Edit: Đào Sindy

Thẩm Minh trực tiếp cúp điện thoại của cô, điều này khiến Thẩm Mộc Tinh không biết làm sao.

Đường cái ồn ào, biển người mãnh liệt, Nghiêm Hi Quang khoác vai cô, đi từ từ bên cạnh cô.

"Sắc mặt em không tốt."

"Em không có... Em chỉ đoán được nó sẽ có phản ứng như vậy." Thẩm Mộc Tinh nhất thời có chút ngạc nhiên, kéo tay anh qua nắm lại cùng tay mình, lúng ta lúng túng nói: "Hi Quang, anh nói... Kaka đến tìm nó làm gì? Luật sư... Chẳng lẽ bản án năm đó vẫn chưa hết sao? Cô bé bị Thẩm Minh tổn thương đến như vậy, hiện tại đột nhiên liên hệ nó không biết có ý tốt không?"

Nghiêm Hi Quang trầm trầm, bỗng nhiên rất quạnh quẽ trả lời cô: "Anh cảm thấy không liên lạc tốt hơn."

Thẩm Mộc Tinh đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, vừa lúc bắt được trong mắt anh chút ranh mãnh.

Tuyệt tình như vậy, không giống lời từ miệng anh nói ra.

Nghiêm Hi Quang thấy anh nhìn mình, đưa tay rút tay ra từ trong tay cô, giải thích nói: "Ý của anh đó là, nếu lẫn nhau từng có tổn thương sâu như vậy, gặp lại có ý nghĩa gì."

Thẩm Mộc Tinh nhẹ gật đầu, cảm thấy lời anh nói có lý.

Thật ra bản án năm đó của Thẩm Minh, xảy ra khi cô đang sống ở thung lũng, lúc ấy người nhà gạt cô, Thẩm Mộc Tinh cũng không biết rõ tình hình, sau đó về nhà mẹ nói với cô, cũng chỉ tận lực ngậm miệng không nói, cộng thêm mất liên lạc với Nghiêm Hi Quang làm Thẩm Mộc Tinh uể oải suy sụp, giai đoạn đen tối đó, cô ngay cả mình ốc còn không mang nổi mình ốc, không có tinh lực đi tìm hiểu chi tiết, chỉ biết em trai bị phán vì chém Kaka bị thương nặng, mà Kaka sau khi xuất viện cũng đi tha hương.

Cô và Thẩm Minh đều làm ra chuyện khiến ba mẹ tan nát cõi lòng, cho nên rất nhiều chuyện nhà họ Thẩm không hề đề cập tới.

Đây là tất cả những gì cô biết.

Phỏng vấn công việc mới được thông qua, Nghiêm Hi Quang mua cho cô một chiếc xe, Thẩm Mộc Tinh không cần mỗi ngày đi tàu ngầm, cuối cùng cũng có thể mang giày cao gót đế nhỏ đi làm.

Ngày đầu tiên đến Thẩm Quyến, Thẩm Mộc Tinh mang giày cao gót bị lạc đường ở Thẩm Quyến chân nổi lên bóng nước, liền giật mình tỉnh ngộ, thì ra giày cao gót trong tủ đều chuẩn bị cho phụ nữ ngồi xe.

Bây giờ người nước ngoài trẻ tuổi cũng có thể mang giày cao gót ngồi xe con xuyên qua đường phố vàng óng ánh, Nghiêm Hi Quang trở về, làm Thẩm Mộc Tinh có loại cảm giác thiếu phấn đấu hai mươi năm, cảm giác này không tốt, nhưng không xấu.

Cẩn trọng làm việc một tuần, cuối cùng đã đến chủ nhật, Thẩm Mộc Tinh ngồi trong xe, nhìn qua một chuỗi số mẹ gọi đến, do dự.

Kaka, cô bé năm đó được gọi là bạn gái của Thẩm Minh, bây giờ lần nữa liên lạc với Thẩm Minh, rút cuộc là vì chuyện gì?

Thẩm Mộc Tinh rất muốn gặp cô ấy, coi như áy náy cũng không thể trốn tránh người ta.

Đang nghĩ miên man, thì Nghiêm Hi Quang gọi điện tới.

"Tan việc chưa?"

"Ừm, mới đi ra từ bãi đỗ xe, anh đang ở nhà à?"

"Hôm nay mới học được một loại canh, nấu cho em nếm thử nhé?"

Nghiêm Hi Quang gần đây thích xuống bếp, mỗi ngày đều muốn làm một số thứ, Thẩm Mộc Tinh tự nhiên mừng rỡ hưởng thụ, nhưng đại biểu cho, uống canh nóng của anh, thì ban đêm không thể từ chối nhiệt tình của anh.

"Lại là canh gì..." Thẩm Mộc Tinh nũng nịu cười.

"Soup chua, chua ngọt miệng, mấy ngày nay em không ăn gì, xem như khai vị cho em."

"Được, em gặp bạn lát, trễ nửa tiếng mới về, ở nhà chờ em."

"Được."

"Cảm ơn chồng yêu?"

"Khách sáo khách sáo."

Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười trầm thấp của Nghiêm Hi Quang.

Thẩm Mộc Tinh cúp điện thoại, suy nghĩ, vẫn quyết định gọi cho luật sư kia.

***

Luật sư họ Vu, giờ phút này cũng đang chuẩn bị tan tầm, nhận điện thoại của Thẩm Mộc Tinh, hẹn địa điểm gặp ở một quán trà.

Dáng dấp luật sư Vu trắng nõn tú mỹ, mắt dài môi mỏng, nếu không phải còn mặc một thân trang phục chính thức, Thẩm Mộc Tinh thật sự không cách nào nghĩ anh ta có liên quan đến nghề luật sư này.

"Cô Thẩm, xin chào, tôi tên Vu Hoa Lương, đây là danh thiếp của tôi."

Đối phương đưa một tấm danh thiếp, ánh mắt Thẩm Mộc Tinh lại nhìn chằm chằm vào túi hồ sơ để trên bàn.

"Tôi là chị của Thẩm Minh."

"Chị gái ruột?" Luật sư Vu đánh giá cô, nếu không phải  Thẩm Mộc Tinh đã kết hôn, thật đúng cảm thấy đôi mắt biết cười kia của cô thú vị.

"Ừm, chị gái ruột."

Hai người liếc nhau, đang nói chuyện thì bị phục vụ bưng trà cắt đứt.

Thẩm Mộc Tinh vượt qua phục vụ, nhìn  luật sư: " Luật sư Vu, Kaka... Cô Thượng không tiện ra mặt sao?"

Mặt luật sư Vu không thay đổi gật đầu: "Không tiện."

"Ồ."

Tâm lý Thẩm Mộc Tinh có chút thấp thỏm, đang muốn hỏi ra nghi vấn, điện thoại lại vang lên.

Là Thẩm Minh.

"Thật ngại quá luật sư Vu, tôi nhận cú điện thoại."

"Cô cứ tự nhiên."

Thẩm Mộc Tinh đứng lên, đi đến phía sau bình phong của quán trà, nhỏ giọng nói: "Em trai, xảy ra chuyện gì?"

Đầu bên kia điện thoại có tiếng Quảng Đông ồn ào, có tiếng vali bị ném lên nền đất, mà Thẩm Minh lại lẳng lặng.

"Chị, chị có số điện thoại của cô ấy không?"

Trong điện thoại nghe không ra là nam hay nữ, nhưng Thẩm Mộc Tinh vẫn hơi kinh ngạc, đoán được tâm tư của cậu: "Minh Minh, em muốn làm gì?"

Thâm Minh ở đầu kia hốt hoảng cười một tiếng: "Em có thể làm gì..."

Trong lòng Thẩm Mộc Tinh nghĩ cậu là nhân vật bạo lực nguy hiểm với Kaka, cô không dễ dàng để hai bọn họ liên lạc lại, thế là từ chối nói: "Chị thấy em chưa đủ mệt,  cả ngày suy nghĩ không có ích lợi gì, em tìm người ta làm gì?"

Thẩm Minh mệt mỏi ngồi dưới đất, anh Lưu gửi một miếng dưa hấu, cậu nhận lấy ăn như hổ đói, trời chiều đánh trên mặt cậu, có một vệt màu quýt động lòng người: "Em muốn biết cô ấy sống tốt hay không."

Trong lòng Thẩm Mộc Tinh tê rần: "Em trai ngốc, em biết thì có thể làm gì?"

Thẩm Minh hộc hộc ăn dưa hấu, nói mơ hồ không rõ: "Nếu như cô ấy sống tốt, em có thể thêm một khách hàng, nếu như cô ấy sống không tốt... Em sẽ nuôi cô ấy."

Thẩm Mộc Tinh lẳng lặng hút vào một hơi, chỉ cảm thấy trái tim bỗng nhiên nổ tung, có ánh sáng mạnh mẽ chiếu vào, làm cô cái gì cũng nhìn không thấy.

Cậu điên rồi sao?

Vẫn có gì không thích hợp?

Tất cả đều không hợp lý.

Thẩm Mộc Tinh mắng một câu bệnh thần kinh, liền cúp điện thoại của Thẩm Minh.

Quay người lại, luật sư Vu ngồi ở chỗ đó loay hoay nhìn ngón tay xinh đẹp của mình.

"Thật có lỗi, đã đợi lâu."

"Không sao."

"Tôi muốn biết, cô Thượng nhờ anh liên lạc với em trai tôi, là muốn làm  gì."

Luật sư Vu cười: "Theo pháp luật mà nói, phải cùng em trai cô, cậu Thẩm gặp mặt nói chuyện, nhưng tôi chờ rất nhiều ngày, cậu ấy cũng không chịu ra mặt, vậy hiện tại tôi nói đơn giản tình huống cho cô biết."

"Được rồi anh cứ nói."

"Tôi đây, là người thi hành di chúc cho cô Thượng."

"Cái gì? Di chúc?"

"Đúng, cô ấy đã qua đời, di sản có hiệu lực vào ngày 24 tháng 1 năm nay."

Thẩm Mộc Tinh mờ mịt lúng túng, không thể tin vào tai của mình.

Ngày 24 tháng 1, còn nhớ hôm đó Thẩm Quyến có tuyết rơi, hai mươi năm khó gặp.

Ngày 24 tháng 1... Kaka chết rồi.

***

Thẩm Mộc Tinh lái xe về nhà, trong đầu đều là điều khoản di chúc trong miệng luật sư.

" Người lập di chúc: Thượng Hạ

Bản thân năm nay 24 tuổi, lập di chúc lúc tinh thần bình thường, đầu óc thanh tỉnh, hoàn toàn có năng lực hành vi dân sự..."

"Tài sản hiện hữu của bản thân: Tiền tiết kiệm 3 triệu 300 nghìn, bảo an khu Long Hoa Mai có một cửa hàng 51 mét vuông, khu Phúc Điền có một cửa hàng hai mặt tiền 98 mét vuông, sau khi tôi chết, 2 triệu 300 nghìn nói trên và hai cửa hàng cho Thẩm Minh kế thừa, 1 triệu đồng cho Xà Kim Phượng kế thừa."

"Bản thân chỉ định luật sư Vu Hoa Lương làm người thi hành di chúc.

...

"Bổ sung điều khoản, trước khi bà Xà Kim Phượng kế thừa di sản, cần cung cấp kết quả DNA cùng Thẩm Minh, kết quả DNA là mẹ ruột, thì kế thừa thành lập, kết quả DNA không phải mẹ ruột, không có quyền kế thừa tài sản, 1 triệu đồng sẽ quyên góp cho ngân sách hội ung thư Trung Quốc..."

Thẩm Mộc Tinh lái xe, giống như bị di chúc này tẩy não, không ngừng lặp lại trong đầu.

Trong hồ sơ luật sư Vu cung cấp, còn bổ sung một phong thư Kaka tự tay viết, chữ viết xốc xếch phía trên: Thẩm Minh thân mến.

Trước bốn chữ này, là một đám chấm hỗn loạn màu đen, dù bị che lấp, từ kiểu chữ không khó đọc ra, là hai chữ "Tôi thích".

Lái xe suy nghĩ lung tung, Thẩm Mộc Tinh phạm vào tối kỵ của người mới.

Lúc xe xảy ra chuyện bỗng nhiên cô giẫm phanh lại, lắc lư to lớn làm những thứ trong đầu quấy thành một đoàn, càng ngày càng hỗn loạn.

Một tiếng phanh lại bén nhọn chói tai, đưa cô về hiện thực!

Đơn giản là chuyện nhỏ, cảnh sát giao thông tới chụp ảnh, trách nhiệm do cô.

Nghiêm Hi Quang gọi điện thoại đến, hỏi cô sao không về nhà, Thẩm Mộc Tinh ăn ngay nói thật, nói xe của mình trên đường xảy ra sự cố, Nghiêm Hi Quang liền khẩn trương đòi đến.

"Vậy em có bị thương không?"

"Không, do em thôi, em và một chiếc xe khác đồng thời quẹo sang đường, một chiếc xe khác rẽ sang, em bên này không kịp phản ứng, đầu xe bên cạnh đụng phải cửa xe đối phương... Ma sát một chút, hai chúng em bàn bạc giải quyết. Chụp mấy tấm hình có thể đi."

Nghiêm Hi Quang nhẹ nhàng thở ra: "Nói cho anh biết vị trí của em, bây giờ anh đi đón em."

"Không cần đâu, anh làm soup cho tốt, em lập tức về nhà ngay."

Tai nạn giao thông dù lớn hay nhỏ, thân là chủ xe tâm tình cũng không thoải mái.

Thẩm Mộc Tinh về đến nhà, ráng duy trì khuôn mặt tươi cười uống soup của Nghiêm Hi Quang, liền đi phòng tắm tắm rửa, sau khi đi ra, Nghiêm Hi Quang mặc áo ngủ ngồi trên giường chờ cô.

Thẩm Mộc Tinh dừng lại, đi qua, vô cùng chủ động ngồi trên đùi anh, thân thể mềm mại khẽ nghiêng trong ngực anh, Nghiêm Hi Quang thuận thế hôn cô.

Hai người triền miên thật sâu, Thẩm Mộc Tinh chậm tay sờ bên dưới, nhiệt độ người anh dần dần trở nên nóng bỏng.

"Anh đi tắt đèn." Anh nhẹ nhàng đẩy cô ra.

Thẩm Mộc Tinh nói: "Không cần... Em vừa mua một bộ nội y,  có muốn xem không?"

Nghiêm Hi Quang cười, trầm thấp nói bên tai cô: "Mộc Tinh... Tắt đèn cũng có thể trông thấy... Anh không giống em, mắt cận thị."

Thẩm Mộc Tinh nhếch miệng lên, dùng tay đẩy ngực anh, Nghiêm Hi Quang mất đi cân bằng, liền ngã xuống giường.

Cô cưỡi lên, cởi nút áo của anh, cố gắng dùng môi khiến anh mê loạn, nhưng lý trí của Nghiêm Hi Quang vĩnh viễn khiến cô bội phục.

"Mộc Tinh... Tắt đèn."

Thẩm Mộc Tinh mặc kệ, trượt xuống khoá kéo, Nghiêm Hi Quang chế trụ tay cô!

Thẩm Mộc Tinh vội vàng cười, trong lòng bất ổn: "Anh làm gì thế..."

Tính tình Nghiêm Hi Quang tốt chỉ cười.

"Anh thật không quen..."

Thẩm Mộc Tinh xẹp xẹp miệng: "Anh không cho em cởi ra, vậy anh đừng hòng cởi của em!"

Nghiêm Hi Quang cười đứng dậy, bổ nhào vào cô: "Không cởi quần áo cũng có thể."

Thẩm Mộc Tinh hét lên một tiếng, đã bị anh đè dưới thân.

Nghiêm Hi Quang hôn lên cổ cô, Thẩm Mộc Tinh ôm anh thật chặt, bỗng nhiên dịu dàng nói: "Nghiêm Hi Quang, có phải anh có chuyện lừa em..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play