Có lẽ Doanh Chính chưa từng dự liệu đến một đạo thánh chỉ áp lương vừa hạ xuống, nhi tử Phù Tô của hắn liền thành con diều đứt dây, một chút tin tức cũng không truyền về.

Không nên hiểu lầm, Phù Tô không phát sinh nguy hiểm sinh mệnh, ngược lại vừa đi hắn liền nghiễm nhiên trở thành con chuột không có mèo canh chừng, hoàn toàn là nông nô xoay người ca xướng, không biết phải làm sao để biểu hiện hết sự sung sướng của mình.

Hơn nữa không biết có phải là vận khí của hắn quá tốt hay không, từ lúc Phù Tô người này đến tiền tuyến tướng sĩ Đại Tần liền liên tiếp thắng lợi sĩ khí không thể ngăn trở. Giờ đây vừa nhắc tới hai chữ ‘Phù Tô’ là bách tính cùng tướng sĩ biên quan đều giơ ngón tay cái lên tán thưởng, mà tộc Hung nô thì nếu không phải tức giận đến nghiến răng nghiến lợi thì chính là vừa nghe biến sắc. Bách tính địa phương còn cố ý lập tượng chữ triện cho hắn, lấy đó tỏ rõ biểu hiện nổi bật của hắn trong đại chiến lần này.

Mà hết thảy những chuyện này đều bắt nguồn từ một hồi cướp lương của tộc Hung Nô phát sinh trên đường đưa lương, trong lần đấu tranh giữa cướp lương cùng bảo vệ lương quy mô không nhỏ này Phù Tô không chỉ bắn chết một tướng quân dũng mãnh thiện chiến của tộc Hung Nô, mà còn xử được luôn một vương tử của bọn chúng.

Từ sau khi Phù Tô lĩnh binh xuất chinh, dọc theo đường đi mỗi lần đến một hương trấn đều được bách tính nhiệt liệt hoan nghênh cũng như nhiệt tình khoản đãi, giữa đường còn có không ít bách tính tự trợ giúp binh sĩ hộ tống lương thảo ra khỏi địa giới của mình, có địa phương để giúp quân Tần hành quân thuận tiện thậm chí còn sửa chữa lại đường lớn, dùng cát đá san bằng hố lớn hố nhỏ, làm đường đi trở nên càng thêm bằng phẳng.

Đãi ngộ đặc thù dọc theo đường đi từ Hàm Dương cho đến biên quan đó cực kỳ thỏa mãn trái tim hư vinh của Phù Tô, làm cho hắn thường xuyên nghĩ năm đó giải phóng quân vào thành đại khái cũng là loại trình độ được nhiệt liệt hoan nghênh như thế này. Song khi bọn hắn qua hai lần nửa tháng rốt cuộc cũng sắp tới biên quan, cách biên thành chỉ còn có một ngày một đêm lộ trình thì Phù Tô tao ngộ lần dạ tập đầu tiên từ lúc chào đời cho đến nay của mình, bất quá không phải hắn đi đánh lén địch nhân, mà là hắn bị người ta đánh trộm.

Đại hoàng tử Phù Tô của chúng ta vĩnh viễn nhớ kỹ cái ngày phát sinh sự kiện đổ máu đó là một đêm tối trời gió lớn, gió lạnh thổi tê buốt tận xương. Hắn lúc đó vì giữa đường không nghe lời cứ xuống sông tắm rửa mà nhiễm phong hàn, đang chảy nước mũi ròng ròng nằm trên giường trong trướng bồng quấn chăn ăn mì nóng…

“ực ực ực…” Nhấc cái chén lớn lên húp sạch nước mì bên trong, ‘sụt’ một tiếng hút sợi mì cuối cùng vào trong miệng nuốt xuống bụng, Phù Tô lấy ống tay áo xoa xoa miệng, dùng một cái nấc no căng vẽ xuống dấu chấm tròn hoàn mỹ cho bữa tối không ra bữa tối, bữa khuya không phải bữa khuya này.

Ăn uống no đủ, Phù Tô trực tiếp bọc cái chăn lông chồn đen xù nằm xuống, gối lên gối đầu một tay xỉa xỉa cọng rau mắc trong răng một tay xoa xoa cái bụng no đến tròn vo của mình: “Nếu như trong mì có bỏ thêm ớt xào với giấm chua thì tốt rồi.” Cái tên chẳng biết đủ nào đó lẩm bẩm.

