Trong nhà không có nữ nhân buổi tối không ai làm cơm, đã nhiều ngày Doanh Chính cùng Vương Bí bọn họ đều sai tửu lâu mang thức ăn đến, cũng chính là ngoại mại như hiện tại vẫn gọi.

Hôm nay Vương Bí cùng Mông Điềm mang cơm trở lại nơi ở, vừa vào cửa đã nghe thấy từ hậu việnn tuyền ra tiếng hét chói tai thập phần thê thảm, cho nên hai người ném đồ trong tay rút kiếm vọt đến.

Thế nhưng khi bọn họ chạy đến thì thích khách chẳng thấy đâu, chỉ thấy có hai người đối diện ‘nhìn nhau’ bên giếng nước, xung quanh một đống hỗn độn, hai người y phục không chỉnh tề.

Bọn họ đều nửa thân trên ở trần, bất quá một người hạ thân tốt xấu còn có mặc quần, một người thôi…chỉ có một khối vải.

Thùng gỗ, chậu gỗ, một khoảng đất đẫm nước, lại thêm đầu tóc ướt sủng, hai người này nếu không phải đang tắm thì chính là thuỷ đấu.

Cảnh báo giải trừ, Vương Bí Mông Điềm thu hồi kiếm đi lên.

“Đây là làm gì vậy? Trời có oi bức cũng không thể tuỳ tiện như vậy đi?” Vương Bí đến trước khom lưng dựng thùng gỗ lăn dưới đất lên.

Thấy có người đến Phù Tô kích động tựa như tiểu binh tụt lại phía sau gặp được đại đội, vội vàng chạy đến xoay người chỉ vào sau lưng đau đớn rát bỏng của mình hỏi: “Cha nuôi nhanh giúp ta nhìn một cái, có phải phá da rồi hay không?”

Nghiêng đầu nhìn sang…Nhìn xong Mông Điềm hít sâu một hơi, giật mình nhìn về phía vẻ mặt mất tự nhiên của Doanh Chính: “A Chính, Tô nhi trốn nhà có sai đi nữa ngươi cũng không thể hạ thủ nặng như vậy, này đều thành cái dạng gì rồi?”

Phía sau lưng Phù Tô ngoại trừ phá một đường da rất dài, mặt trên còn bị chà xát nổi lên một tầng nham nhám tím đỏ hiện tơ máu. Tuy rằng không chảy máu ra ngoài, nhưng phi thường đau, tựa như trên vết thương bị bôi loạn ớt vậy.

Có thể làm Mông Điềm nhìn cũng chịu không nổi chứng tỏ thực sự rất nghiêm trọng, cho nên Phù Tô hỏi ràng thương thế của mình xong liền dùng ánh mắt tràn ngập lên án ‘hung hăng’ trừng Doanh Chính cha rồi chạy ào vào phòng, không bao lâu sau lại vọt ra: “Ta ở đâu?” Dùng cây quạt chẳng biết lượm được từ nơi nào quạt phía sau lưng hỏi.

“Ta mang ngươi đi, thuận tiện tìm dược cho ngươi.”

Mông Điềm đối với nhà này tương đối quen thuộc, cho nên hắn mang Phù Tô đi thượng dược lưu lại Vương Bí cùng Doanh Chính thu thập một sân bẩn loạn.

Trong sân này đã không còn quân vương hay tương quân, chỉ có chuyện ai người làm nấy.

Xoắn tay áo thả thùng nước lại bên cạnh giếng, cuộn y phục trên mặt đất đã biến thành khăn lau ném sang một bên, Vương Bí trêu chọc nói: “Ngươi cũng thật là, nên đánh thì đánh nên mắng thì mắng, để làm chi phải bày đặt những trò âm hiểm như vậy. Nếu như để người trong thìên hạ biết Thuỷ Hoàng Đại Tần mượn cớ chà lưng cốý cọ nhi tử rớt một khối da đến lúc đó chẳng biết sẽ làm bao nhiêu người cười đến chết.”

Một bụng nước đắng không chỗ dốc ra, Doanh Chính thấy mình rất oan, hắn thực không phải cố ý, vì sao tất cả mọi người đều không tin hắn?

“Ngươi là muốn nói ngươi thực không cốý?” Thấy trên mặt Doanh Chính hơi lộ ra vẻ không cam lòng Vương Bí cười nhạo: “Nếu như lần đầu tiên chà lưng thành như vậy thì thôi, thế nhưng người là lần đầu tiên sao? Mới không phải.” Tuy rằng quanh năm lĩnh binh đi xa, nhưng chuyện hai phụ tử Doanh Chính Phù Tô thường tắm chung hắn cũng biết, có lẽ phải nói là toàn bộ triều đình không ai không biết: “Buổi tối gìó lạnh ngươi nhanh thay y phục ướt trên thân đi.”

Thấy Vương Bí nhất định sẽ không tin tưởng mình, đầu lông mày nhướng lên một cái Doanh Chính xoay người đi về nơi ở của mình, mặc kệ chuyện gì trước thay y phục ướt đẫm mới là quan trọng. Muốn hiểu lầm thì mặc cho bọn họ hiểu lầm đi thôi, lúc mình hạ thủ cũng thực có chút ngoan tâm cùng hờn dỗi ở trong đó.

Từ hậu viện đi ra trung đình Doanh Chính đang muốn xoay về hướng gian nhà mình ở thì thấy Mông Điềm từ phòng đối diện đi ra, cầm trong tay bình dược.

Vừa đấy cửa phòng liền thấy nhi tử thụ thương hở mông trắng trơn úp sấp trên giường đọc sách, Doanh Chính vẩy tay ý bảo Mông Diềm đưa dược trong tay sang.

Sớm biết như vậy hà tất lúc trước lại làm, hiện tại biết yêu thương rồi đi?

Không muốn chen chân vào những chuyện nhảm nhí của hai phụ tử nhà này, Mông Điềm vung tay ném bình sang, lắc đầu đi chuẩn bị cơm.

Nếu như không phải không có khố Phù Tô cũng không muốn hở cái mông. Tương tự, nếu không phải thương tích sau lưng vừa dính áo là đau muốn chết hắn cùng sẽ không trụi lủi thân thể tựa giường đọc sách.

Đi đến bên giường ngồi xuống, thấy tấm lưng vừa rồi còn màu đỏ tím chuyển sang sắc tím sậm Doanh Chính lòng sinh áy náy: “Có đau hay không?”

“Ngươi có thể thử một lần.” Nằm vểnh chân trên giường, Phù Tô nghiêng đầu sang một bên không thèm để ý nói. Cho dù không quay đầu lại Phù Tô cũng biết là ai vào, chỉ là đợi nửa ngày không nghĩ đến người này chỉ thốt ra được một câu vô dụng như thế. Thương này có đau hay không chỉ cần nhìn là biết, còn cần hỏi chi cho nhiều.

Búng nắp bình đổ dược cao bên trong ra, trong tiếng hít sâu không ngừng của nhi tử Doanh Chính cẩn thận đổ dược lên, bôi đều.

Hơi lạnh, lại ngưa ngứa. Phù Tô một chén trà nhỏ trước còn bị vết thương rừng rực như hoa thiêu sau lưng dằn vặt đến chết đi sống lại cắn răng hít sâu, xong xuôi liền thoải mái nằm ẹp trên giường hừ hừ mấy tiếng rên rỉ khó ức chế được, bởi vì dược cao này bôi lên vết thương thật sự là quá thư thái.

“Ân..Ân…Thoải mái…Lại thêm một chút…Bên trái..Bên trái…Đúng đúng…Nga…”

Doanh Chính dám thề với trời hắn chỉ muốn thượng dược cho nhi tử, tuyệt dối không có ý gì khác, thế nhưng ai có thể dự đoán người nào đó được thượng dược cùng có thể rên đến ‘ám muội’ như vậy.

