Lúc Thường Nhạc đối với học trưởng có chút tình cảm mơ hồ, anh đã ý thức được tính hướng của mình chắc là khác hẳn với người thường rồi.
Sau đó vì người nhà bảo bọc anh thật tốt, anh cũng không vì vấn đề tính hướng mà chịu quá nhiều thương tổn.
Anh đem ao ước cùng tình cảm với học trưởng chôn thật sâu trong lòng.
Không được như vậy với học trưởng, anh biết, cho nên anh ép buộc chính mình nhanh chóng quên đi, quên càng sớm càng ít đau lòng.
Thường Nhạc đã làm được.
Nhưng sự việc tiến triển lại ngoài dự đoán của mọi người. Gia thế của Thường Nhạc khiến thái độ của học trưởng đối với anh có biến hóa vi diệu, Thường Nhạc rất bén nhạy phát hiện. Bản năng của anh chống cự cảm giác đó, sau đó lại chủ động xa cách đối phương.
Vào lúc ấy bọn họ cũng không có quan hệ gì quá sâu đậm.
Anh đã cho là chuyện này cứ như vậy kết thúc, lại không nghĩ rằng đối phương qua nhiều năm như vậy còn có thể tìm đến chính mình, hơn nữa lại cứ muốn dính lấy anh. Hình tượng ôn văn nho nhã anh tuấn của học trưởng năm đó trong lòng Thường Nhạc vỡ thành cặn bã.
Kỳ thực cũng không tức giận mấy… Chỉ là lòng có chút mất mát thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT