Giây tiếp theo, Mục Kiều vung cao tay, đập thẳng xấp ảnh vô mặt anh ta.
Mọi người sững sờ trợn tròn mắt. Riêng Mục Táp cả kinh tột độ, máu
nóng phụt trào lên đại não. Cô hồ như có thể nghe thấy kim giây đồng hồ
đang ì ạch di chuyển, mỗi giây trôi qua là một tảng đá nện mạnh xuống
tim cô.
Một phút thời gian mà dài như vô tận. Trong một phút đấy, ông Mục
Chính Khang và bà Kiều Tuệ Tuệ không hề chớp mắt, vẻ mặt ông bà Cảnh
chưa bao giờ quái dị như lúc ấy. Còn Cảnh Chí Sâm chậm chạp khom mình,
nhìn chằm chằm những tấm ảnh rơi tán loạn trên sàn nhà, cả người bàng
hoàng.
“Cảnh Chí Sâm, anh là kẻ lừa đảo khốn nạn. Từ đầu chí cuối, anh chưa
bao giờ nói thật với tôi, chỉ toàn ba hoa xảo trá!” Mục Kiều căm phẫn
lên án,“Anh luôn mồm bảo hai người không có quan hệ, vậy mấy tấm ảnh này là sao? Anh hiện tại có dám nhìn thẳng vào ảnh chụp, lớn tiếng phủ nhận tên đàn ông trong ảnh không phải là anh không?!”
Ông Mục Chính Khang là người đầu tiên lấy lại phản ứng. Ông cúi
xuống, cầm lên một tấm ảnh, vội vàng xem xét. Song, ông tuổi già mắt
kém, tạm thời chưa nhìn ra, bèn hỏi:“Ảnh này chụp gì?”
Mục Kiều cười lạnh, nghiến răng ken két:“Chụp cảnh ướt át của Cảnh Chí Sâm và Mục Táp.”
Sắc mặt Mục Táp trắng bệch.
“Kiều Kiều, em hãy nghe anh nói.” Cảnh Chí Sâm hít sâu một hơi, luống cuống tìm cách phân bua.
“Anh khỏi cần tốn nước bọt nữa, đừng hòng tôi tin anh thêm một chữ!”
Mục Kiều ré giọng,“Anh là kẻ nói láo quen mồm. Anh lừa gạt tôi, bảo anh
và Mục Táp trong sạch, thề thốt kể từ khi quen tôi, anh không còn cảm
giác với chị ta. Hơ, anh tài thật, nói dối không hề chớp mắt. Nếu không
có những tấm ảnh nảy, suýt nữa tôi đã dại dột tin anh! Anh nhìn kĩ đi,
phông nền của mấy tấm ảnh là ở tiểu khu trước nhà tôi đó. Tôi phục độ
‘trơ’ của hai người ghê. Ngay tại trước cửa nhà tôi, mà hai người không
biết xấu hổ, dám trình diễn mấy chuyện đồi bại này ư?”
Cảnh Chí Sâm triệt để nghẹn họng, vành tai dần đỏ tía.
“Kiều Kiều.” Mục Táp mở miệng hỏi,“Ai đưa mấy tấm ảnh này cho em?”
Mục Kiều giận dữ quay đầu, ánh mắt sắc như dao:“Mục Táp, chị cũng
chẳng kém cạnh. Loại người như chị nói dối thành tính, mà lúc nào cũng
ra vẻ thanh cao, vô tội. Tôi khinh. Chị xem ảnh đi, xem xong rồi, coi
chị còn thanh cao được nữa không?”
“Kiều Kiều, con mau bình tĩnh lại!” Kiều Tuệ Tuệ vội vã kéo tay con gái,“Hôm nay là ngày……”
“Con chịu đủ rồi!” Khuôn mặt Mục Kiều giàn giụa nước mắt, thanh âm
tựa như cây đàn bị đứt một dây, khiến lòng người hoảng hốt,“Con đã nhẫn
nhịn đến cực hạn rồi! Tên Cảnh Chí Sâm khốn nạn luôn luôn gạt gẫm con.
Anh ta và Mục Táp cấu kết làm bậy sau lưng con. Một người là bạn trai,
một người là chị gái…Ha ha ha…Tốt, tốt lắm. Hai người phối hợp tốt
lắm,cực kì ăn ý. Hai người đã thành công đùa bỡn tôi trong lòng bàn tay. Còn tôi ngu ngốc hết lần này đến lần khác đâm đầu tin hai người!”
Kiều Tuệ Tuệ hoang mang trước cảm xúc bùng phát của con gái. Nhất thời, bà không biết nên làm gì.
Mục Kiều tuyệt vọng nhìn sang Cảnh Chí Sâm đang đứng như trời trồng,
Bỗng nhiên, cô ta hất mạnh tay bà Kiều Tuệ Tuệ, xoay người xông ra
ngoài. Mục Táp nhanh nhẹn bật dậy, giơ tay ngăn Mục Kiều. Mục Kiều không hề khách khí, dùng hết sức lực gạt tay Mục Táp, tiện thể vung tay đẩy
mặt Mục Táp ra. Khuôn mặt Mục Táp liền đau rát, cô phải lui về sau hai
bước.
Mục Kiều tiếp tục chạy ào đi, hai chân cô ta như gắn thêm tên lửa, khiến mọi người trố mắt kinh ngạc.
“Anh còn thất thần được à. Mau đuổi theo con bé, đừng để xảy ra
chuyện không may!” Ông Cảnh đứng lên, trầm giọng khiển trách Cảnh Chí
Sâm.
Lúc này, Cảnh Chí Sâm mới hồi hồn, chạy te te đuổi theo.
Đang hì hục chạy, Cảnh Chí Sâm bất ngờ va vào người Tống Vực. Anh ta
thoáng kinh ngạc, có điều, trong tình huống dầu sôi lửa bỏng này, anh ta đành thu tầm mắt, tiếp tục tăng tốc đuổi theo Mục Kiều.
Lúc bước vô phòng, Tống Vực trông thấy Mục Táp đứng cạnh ghế dựa,
khuôn mặt đờ đẫn, đáng chú ý là một bên gò má cô đỏ ửng lên. Anh chau
mày lại gần, giơ tay nâng cằm cô, ngữ khí lạnh tanh: “Ai đánh em?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT