Đêm động phòng hoa chúc, đại khái là xã hội cởi mở từ động phòng hoa chúc sẽ bị bỏ trước.
Theo Thẩm Mộc Tinh biết, tất cả bạn bè đã kết hôn cô biết, đều chưa từng có đêm động phòng hoa chúc chó má nào, hôn lễ giày vò đến nửa đêm, Nghiêm Hi Quang đã một bước ba lắc, trở về ôm bồn cầu nôn, cuối cùng nhất vẫn là Thẩm Mộc Tinh "Kéo" anh trở về trên giường.
Khuôn mặt Nghiêm Hi Quang mang theo nồng đậm men say, ngoài miệng cười ha ha ngây ngô, trong miệng nói lẩm bẩm:
"Anh họ... Em mời anh..."
Thẩm Mộc Tinh cởi vớ cho anh, hôm nay hoạt động nhiều, trên vớ có mùi giày da.
Cô nâng vớ lên trước mặt anh: "Kính cái rắm nha, tới tới tới, chú rể nghe nè, đây là vớ của ai mà thối như thế."
Nghiêm Hi Quang cười ha hả, một phát đánh bay vớ, giữ chặt tay cô, đàn ông say dùng sức rất lớn, Thẩm Mộc Tinh trọng tâm bất ổn liền bị anh túm ngã xuống giường.
"Em đó, để anh hôn một cái..."
Mặt Nghiêm Hi Quang áp lại gần, Thẩm Mộc Tinh cười tránh: "Buồn nôn chết rồi, vừa nôn ra còn chưa đánh răng đấy!"
Anh cười dùng trán cọ trên mặt cô, cũng không có động tác gì quá thân mật.
"Đi rót cho anh cốc nước." Anh nói.
Thẩm Mộc Tinh đứng lên, anh cười bấm ở ngang hông cô một cái.
"Đáng ghét!" Một tay cô đẩy anh ngã xuống giường.
Nghiêm Hi Quang vẫn cười như cũ, nhắm mắt lại.
Rớt nước sôi để nguội trở về, người đàn ông kia đã ngủ.
Nét mặt khi ngủ an tĩnh, đường cong khóe miệng nhàn nhạt còn chưa rút, thì ra không chỉ trẻ nhỏ, mà người đàn ông của mình cũng như vậy, dáng vẻ lúc ngủ luôn làm cho người ta muốn che chở.
Đồng hồ trên tường lẳng lặng quay, ngoài cửa sổ có người đốt pháo hoa.
Thẩm Mộc Tinh khẽ cười đi tới, đặt nước trên tủ đầu giường, vừa thay anh đắp mền vừa lải nhải:
"Nghiêm Hi Quang, sau này anh đã là người có vợ rồi, phải tốt với em biết không?"
Cô cởi nút áo sơ mi cho anh, tự nhủ lải nhải: "Em cũng sẽ đối tốt với anh."
Anh nặng nề ngủ, chỉ dùng tiếng hít thở bình ổn đáp lại.
Lúc cởi đến nút thứ ba, tay Thẩm Mộc Tinh bỗng nhiên dừng lại.
Dưới ánh sáng nhu hòa, nút thứ ba mở ra, thịt trên ngực anh, có một vết sẹo đậm màu nổi lên, Thẩm Mộc Tinh dừng tay lại, nhìn qua một góc nhọn băng sơn của vết sẹo, không thể ức chế run rẩy.
Ngón áp út anh đeo nhẫn kim cương cho cô đang loé sáng, mắt Thẩm Mộc Tinhđau nhói, không còn tháo được nữa.
Anh không thích người khác nhìn thấy thân thể của mình, ngay cả cô cũng không được.
Thẩm Mộc Tinh hít vào một hơi, lại vội vã gài nút lại lần nữa, ngồi trên giường nhìn anh.
Cổ chân đã bị cởi vớ, vết sẹo nhìn thấy mà giật mình lan tràn sâu xa, giống như từng con rắn nhỏ khủng bố đang quấn lấy anh.
Thẩm Mộc Tinh cảm thấy hô hấp có chút nhói nhói, quay đầu đi chỗ khác, không đành lòng nhìn lại.
Cô nghĩ, mình có thể mơ hồ đoán được, không nên biết từ miệng anh.
***
Thẩm Minh uống nhiều quá.
Thẩm Mộc Tinh nghĩ, chuyện hẳn là như vậy: Anh ở đó chờ một cô gái, mà cô gái ấy từ đầu đến cuối không xuất hiện.
Thẩm Mộc Tinh bưng ly nước sôi để nguội Nghiêm Hi Quang chưa kịp uống đi xuống lầu, em trai đang ngồi ở góc nhà hút thuốc.
Cậu nghe tiếng quay đầu, mặt đỏ do dị ứng cồn.
"Đứa ngốc, uống rượu xong lại hút thuốc, em muốn sống mơ mơ màng màng à?" Thẩm Mộc Tinh đưa ly cho cậu.
Thẩm Minh nhận ly, uống hết ừng ực ừng ực, tiếp tục hút thuốc: "Em không ngủ được."
" Mấy năm sau khi Nghiêm Hi Quang đi đến nơi đó, chị cũng thường xuyên ngắm sao như thế." Cô nói.
Thẩm Minh phì cười một tiếng, hít một hơi khói: "Có cảm thấy mình giống nữ chính trong phim thần tượng không?"
"Ừm ờ, khi đó mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt, ngẫm lại thật sự đổ mồ hôi. Làm gì không tốt chứ? Xem sách truyện sẽ phát triển tri thức, tại sao để nỗi nhớ một người biến thành ý nghĩa sinh tồn của mình?"
"Thật sự em không nhớ ai." Thẩm Minh nghĩ lời này là cô muốn nói cho cậu nghe, không hề lo lắng phủ nhận.
Thẩm Mộc Tinh không vạch trần cậu, tiến hành theo chất lượng nói: "Chị cảm thấy có một số việc, mọi người đều gạt chị, nhưng chị không ngốc, gần đây ngẫm thật lâu, đoán được một số, nhưng chị muốn em kể cho chị biết."
Bỗng nhiên Thẩm Minh dừng lại tất cả động tác, cương cứng cổ không quay đầu lại, ráng chống đỡ trấn định nói: "Chị, chuyện em sắp làm cuộc giải phẫu bệnh trĩ không cần nói với chị rồi?"
"Không có một câu nghiêm chỉnh!"
Thẩm Minh không nói chuyện, trong đầu hồi tưởng đến ngày đó tại trạm chuyển phát nhanh, lúc Nghiêm Hi Quang giúp cậu sửa xe đã nói một câu.
Anh nói: "Chuyện đó cậu có nói với chị cậu chưa?"
Thẩm Minh đáp: "Chưa."
Nghiêm Hi Quang nói: "Đừng nói nữa."
Nhưng mà Nghiêm Hi Quang cũng không biết, Thẩm Minh từ nhỏ đến lớn, tâm lý phòng tuyến trước mặt chị gái, hình như không có, bảo cậu nói láo với cô, còn khó hơn gian lận trong phòng thi mười mét vuông.
Cậu sợ cô hỏi đến.
Quả nhiên, Thẩm Mộc Tinh cũng không định buông tha.
"Chị muốn biết, cuối cùng thì tối hôm đó đã xảy ra chuyện gì." Cô vô cùng bình tĩnh nhìn cậu.
Thẩm Minh bị cô chằm chằm đến run rẩy, cậu biết, chắc chắn sẽ có ngày này.
"Nếu em không nói thì sao?" Cậu phản kháng nho nhỏ, hốt hoảng mà cười.
"Vậy thì em cũng không cần biết đến chuyện của Kaka."
Thẩm Minh lâm vào một chuỗi trầm mặc thật dài.
"Vậy em cũng không nói."
Thẩm Mộc Tinh không uy hiếp được cậu, hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, nhụt chí nói: "Kaka đã qua đời."
Khói giữa ngón tay Thẩm Minh bỗng nhiên rung động một cái, quay đầu nhìn cô: "Chị, chị đừng như thế?"
Thẩm Mộc Tinh cúi đầu không ra tiếng.
Thẩm Minh lập tức luống cuống, cậu đứng lên, đe dọa nhìn cô, đôi mắt giống như chim bay loạn đã mất đi phương hướng.
"Chị trả thù em, hận em thì cũng đừng như thế?"
"Thẩm Minh, chị lừa em một chữ thì chị không phải là người..."
Sau khi cảnh sát thẩm vấn cậu, Thẩm Minh thế nào cũng nhớ không nổi tại sao mình lại có cảm xúc muốn giết người mãnh liệt như vậy.
Đèn treo trong phòng thẩm vấn lắc không ngừng, đầu Thẩm Minh nổi lên một trận hoa mắt, hai cảnh sát ngồi trước mặt cậu, trước kia đã từng đối mặt trong sở.
Một người cảnh sát nói: "Thẩm Minh à, cậu cũng trong nghề, thì cậu phải biết, thành thật khai báo tất cả cho mọi người bớt lo."
"Các anh hỏi đi, tôi nói, nói tất cả."
Một cảnh sát khác vừa ghi chép vừa hỏi: "Trước khi vụ án xảy ra, cậu ở đâu?"
"Ở ký túc xá, không đúng, tôi ở nhà."
"Động cơ gây án của cậu là gì?"
"Động cơ gây án..."
Trong đầu Thẩm Minh hỗn loạn.
Cậu đã không nhớ rõ.
Thẩm Minh nhớ lại tỉ mỉ chuyện xảy ra ngày đó một lần.
Giữa trưa cậu từ trong nhà trở lại ký túc xá lấy đồ, trong kí túc xá chướng khí mù mịt, mấy đồng nghiệp đang đánh bài.
Tiểu Trương lại gần hỏi: "Thẩm Minh, sau này cậu sẽ về nhà ở à?"
Thẩm Minh nói: "Đúng, mẹ tớ bảo tớ chuyển về."
Tiểu Trương cười ha hả nói: "Mẹ cậu vẫn yêu thương cậu."
Thẩm Minh cúi đầu ngại ngùng cười một tiếng.
Từ khi Tiểu Trương bị cậu đánh một trận, vô cùng ân cần với cậu, còn xích lại gần vuốt mông ngựa, Thẩm Minh đang thu dọn giường chiếu, cậu ta lại xông tới, đưa di động tới trước mắt cậu.
"Tớ nói với cậu một chuyện, trước tiên cậu nên bình tĩnh, cậu xem ảnh chụp này đi."
Thẩm Minh liếc qua một chút, sắc mặt lập tức trở nên xanh mét, trên màn hình nho nhỏ kia, chính là hình ảnh Kaka không đứng đắn.
"Đệt!" Thẩm Minh lập tức muốn giật điện thoại!
Tiểu Trương tranh thủ thời gian nhỏ giọng nói: "Cậu đừng vội! Cậu nghe tớ nói đã, hiện tại ảnh chụp bạn gái của cậu đã bị truyền ầm lên."
"Con mẹ nó ai truyền đấy!" Làm sao Thẩm Minh có thể không gấp!
Mấy đồng nghiệp đang đánh bài nhao nhao dừng lại, hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Một hiệp sĩ bắt cướp nói: "Minh Tử, bạn gái kia của cậu, mau sớm chia tay đi."
Một người khác quan hệ tương đối tốt đi tới, ôm vai của cậu: " Người anh em, cậu đừng nóng giận, bạn gái kia của cậu, thật sự là thiếu tiền thiếu đến điên cả mắt, hiện tại đàn ông trên trấn Thuỷ Đầu đều thành anh em cột chèo!"