Hai nam nhân quần áo không chỉnh ngồi cùng một chỗ không nhất định sẽ có phản ứng, nhưmg người mình thích ở ngay bên cạnh còn không mặc quần áo cộng thêm rên rỉ liêu nhân thì tuyệt đối sẽ có phản ứng.

“Tô nhi…” Toàn thân cao thấp chỉ có một cái quần, nơi nào đó đã cao cao ngẩng đầu, Doanh Chính vẻ mặt thống khổ cùng ẩn nhẫn khom thân đè lên người Phù Tô khàn khàn gọi:

“Ân?” Bởi vì được hầu hạ quá thoải mái Phù Tô có chút buồn ngủ.

“Làm sao bây giờ?”

“Cái gì?” Lau lau thứ nước cùng loại với nước miếng chảy ra bên khóe miệng hỏi:

“Ở đây…” Kéo tay nhi tử thả lên nơi mình đang ‘rất thống khổ’.

Đôi tay to lớn đang xoa bóp đột nhiên thả thứ gì đó nóng rừng rực lại còn không ngừng lớn lên vào tay mình, Phù Tô mở bừng hai mắt, quay đầu lại nổ lực nhìn về phía đồ cầm thú đang đè trên thân hắn, tức giận đến đỏ bừng mặt: “Mùa xuân đã qua rồi!” Nghiến răng nói.

“Này liên quan gì đến mùa xuân?” Khó chịu giật giật thân mình Doanh Chính liếm lên vành tai người bị hắn đặt ở dưới thân.

“Mùa xuân, mùa phát tình!” Rút tay mình ra Phù Tô lệch mông cổ sức ngẩngdậy, trốn từ dưới thân Doanh Chính ra: “Thượng dược ngươi cũng có thể như vậy…Thực sự là…Thực sự là…” Đối với hành vi của Doanh Chính Phù Tô đã hoàn toàn không biết phải nói gì, cái người đầy đầu toàn là tư tưởng hư hỏng này thật là Tần Thủy Hoàng trong truyền thuyết? Cầm Thú Hoàng còn đúng hơn!

Sắc mặt khẽ biến Doanh Chính trừng mắt nhìn Phù Tô đang chui ra khỏi mình bò xuống giường, nghiến răng nói: “Lại đây, ai cho ngươi sang bên đó!”

Túm chăn vây quanh hông mình xong Phù Tô suy nghĩ một chút vẫn thấy lo lắng, vì vậy liền kéo lên tới nách sửa thành vây quanh ngực.

Doanh Chính thấy nhi tử đề phòng mình như đề phòng cướp nói trong lòng không khóchịu là nói dối, hắn biết mình nhất thời vong ngã quá mức sốt ruột. Hôm nay đối phương có thể không ủy thế tục tiếp thu mình đã là khó có được, nếu như dọa người ta sợ chạy mất thì thực sự là cái được không bù đắp đủ cái mất.

Nhỏm người ngồi dậy Doanh Chính nói với Phù Tô đã đứng xuống đất: “Lại đây.”

Đánh giá người trên giường một lần Phù Tô trong lòng thầm suy xét xem có nên sang hay không, sau khi sang có nguy hiểm hay không.

“Ta cái gì cũng không làm, chỉ ôm một chút.”

Lời này của Doanh Chính càng làm cho Phù Tô khả nghi, ôm một chút? Ai biết ôm ôm sẽ ôm thành chuyện gì, làm người bất cứ lúc nào cũng phải học bảo hộ chính mình, đặc biệt là lúc ở ngay trước mặt một con cầm thú cường đại hơn mình.

Thấy Phù Tô vẫn đứng tại chỗ bất động Doanh Chính trong lòng thở dài đứng dậy lấy ra hai bộ y phục sạch sẽ, một ném cho nhi tử vẫn đang đề phòng không giảm, một mình thay: “Buổi tổi ngươi…”

Doanh Chính không biết nhi tử có còn nguyện ý ngủ chung với mình hay không, sau khi hai người có thêm một tầng quan hệ thì mỗi ngày càng có thêm nhiều ‘vấn đề’.

Nhanh chóng mặc y phục, Phù Tô cũng bắt đầu tự hỏi buổi tổi ngủ ở đâu. Việc này không lớn, Mông Điềm ở lại thư phòng Hàn Phi, hai gian khách phòng duy nhất ở đây cũng đã bị người chiếm dụng, phòng ngủ của nương mặc dù không có ai nhưng quy củ không được ở hắn vẫn hiểu: “Ta nghĩ ở đâu cũng được.”

Nhất thời hai người không ai mở miệng nữa, Phù Tô chưa nói muốn lưu lại ngủ, Doanh Chính cũng không mở miệng bảo Phù Tô lưu lại, hai người thập phần ăn ý nhiễu qua trọng tâm câu chuyện, mặc y phục ra tiền thính ăn.

Trên đường ra tiền viện Phù Tô cùng Doanh Chính trong lòng đều có chút không được tự nhiên cùng hối hận.

Không được tự nhiên vì bầu không khí xấu hổ giữa hai người, hối hận vì hôm nay nói rõ ràng rồi lại làm cho bọn họ trong lúc hỗ động có thêm chút cảm giác cẩn thận.

Ngày xưa một ít thân mật mờ ám cực bình thường hôm nay cũng trở nên mất tự nhiên cùng làm ra vẻ.

Trước đây nắm tay thì cứ nắm tay, ngủ thì cứ ngủ, nào có như hiện tại làm mỗi chuyện đều tự động suy nghĩ lệch lạc đâu.

Sợ Hàn Phi viết rồi viết đến nông nổi mất ăn mất ngủ, Mông Diềm mỗi lần đến giờ ăn phải đều mang theo thức ăn sang ăn cùng hắn, cho nên trên bàn cơrn chỉ có ba người Doanh Chính, Phù Tô cùng Vương Bí.

Liếc qua liếc lại hai người đối diện Vương Bí nghĩ tuyệt đối có kỳ quái, nhưng lại không thể nói rõ là ở đâu, chính là càng nhìn càng thấy không được tự nhiên: “Các ngươi có thể…đừng như vậy nữa được không…Rất kỳ quái có biết hay không vậy?” Thấy hai phụ tử gắp thức ăn cho nhau, Vương Bí cuối cùng nhịn không được nói.

“Ăn của ngươi đi.” Doanh Chính trừng Vương Bí, tiếp đó là gắp cho nhi tử một khối xương mà hắn thích ăn nhất bỏ vào trong chén.

Lễ thượng vãng lai, thấy đối phương gắp cho mình xương mình thích ăn nhất, Phù Tô cũng động thủ gắp cho Doanh Chính một khối cá hắn thích nhất, sau đó tiếp tục cúi đầu ăn cơm của mình.

Đúng! Đúng! Vương Bí rốt cuộc biết vì sao hôm nay mình nhìn hai người này lại nghĩ không thích hợp, vấn đề chính là nằm ở chuyện gắp thức ăn.

Thường ngày hai phụ tử này cũng sẽ sắp thức ăn cho nhau, nhưng tuyệt đối sẽ không gắp thứ đối phươmg thích ăn, mà là thả thứ mình không thích vào chén đối phương: “Hai người các ngươi…có phải là…đều có bệnh hay không vậy?” Vương Bí nghi hoặc hỏi.

“Ngươi mới có bệnh!”

“Ngươi mới có bệnh!”

Phụ tử hai người trăm miệng một lời phỉ nhổ Vương Bí, sau đó lại rất phổi hợp tiếp tục gắp thức ăn cho nhau, bất quá lần này là thả toàn bộ những thứ mình không thích vào chén người kia.

Nhìn thức ăn mình không thích trong chén đối phương hai người đầu tiên là ngây ra một chút tiếp đó là thoải mái cười ha hả, càng vì hành vi của mình mà thấy buồn cười.

Hai người cùng một chỗ nhân nhượng lẫn nhau là không thể tránh được,thế nhưng qua lúc ban đầu sẽ dần thay đổi vị đạo mất đi cảm giác. Nếu như không phải nhờ có Vương Bí, Doanh Chính cùng Phù Tô thật đúng là không phát giác từ sau khi hai người nói rõ ràng chuyện gì đó ở ngõ nhỏ, bọn họ đều vì đoán ý nói của đổi phương mà len lén cải biến chính mình, trước khi làm việc còn có thể trở nên thập phần cẩn thận, thế cho nên làm cả hai đều thích ứng không đuợc sự cải biến của đối phương.    

Nói tóm lại một câu, hai người đều là mối tình đầu, thực sự không có kinh nghiệm.

Lùa thêm mấy miếng cơm vào miệng, Phù Tô đột nhiên nhớ tới Lữ Trĩ vừa ở tửu lâu ’âu yếm’ mặt mình, vì vậy mở miệng hỏi: “Cha nuôi thực sự chém tay nàng kia?”

“Sao có thể! Vươmg Bí ta đường đường là đại tướng quân, kiếm của ta là để chém giết địch nhân bảo vệ biên giới, không thể dùng để chém tay nữ tử như vậy được.” Cướp đi con tôm đã bóc vỏ trên đũa Phù Tô, không thèm nhìn sự căm tức của Doanh Chính Vươrng Bí lập tức nhét chiến lợi phẩm vào miệng, không đợi Phù Tô truy vấn liền nói tiếp: “Bất quá cái tay kia dù ta với Mông Điềm chưa chém bỏ, nhưng nàng đánh đại hoàng tử khả ái của chúng cũng phải phạt, bởi vậy ta chặt đứt gân cái tay đánh người, nó rốt cuộc cũng phế.”

Cắn đũa cau mày Phù Tô cứ thấy trong lòng có gì đó không ổn, nữ nhân kia thế nhưng là Lữ Trĩ, là nữ nhân suýt nữa sửa họ của thiên hạ Lưu gia thành họ Lữ, ‘Nữ tử’ trong lời dạy ‘duy nữ tử dữ tiểu nhân nan dưỡng dã’ của Khổng thánh nhân là nói về nữ tính có chút ‘đặc thù’, mà loại nữ nhân như Lữ Trĩ tuyệt đối đứng mũi chịu sào trong đám đặc thù đó.

Phù Tô lo lắng vìệc này sẽ lưu lại mầm tai hoạ, dù sao trong sách thường nói chính một ít việc nhỏ không ngờ tới mới là bàn tay vô hình thôi động bánh xe lịch sử: “Ta muốn gặp nàng ta, ngày mai bảo thị vệ đưa tới…” Mới đến Tân Trịnh Phù Tô còn thật không biết đưa người đi đâu thì tốt.

“Nữ nhân kia thế nhưng có gì không thích hợp?” Buông đũa trên tay xuống Doanh Chính nhìn Phù Tô đang chuyên chú nghĩ sự tình.

Đây là lần thứ ba hắn thấy người này lộ ra dáng dấp cẩn thận, trong mắt sát ý chợt lóe mà qua như vậy. Doanh Chính tinh tường nhớ rõ Phù Tô lần đầu tiên lộ ra biểu tình này là lúc mình ban thưởng tên cho ‘Hồ Hợi’, mà lần thứ hai là lúc lệnh Triệu Cao thay mình chiếu cố ‘Hồ Hợi’.

Trong lòng có rất nhiều nghi hoặc, nhưng Doanh Chính cũng không muốn hỏi. Bởi vì hắn tin tưởng Phù Tô biết mình đang làm cái gì, càng tin tưởng người này tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ sản sinh sát ý đối với một người xa lạ. Ngay cả nhiều năm trước ở khu săn bắn lúc hắn giết chết thích khách. Doanh Chính cũng không nhìn ra trên thân Phù Tô từng có sát khí, hoàn toàn chỉ vì tự bảo vệ mình.

Len lén nhìn thoáng qua Doanh Chính, thấy hắn khẽ gật đầu với mình, Vương Bí lúc này mới nói: ‘’Sát vách là điểm dừng chân của các thị vệ đi theo, ngày mai ta sai người đưa nàng kia đến đó.”

“ĐƯợc” Chỉ một tiếng biểu thị mình đã nghe thấy, Phù Tô trong lòng đang tự định giá ngày mai đến tột cùng phải làm như thế nào.

……………..

Xét thấy nhiều ngày qua ‘phóng đãng hình hài’ làm cho bụng nhỏ bằng phẳng của mình đã có thịt thừa, để miễn cho giữa tuổi mười bảy tràn ngập ánh dương quang phác sinh bi kịch bụng bia, Phù Tô trên mặt đất làm hít đất xong liền chạy lên gường tập gập bụng, mà làm trọng vật phụ trách đè chân chính là Doanh Chính cha.

“Ngươi hỏi mấy ngày nay ta ở ngoài qua thế nào?”

“Trong tình huổng không xu dính túi không chỉ có thể bình an đến Tân Trịnh còn mập ra một thân thịt mỡ, mà suốt dọc theo đường đi ta phái người vô số lại không có một ai tìm được hành tung của ngươi, còn có cái kẻ bắt cóc mang ngươi đi từ thành Hàm Dương ở đâu rồi? Tô nhi không thấy nên cho cha một lời giải thích hợp lý sao?”

“Chờ ta nghĩ đã.” Làm xong động tác gập bụng cuối cùng Phù Tô nằm vắt chân lên, lúc này mới kể lại những chuyện đã xảy ra dọc đường đi cho Doanh Chính nghe.

Phù Tô có nói chuyện mình cùng Hạng Vũ kết bái nhưng không nói rõ thân phận của Hạng Vũ, hắn không hề chỉ một mặt khen ngợi Hạng Vũ cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố mình như thế nào, mà còn biến những chuyện mình trêu đùa Hạng Vù thành chê cười kể cho Doanh Chính, chỉ sợ người hay ghen tuông nào đó lại lật bình dấm với đại ca kết bái của mình.

“Theo lời ngươi nói thì cái tên gì gì Vũ này cũng là một nhân tài?” Nằm trên giường ôm người đã sắp ngủ hỏi.

“Võ công không sai, người cũng trời sinh lực lớn, tuy rằng tính thẳng một chút nhưng rất có nghĩa khí.” Ngáp một cái Phù Tô dụi dụi vào lòng Doanh Chính, thì thầm: “Hắn tuyệt đối là loại người có thể vì huynh đệ không tiếc cả mạng sống. Võ tướng dễ tìm, nhưng người hữu dũng hữu mưu trung tâm như một lại khó  tìm, ta bảo chứng đại ca ta tuyệt đổi là loại người ngươi cho hắn một phần ân, hắn nhất định trả lại ngươi mười phần tình. Ngươi cũng không thể cứ bắt cha nuôi Mông Điềm ở biên quan thủ trứ tộc Hung Nô không trở về nhà mãi đúng không, tối thiếu cũng nên tìm một người có thể cắt lượt.” Dứt lời lại ngáp một cái đến rớt vài giọt nước mắt.

Giúp người trong lòng tìm một vị trí thoải mái, Doanh Chính đưa  tay vỗ vỗ, trong lòng đánh giá Hạng Vũ có đúng thực sự ưu tú như lời Phù Tô nói hay không, nếu như tất cả là thật thì người như vậy bỏ qua không dùng thực sự đáng tiếc, cũng là tổn thất của triều đình.

Ngày hôm nay chuyện đã xảy ra thực sự nhiều lắm, kinh hỉ cùng kinh hách chuyện này tiếp chuyện kia, bởi vậy không bao lâu Doanh Chính cũng đã ngủ, sau nhiều ngày chờ đợi lo lắng hắn rốt cuộc cũng đã an được tâm mình.

Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Phù Tô ăn xong điểm tâm đang ở trong sân tập thể dục theo đài (ví von thôi, tác giả viết vậy^^) thì Vương Bí đến báo cho hắn biết nữ nhân tên Lữ Trĩ đã dược đưa vào viện ở sát vách canh giữ, hắn tùy thời có thể sang xem.

~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play