Bữa cơm này làm Tần Dụ Lãng cảm thấy rất phiền muộn, tiêu điểm mà tất cả mọi người tập trung là quan hệ giữa cậu và Quân Dĩ Duệ, ngược lại bỏ quên vở kịch truyền thanh lần này cùng với đạo diễn của nó Lý Thượng Trí.
Cột tóc đuôi ngựa, đeo kính đen, A Hồ tiểu thư thoạt nhìn nồng đậm khí chất văn học, cực kỳ giống một vị thục nữ, nhưng ngay khi nói chuyện, lập tức lộ rõ bản tính.”Cậu nói cậu tên gì? Tần Dụ Lãng? Cái tên rất dễ nghe a”
Thìa trên tay Tần Dụ Lãng lập tức rơi xuống, cái tên chứa đựng mơ ước của người mẹ, cậu đặc biệt muốn nắm lấy tóc cô để hỏi xem cái tên này đã đắc tội gì với cô?
“Thêm nữa, cậu là gay sao?” A Hồ tiểu thư cắn một miếng thịt gà, rất không thanh lịch mà quăng nó vào dĩa, tò mò hỏi.
Tần Dụ Lãng thật sự không muốn nói cho cô biết kỳ thật cậu là bị người ta bẻ cong, vì vậy hắn uyển chuyển mà trả lời cô: “Vấn đề này rất quan trọng sao? Kỳ thật cuối cùng đã ở cùng một chỗ không phải là tốt rồi sao?”
Đây là lần đầu tiên Tần Dụ Lãng chính thức thừa nhận quan hệ cùng Quân Dĩ Duệ, mặt Quân Dĩ Duệ không tự giác mà vui như hoa nở, anh nói xen vào: “Hình như A Hồ cô muốn nghe xem em ấy bị ăn tươi như thế nào hơn đúng không?”
Tần Dụ Lãng vụng trộm thò tay dưới bàn ngắt Quân Dĩ Duệ một cái, nháy mắt nói cho anh biết không được nói thêm gì nữa, không nghĩ tới Quân Dĩ Duệ hoàn toàn coi như không phát hiện, bỏ qua cảnh cáo của cậu, ngay tại hiện trường là một đám hủ nữ nhiều chuyện, mở miệng: “Kỳ thật trước kia em ấy là thẳng nam nha…”
“Không thể nào? Thật sự bị tiểu công đại nhân anh bẻ cong sao?”
Quân Dĩ Duệ dứt khoát gật đầu, “Tôi biết em ấy là hủ nam, cũng biết em ấy là thẳng nam, nhưng mà đàn ông nha, thích một người sao có thể không theo đuổi bằng được người ấy chứ, đúng không?” Quân Dĩ Duệ nói xong không quên xử lý bùng nổ, động tác lưu loát lại bá khí.
Đám con gái xung quanh lập tức tựu sôi trào, Lý Thượng Trí cùng Khúc Viễn Phong chỉ ở một bên phối hợp cũng phải xoay đầu lại muốn nghe quá trình cụ thể. Nhưng mà Quân Dĩ Duệ lại dừng ngay chỗ hấp dẫn, mỉm cười không nói lời nào.
Tần Dụ Lãng hờn dỗi mà giày vò miếng bò bít tết đáng thương trong dĩa, sau đó trừng Quân Dĩ Duệ.
Quân Dĩ Duệ nhìn ánh mắt của cậu, ngược lại càng cười ôn nhu ngọt ngào hơn, ngọt ngào nha, ngay lúc mọi người đang ồn ào, anh cắt một miếng thịt bò của mình đút vào miệng Tần Dụ Lãng, còn tỉ mỉ lau nước tương dính trên miệng cậu.
Tần Dụ Lãng bị ép phải nuốt thức ăn trong miệng xuống, nhưng cậu thề lúc nhìn thấy nụ cười có chút đê tiện của Quân Dĩ Duệ cậu thật sự có một loại xúc động muốn phun lên mặt anh.
“A Hồ ah, mệt chết tôi rồi, sao có thể như vậy chứ?” Tiếng của Ấm áp vang lên, đặc biệt vui sướng, khiến cho Tần Dụ Lãng hận không thể chui xuống đất.
Cơm nước xong xuôi, Tần Dụ Lãng cùng Quân Dĩ Duệ bị mang đến KTV (Quán karaoke) đã được đặt trước.
Tần Dụ Lãng giữ im lặng trốn ở nơi hẻo lánh, mọi người ồn ào nói: “Đừng thẹn thùng nha, Mặc Tịch hát một bài a.”
Ấm áp hô hào cái tên “Mặc Tịch”, Tần Dụ Lãng đột nhiên không hiểu rõ các cô ấy rốt cuộc là thích nhân vật trong kịch hay là thích bọn hắn ở hiện thực.
Quân Dĩ Duệ đẩy Tần Dụ Lãng một cái, “Đi a…, thanh âm của em dễ nghe như vậy.”
Tần Dụ Lãng có chút nhăn nhó mà cầm microphone, chọn một bài rất hay 《Thích hai người》(1).
Khúc nhạc dạo đầy trữ tình mà cảm động vang lên, Tần Dụ Lãng hắng hắng cổ họng, thời điểm cậu hát ra câu đầu tiên “Không cần phải nhớ đến cơn mưa to lúc hoàng hôn” toàn hội trường lập tức yên tĩnh.
“Không cần phải nhớ đến cơn mưa to lúc hoàng hôn
Giờ phút này chỉ có những ngôi sao xinh đẹp nhất trên bầu trời đêm
Khi đã trải qua một nửa đoạn đường ngọt ngào chua xót
Trái tim yếu ớt của em mới có thể trở nên mạnh mẽ hơn
Nếu trái tim mệt mỏi thì tình yêu sẽ nguội lạnh
Đó chính là con đường tất yếu mà tình yêu phải trải qua
Chẳng qua là có người đã buông tay
Lại có người cứ hi vọng rồi tiếp tục chờ đợi
Chờ một người phát hiện ra
Chờ một người cảm động để rồi tình yêu lại sôi trào
Cho dù rất để ý đến lòng tự trọng
Nhưng lại không thể không thừa nhận hai ta vẫn luôn ỷ lại vào nhau
Cả hai người vứt bỏ đi tự do
Trói chặt cả hai người
Cứ thế cùng nhau chia sẻ tình yêu này suốt đời
Cả hai người không cần phải ồn ào
Chỉ hai người chúng ta thôi
Ở trong lúc hoang mang lo sợ tìm được chút yên bình
Có đôi khi quan tâm chỉ là trao cho nhau một ánh mắt
An ủi chỉ là nhẹ nhàng ấm áp mà ôm chặt lấy nhau
Yêu thương đôi khi không cần phải nói cũng có thể hiểu được
Là người yêu luôn quan tâm anh, còn anh thì không cần
Trái tim nếu mệt mỏi tình yêu sẽ nguội lạnh
Đó chính là con đường tất yếu mà tình yêu phải trải qua
Chẳng qua là có người đã buông tay
Lại có người cứ hi vọng rồi tiếp tục chờ đợi
Chờ một người phát hiện ra
Chờ một người cảm động để rồi tình yêu lại sôi trào
Cho dù rất để ý đến lòng tự trọng
Nhưng lại không thể không thừa nhận hai ta vẫn luôn ỷ lại vào nhau
Cả hai người vứt bỏ đi tự do
Trói chặt cả hai người
Cứ thế cùng nhau chia sẻ tình yêu này suốt đời
Cả hai người không cần phải ồn ào
Chỉ hai người chúng ta thôi”
Tiếng hát của Tần Dụ Lãng vừa mềm mại lại vừa ướt át, lúc cậu hát đến “Cả hai người vứt bỏ đi tự do, trói chặt cả hai người, cứ thế cùng nhau chia sẻ tình yêu này suốt đời”, khóe mắt của cậu có chút ướt át, thanh âm cũng run rẩy một chút.
Quân Dĩ Duệ trầm mặc mà ngồi tại chỗ, sau đó trước lúc Tần Dụ Lãng hát xong liền cầm một cái microphone khác lên, cùng Tần Dụ Lãng hát câu cuối cùng “Ở trong lúc hoang mang lo sợ tìm được chút yên bình”.