Thẩm Minh nghe vậy, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, giận dữ đẩy tay cậu ta ra, quay người nhìn về phía Tiểu Trương: "Cậu nói cho tớ biết, ảnh chụp này do tên nào truyền ra?"
Tiểu Trương nói: "Ông chủ mập mở quán nướng ở phố Tây, trong quán ông ta đều là ảnh chụp của Kaka."
Một hiệp sĩ bắt cướp nóng nảy nói: "Con mẹ nó chứ, sớm nhìn ông ta không thuận mắt rồi, mỗi lần tuần tra đều trông thấy ông ta ở trong tiệm gội đầu của Kaka, dám đụng đến phụ nữ của Minh Tử? Thật không muốn lăn lộn ở đây nữa rồi.”
Trong đội tuần tra bọn họ, có một chút xíu quyền lực liền cảm thấy mình không tầm thường trong khối người hiệp sĩ bắt cướp.
Tiểu Trương nói: "Minh Tử, cậu muốn chơi ông ta chúng ta sẽ đi theo cậu hù dọa ông ta một chút!"
Thẩm Minh khẽ cắn môi, mắt lộ ra hung ác.
Rồi mấy anh em tốt bọn họ thương lượng làm công cụ, bạn bè trong xã hội của Tiểu Trương mua giúp Thẩm Minh một cây dao dài, hay còn gọi là dao phay, những người khác dùng gậy, dao này để làm dáng, ra ngoài đánh nhau không có dao hù không được ai.
Thẩm Minh quấn dao bằng vải đỏ, bỏ vào hòm trên xe bạn bè đã chuẩn bị, về tới nhà.
Các anh em hẹn tám giờ tối tập hợp trước cửa nhà Thẩm Minh, Tiểu Trương là người đến đầu tiên, đứng bên tường phía Tây của nhà họ Thẩm hút thuốc.
7:45 tối, Thẩm Minh còn chưa xuống tới, Tiểu Trương nhìn đồng hồ đeo tay, gọi điện thoại hối, dãy số vừa nhấn, đã nhìn thấy nơi xa có hai bóng dáng đi tới.
Mắt Tiểu Trương ghen ghét nheo lại, nhìn thấy một đôi nam nữ như keo như sơn hôn môi dưới ánh đèn đường, trong lòng ghen ghét đến phát cuồng.
Ánh mắt cậu ta nhìn chằm chằm Nghiêm Hi Quang, đầu bên kia kết nối với điện thoại của Thẩm Minh ——
"Minh Tử, còn không mau xuống lầu?"
"Đang định ra, chị đã trở về, đụng phải hỏi tớ làm gì thì tớ không có cách nào nói."
"Nói láo thôi!"
"Tớ không nói láo với chị được."
" Nhưng tớ thấy chị cậu đang ở cùng anh thợ may, nhưng tớ phải nhắc nhở cậu, để chị cậu cách...xa anh thợ may này một chút, hồi trước tớ đi ngang qua tiệm may còn trông thấy Kaka ở trong tiệm anh ta ‘tình chàng ý thiếp’, tám mươi phần trăm là □□ chủ!"
"Con mẹ nó đừng nói với tớ những thứ này! Cút!"
Tiểu Trương bị Thẩm Minh cúp điện thoại, chỉ thấy Nghiêm Hi Quang và Thẩm Mộc Tinh đi tới, cậu ta tranh thủ thời gian trốn đến góc tối, dòm ngó khuôn mặt cô tươi cười trong suốt.
Khuôn mặt cô thật trong sáng, nụ cười kia giống như là bách hợp tươi non nở vào mùa xuân.
"Phì!" Tiểu Trương khinh miệt nhổ ra cục đờm trên mặt đất, nhìn chằm chằm mặt cô...
Đêm, yên tĩnh quỷ dị, bầu trời đầy sao bị mây đen che mất, ngày mai ắt có mưa to đổ bộ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT