Dựa theo kinh lịch trước đây mỗi lần Từ Phúc tìm mình đều không có chuyện tốt phát sinh, lần này đương nhiên cũng sẽ không ngoại lệ. Vì vậy Doanh Chính đại thúc ‘rụt rè’ vừa rửa mặt vừa thay quần áo, cọ xát cả buổi mới bước ra cửa. Dù sao mình là đế vương của thiên hạ, nào có đạo lý vừa nghe đối phương tìm thì cắp mông chạy sang, đương nhiên là phải phơi người ta lên, cho hắn chờ, chờ không được cũng phải chờ.

Doanh Chính có loại suy nghĩ này cũng rất bình thường, nếu như không phải hắn cùng Từ Phúc còn có quan hệ lợi ích sau này cần dùng đến, hắn nào dung được cho Từ Phúc ở trước mặt mình không lớn không nhỏ như vậy.

Chỉ là Doanh Chính không nóng nảy Phù Tô lại rất gấp, bởi vì giả bộ ngủ nhưng hắn lại đang muốn đi mao phòng hư hư, nếu còn nhịn nữa thì sẽ xì luôn ra mất.

Nằm trong chăn nghe Doanh Chính đứng ở cửa dặn dò Triệu Cao, Phù Tô, tuyệt không cảm động, tuyệt không thấy người này săn sóc, chỉ cảm thấy cha hắn thật sự là quá dài dòng vì sao còn chưa đi để hắn chạy ra mao phòng.

Chờ Doanh Chính cha vừa mới đi xa, Phù Tô đang giả bộ ngủ liền từ trên giường nhảy dựng lên làm cho Triệu Cao đang thu dọn đồ sợ đến sửng sốt : “Đại…người không ngủ?” Triệu Tô kinh ngạc nhìn Triệu Tô biểu tình quái dị uốn éo chân.

“Tìm cho ta cái chăn lớn…trở về cần dùng…” khom thắt lưng bưng đũng quần, Phù Tô không rảnh suy nghĩ hàm nghĩa của biểu tình cứng đờ trên mặt Triệu Cao, chỉ uốn hình chữ ‘S’ chạy vội ra ngoài.

Ngoại trừ các vấn đề sinh lý như thân cao, khí lực gì gì đó ra, ưu thế lớn nhất của nam nhân so với nữ nhân chính là muốn đi ngoài thì tìm một góc là được, không cần che che lấp lấp, bị người nhìn thấy cũng không sợ.

Mới đến nơi này địa hình không quen tìm không được mao phòng, bởi vậy Phù Tô lựa chọn biện pháp trực tiếp nhất: ở một góc giải quyết ngay tại chỗ.

“Nga…nga…sướng…sướng…” Lắc lắc thân thể, xoay vòng con mắt, nghẹn đã hồi lâu rốt cục hư hư ra được, Phù Tô lộ ra vẻ mặt sướng đến méo mó, nhìn là biết hắn hiện tại có bao nhiêu thoải mái.

Vẫn là nước tiểu nghẹn lâu rốt cuộc có thể phóng xuất thật có thể làm cho người ta nhịn không được thoải mái rênn rỉ.

Xách lại quần vẻ mặt sảng khoái vô cùng Phù Tô mỹ tư tư lắc lư trở về, vừa vào cửa liền thấy Triệu Cao sớm đã dọn gian nhà rực rỡ hẳn lên. Không riêng đệm chăn trên giường đều là đồ từ trong cung mang ra, ngay cả màn trước giường cũng là mới: “Quá khoa trương đi, ta mới đi nhỏ có một chút, cũng không phải là đi bự!” Há to miệng dạo qua một vòng trong phòng Phù Tô giơ ngón tay cái lên với Triệu cao ở xã hội hiện đại chính là dư đủ đi làm quản lý khách sạn năm sao.

“Công tử khen quá lời” Triệu Cao hàm súc khom lưng khấu lễ.

“Được rồi, được rồi, chăn ta bảo ngươi chuẩn bị ở đâu?” Nghĩ đến chuyện muốn làm Phù Tô cũng không cùng Triệu Cao nói nhảm nữa, việc cấp bách là thừa dịp cha hắn không có ở đây chuẩn bị cho xong thứ kia cho tốt.

“Ở trên giường, chỉ là chẳng biết công tử muốn dùng nó làm gì?” Triệu Cao cẩn thận hỏi.

<Ở đây hình như raw bị thiếu một câu>

Cũng không phải Phù Tô quá mức mẫn cảm thích suy nghĩ nhiều, chỉ là cũng giống như nữ nhân ở xã hội hiện đại đối với từ ‘tiểu thư’ có phản cảm, hiện tại Phù Tô với đối với cái từ ‘công tử’ cũng rất phản cảm mà thôi, cứ thấy như có ý nghĩa phản diện. Trước đây còn không cảm thấy, từ sau khi Phù Tô theo Doanh Chính thì với một ít chuyện lông gà vỏ tỏi tính toán dị thường

Giả như cái từ ‘công tử’ này, giờ mỗi khi rơi vào tai Phù Tô đều làm hắn toàn thân khó chịu, nhịn không được lại liên tưởng đến mấy nam sủng bị nuôi dưỡng cùng với nam xướng quan quán trong đam mỹ tiểu thuyết, bởi vì bọn họ đều có một xưng hô ‘XX công tử’ rất dễ nghe.

Hai chữ này làm cho Phù Tô cứ thấy mình như là bị bao dưỡng, bởi vì hắn hiện tại thực sự chẳng làm gì còn có ăn có uống có người hầu hạ.

“Vậy xưng hô thế nào?” Triệu Cao không rõ hỏi lại.

Lúc cần thông minh thì không thông minh! Trừng Triệu Cao, Phù Tô tức giận nói: “ Các ngươi gọi cha ‘gia’, đương nhiên là gọi ta ‘thiếu gia’ rồi! Gia, thiếu gia, thật dễ nghe, vừa nghe là biết phụ tử.” Xoay người đi đến bên giường, cầm chăn bông đặt trên đó lên quấn quanh thân một vòng, phát hiện kích thước thích hợp rất là thoả mãn: “Có biết may vá hay không?” Xoay người lại, Phù Tô hỏi Triệu Cao.

Trừng to mắt Triệu Cao không thể tin được mình vừa nghe thấy cái gì, thiếu chủ tử nhà hắn cư nhiên lại hỏi hắn có biết may vá hay không: “Hồi thiếu gia nô…không biết…”

“Ta biết là ngươi sẽ không mà!” Phù Tô phỉ nhổ.

Vậy ngươi còn hỏi, Triệu Cao trong lòng uỷ khuất

Suy nghĩ một lúc, Phù Tô lại hỏi: “Ngươi nói ta trả thù lao thì liệu có người làm cho ta hay không?”

Triệu Cao gật đầu, vẫn chẳng hiểu tại sao Phù Tô lại muốn tìm người biết may vá.

“Được, vậy việc này ta giao cho ngươi !” cố sức vỗ vai Triệu Cao, Phù Tô dùng ngữ khí như giao phó tính mạng cả nhà cho đối phương nói: “Vô luận bao nhiêu tiền ta cũng trả, lập tức tìm hai nữ nhân biết may vá giúp ta may dính chăn lại”

May lại? Thế nhưng chăn rõ ràng không rách a? Muốn hỏi lại không dám hỏi Triệu Cao rất do dự không biết có nên mở miệng hay không, hắn cũng không muốn làm xong rồi lại đắc tội người nào đó không thể đắc tội a.

Thấy Triệu Cao còn không đi tìm người, Phù Tô nhíu mày, học ngữ khí lạnh lùng của Doanh Chính cha nói: “ Còn không nhanh đi!”

Bị ngữ khí của Phù Tô doạ đến giật mình, trong chớp mắt Triệu Cao thực cho rằng đứng ở trước mặt hắn chính là vua của một nước Doanh Chính: “Dạ dạ …nô lập tức đi!” không suy nghĩ Triệu Cao ‘vèo’ một cái lao ra ngoài cửa, ngay cả tìm tú nương làm cái gì cũng chưa hỏi đã bỏ chạy không thấy bóng dáng, một chút cũng không vì mặc ‘hài chân vịt’ cùng ‘tay áo quét đất’ mà ảnh hưởng đến tốc độ.

Chưa đến một chén trà nhỏ, Triệu Cao tóc tai tán loạn cả mặt đỏ bừng há mồm thở dốc chạy trở về, vừa vào cửa đã thở mạnh nói với Phù Tô : “Tìm…tìm…tìm được rồi…làm làm …đi đi…”

Đang chuẩn bị thay quần áo cũng đã cởi y phục được phân nửa Phù Tô lúc này thân trên chỉ còn áo trong, thân dưới chỉ còn cái khố, bị Triệu Cao đột ngột xông tới làm cả kinh không biết là nên tiếp tục cởi ra hay tiếp tục mặc vào.

Chớp chớp mắt, lấy y phục trong tay che một chút nơi nào đó, cuối cùng Phù Tô vẫn vứt mọi thứ trong tay đi đến bên bàn rót chén nước đưa cho Triệu Cao, để hắn lấy lại hơi hẵng nói tiếp.

Ọc ọc từng ngụm lớn uống xong, Triệu Cao dùng tay áo chùi một cái ngoài miệng, lúc này mới thuận đủ khí không còn nói lắp: “ Thiếu gia nô hỏi kỹ rồi, nữ chủ nhân nhà này nói nguyện ý hỗ trợ, còn mời mang thứ cần may vá sang.”

Vừa nghe có hấp dẫn Phù Tô vui vẻ đến nguy, tuỳ tiện từ trong bọc đồ kéo ra cái quần với ngoại y mặc vào ôm chăn đẩy Triệu Cao ra cửa, hắn muốn đích thân đi cảm tạ nữ ân nhân sắp cứu mình khỏi biển lửa kia.

Bất quá lúc hắn cùng Triệu Cao đi đến tiền viện nhà này thì chợt nghe trong phòng truyền ra tiếng cười nói, ra vvẻ người còn không ít, đồng thời đều là cấp đại mụ đại thẩm: “Chuyện gì xảy ra?” Phù Tô nhìn về phía Triệu Cao.

“Ở đây ngoại trừ chúng ta còn có đôi phụ tử cũng ở lại , bất quá bọn họ ở đông sương phòng. Theo nô nghe được phụ tử hai người là tiểu lại của Thục quân này, bất quá trong dân gian danh vọng vô cùng tốt, nghe nói hàng năm nói hàng năm mùa mưa bọn họ đều dẫn hương lý hương thân xung quanh đi khơi thông hà đạo” Nghĩ đến mình một đám người thân phận cao quý chỉ có thể ở hậu sương phòng mới đắp đầy ẩm ướt, Triệu Cao nhịn không được ghen tỵ : “Mấy nông hộ xung quanh biết được phụ tử bọn họ đến đều đi xem một cái, tặng đồ ăn.”

“Phụ tử?” cọ cọ mặt trên chăn bông đang ôm Phù Tô suy nghĩ một hồi nhất thời hai mắt sáng ngời, đủ loại dấu hiệu cho thấy người trong phòng này không phải Lý Băng thì là Lý Nhị Lang : “Đi chúng ta nhanh vào!”

Ôm đồ chạy ào vào sân, Phù Tô đứng ở cửa phòng gõ gõ lễ phép nói: “Chào các vị thẩm tử, quấy rầy các vị thẩm tử rồi, tiểu chất là người ngày hôm nay tá túc ở hậu viện, sang đây là…”

Tâm tình thích nhìn suất ca của nữ nhân thì cũng giống tâm tình thích nhìn mỹ nữ của nam nhân vậy, mà từ xưa đến nay các đại thẩm đều cùng thích nhìn người trẻ tuổi bộ dạng thuỷ linh vừa đáng yêu lại lễ phép.

Mà Phù Tô chính là người trẻ tuổi bộ dạng thuỷ linh lại còn phiêu lượng, khuôn mặt kia quả thực hệt như trái mận đỏ được nước mưa tưới qua, làm người ta nhịn không được muốn tiến lên sờ một cái nhéo một chút, hắn dù có cười ngu cũng làm người khác thấy khả ái không gì sánh được.

Các đại mụ trong phòng vừa thấy một tiểu tử ôm chăn bông chớp một đôi mắt to cười ngây ngô, ai nấy nhất thời tâm hoa nộ phóng đỏ bừng mặt, mẫu ái lan tràn

“Đây chính là vị gia muốn may vá đồ sao, đáng thương chưa, xuất môn ra ngoài cũng không có nữ nhân biết may vá…” Các nữ nhân chất thuỷ bát thiệt kéo Phù Tô, hỏi han ân cần.

Thừa lúc mọi người vây quanh mình Phù Tô trộm ném ánh mắt về phía vị đại thúc hàm hậu chẳng biết vì sao vẻ mặt đỏ bừng bên kia: “Vị…vị này chính là…” đối với chuyện nam  nhân để râu dê, Phù Tô đến nay vẫn không thể tiếp thu, nghĩ lại cha hắn vì nghênh hợp thẩm mĩ quan của mình mà không để râu mép, Phù Tô trong lòng sinh cảm động

Chúng nữ quyến nghe Phù Tô hỏi mới nhớ ra trong phòng còn có người khác, vì vậy mới bắt đầu trở nên hiền huệ, giới thiệu: “ Đây là đại ân nhân của mấy thôn xung quanh chúng ta, hiện còn không phải đang làm mai cho hắn sao. Bọn họ phụ tử hai người sống nương tựa lẫn nhau, cũng không có một nữ nhân lo liệu gia vụ , chúng ta đang muốn tìm cho Lý đại nhân một tức phụ tìm cho Nhị lang một nương”

Nam tử rõ ràng đã trung niên, so với Doanh Chính cha nhìn mới ngoài ba mươi dung quang toả sáng, nam nhân này tương đối phù hợp với thời đại hiện tại . Cằm giữ lại chòm râu, tuy rằng chưa dài nhưng rõ ràng là chuẩn bị để râu dê, mà hai bên mai hắn đã có chút hoa râm, khoé mắt cùng trán đều mang theo một ít nếp nhăn. Nếu như Doanh Chính là người bị thời gian quên lãng thì người này chính là bị thời gian túm rất chặt.

Buông chăn Phù Tô khấu lễ với nam tử nói: “Gặp qua đại nhân”

“Không dám không dám!” nam nhân thấy đối phương chào mình lập tức từ chỗ ngồi đứng lên, vô thố hoàn lễ nói: “ Không…không dám nhân …Tại hạ chỉ là một tiểu lại nào nhận được công tử cúi đầu, gọi Lý Băng là được rồi, gọi Lý Băng là được rồi”

Thấy đối phương nhìn mình chằm chằm, mặt Lý Băng trở nên càng đỏ: “Các vị hương thân tiếp tục làm gia sự đi…không cần lại nói nữa…Lý Băng thân không của cải, ở không cố định, theo Lý Băng chẳng phải là bạc đãi người ta sao? Không cần nhắc lại không cần nhắc lại…trên đê còn có việc tại hạ đi xem một cái…” Dứt lời liền cúi đầu vội vàng phá cửa mà đi.

Nhìn thân ảnh Lý Băng đi xa Phù Tô trong lòng cảm thán người thạo nghề lại có thể làm việc kiên định quả thực đều không quen ăn nói, không hiểu giao tế.

Nghĩ đến mình Phù Tô trong lòng lại thở dài nặng nề một hơi , cảm thấy được mình đời này nhất định là một phế vật, bởi vì tài ăn nói quá tốt.

Bước ra cửa rồi Doanh Chính đương nhiên chẳng biết Phù tô sau lưng mình làm cái gì đi gặp người nào, sau khi lề mề hết độ hai chén trà hắn rốt cuộc cũng đi vào nơi ở của Từ Phúc, để lại thị vệ ở ngoài cửa canh chừng

Lúc Doanh Chính đi vào phòng trong chỉ thấy Từ Phúc đang cùng một thanh niên uống trà . Thanh niên kia quần áo bình thường, một kiện y phục trên thân đã bị giặt đến phai màu, ngoại hình bình thường thân thể cao gầy da ngăm đen, bất quá dù là như thế vẫn khó nén được một cỗ phong độ của người đọc sách từ trên thân lộ ra. Niên kỷ tuy rằng chỉ khoảng hơn hai mươi nhưng Doanh Chính vẫn nhìn ra được thần sắc nơi đáy mắt người này không tương xứng với tuổi, bình tĩnh ổn trọng, làm cho hắn có một loại cảm giác quen thuộc nói không nên lời.

Thấy Doanh Chính vào Từ Phúc vội buông chén trà đứng dậy , khom lưng khấu lễ, tiếp đó mời người ngồi lên thượng tọa. Mà thanh niên kia từ lúc Từ Phúc đứng dậy cũng đứng lên theo lễ phép đứng ở một bên khấu lễ với Doanh Chính. Mặc dù Doanh Chính cùng Từ Phúc đã ngồi xuống người nọ vẫn đứng ở một bên không ngồi cùng, bất quá thái độ không chỉ không khúm núm ngược lại còn không kiêu ngạo không siểm nịnh, điều này làm cho Doanh Chính đối với hắn có thêm một tia khen ngợi.

Nhìn nam tử xong Doanh Chính nhìn về phía Từ Phúc, ý là hỏi hắn tìm mình đến là vì chuyện gì.

Nhấc ấm trà rót một chén cho Doanh Chính, Từ Phúc cười nói: “Bệ hạ người không phải từ lâu vẫn luôn ưu phiền về chuyện Mân Giang (Sông Mân, Tứ Xuyên) lũ lụt sao, thần đây chính là giúp bệ hạ tìm đến người có thể trị được Mân Giang.”

“Hắn?” Cũng không phải Doanh Chính không tin Từ Phúc, mà là người trước mặt tuổi còn quá trẻ

Nhìn ra hoài nghi của Doanh Chính, Từ Phúc giải thích: “Là như thế này, ấn bối phận phụ thân của hắn là sư điệt của ta, một chi bọn họ có học y có học được thuật trị thủy, hơn nữa bọn họ đối với vùng Mân Giang rất tinh tường. Cho nên thần liền tự ý bảo phụ tử hai người đến đây hiến kế lên bệ hạ, mong rằng bệ hạ thứ cho Từ Phúc tội tự chủ trương.”

“Được rồi nếu như sợ ta giáng tội ngươi đã không tự chủ trương” Doanh Chính vung tay lên đối với thái độ của Từ Phúc rất là phỉ nhổ, trực tiếp nhìn về phía thanh niên đang đứng hỏi: “Ngươi tên là gì?”

Thanh niên tiến lên khom thắt lưng chắp tay đáp: “Thảo dân Lý Hậu gặp qua Tần vương bệ hạ”. Không quỳ xuống đất dập đầu, người tên Lý Hậu kia chỉ cúi đầu với Doanh Chính , không nói nhiều một câu trực tiếp từ trong hộp gỗ trên bàn bên cạnh lấy ra đồ bố (tấm vải vẽ) vẽ con sông cùng các nhánh của nó, mở ra trước mắt Doanh Chính

“Đây là…” Doanh Chính nhìn đồ bố trước mắt ngẩng đầu, đầu tiên nhìn Từ Phúc sau đó lại nhìn thanh niên đứng phía dưới: “Đâu là ngươi vẽ?”

“Là thảo dân cùng gia phụ những năm gần đây đi qua mỗi vùng có dòng chảy của Mân Giang ghi lại được”

“Ngươi có nắm chắc trị được Mân Giang, làm cho nó không còn mùa mưa thì lũ mùa khô thì hạn”

“Vĩnh viễn không lũ lụt thì thảo dân không dám khoác lác nói bừa, nhưng chỉ cần bệ hạ chấp thuận cho thảo dân xây kênh lại chuẩn cho hàng năm tu sửa, thảo dân có thể bảo đảm đất Thục sẽ không còn tấc đất không mọc được cây làm liên lụy triều đình. Thảo dân cùng gia phụ có tự tin biến được nơi đây thành ‘thiên phủ’.”

Lý Hậu nói cực kỳ nghiêm túc cũng làm cho Doanh Chính nghe ra được sự kiên định cùng lòng tin của hắn.

Lại nhìn những nơi được họa rất rõ ràng kia, Doanh Chính nở nụ cười: “ ‘Thiên phủ’, đây là lần thứ hai ta nghe có người nói vùng đất cằn cỗi này sẽ trở thành một nơi như vậy.”

Doanh Chính không xưng ‘trẫm’ với Lý Hậu, một là bởi vì hiện tại không ở trong cung, hai là bởi vì đối với những người có thực tài như Lý Hậu, Doanh Chính luôn không chỉ đối đãi với bọn họ như thần tử: “Lúc mới đến, có người đã nói với ta nếu như tìm được người thích hợp trị đất Thục, xây kênh dẫn dòng, vậy thì ở đây chắc chắn sẽ ‘giá sắc chi phong, tang nông chi thịnh’. Ta không thích nghe lời nói xuông, ngươi đã có tự tin thì trình lên phương pháp cụ thể, quy mô của công trình này tin tưởng ngươi so với chúng ta rõ ràng hơn”

“Tạ bệ hạ, thảo dân nhất định sẽ trình dự thảo đã cân nhắc cẩn thận lên bệ hạ xem qua.” Lý Hậu khấu lễ với Doanh Chính khó nén được kích động, thế nhưng nguyên nhân hắn kích động không chỉ bởi vì Doanh Chính đã động tâm tư xây kênh, bất quá điều này Doanh Chính cùng Từ Phúc đều không chú ý .

“Một môn các ngươi người tài ba cũng không ít” Doanh Chính nói.

Đang đùa nghịch ấm trà trong tay, Từ Phúc khiêm tốn cười, lại vì Doanh Chính rót chén trà mới: “Bệ hạ lời này thế nhưng nói sai rồi. Không phải là một môn của từ Phúc người tài ba không ít, mà là thiên hạ của bệ hạ không thiếu người có tài.”

Buông ấm trà Từ Phúc thấy Lý Hậu còn chưa đi, vì vậy cười hỏi: “Ngươi không đi chuẩn bị thứ để thuyết phục bệ hạ còn ở nơi này làm cái gì? Thế nhưng có việc?”

Lý Hậu do dự một chút ngẩng đầu nhìn về Doanh Chính, hỏi: “Thảo dân xin hỏi bệ hạ lời ‘giá sắc chi phong, tang nông chi thịnh’ là xuất phát miệng của ai?”

Doanh Chính hơi sửng sốt, không biết Lý Hậu vì sao lại hỏi như vậy, đang muốn mở miệng chợt nghe ngoài cửa truyền vào cái giọng như kèn đồng quen thuộc: “Cha! Cha! Ngươi đoán xem ta gặp được ai! Ngươi không phải từ đầu vẫn luôn muốn tìm người…” Phù Tô đẩy cửa ra kích động chạy ào vào gian nhà, thấy ba người trong phòng đều nhìn mình chằm chằm lập tức trở nên có chút ngượng ngùng: “Ta quấy rầy các ngươi?”

“Tô nhi lại đây, xem thứ này” Doanh Chính ngoắc ngoắc Phù Tô.

Thứ gì vậy, vươn cổ qua liếc mắt nhìn, Phù Tô đi đến bên cạnh Doanh Chính. Lúc đi ngang qua Lý Hậu hắn còn cố ý nhìn vài lần, có loại cảm giác rất kỳ quái: “Quốc sư.” Chắp tay cúi đầu với Từ Phúc rồi liền nhìn về thứ Doanh Chính chỉ, nhưng chỉ liếc một cái đã làm Phù Tô trừng mắt thật to.

Mặc dù không hiểu mấy thứ này nhưng cũng biết đây là cái gì: “Đây là ngươi vẽ?” Phản ứng đầu tiên của Phù Tô là nhìn về phía người bên cạnh.

“Là thảo dân” Lý Hậu lúc đáp lời cũng đang quan sát cái người được Doanh Chính gọi là ‘Tô nhi’ này

Nghĩ đến nam nhân hàm hậu ngượng ngùng mình vừa gặp qua Phù Tô thử hỏi: “Ngươi là…ngươi chính là Lý Nhị Lang mà bọn họ nói?”

Lý Hậu cũng bị hỏi sửng sốt, hồi đáp: “Thảo dân tên là Lý Hậu, bất quá hương thân quanh đây đều gọi thảo dân là ‘Nhị Lang’.”

‘Vèo’ một cái nhảy đến trước mặt Lý Hậu, Phù Tô một túm cầm tay đối phương lắc lia lịa: “Nguyên lai ngươi chính là ‘Nhị ca ca’ đại danh đỉnh đỉnh!Hạnh ngộ ! Hạnh ngộ! Tiểu đệ Phù Tô thỉnh chiếu cố nhiều hơn!”

“Ngươi là…Phù Tô?”

“Đúng vậy, thế nào?”

Nhìn cái tay bị người cầm lấy của mình, Lý Hậu nắm ngược lại, không nói nhiều một câu nhưng ý tứ trong đó đã rất rõ ràng

Thấy mình được người nắm tay lại, Phù Tô ngây người một chút, tiếp đó cũng không nói gì thêm nữa nhưng ý tứ trong đó đồng dạng cũng rất rõ ràng

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play