Nước mắt của Ấm áp lập tức chảy ra, cô nhỏ giọng nói: “Sao lại chọn ca khúc tình cảm như vậy chứ…, làm hại tôi mất công trang điểm cho hôm nay…”
Tần Dụ Lãng quay đầu lại nhìn ánh mắt ôn nhu cùng kiên định của Quân Dĩ Duệ, trong đáy lòng cũng tràn ra một cỗ tình cảm ấm áp.
Người đàn ông này, chính là cậu nguyện ý từ bỏ sự tự do để đến gần anh.
Hát qua mấy vòng, hào khí dâng lên, cả đám người liền chơi một trò chơi kinh điển —— Nói thật hay đại mạo hiểm.
Vòng thứ nhất, Quân Dĩ Duệ bại trận, A Hồ không có ý tốt mà tới gần Quân Dĩ Duệ, vòng tay lên vai anh, hỏi: “Nhanh thành thật khai báo quá trình anh để ý Mặc Tịch nhà chúng tôi.”
Quân Dĩ Duệ phản kháng nói: “Tôi vẫn còn chưa chọn là nói thật hay đại mạo hiểm mà.”
“Vậy anh chọn đi, không cần trả giá để tôi nói nhỏ cho biết… Chạy trần truồng một vòng.”
Quân Dĩ Duệ tước vũ khí đầu hàng, “Cô thật sự muốn nghe như vậy?”
Tất cả mọi người nhất trí gật đầu, trong nội tâm Tần Dụ Lãng cũng không biết rõ, Quân Dĩ Duệ đến cùng là yêu mến cậu lúc nào. Thời gian hai người ở chung không tính là dài, chẳng lẽ thật sự có chuyện vừa gặp đã yêu?
Quân Dĩ Duệ cười đứng dậy, cầm lấy microphone, nói: “Tôi hát một bài để diễn tả được không?”
“Vậy phải xem anh hát cái gì?” A Hồ dù bận vẫn ung dung mà nghe.
“Tôi nguyện ý.” Quân Dĩ Duệ vừa dứt lời đã bị tiểu Cốt cô nương đánh gãy, “Hát bài này sao được?”
Quân Dĩ Duệ khoát khoát tay, “Các người nghe xong sẽ hiểu rõ.”
Chưa ấn chọn bài cũng không có nhạc đệm, Quân Dĩ Duệ trực tiếp cất tiếng hát.
Câu đầu tiên vừa cất lên, mọi người nhao nhao hiểu rõ ý tứ của Quân Dĩ Duệ, bài hát này không phải bài của Vương Phỉ.
“Anh lẳng lặng ngồi trong xe hơi yên tĩnh
Thật sâu trong màn đêm, tất cả trở nên mơ hồ
Sự cô độc làm con người bật khóc trong bóng tối
Rất mạnh lực hút của trái đất cũng không thể làm anh rời khỏi sự tuyệt đẹp của em
Rất muốn tới gần em, trái tim này không nghe lời cứ đập nhanh liên hồi
Yêu một người làm cảm xúc giống như giọt mưa rơi xuống từ bầu trời
Em có nguyện ý ở trong lòng bàn tay anh trải qua thiên địa hay không?
Muốn ôm em nhập vào lòng mình
Cùng lời ca và giai điệu của bài hát này để hỏi
Em có nguyện ý hay không?
Cho dù đối mặt chông gai của cuộc sống, hãy để anh trải qua mưa gió cùng với em
Đến khi thực hiện được hết những điều đẹp đẽ trong mộng tưởng của em
Vĩnh cửu trong trí nhớ, em vẫn luôn xinh đẹp như thế
Viễn cảnh nắm lấy tay em cùng nhau dũng cảm bước tiếp
Em có nguyện ý hay không?” (2)
Ánh mắt thâm tình chăm chú của Quân Dĩ Duệ ở dưới ngọn đèn càng thâm thúy mê ly hơn, Tần Dụ Lãng bất tri bất giác đi đến bên cạnh anh, dùng hết khí lực ôm lấy anh.
Cậu nói: “Em nguyện ý.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT