Lúc Doanh Chính cha đang không phân biệt ngày đêm chạy đến Tân Trịnh, Phù Tô nhi tử dưỡng thương xong xuôi lại mới tiến vào địa giới Hàn quốc cũ chưa được mấy ngày, cách Tân Trịnh…ít nhất…còn có mười ngày lộ trình nữa.

Mà cách lúc hắn bỏ nhà trốn đi đã qua nửa tháng, trong đoạn thời gian sống đời màn trời chiếu đất này Phù Tô không chỉ không ốm, thân thể không giảm bớt trọng lượng, ngược lại còn vì ăn uống quá tốt mà béo lên bảy, tám cân (khoảng gần 4 kg hiện đại thì phải).

Vô tâm vô phế chẳng biết sầu là gì đại khái chính là dùng để miêu tả kiểu người như Phù Tô.

Ngồi trong xe lắc qua lắc lại một món đồ chơi nhỏ mới mua ở một thôn trấn trước đó, Tiểu Phù Tô hướng cửa xe gọi: “Đại ca, buổi tối chúng ta ở lại đây thế nào? Ngày mai hẵng đi.”

Xét thấy người nào đó vì lăn xuống sườn núi hỏng chân, để đi đường thuận tiện Hạng Vũ cố ý tìm một cỗ xe cột vào con ngựa của mình, làm ra một cỗ xe ngựa giản đơn thực dụng cũng đủ che gió chắn mưa.

Vì vậy nửa đường sau nhờ có xe ngựa cước trình của hai người nhất thời tăng cao về mặt chất, rút ngắn thời gian lãng phí rất nhiều.

Thường ngày Hạng Vũ mở miệng chẳng bao nhiêu, nhưng đã nhiều ngày hắn nói trở nên càng ít, mỗi ngày đều là một bộ muốn nói suy nghĩ của mình rồi lại không nói ra được, nhìn mà Phù Tô cũng phát sốt ruột, gấp đến độ muốn đi xí sở (WC).

“Được.” Đợi hơn nửa ngày Hạng Vũ đánh xe bên ngoài mới trả lời một chữ như thế.

Nhịn rồi lại nhịn, nghĩ rồi lại nghĩ, buông thứ trong tay Phù Tô cọ cọ đến cạnh cửa xe, thở dài nói: “Đại ca đã nhiều ngày như vậy là có tâm sự gì sao? Để tiểu đệ đệ đoán thử xem, có phải là trong nhà gửi thư bảo ngươi trở lại hay không?”

Từ lúc gặp nhau ở thành Hàm Dương cho đến lúc hai người chung đường mà đi, Phù Tô từ đầu vẫn luôn biét Hạng Vũ dọc theo đường làm ký hiệu. Mặc dù không hiểu hắn vì sao lại làm như vậy, nhưng Phù Tô biết Hạng Vũ không có ác ý, cho nên cũng không lưu ý. Thẳng đến nhiều ngày trước hắn trùng hợp thấy Hạng Vũ lấy một khối vải xuống từ chân một con bồ câu, lúc này mới chợt hiểu nguyên lai ký hiệu Hạng Vũ lưu lại là để cho người truyền tin có phương hướng đại khái, thuận tiện tìm được.

Từ hành vi rõ ràng muốn nói lại thôi đã nhiều ngày của Hạng Vũ mà phán đoán, người này khẳng định là có chuyện chẳng tiện mở miệng, đây là gánh nặng của người có ý thức trách nhiệm quá nặng.

Ăn không phải trả tiền lại còn sai sử người ta suốt một đường, Phù Tô cũng là người biết cảm ơn có lương tri. Nếu Hạng Vũ không tiện nói vậy để hắn mở miệng, dẫu sao thì cách Tân Trịnh cũng không còn bao xa nữa.

“Ngươi…” Kinh ngạc quay đầu, Hạng Vũ không rõ người hiện tại chỉ cách mình một tấm rèm làm thế nào mà biết được.

Ngữ khí của Hạng Vũ chứng thực suy đoán của hắn, Phù Tô vén rèm lên hào phóng nói: “Đại ca nếu như có việc thì tranh thủ thời gian đi làm đi, ngàn vạn lần đừng vì tiểu đệ mà để lỡ chính sự. Ngươi yên tâm ta một mình tuyệt đối không có vấn đề gì.”

“Không được, ngươi một mình ở ngoài vi huynh lo lắng.”

“Có gì mà lo lắng, lẽ nào đại ca còn có thể theo ta cả đời sao?” Leo lên cạnh Hạng Vũ ngồi xuống, Phù Tô chỉ chỉ khách *** không xa đằng trước ý bảo dừng xe ngựa ở chỗ này: “Hơn nữa ta ở Tân Trịnh có thân thích, chuyện này đại ca tuyệt đối có thể yên tâm.”

Hai tháng sau là ngày giỗ tổ phụ Hạng Yến của Hạng Vũ, cho nên Hạng Vũ ở ngoài đã lâu phải nhanh chóng trở về, thế nhưng hắn thực sự rất lo lắng cho thê đệ một thời khôn khéo một thời lặi hồ đồ của mình.

Nghe hắn ở Tân Trịnh có thân thích Hạng Vũ vội nói: “Không được, vi huynh đưa ngươi đến chỗ người nhà ngươi ở Tân Trịnh rồi hẵng quay về cũng không muộn.”

Vừa nghe Hạng Vữ nói còn muốn tiễn mình, Phù Tô vội vã cự tuyệt, nhất định phải cắt đường chung với Hạng Vũ ở chỗ này, chưa làm hắn quay đầu trở lại tuyệt không đi về phía trước một bước.

Phù Tô rất rõ ràng chỉ cần Hạng Vũ theo mình đến Tân Trịnh thì có nghĩa là mọi chuyện đã sắp đến hồi bại lộ. Hơn nữa theo tính tình của Hạng Vũ, nếu như biết mình đùa giỡn hắn một chuyện lớn như vậy thì mọi sự dọc theo đường đi hắn làm tuyệt đối hóa thành hư ảo, tình nghĩa huynh đệ giữa bọn họ nhất định giảm xuống điểm đóng băng.

Vô luận là vì mình hay vì Hạng Vũ, bọn họ nhất định phải chia tay ở nơi này.

“Đại ca làm như vậy quả thực là khinh thường ta, không xem ta như một nam nhân, ta cũng không phải tiểu hài tử!” Xe ngựa dừng lại rồi Phù Tô liền giả vờ tức giận nhảy xuống xe chạy vào khách ***, đòi một gian phòng rồi không phản ứng đến Hạng Vũ ở phía sau đang liên tục gọi ‘hiền đệ’ nữa.

Bật cười lắc đầu, Hạng Vũ lấy đồ đạc trên xe rồi giao xe ngựa cho tiểu nhị bện cạnh: “Tiểu nhị ca có thể giúp ta mấy chuyện không?” Móc ra mấy đồng tiền có khắc chữ ‘Đại Tần thiên thu’ đưa sang.

Trước khi Tần quốc nhất thống thiên hạ các quốc gia chư hầu ai sử dụng tiền nấy. Ba nước Hàn, Triệu, Ngụy sử dụng bố tệ (1), hai nước Yến, Tề sử dụng đao tệ (tiền hình lưỡi đao) (2), Sở quốc sử dụng tiền hình giống vỏ sò, Tần quốc thì dùng tiền hình tròn.

Một quốc gia sao có thể xuất hiện nhiều loại tiền, tiền bất đồng không những bất lợi trong chuyện quản lý quốc gia, cũng không có lợi cho bách tính sử dụng hàng ngày, thương nhân xuất môn giao dịch càng thêm bất tiện. Vả lại thống nhất tiền còn có thể bài trừ rào cản sáu nước, có tác dụng thu được lòng bách tính.

Vì vậy Doanh Chính hạ chiếu tiền sáu nước cũ sử dụng đều bãi bỏ, quy định toàn quốc chỉ còn hai loại tiền là vàng cùng tiền đồng. Vàng làm thượng tệ, chủ yếu dùng cho dự trữ cùng kiến thiết quốc gia quy mô lớn, mà tiền đồng làm hạ tệ để bách tính bình thường lưu thông sử dụng. Tiền cũ của của sáu nước bãi bỏ sử dụng, bách tính các nơi đến phủ nha địa phương đổi lấy tiền mới, tiền cũ thu về một mối đúc lại. Bạc hay châu báu cũng không thể trực tiếp làm tiền lưu thông sử dụng.

Hành động nhất thống tiền tệ của triều đình Tần quốc cực kỳ hữu hiệu, mà tiền hình tròn lỗ vuông vì thuận tiện mang theo cùng sử dụng lập tức được đại chúng tiếp thu, cho nên sau lại được lịch đại triều đình kéo dài sự dụng, từ đầu đến cuối vẫn dùng đến hai ngàn năm.

Bất quá ban đầu cụ thể nên sử dụng cái dạng tiền gì mà trên triều từng vì thế triển khai thảo luận kịch liệt, cuối cùng Phù Tô cực rảnh rỗi cực buồn chán đưa ra ý có thể trực tiếp dùng tiền đồng hiện dùng của Tần quốc sửa đổi một chút, càng lần đầu tiên chủ động gánh chịu công tác quan trọng cực kỳ có ý nghĩa này. Vì vậy mới có tiền đồng hình tròn lỗ vuông nặng nửa lượng mà hiện nay lưu thông toàn quốc.

Để lấy lòng lãnh đạo, Phù Tô chủ động thỉnh Doanh Chính cha ban thưởng tám chữ, rồi sai người chế tạo ma cụ đúc tám chữ đó lên hai mặt đồng tiền. Chính diện là ‘Đại Tần thiên thu’, phản diện là ‘Thủy Hoàng nguyên niên’. Phù Tô làm vậy khiến Doanh Chính cha rất hài lòng, ban thưởng không ít thứ tốt cho hắn.

Nhìn tiền trong tay tiểu nhị vội hiện ra khuôn mặt tươi cười cung kính hỏi: “Vị khách quan này có chuyện cứ phân phó, tiểu nhân lập tức đi làm.”

“Trước giúp ta mua một ít điểm tâm, dưa cùng với trái cây, sau đó thuê một chiếc xe đến Tân Trịnh, nhớ kỹ người đánh xe phải thành thật tin cậy.” Hạng Vũ căn dặn.

“Gia cứ yên tâm, chút việc nhỏ ấy tiểu nhân cam đoan làm được thỏa đáng.”

“Vậy mau đi đi, xe ta sáng mai dùng.”

“Tiểu nhân lập tức đi.”

Thấy tiểu nhị cầm tiền rời đi Hạng Vũ lúc này mới đi vào khách *** lại hỏi một gian phòng, tiếp đó đi lên lầu đứng ngoài cửa phòng Phù Tô gõ cửa hỏi: “Hiền đệ, vi huynh có thể vào sao? Có chuyện cần nói với ngươi.”



Vừa vào thành Tân Trịnh, Doanh Chính lập tức đến thẳng nơi ở của Cơ Uyển cùng Phiền Ly.

Hai người thay tên đổi họ không ẩn cư thâm sơn cũng không tìm nơi thế ngoại đào nguyên, mà là thừa hành niềm tin ‘giấu đồ trong chợ’, ở trong một ngõ nhỏ rất bình thường tại Tân Trịnh.

Bốn gian phòng một khoảng sân rộng rãi, ngoại trừ phu phụ Cơ Uyển cùng với thiếp thân thị nữ Lục Ngạc của Cơ Uyển ra còn có Hàn Phi cũng đã đổi tính danh.

Phiền Ly ở nơi này mua mấy gian hàng cho thuê, mỗi tháng tiền thu về cũng đủ cho bọn họ sống dư dả. Cơ Uyển thường ngày cực ít ra khỏi cửa, nếu trong nhà không có việc thì thêu hoa, đánh đàn, ngày qua cũng rất thích ý. Kỳ thực chỉ cần có thể cùng người nàng yêu ở cùng một chỗ thì dù có ăn trấu nuốt rau xuống phố ăn xin Cơ Uyển cũng nguyện ý.

Sở dĩ chọn ở tại Tân Trịnh ngoại trừ có thể cùng Hàn Phi chiếu ứng lẫn nhau ra, nguyên nhân chính yếu là vì Cơ Uyển không bỏ được nhi tử, ở nơi này tin tức cũng có thể linh thông. Hàng năm mùng một tháng giêng Cơ Uyển đều tự mình nấu mỳ đặt ở bệ cửa sổ, thay nhi tử nơi Hàm Dương xa xôi hứa nguyện, phù hộ hắn bình an.

Từ thư Mông Điềm viết cho Hàn Phi biết được tình hình mấy năm gần đây của Phù Tô cùng với những chuyện hắn làm trên triều, Cơ Uyển lo lắng không thôi. Nàng thường nghĩ hay là mình lúc đó nên ở lại Hàm Dương chứ không phải thả nhi tử một mình nơi hoàng cung ăn thịt người đó. Nếu như đã định trước trên con đường đi lên vương tọa phải để máu nhiễm hai tay, vây thì Cơ Uyển tình nguyện người đó là mình, nhi tử của nàng thích sạch sẽ.

Rơi vào dòng xoáy tranh đấu quyền lợi thì dễ, muốn bứt ra mới là khó càng thêm khó.

Trong cung không người nào biết hoàng trưởng tử Phù Tô thất tung, chỉ nói hắn cùng đế vương đang cải trang xuất cung, cho nên Tân Trịnh bên này cũng không thu được tin tức. Chính vì vậy lúc Lục Ngạc mở cánh cửa sắp bị đập đến hỏng thì nam nhân phong trần mệt mỏi bên ngoài suýt nữa làm nàng sợ đến la hoảng lên.

“Bệ…Bệ…Bệ hạ…” Đỡ cửa viện Lục Ngạc nghĩ mình đang nằm mơ, nàng thế nào cũng nghĩ không ra đế vương của Đại Tần lại ở ngay ngoài cửa nhà bọn họ.

“Đừng đứng ở đây, đi vào rồi nói sau.” Vương Bí đứng ở một bên nói.

“Đúng đúng…bệ hạ cùng tướng quân nhanh vào!” Cuống quít thối lui sang một bên mời Doanh Chính cùng Vương Bí vào, ló ra ngoài cửa Lục Ngạc cảnh giác nhìn khắp bốn phía, thấy không có người khả nghi liền nhanh đóng kỹ cửa lại.

Bình thường ở đây không ai đến, có công vụ tìm Hàn Phi cũng chỉ có người tin cậy vào theo cửa hông, nhưng sẽ không đến nội viện, lại còn từ cửa sau.

Nghe trong viện có tiếng người, Cơ Uyển, Hàn Phi đang ở trong phòng phẩm trà chơi cờ song song đứng dậy đi tới: “Lục Ngạc là ai đến?” Vén rèm lên đi ra, nét cười nhẹ trên mặt Cơ Uyển vì thấy người trong viện mà ngưng lại: “A Chính…” Cơ Uyển có chút không thể tin được hai mắt của mình.

Thấy rõ người đứng trong viện Hàn Phi vội quỳ xuống dập đầu: “Thần… Hàn Phi…bái quá bệ hạ…”

Tiếng hành lễ của Hàn Phi làm giật mình tỉnh giấc hai chủ tở Cơ Uyển cùng Lục Ngạc, các nàng cũng vội vã quỳ xuống hành lễ.

“Đều đứng lên đi.” Nhìn xung quanh Doanh Chính lòng trầm xuống, vẫn mang hi vọng yếu ớt hỏi Cơ Uyển đang được Lục Ngạc nâng dậy: “Tô nhi có đến đây không?”

“Tô nhi?” Cơ Uyển sửng sốt, nhìn Hàn Phi cũng đang hoang mang bên cạnh sau đó nhìn Doanh Chính lắc đầu: “Tô nhi không phải đang ở trong cung sao? Hắn không đi chung với ngươi?” Cơ Uyển thông tuệ, nghe Doanh Chính hỏi như vậy trong lòng dần dần sinh bất an.

“Vương Bí, phái người gọi Mông Điềm đến đây.” Doanh Chính quay đầu nói với Vương Bí ở đằng sau.

“Sáng sớm đã sai người ra đại doanh ngoài thành tìm người rồi, chúng ta trước vào phòng đợi đã.” Thấy Cơ Uyển cùng Doanh Chính hai người đều vẻ mặt bất an, Vương Bí chỉ có thể an ủi: “Đừng nóng vội, có thể Tô nhi tiểu tử kia đang trên đường tới, các ngươi cũng biết người này luôn luôn lười nhác.”

Hiện tại chỉ có thể đợi Mông Điềm đến làm tiếp an bài tìm người, vì vậy Doanh Chính xoay người nói với Cơ Uyển cùng Hàn Phi: “Đi vào trước đã, có một số việc đợi Mông Điềm tới hẵng nói.”

………..

Xông vào phòng, Phù Tô lấy thức ăn ra nhét vào miệng hai miếng, mục tiêu là trước điền đầy bụng rồi mới có tinh thần đi nói chuyện với Hạng Vũ, thề phải ép được hắn đi.

Vốn tưởng rằng phải nói khô nước miếng, Phù Tô đã làm tốt chuẩn bị văn phạn không kịp ăn, nào biết Hạng Vũ vừa vào cửa đã nói hắn ngày mai liền quay về Hội Kê, làm cho Phù Tô hơn nửa ngày không phản ứng lại kịp.

Cào cào tóc đi qua đi lại trên mặt đất ba vòng, Phù Tô vô cùng kinh ngạc hỏi: “Ca ngươi nói ngươi phải về Hội Kê?”

“Phải.” Quẳng bọc đồ, Hạng Vũ ngồi xuống giường, vẫy tay với người đang mở to hai mắt cười nói: “Vi huynh đã bảo tiểu nhị đi mua mấy thứ cho ngươi ăn dọc đường, cũng mướn cho ngươi xe ngựa với người đánh xe. Ngươi nói đúng, ngươi đã không phải tiểu hài tử, ta không nên xem thường ngươi, là lỗi của đại ca. Nhưng chỉ khi đã chuẩn bị thỏa đáng mọi thứ ngươi cần để đi, ta mới có thể yên tâm cho ngươi lên đường một mình.”

“Đại ca…”

“Những tiền này lưu cho ngươi phòng thân, cẩn thận một chút đừng để bị người lừa gạt.” Hạng Vũ lấy tiền ra, chỉ chừa lại cho mình một phần ba, còn lại đều cho đối phương.

“Ta…” Phù Tô bị sự thành khẩn của Hạng Vũ làm cảm động đến mũi đau xót.

Nha, thực sự là quá phiến tình, so với ta còn lợi hại hơn nữa! Lấy mu bàn tay chà mắt một cái, Phù Tô bức nước mắt quay trở lại.

Tất cả những chuyện tốt dọc theo đường đi Hạng Vũ đã làm đều xông ra từ đáy lòng Phù Tô, ađrênalin vọt lên thẳng tắp, cảm động kiêm kích động đến toàn thân hắn run lên: “Đại ca chúng ta kết bái đi!” Xông lên kéo cánh tay Hạng Vũ nói.

Kết bái? Hạng Vũ nhìn vẻ mặt chân thành của người trước mắt, thu hồi nét cười trên mặt, kéo đối phương đến trước cửa sổ lập tức quỳ gối, hướng bầu trời ngoài cửa sổ cất cao giọng nói: “Trời xanh ở trên, hôm nay ta Hạng Vũ…”

Thấy Hạng Vũ quỳ xuống Phù Tô cũng quỳ xuống theo: “Doanh…” Quyết không thể báo ra tên thật, vừa mở miệng Phù Tô lập tức tỉnh táo lại, vì vậy vội vàng sửa lời nói: “Ngu Tô…” Dưới đáy lòng mặc niệm tính danh chân chính của mình. Chỉ là lúc Phù Tô lần đầu ghép cả họ lẫn tên cùa mình lại cùng một chỗ mới kinh ngạc phát hiện cái tên hoàn chỉnh ‘Doanh Phù Tô’…thật đúng là không phải kỳ quái bình thường.

“Kết bái làm huynh đệ khác họ, không cầu chung phú quý, nhưng cầu đồng sinh tử, trời xanh làm chứng!” Nói xong, Hạng Vũ rất chăm chú nhìn người bên cạnh.

‘Nhưng cầu đồng sinh tử’ lời này người khác nói Phù Tô không tin, nhưng từ trong miệng Hạng Vũ nói ra thì Phù Tô tin từ đáy lòng thậm chí là vững tin, tựa như vững tin mình tổng cộng có mười ngón tay vậy.

Gật đầu với Hạng Vũ một cái, Phù Tô tự tin mười phần lớn tiếng nói: “Không cầu chung phú quý, nhưng cầu đồng sinh tử, trời xanh làm chứng!” Tiếp đó hai người dập đầu ba cái.

“Hiền đệ!” Hạng Vũ lực mạnh vỗ vỗ huynh đệ kết nghĩa.

“Đại ca!” Vươn tay ôm Hạng Vũ, Phù Tô lấy tay lau lau nước trên khóe mắt, bởi vì mấy cái vỗ Hạng Vũ vừa ra tay thực sự lực rất lớn, rất đau, đau đến làm hắn nhịn không được chảy ra lệ nam nhi.

“Hảo hiền đệ!” Nhận thức được một hảo đệ đệ Hạng Vũ phi thường hưng phấn, ôm người trong lòng liên tục vỗ.

“Hảo đại ca!” Phù Tô ‘đau lòng’ cắn môi cũng cố sức vỗ lại Hạng Vũ, nếu muốn chung hoạn nạn vậy thì hiện tại trước hết cùng nhau đau mộ hồi đi.

Đại khái là Hạng Vũ cũng hiểu được sau lưng mình bị vỗ đau quá, lúc này mới thu tay đứng lên khỏi mặt đất: “Ngày mai hai huynh đệ chúng ta sẽ xa nhau, đệ đệ sớm nghỉ ngơi dưỡng đủ tinh thần.”

Thấy Hạng Vũ muốn đi Phù Tô lúc này mới nhớ tới chính sự, lấy tay lau lung tung trên mặt một cái vội kéo người lại: “Đại ca chờ một chút tiểu đệ có lời muốn nói.” Trước đây muốn lợi dụng Hạng Vũ kiềm chế Lưu Bang, nhưng hôm nay Hạng Vũ đã là đại ca kết bái của mình, Phù Tô hiểu mình không thể vô sỉ như vậy được.

Hạng Vũ dừng bước quay sang cười nói: “Đệ đệ ngươi nói, ca ca nghe đây.”

“Nếu như đại ca ngày nào đó gặp phải một nguời đến từ Phái Huyện, tự xưng Lưu Bang, thường gọi Lưu manh Lưu tam gia nhất định phải thay đệ đệ làm thịt hắn.”

“Này…được, vi huynh đáp ứng ngươi!” Hạng Vũ nghĩ người có thể làm cho huynh đệ của hắn hận không thể giết nhất định không phải thứ tốt.

Hạng Vũ quá mức thành thực Lưu Bang lại vô cùng giảo hoạt, Phù Tô lo lắng căn dặn: “Đại ca không cần cố ý đi tìm hắn, chỉ là ngày sau gặp phải nhớ kỹ đáp ứng đệ đệ là tốt rồi. Mặt khác Lưu Bang này cực biết diễn trò, đen có thể nói trắng, trắng cũng có thể trút bẩn, đến lúc đó vô luận hắn nói cái gì đại ca cũng không được tin tưởng. Tiểu đệ vì trúng mưu của hắn mới có thể bị người bán đến Hàm Dương, nếu không chạy được rồi gặp đại ca thì hậu quả thật là…Nói chung đại ca nhất định phải ghi nhớ thật kỹ.”

Chỉ cần Tần quốc không loạn thì sẽ không có Hồ Hợi đi ra quấy rối, Phù Tô tin tưởng trên đời này sẽ không có chuyện Tây Sở Bá vương cùng Hán Cao Tổ!

Tuy rằng Hồ Hợi đã bị mình sai người giết chết, Tần quốc thiên hạ ngay ngắn hữu tự lại không phân loạn, nhưng Phù Tô vẫn không dám sơ suất. Ai biết sau này có thể có người nào hay chuyện gì không dự liệu được phát sinh, nói chung chưa đến khắc cuối cùng quyết không thể thả lòng cảnh giác.

Người nói nghiêm túc, người nghe liền tin, mặc dù chẳng biết đối phương vì sao lại nói như vậy, thế nhưng Hạng Vũ biết huynh đệ này nhất định là vì tốt cho hắn mà thôi.

“Ca ca ghi nhớ rồi, đệ đệ yên tâm, tuyệt sẽ không để cho đồ kẻ cắp Lưu Bang kia có cơ hội lừa gạt, ngươi sớm nghỉ ngơi đi.”

“Ân, đại ca cũng sớm ngủ đi.”

Tiễn Hạng Vũ, buổi tối nằm ở trên giường Phù Tô lại lấy chuyện Lưu Bang ra suy nghĩ một lần, phát hiện việc này không thể ngồi chờ chết, cũng không thể vì quá gấp mà thúc đẩy sự kiện lịch sử then chốt phát sinh, phải cẩn thận tính toán.

…………

Mông Điềm nhận được tin báo vội vàng chạy tới nơi ở của Hàn Phi. Từ Doanh Chính biết được Phù Tô một mình đến Tân Trịnh, hắn lập tức phái người đi đón, phải mang được người hoàn chỉnh không sứt mẻ trở về.

Thị vệ đi theo đã ở nơi khác, bởi vậy Doanh Chính cùng Vương Bí liền ở lại chỗ Cơ Uyển chờ Phù Tô, mà Mông Điềm giao xong quân vụ rồi cũng không quay về đại doanh mà là ở lại sát vách Hàn Phi.

Vào đêm, Cơ Uyển bưng một chén canh bổ khí lực đưa đến phòng Doanh Chính, nàng nhìn ra dược Doanh Chính bởi vì mấy ngày này chạy đi rất khổ cực, song song cũng nhìn ra nhi tử đến đây cũng không phải nháo tiểu tính tình.

Nhận lại chén không Cơ Uyển nhìn Doanh Chính hơn nửa ngày, cuối cùng mở miệng hỏi: “A Chính ngươi nói thật đi, Tô nhi vì sao lại rời nhà? Đừng có lấy cái cớ cáu kỉnh hay gì đó nói qua loa tắc trách ta. Đừng quên nhi tử là ta sinh!”

Thấy Cơ Uyển hỏi chặt không tha Doanh Chính nở nụ cười: “Ngươi muốn biết sự thực? Được, ta nói cho ngươi.” Việc này Doanh Chính vốn không dự định giấu diếm Cơ Uyển, hôm nay nàng đã hỏi thì hắn liền trả lời: “Ta hôn hắn.”

Thấy Cơ Uyển vẻ mặt hoảng sợ, Doanh Chính gằn từng chữ: “Ngươi không nghe nhầm, ta hôn thân nhi tử của mình, lại còn muốn nhiều hơn nữa.”

“Ngươi…” Cơ Uyển toàn thân run bắn, cắn răng hỏi: “Ngươi có biết mình đang nói cái gì không?”

~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play