Sợ người ra ra vào vào sẽ mang theo gió lạnh bên ngoài nên Hàn Phồn không gọi nhiều người đến trông chừng mà chỉ chừa lại một tiểu thái giám câm điếc ở lại bên cạnh làm trợ thủ.

Kỳ thực Phù Tô rất dễ hầu hạ, từ nhỏ đến lớn cung nhân bên cạnh hắn phải làm nhiều nhất cũng chẳng có gì ngoài múc nước cho hắn rửa mặt, dọn cơm rồi thu dọn bàn, giặt quần áo, quét tước vệ sinh mà thôi. Ngay cả chăn cũng trừ những lúc Phù Tô dậy muộn thiếu thời gian, nếu không cũng là tự hắn xếp. Cho nên mới nói Phù Tô là chủ tử dễ nói chuyện cũng như dễ hầu hạ nhất trên đời này.

Lần này đưa lương Phù Tô vốn chỉ định mang theo một người toàn năng như Hàn Phồn là đủ, vậy mà Doanh Chính không cho, không chỉ phân cho hắn một đội thị vệ chuyên phụ trách bảo hộ an toàn, lại còn gửi theo cho hắn năm nam năm nữ cung nhân tùy thân hầu hạ. Bất quá những người này cũng không phải là cung nhân bình thường, bọn họ đều là tinh anh thích khách do Úy Liễu tỉ mỉ bồi dưỡng ra được, võ công cao khỏi phải bàn.

Thế nhưng dù sao những người này cũng không phải cung nhân đã quen hầu hạ người khác, cho nên lúc đi Hàn Phồn còn cố ý chọn theo một nội thị không nói chuyện tuyệt đối an tĩnh thành thật làm việc.

Thu dọn xong chén bát, Hàn Phồn giao mọi thứ cho nội thị đưa ra ngoài, mà hắn thì thêm củi đốt lớn lửa trong bếp lò lên, sau đó mới nhấc cái ấm nước từ đầu vẫn luôn ủ trên bếp rót cho Phù Tô một chén đưa qua: “Buổi tối rất rét, điện hạ uống chút nước nóng ấm áp thân thể rồi hẵng ngủ.”

Phù Tô lúc này đã rất cố gắng ngủ, chỉ là ‘cảm giác ngủ’ còn chưa đến nên dù có nhắm mắt lại cũng không có tác dụng. Nhàn rỗi buồn chán, vì vậy bản tính bát quái của Phù Tô lại hiện ra, trộm liếc mắt ra phía cửa một cái, thần thần bí bí ngoắc Hàn Phồn ý bảo hắn đến gần.

“Điện hạ trong phòng không có người ngoài chỉ có hai chúng ta không cần như vậy đi?” Hàn Phồn không tiến lên ngược lại lui về sau một bước.

“Nói bừa! Tai vách mạch rừng có biết hay không? Hơn nữa nói chuyện thị phi sau lưng người ta đương nhiên phải cẩn thận một chút.” Phù Tô nói những lời này vô cùng đúng lý hợp tình.

“Thế nhưng nô đối với thị phi của người khác không có hứng thú.”

“Hiện tại chủ tử ngươi đây đối với thị phi của người khác có hứng thú! Nhanh lại đây một chút!”

Không thể không khuất phục dưới *** uy của Phù Tô, Hàn Phồn không thể tránh được chỉ có thể không cam lòng tiến lên khom thắt lưng vươn đầu sang: “Điện hạ người nói đi, nô nghe.”

“Lại gần một chút!” Vươn tay kéo người đến trước mặt mình, Phù Tô lần nữa liếc mắt ra cửa xác định không có ai, lúc này mới hỏi: “Vì sao trong cung còn chiêu người có khuyết tật vào làm việc?”

Nghe Phù Tô hỏi Hàn Phồn mới hiểu được nguyên lai người chủ tử hắn đàm luận sau lưng chính là nội thị mình mang đến, vì vậy mở miệng giải thích: “Hắn cũng không phải câm điếc trời sinh, mà là sau khi tiến cung bị cắt lưỡi.”

Ngu xuẩn há to miệng trừng lớn mắt, Phù Tô đầy mặt không tin nhìn Hàn Phồn: “Cắt…bị người…bị người cắt? Hắn đến tột cùng phạm lỗi lớn cỡ nào mà bị người…” Lấy tay vẽ hai đường trên đầu lưỡi vươn ra của mình.

Hàn Phồn lắc đầu biểu thị mình cũng không biết vì sao người này lại bị cắt đầu lưỡi, lần này chọn hắn đi theo chủ yếu là bởi vì xuất môn ra ngoài thiếu một người giặt quần áo làm việc tay chân, hơn nữa theo quan sát của hắn ở trong cung người này thành thật làm việc lại nghiêm túc, cho nên lần này mới chọn hắn: “Hắn từ đầu vẫn luôn là cung nhân làm việc chân tay trong tẩm cung chúng ta, nô thấy hắn thành thật lại tuyệt sẽ không nói lung tung cho nên mới chọn hắn. Bất quá hắn ban đầu tiến cung không phải làm nội thị, mà là…”

Vừa nghe có ẩn tình tai Phù Tô lập tức dựng thẳng lên, vội vàng vươn người sang giục Hàn Phồn nói nhanh một chút.

“Hắn đã từng là…là..nam luyến của bệ hạ..”

“Gì?” Cái tin như sấm sét này suýt nữa làm Phù Tô nhảy dựng khỏi giường: “Nam…nam…của cha ta?” Nghĩ điều này cũng không phải là chuyện gì tốt đẹp Phù Tô lập tức hạ thấp âm điệu nhỏ giọng hỏi.

“Từ mấy năm trước bệ hạ bắt đầu cùng quốc sư tu tập đạo dưỡng sinh liền không còn lâm hạnh hậu cung, cho nên những người trước đó…đều bị bệ hạ hạ chỉ tặng cho người khác. Hoặc là xuất cung làm đồ chơi cho quyền thần, hoặc ở lại trong cung tịnh thân làm nội thị, đại bộ phận mọi người đều lựa chọn tình nguyện xuất cung.”

“Cũng có người lựa chọn ở lại…” Suy nghĩ một hồi Phù Tô hỏi: “Hắn cũng không dễ dàng, có thể chiếu ứng thì chiếu ứng một chút, đừng để hắn bị khi dễ.”

Hàn Phồn gật đầu, trong lòng hắn cũng nghĩ như vậy. Nếu như không phải không thể lựa chọn ai lại nguyện ý nằm dưới thân người khác cầu hoan qua ngày, ai lại nguyện ý làm một thái giám nam không phải nam nữ không ra nữ: “Điện hạ yên tâm, nô sẽ nhớ.”

Vỗ vỗ vai Hàn Phồn, Phù Tô lại lôi tên cầm thú hại người rất nặng ở nhà ra chửi bới một lần, bất quá hắn cũng biết việc này bản thân cũng có trách nhiệm. Nếu như không có chuyện kín kín đáo đáo kia của hai phụ tử bọn họ thì cũng sẽ không có người lọt vào tai bay vạ gió, rơi vào một hạ tràng như vậy, thực sự là làm bậy.

Vì vậy Phù Tô hạ quyết tâm ngày sau quay về Hàm Dương nhất định phải phái người đi tìm những người đáng thương đã từng bị cha hắn tàn phá, còn sống thì chuộc thân cho chút tiền để bọn họ an ổn qua nửa đời sau, đã chết thì tìm thi hài lập một cái bia tu một mộ phần.

Giao sự tình cho Hàn Phồn xử lý xong Phù Tô quyết định trước ngủ một giấc thật no để ngày mai có sức hội hợp với Mông Điềm, thế nhưng nào ngờ hắn vừa mới dính đầu lên gối thì chợt nghe ngoài trướng truyền đến tiếng kèn.

Tiếng kèn này rất rõ ràng là từ xa xa truyền đến, hơn phân nửa đêm không ngủ được ở ngoài đại doanh của người ta thổi kèn thực sự là quá không có đạo đức công cộng, không cần phải nói nhất định là chỉ người Hung Nô mới làm được. Lúc này Phù Tô thập phần đắc ý đội ngũ vừa vào chiến khu hắn đã lệnh cho binh sĩ trong quân mỗi buổi tối đều phải vây trong trạng thái đề phòng cao độ, chuẩn bị tinh thần có người sẽ đến đánh lén.

Chỉ là có thể tính đến chuyện có người đánh lén cũng không phải do Phù Tô quá thông minh, mà là trong kịch truyền hình đều diễn như thế.

Không để ý đến sự ngăn cản của Hàn Phồn, Phù Tô từ trên giường nhảy dựng lên kéo khôi giáp nhanh chóng mặc vào, vì ngày này mà hắn mỗi đêm đều luyện tập mặc khôi giáp thật nhanh. Lôi ra một dây cột tóc màu đen buộc trên đầu một cái, Phù Tô xách kiếm bay ‘vèo’ ra khỏi đại trướng nhảy lên con ngựa vẫn luôn được buộc ở bên ngoài.

“Mị ha ha ha ” Ngửa mặt lèn trời cười quái dị xong, Phù Tô một mũi tên bắn đứt dây thừng buộc ngựa rồi lao về phía trước…

Mắt thấy đã sắp vào đông, người Hung Nô còn chưa cướp được lương thực sống qua mùa liền nhằm vào đội ngũ áp tải lương. Khi bọn chúng biết được người áp lương cho quân Tần chính là đại hoàng tử được sủng ái nhất đương triều thì Thiền Vu tộc Hung Nô liền thương nghị với các mưu thần chuyện cướp lương cướp người, muốn mượn đó trọng chấn quân uy cũng như chèn ép Đại Tần, rồi dùng đại hoàng tử vừa bắt được vào tay áp chế triều đình Tần quốc.

Vì vậy Thiền Vu tộc Hung Nô liền tìm một nhóm dũng sĩ trong tộc, lệnh cho bọn chúng từ sớm đã leo qua sườn núi, canh giữ trên con đường mà đội ngũ vận lương tất phải đi qua.

Sau khi mai phục nhiều ngày, bọn chúng rốt cuộc cũng đợi được đến lúc đội ngũ áp tải lương của quân Tần hạ trại trong phạm vi mai phục, lúc này mới có trận đánh bất ngờ được trù bị đã lâu đêm nay.

Chỉ là phân đội nhỏ đánh lén của tộc Hung Nô nghĩ thế nào cũng không ngờ tới đại doanh quân Tần nhìn qua đề phòng lơi lỏng lại cứ như sớm đã biết bọn chúng muốn tới vậy, kèn lệnh bên mình vừa mới thổi hồi thứ nhất muốn đe dọa đối phương gây ra kinh loạn, nào ngờ đại doanh bên kia đã lập tức đèn đuốc sáng trưng có thứ tự, không chỉ không hỗn loạn ngược lại còn đều cầm cung nỏ trong tay nhằm về hướng bọn chúng.

Ở Hung Nô chỉ cần kèn lệnh đã vang lên thì quyết không thể lùi bước, bởi vậy tuy biết mình đã mất tiên cơ nhưng toàn bộ người Hung Nô vẫn cưỡi ngựa từ trên núi xông xuống.

Ngồi trên lưng ngựa nhìn khói đặc cuồn cuộn, nghe tiếng hí gào tiếng đại đao khua vang cách đó không xa, Phù Tô hai tay nắm chặt dây cương có chút tái nhợt, không phải vì sợ mà là vì khẩn trương. Không chỉ bởi vì địch nhân gần trong gang tấc, càng bởi vì đây là trận chiến thực sự đầu tiên trong đời này của hắn, hoàn toàn không giống những màn nói miệng xem náo nhiệt trong quá khứ, hơi có chút vô ý là sẽ phải nói ‘bye bye’ với thế giới này.

“Chuẩn bị !”

Theo mệnh lệnh của Phù Tô, một tổ đội do hai trăm người cấu thành chia làm hai hàng đứng bên hàng rào sắc nhọn, hàng trước quỳ một gối xuống nhắm cung nỏ vào những thớt ngựa đang chạy băng băng, hàng sau thì đứng thẳng nhấc nỏ trong tay nhắm vào đám người Hung Nô đang hướng về nơi này gào thét mà đến, phía sau bọn họ còn có một đám quân Tần đã cầm sẵn cung tên trong tay.

Lại gần một chút, lại gần thêm một chút…Phù Tô tính toán cự ly giữa đối phương với mình. Bởi vì nỏ lần này hắn mang đến uy lực tuy lớn nhưng tầm bắn lại chỉ có năm trăm thước, phải đợi đối phương tiến vào tầm bắn tốt nhất mới có thể hạ lệnh phóng tên.

Một khắc chờ đợi người Hung Nô tới gần này thời gian phảng phất như dần dần chậm lại, mỗi người trong đại doanh quân Tần đều ngừng thở, chờ thời khắc được hạ lệnh bắn tên trong tay ra.

“Bắn!” Phù Tô cao giọng hô lớn, một tiếng đó như sấm sét xẹt qua trời đêm, mà hàng trăm mũi tên liên tục không ngừng kia chính là cơn mưa xối xả từ trên trời giáng xuống.

Người Hung Nô thân thể cường tráng, bọn chúng không chỉ công phu trên ngựa tốt mà ẩu đả cũng thuộc về loại không cần mạng, Phù Tô muốn tận lực tránh tê sát cự ly gần, cho nên hắn sớm đã hạ quyết tâm quyết không để cho người Hung Nô lại gần đại doanh được ba trăm thước.

Một hàng bắn ngựa một hàng bắn người, bắn cho đối phương thật sự người ngã ngựa đổ. Ngựa trúng tên ngã sắp trực tiếp quăng người cưỡi trên thân nó xuống, mà còn chưa chờ bọn chúng từ trên mặt đất đứng lên được thì đã nếu không bị tên bắn chết thì chính là bị ngựa của mình hoặc của người khác giày xéo mà chết. Nói chung dưới mưa tên, đám Hung Nô đánh lén cướp lương kia thực sự bị chấn ở ngoài bốn trăm thước có hơn, nửa bước cũng khó tiến thêm vào.

Bởi vì là trộm băng núi vượt biên cho nên lần này người Hung Nô cũng không nhiều lắm, mục đích chính yếu của bọn chúng là giết thẳng vào đại doanh nhắm hướng chủ doanh trướng bắt giữ đại hoàng tử Tần quốc làm áp chế, ai ngờ hôm nay đã không chỉ tốn thất hơn phân nửa lại vẫn chưa thể đến gần doanh địa.

Các tử sĩ được Doanh Chính an bài đến bảo hộ Phù Tô len lén liếc mắt nhìn về người biểu tình ung dung đang ngồi trên lưng ngựa, đều thầm nghĩ người trước mặt nhìn thế nào cũng không giống lần đầu tiên lĩnh binh giết địch, bởi vì hắn quá mức lãnh tĩnh. Bọn họ nào biết đâu rằng lúc quân địch bị bắn rối tinh rối mù thì Phù Tô đã bị tình cảnh trước mắt dọa đến ngây người, lúc này đầu óc hắn hoàn toàn trống rỗng.

Cho dù từ lâu đã ngờ tới chỉ cần mình ra chiến trường thì tràng cảnh như vậy là không thể tránh được, Phù Tô thậm chí còn từng huyễn tưởng những cảnh càng thêm kinh khủng, thế nhưng khi hắn thực sự nhìn thấy máu chảy thành sông thì nhất thời vẫn bị dọa ngây người.

“Điện hạ! Điện hạ!” Một thị vệ thấy Phù Tô hồi lâu vẫn không nói gì liền thử gọi hai tiếng.

Bị tiếng gọi lớn bên người làm giật mình tỉnh giấc, Phù Tô vung vung đầu ngựa thanh tỉnh trở lại, khinh bỉ mình trong giây phút sinh tử tồn vong cư nhiên còn có lòng nhớ thương người khác: “Chuyện gì vậy?”

“Cái tên trên đầu cắm lông chim hẳn là vương tử tộc Hung Nô, còn cái tên đầu bóng lưỡng bên kia thì hình như là một tướng lĩnh của bọn chúng.” Thị vệ vừa đánh thức Phù Tô ngồi trên lưng ngựa chỉ về phía trước.

Bốn trăm thước không tính là xa nhưng cũng không gần, hơn nữa cát bụi cuồn cuộn căn bản nhìn không rõ ràng lắm, bất quá hai người mà thị vệ chỉ cho Phù Tô ăn mặc đến là rõ ràng, cách thật xa đã có thể phân biệt được.

Cho nên mới nói trên chiến trường ngàn vạn lần đừng đặc thù hóa bản thân, bằng không sẽ rất nguy hiểm, phi thường dễ trở thành bia ngắm.

Ngồi trên lưng ngựa hít sâu một hơi, rung rung nỏ trên cánh tay phải, Phù Tô xoay ngang giơ cánh tay lên nhắm vào cái tên được người khác che chắn đằng sau chỉ lộ ra một cái đầu cắm lông chim, bắn tới.

Một khắc lúc bắn trúng người kia ngã xuống ngựa Phù Tô không rảnh để suy nghĩ cách làm của mình có thuộc về hành vi âm hiểm bắn trộm người ta hay không, bởi vì hắn đã bắn tiếp mũi tên thứ hai. Chỉ là khi hắn đang nhắm bắn thì đột nhiên nổi lên một trận gió, một hạt cát nhỏ bay vào làm mờ mắt Phù Tô. bởi vậy mới làm cho một tên này bắn thành sai lệch.

Không thể tưởng tượng được, mũi tên rõ ràng được nhắm vào trái tim đối phương cuối cùng lại bắn trúng vào…đũng quần của hắn…

Người tập võ mắt đều vô cùng tốt, đặc biệt là những thích khách chuyên ám sát. Bởi vậy một mũi tên bắn lệch của Phù Tô cuối cùng bắn trúng vào đâu bọn họ nhìn thấy nhất thanh nhị sở, cảnh này làm năm nữ sĩ trong số đó xấu hổ đỏ mặt, năm nam sĩ thì kẹp chặt lấy hai chân mình lại.

Xoa mắt nhổ xuống đất một ngụm nước bọt, Phù Tô nheo mắt vuốt cái nỏ trên tay phải của mình hỏi: “Mũi tên thứ hai ta bắn lệch rồi có phải hay không?”

“Không có! Trúng rồi!” Mười người đồng thanh trả lời.

“Trúng rồi?” Nhìn phân đội đột kích của tộc Hung Nô chật vật lui binh Phù Tô trong lòng hồ nghi, bởi vì hắn rõ ràng cảm giác được lúc mình bắn mũi tên thứ hai thì tay hơi hạ xuống một chút, bất quá nếu tất cả mọi người đều nói hắn bắn trúng vậy thì khả năng là đã thực sự bắn trúng rồi.

Thu hồi nỏ trên tay, thấy sắc trời quá tối cũng không gấp gáp dọn dẹp chiến trường, vì vậy Phù Tô liền hạ lệnh cho những người vừa tham gia chiến đấu trở về nghỉ ngơi, ai không tham gia mà chỉ phòng ngự thì phụ trách gác đêm, miễn cho trong đám xác chết kia có kẻ nào chưa chết hẳn lại xông đến, sáng mai hừng đông hẵng quét dọn chiến trường.

An bài tất cả xong, giao nhiệm vụ gác đêm cho Vương Ly phụ trách kiểm tra lương thảo, Phù Tô trở lại đại trướng của mình ngủ bù. Lại không biết lúc hắn mới ngủ chưa bao lâu Mông Điềm suốt đêm đến tiếp ứng đã mang theo hai cỗ thi thể bị cắm mũi tên có khắc chữ ‘Tô’ đến đại doanh hội hợp với mọi người, mà xưng hào ‘thần tiễn thủ’ của hắn cũng theo đó truyền khai.

Mặc kệ thế nào, ở cự ly xa như vậy còn có thể bắn trúng mục tiêu nhỏ như vậy, đây không phải thần xạ thủ thì là cái gì? Vì vậy việc này vào lúc màn đêm buông xuống đã truyền khắp đại doanh chỉ còn một người không biết một người không hiểu.

Một tháng sau, Doanh Chính ở Hàm Dương thu được một phong mật hàm, trên đó ghi lại tất cả phát sinh kinh qua đêm hôm đó, đương nhiên cũng bao gồm chuyện mũi tên chuẩn như thần của Phù Tô đã dẫn phát ra tiếng vang thật lớn trong quân như thế nào.

Xem xong mật báo Doanh Chính sắc mặt biến đổi mấy lần: “Cái rắm, nhất định là mắt mù bắn lệch!” Lại nhìn mật hàm trong tay, Doanh Chính viết xuống mấy dòng dặn Phù Tô cấp tốc trở về rồi giao cho người đưa tin đang quỳ trên mặt đất phía dưới, thầm nghĩ cứ đặt nhi tử không biết điều kia của mình ở tiền phương thì chuyện xấu quả thực không thể lường trước hết được, cho nên vẫn là nhanh chóng triệu hồi cho an tâm.

Mà trong thời gian hơn hai tháng người mang tin đi rồi quay về này, quân doanh ở tiền phương lần thứ hai xảy ra sự kiện lớn, đại hoàng tử Phù Tô trúng tên một thân đẫm máu được nâng trở về, có người nói tình huống thập phần nghiêm trọng.

Lúc tin tức không chính thức này được đưa vào thành Hàm Dương thì vừa hay chính là tân niên nông lịch, bốn ngày sau có hai người cưỡi ngựa trời còn chưa sáng đã từ cửa thành phi nhanh mà ra.

Mà hết thảy những điều trên đều là do một hồi một mình ra ngoài không xin nghỉ không đăng ký vô tổ chức vô kỷ luật của quốc sư Từ Phúc dẫn đến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play