Ngày thứ 3 của Đại hội võ lâm, nếu nói theo kiểu hiện đại thì X, Lý Triển Phong, Doãn Chính và anh em Vũ Hạo kia đều lọt vào tứ kết. Ngày hôm nay tất cả chỉ cần 2 trận nếu thắng thì được lọt vào bán kết.
Cả đấu trường ồn ào náo nhiệt vì việc cá cược xem ai là minh chủ sắp tới. Vũ Vinh bước lên khán đài nói đôi chút rồi lại đọc bảng phân người đấu cặp nhưng ai nào biết ngoài bộ mặt uy nghi nhìn có vẻ liêm chính đó đang có 1 âm mưu trong đầu là dẹp hết mấy con quái vật năm nay để chỉ có mình hắn mãi là minh chủ. . Aiz. . tham vọng cũng thật lớn đi.
Đấu trường đang huyên náo thế nhưng lại im lặng nhìn theo 1 hướng, vì họ đang nhìn thấy là Lý Triển Phong đang ôm eo cô đi vào, nhưng khuôn mặt cô thì tái nhợt đi, nhìn rất là yếu đuối muốn bảo vệ. Vũ Hạo Tuyết thắc mắc đi tới nói:
- Muội ấy bị sao vậy? Nhìn có vẻ xanh xao quá?
- Nàng ấy tối qua lại nhiễm phong hàn, ta định cho nàng ấy ở lại nghỉ ngơi nhưng nàng ấy lại không muốn, đòi đi với ta. Lý Triển Phong biểu cảm lạnh lùng nói.
- Tuyết ca, sớm. Cô yếu ớt dựa vào người Lý Triển Phong cười chào với Vũ Hạo Tuyết.
- Muội thật là, đã không tốt thì ở nhà đi, đi theo làm gì? Vũ Hạo Tuyết lo lắng nói rồi quay qua nhìn hắn nói tiếp: - Đưa muội ấy tới kia ngồi đi, đứng mãi không tốt.
Lý Triển Phong chỉ gật đầu rồi đưa cô đến ghế ngồi. Mọi người kinh ngạc vỡ lẽ ra, thì ra là phu nhân sức khoẻ không tốt nên dạo này không xuất hiện cùng chủ thượng.
Lý Triển Phong đỡ cô ngồi xuống cũng là lúc được gọi lên khán đài thi đấu. Hắn đành để cô lại đó rồi để cho Hiên Triết làm nô dịch cho cô sai bảo. Vậy mà không yên sợ mấy con sói cướp mất mồi, cúi xuống hôn cái chóc lên má cô rồi mới đi lên khán đài trong sự kinh ngạc của cả hội trường. Cô sờ lên má chỗ hắn vừa hôn thì khuôn mặt hồng hào trở lại cười toe toét không thôi.
Mọi người càng ồ lên kinh ngạc vì 1 nụ hôn cũng làm cho phu nhân trở lại dáng vẻ hằng ngày, vậy có phải cao siêu lắm rồi không. Tiếc rằng chỉ có bọn người Hiên Phong Các là đang khinh bỉ 2 người thôi, mặt dày quá thể. Vũ Hạo Tuyết nhìn mà tim nhói đau nhưng cũng chỉ có thể gượng cười bởi vì hắn bây giờ là đại ca của cô.
Lý Triển Phong đi lên khán đài, đối thủ là 1 mỹ nữ, mỹ nữ này đang liếc mắt đưa tình với hắn. Cô ở dưới này toả ra sát khí nhìn chằm chằm vào mỹ nữ đó. Thứ nhất, mỹ nữ đó dám liếc mắt đưa tình với chồng cô. Thứ 2, mỹ nữ đó là do Tạ Huệ Mẫn cử tới.
Mỹ nữ mỉm cười ẻo lả nói: - Chủ thượng, quá lâu không gặp, người còn nhớ ta chứ.
Lý Triển Phong lạnh sống lưng vì sát khí từ phía sau toả ra nên nhanh miệng nói: - Không nhớ.
Mỹ nữ có chút kinh ngạc nói: - Chúng ta đã gặp nhau vào 4 năm trước, ta nhớ rất rõ là lúc đó ta đang trú mưa trong 1 cái đình, ngươi phi ngựa chạy vào trú mưa, đó là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, ngươi có hỏi ta đi đâu ngươi có thể cho ta đi nhờ 1 đoạn, ngươi đã nhớ ra chưa.
Lý Triển Phong trầm ngâm 1 chút, có chút quen nhưng lại bị sát khí phía sau làm giật mình liền nhanh chóng nói: - Không có ấn tượng.
Mỹ nữ kinh ngạc xong rồi nhìn sang cô, ánh mắt hằn học. Cô cũng rất không sợ chết mà vắt chéo chân ăn nho, 1 tư thế của nữ hoàng làm cho mỹ nữ đó tức giận thêm. Đám người Hiên Triết Doãn Chính thì thầm kêu khổ, cái kiểu vắt chân họ biết nó tượng trưng cho điều gì, chủ thượng khổ rồi, không thấy Lý Triển Phong cũng đổ mồ hôi hột luôn rồi sao.
- Vì nàng ta mà người không nhớ ra ta sao? Ta gặp người trước mà. Ta không chấp nhận. Mỹ nữ tức giận xông kiếm vào Lý Triển Phong, nhưng Lý Triển Phong lại không ra tay, chỉ né đi.
Mỹ nữ thở hổn hển càng thêm tức giận nói: - Chỉ là 1 con ả yếu đuối mà chê ta, ta cũng xinh đẹp mà, ại sao lại không yêu ta chứ, con ả đó có đẹp bằng ta sao?
Lúc này thì cả 2 đều toả ra sát khí, tất nhiên là cô và hắn rồi. Lý Triển Phong lạnh lùng nói:
- Rút lại câu nói vừa rồi của ngươi đi, nếu không ta sẽ cho ngươi biết thế nào là địa ngục. Sảnh Nhi đẹp hơn tất cả loại nữ nhân tâm địa xấu xa như ngươi và nàng ấy cũng không yếu đuối.
Toàn trường run sợ vì sát khí của hắn nổ ra. Vũ Vinh cũng run run bàn tay là hiểu rồi. Cô tuy rất hưởng thụ chồng bênh vực nhưng cũng hận không thể cho mỹ nữ đó 1 phát xuống gặp tổ tông.
- Hừ. Hù doạ ta sao? Chẳng lẽ ngươi dám giết ta thật sao? Mỹ nữ bị hù doạ quá mức nên cũng không thấy đáy của Suối Vàng mà đốp chát tiếp.
Lý Triển Phong giơ tay ngay thắt lưng rút ra nhuyễn kiếm chĩa thẳng vào mỹ nữ đó, lực mạnh đến mức thanh kiếm rung rung phát ra những tiếng rên âm u làm ai ai cũng tái mặt. Cô thì sát khí bay hết nhìn hắn trổ tài, vì cô cũng là lần đầu tiên nhìn thấy hắn dùng kiếm mà. Cô có chút cảm thán thì ra nội lực của chồng cô mạnh đến vậy, 1 nửa nội lực bị phong ấn thế mà vẫn xài tốt đến đáng sợ.
- Đó chính là Hàn kiếm. 1 khán giả nhịn không được ở dưới thốt lên, mọi người lại ồ lên lần nữa nhưng vẫn không giấu được sự hoảng sợ vì sự lợi hại của cây kiếm đó.
Mỹ nữ bắt đầu run sợ rồi nhưng Lý Triển Phong lại bồi thêm 1 câu: - Rút lại câu nói đó và xin lỗi đi. Làm mỹ nữ rớt luôn cả thanh kiếm trong tay. Đã biết là không thể thắng, mỹ nữ đành nhận thua rồi nhặt kiếm đi, trước khi đi lại nhìn lên Tạ Huệ Mẫn rồi nhìn vào cô bằng ánh mắt hằn học rồi mới chịu quay lưng bỏ đi.
- Chủ thượng thắng! Trọng tài rất thông minh mà không dùng tên của hắn.
Hắn thu kiếm lại rồi đi về phía cô đang ngồi.
- Không có gì rồi, không ai dám uy hiếp nàng nữa đâu. Hắn ngồi xuống nhẹ vuốt lọn tóc bay đi của cô nói.
- . . . Ừ. im lặng 1 lúc rồi cô mới nói, cái ỹ nghĩ bỏ đi để hù hắn mấy ngày trước cũng tự động theo gió mà bay đi.
- Tiếp theo, xin mời X đấu với công tử Trần Bạch. Trọng tài hô to nói trận tiếp theo.
Lúc này cả cô và hắn đều nhìn lên. Trần Bạch đã ở trên chờ X tới. Cùng lúc đó, X cũng xuất hiện, cũng với thân ảnh mày hồng, khuôn mặt được bịt kín bởi chiếc mặt nạ chỉ lộ ra đôi mắt nâu to tròn và mái tóc dài thướt tha trong gió. Trần Bạch đứng như chết lặng với vẻ kiêu se huyền bí đó.
- Có đấu không? X lên tiếng hỏi, giọng nói vẫn thướt tha như vậy.
Vũ Hạo Tuyết nhìn lại cô rồi nhìn lên khán đài. Xong lại thở hắt ra vì biết rõ nguyên nhân thế nào, chỉ có thể bái phục nàng ấy khi lắm trò đến vậy.
- Không đấu nữa, tại hạ nhận thua, nàng quá đẹp nên ta không thể ra tay với nàng được, ta là quân tử. Trần Bạch nói.
- Nào có nam nhân nào lại không tự nhận bản thân mình là quân tử. Cuồng ngôn. X nói.
Hiên Triết ở dưới đen mặt đi, nhìn hằn học vào Trần Bạch như muốn ăn tươi nuốt sống.
- Haha. . vậy ta nhận thua cũng không có gì sai, ta sẽ chờ đến ngày cuối cùng, ta sẽ chờ xem đằng sau chiếc mặt nạ này là 1 khuôn mặt xinh đẹp như thế nào. Trần Bạch nói xong rồi bước đi, để lại X đang đứng đực ngu ngơ ra đó. Lý Triển Phong và cô liếc nhìn Hiên Triết đang toả ra sát khí nhìn hằn học vào Trần Bạch thì chột dạ. Hiên Triết quay qua nhìn 2 người ấm ức, họ chỉ có thể quay sang chỗ khác, lảng tránh vấn đề.
Ngày hôm nay cũng là toàn thắng nhưng mùi chua thì cũng thoang thoáng bay theo gió quanh Duẫn thành. Aiz. . đó gọi là chủ nào thì tớ nấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT